Chuyện Tình Cổ Tích (Anh À! Đừng Trốn Nữa Vì Em Yêu Anh)
-
Chương 79: Tâm sự
Sau khi từ chối Ken trong lòng Pu trở nên rối bời.
Cô không thể hiểu nổi chính mình nữa. Nếu như nói cô không có cảm giác gì với Ken thì cũng không đúng nhưng tình cảm đó chưa đủ mạnh để có thể trở thành là tình yêu.
Cô không phủ nhận anh luôn bên cạnh cô bảo vệ cô nhưng anh cũng đã không ít làm cô tổn thương. Có lẽ vì thế mà cô không thể yêu anh như cô từng nghĩ
Bên cạnh Ken cô cảm thấy khá vui vẻ vì anh khá hài hước hơn nữa vẻ ngoài của Ken rất cuốn hút người khác. Cô thích nhìn anh mỗi khi anh cười, mỗi khi anh tự tin bước lên sân khấu, nhưng có lẽ đó không phải là yêu.
Cô cần phải tập trung vào công việc và quan trọng hơn là phải tìm cho ra được kẻ thù của ba mẹ, có như vậy cô mới có thể an tâm được. Hơn ai hết cô hiểu hoàn cảnh của minh không cho phép mình nghĩ đến chuyện yêu đường trong lúc này.
-Đang nghĩ gì vậy? Mày lại nhớ ba mẹ à? – Nu thấy Pu ngồi suy tư trong phòng liền hỏi
-Đúng là không có gì giấu được mày cả. Tao mới nhận được email của Jun, anh ấy nói mới phát hiện ra một vài manh mối về kẻ thù của ba mẹ tao, và anh ấy sẽ về nước trong nay mai.
-thảo nào dạo này tao cứ thấy mày lo lắng. Nhưng mà tao tin Jun sẽ làm được mà- Nu gật gù ra chiều thông cảm và an ủi Pu
-Tao đương nhiên tin Jun rồi nhưng cái tao lo là ba mẹ tao, anh ấy về đây thì ai sẽ bảo vệ họ chứ. – Pu khong giấu lo lắng
-Mày thấy mày mâu thuẫn không, mày chọn tin Jun vậy thì đương nhiên khi Jun về đây anh ấy đã sắp xếp mọi chuyện hết rồi. Hơn nữa, mày nghĩ muốn hại chủ tịch của một trong những tập đoàn lớn nhất thế giới đơn giản lắm sao. Mày nên nhớ ba mày chính là người đào tạo Jun đấy nhé. - Nu nhìn Pu lắc đầu
-Mày nói cũng đúng, có lẽ tao lo lắng quá nên hồ đồ rồi. – Pu mỉm cười nhẹ nhàng
-Mà tao hỏi thật mày nhé, tình cảm mày dành cho Jun là…?- Nu chưa kịp hỏi hết câu Pu đã nhảy vào trả lời
-Mày đừng có suy nghĩ lung tung, mặc dù tao biết Jun không xem tao là em gái bình thường nhưng mà tao chỉ xem anh ấy là anh trai bình thường thôi.
-Vậy tại sao mày không nhận lời Ken? Tao thấy mày có vẻ cũng có cảm tình với anh ấy lắm mà
-Chuyện gia đình tao khá phức tạp nên tao không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương lúc này. Nếu tao nhận lời chẳng khác nào tao làm khổ thêm một người, tao không muốn anh ấy rơi vào những rắc rối của tao. Với lại có cảm tình khác với yêu mà
-Vậy mày có tình cảm với Ken không? - nu nghi ngờ nhìn Pu khi thấy cô trả lời
-Tao cũng đang nghĩ về nó đây, tao thích sự năng động, tính trẻ con, vẻ bề ngoài của anh ấy. Nhưng tao nghĩ nó chưa phải là tình yêu. tao nghĩ nếu tao nhận lời anh ấy thì cũng sẽ sớm chia tay thôi bởi vì yêu nhau thì dễ nhưng để duy trì mối quan hệ thì yêu thôi không đủ mà còn phải cần nhau.
-Mày nói cũng đúng.Ken giúp mày cười nhưng cũng thường làm mày mất đi nụ cười – Nu thở dài một hơi, cô chợt nhớ lại chuyện cô và Tùng, giá như lúc đó có Pu bên cạnh thì cô đã không phải mang vết thương lòng này rồi
-Tao xin lỗi . – Pu nhìn thấy Nu thở dài vội vàng xin lỗi
-Không sao đâu, phải chi lúc đó tao cũng hiểu được như mày bây giờ thì bản thân không đau khổ suốt một thời gian dài rồi. Đúng là càng ngày tao càng dựa dẫm vào mày nhiều quá rồi. – Nu khẽ xoay người và véo và má Pu
-Mày biết đau không hả con kia. – Pu không vừa cũng véo lại má của Nu
Hành động đó khiến hai cô gái vui vẻ trở lại. Trong phút giây ngắn ngủi đó họ dường như tạm quên đi nỗi buồn hiện tại để cười thoải mái
Nhưng có lẽ niềm vui nhỏ nhoi ấy cũng không được bao lâu
-Vậy mày tính trả lời Ken sao? – Nu lo lắng cho Pu
-tao cũng không biết có nên trả lời hay không nữa
-Đương nhiên là có rồi, dù cho mày có từ chối thì Ken vẫn có quyền biết, không lẽ mày muốn Ken cứ mang hi vọng hoài sao? Hay là mày không nỡ từ chối
-Không phải nhưng tao sợ Ken bị tổn thương.
-Ngốc quá, mày không nói mà cứ cho anh ấy hi vọng mới làm anh ấy tổn thương đó, nếu mày không tiện nói thì sao không viết thư cho Ken đi, tao sẽ giúp mày chuyển cho.
-Như vậy hơi bất lịch sự đó, có lẽ tao sẽ gặp trực tiếp ken thì hay hơn. Thôi mày ngủ trước đi, tao ra vườn kiểm tra tí lỡ mấy ông ấy không dọn dẹp mắc công bị chú Nam la – Pu nói rồi cố gượng cười.
Trong lòng cô giờ đây như có tảng đá nặng. Cô cần một khoảng không để suy nghĩ kỹ đã. Bất chợt trong đầu cô hiện lên hình ảnh khu vườn. Có lẽ nơi đó là nơi cô thích nhất trong căn nhà này, cũng là nơi nghe hết những tâm sự của cô. Mỗi khi ra vườn lòng cô luôn nhẹ nhàng hơn.
Nu nhìn Pu bỏ đi cũng muốn cản lại nhưng hơn ai hết cô hiểu Pu đang muốn tìm một không gian riêng của Pu. Những lúc như thế nên để Pu một mình sẽ tốt hơn.
Cô không hiểu tại sao Pu là người tốt mà luôn phải hứng chịu hết chuyện này đến chuyện khác.
Một cô gái nhỏ bé như thế mà phải gánh cả một mối thù của cha mẹ, vậy mà cô không hề trở nên nham hiểm, cô vẫn tự tin ngẩng cao đầu mà đối diện với mọi chuyện đến với mình
Nhìn Pu cô đơn trong khu vườn rộng lớn Nu càng đau lòng hơn. Đó cũng là lý do cô muốn tác hợp Ken với Pu vì cô muốn Pu có một bở vai để cô ấy tựa vào. Nhưng có lẽ Pu vẫn mãi là Pu, vẫn mạnh mẽ vẫn kiên cường dù có việc gì đi nữa.
Thầm ngưỡng mộ cô bạn thân cũng là lo lắng cho cô bạn của mình. Nu lo sợ một ngày nào đó Pu sẽ gục ngã, sẽ không thể kiên cường được nữa
Trong khu vườn, Pu vươn tầm mắt về một khoảng không vô định, cô không biết quyết định như vậy là đúng hay sai. Liệu cô có đánh mất gì không nếu cô lựa chọn như vậy.
Chuyện của Kei đã từng làm cho cô rất khổ tâm nhưng may là cô biết Kei thích ai nên mới có thể giúp Kei được, còn lần nay, cô không biết phải làm thế nào.
Tuy cô biết Ken đã từng khá thân thiết với một cô gái trong quán cafe và cô chắc chắn nếu một người bình thường Ken sẽ không thân thiết như vậy nhưng không hiểu sa cô luôn cảm nhận được Ken không hề có tình cảm với cô gái ấy
Bin đang đi dạo thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc khiến anh khá ngạc nhiên. Mặc dù biết Pu thuộc tuýp người sống nội tâm nhưng từ lâu rồi anh không thấy Pu ngồi ngoài vườn nữa. Có lẽ hôm nay trong lòng Pu khá nặng nề.
Ngay từ đầu anh không ủng hộ việc mọi người khuyến khích Ken bày tỏ với Pu vì anh sợ Pu sẽ bị áp lực. Nhưng sau khi Nu nói Pu cũng thích Ken thì anh cũng yên tâm phần nào nhưng anh không hiểu tại sao Pu lại từ chối Ken.
Nhìn bóng dáng cô đơn đến tội nghiệp của Pu trong khu vườn rộng lớn khiến anh không khỏi đau xót cho cô gái nhỏ bé này nhất là từ khi anh biết về câu chuyện của Pu, nó khiến anh cảm thấy vừa lo vừa phục sự kiên cường của cô gái này. Vừa đi vừa nghĩ chẳng mấy chốc anh đã đến bên cạnh Pu
-Giờ này một mình trong vườn tối không sợ sao?
-Không phải còn có anh sao? - Pu ngẩng đầu lên mỉm cười buồn
-Thật ra nếu như em cảm thấy không thoải mái thì cứ tạm thời từ chối Ken đi, coi như đó là thời gian thử thách của hai người, nếu hai người thật sự là của nhau thì sẽ mãi là của nhau thôi dù không có bất kỳ ràng buộc gì. – Bin mỉm cười chân thành nhìn Pu an ủi
-ý anh là….? – Pu khẽ nhíu mày ngạc nhiên hỏi lại
-thật ra ai cũng có một nữa của riêng mình, vì mỗi người sẽ có một quan niệm về tình yêu khác nhau. Cho nên không quan trọng là bao nhiêu người thích em, hay em trải qua bao nhiêu cuộc tình mà quan trọng là người em chọn có phải là Mr Right của em hay không. – Bin nhẹ nhàng giải thích và không quên pha trò để cô bớt lo lắng
-Nhưng em rất sợ làm người khác tổn thương
-Tổn thương là điều không thể tránh khỏi, quan trọng nếu vết thương càng nhẹ thì càng nhanh lành. Nếu vết thương quá nặng, quá sâu thì rất khó lành, dù cho có lành thì cũng để lại một vết sẹo khiến người ta đau nhói mỗi khi nhìn về. – Bin phóng tầm mắt vào khoảng không vô định mà trả lời Pu. Có thể nói hơn ai hết anh hiểu cảm giác tổn thương này.
-Em hiểu ý anh rồi. Mà sao giờ này anh còn ở đây? – Pu ngạc nhiên nhìn Bin
-Không ngủ được nên còn ở đây.
-Có vẻ anh cũng có khá nhiều tâm sự nhỉ? Lần nào ra vườn em cũng gặp anh hết mà – Pu buột miệng nói ra
-Ai mà chẳng có tâm sự hả em? Chỉ là không muốn nói ra thôi. – Bin mỉm cười xoa đầu Pu.
-Vậy là khu vườn này không chỉ cất giấu tâm sự của em mà còn cất khá nhiều câu chuyện của anh. Nhưng nếu có tâm sự tại sao anh không chia sẻ với mọi người đi biết đâu sẽ tốt hớn.
-Vậy tại sao mỗi khi có chuyện buồn em đều ra vườn. Thật ra không phải ai mình cũng có thể tâm sự được đâu. - Bin trầm ngâm trả lời
-Cũng đúng. Vậy thì em phải biết ơn anh rồi. Bởi hầu như lần nào em có tâm sự thì anh cũng là người lắng nghe và khuyên em hết. giống như lúc nãy chẳng hạn. Nhờ anh mà em bớt cảm thấy trơ trọi trong khu vườn này
-Có gì đâu, anh chỉ hi vọng một cô gái tốt như em sẽ mãi hạnh phúc thôi mà.
-Vậy thì em cũng mong một chàng trai tốt như anh hạnh phúc, sau này anh không phải cô đơn một mình với khu vườn nữa, em rất hi vọng có thể trở thành một người bạn mà anh có thể tin tưởng để chia sẻ như anh đã từng giúp em.
-như vậy được sao? - Bin nghi ngờ nhìn Pu
- đương nhiên rồi mặc dù em còn khá trẻ không nhiều trải nghiệm nhưng mà em có cách riêng của mình biết đâu dưới cái nhìn của em câu chuyện sẽ khác thì sao? Có cái nhìn đa chiều sẽ giúp anh nhiều đó nha.
-Vậy thì sau này phải trông cậy em vậy. - bin khẽ mỉm cười để lộ chiếc răng khểnh.
-Vậy thì lần sau nhé còn bây giờ trễ rồi, vào nhà thôi, nếu không ngấm sương lâu quá sẽ khiến giọng anh trở thành vịt đấy. – Pu vừa nói vừa cười
Nghe Pu nói vậy bỗng nhiên Bin bật cười lớn. Và hai người cùng nhau đi vào nhà mặc dù mỗi người chìm vào một suy nghĩ riêng nhưng tận sâu trong mỗi tâm hồn của họ đã phần nào trút bớt gánh nặng
Bin không biết phải nói là Pu lạc quan hay là không chuyện gì có thể để Pu buồn lâu được.
mặc dù anh biết nụ cười ấy vẫn còn chứa bao nhiêu muộn phiền nhưng không sao, chỉ cần Pu cười thì anh đã yên tâm hơn rồi. Không hiểu sao anh luôn có cảm giác tin tưởng cô gái này.
Ngay từ lần đầu tiên anh gặp cô ở trường, cô đã mang đến cho anh cảm giác an toàn và chu đáo giống như một người nào đó trước đây.
Ban đầu anh cứ cho rằng đó là do cô cố tình, cô giả tạo, nhưng suốt thời gian qua anh biết rằng cô không giống người con gái đó.
Cô mạnh mẽ hơn, cô trong sáng hơn, cô cũng trưởng thành hơn. Có lúc anh cũng khá sốc với sự trưởng thành của cô, anh nghĩ cô sống hai mặt. Con người cô cũng đầy toan tính và anh lo cô sẽ giống người con gái đó nhưng cô đã chứng minh cho anh thấy là anh sai.
Cô không hề toan tính gì cả đơn giản là vì hoàn cảnh của cô nên cô phải mạnh mẽ nhưng nó vẫn không làm mất đi con người lương thiện trong cô. Cô hoàn toàn khác người con gái kia.
Khi hai người chưa đi được bao lâu thì bắt gặp Ken.
-Có lẽ lãnh địa của anh em mình hôm nay có thêm một thành viên mới. – Bin thấy ken liền nói đùa với Pu
-Em cũng nghĩ vậy. – Pu bối rối không biết trả lời như thế nào nên trả lời qua loa
-Nếu em đã có suy nghĩ kĩ rồi thì hãy trả lời Ken càng sớm càng tốt. Anh đi trước đây. – Bin nói rồi vỗ vỗ vai Pu như truyền cho cô thêm dũng khí.
-Anh chưa ngủ sao? – Pu nghe lời Bin tiến đến nói chuyện với Ken
Câu nói ấy khiến Ken giật mình, anh không nghĩ giờ này còn có Pu ở đây.
-Sao em chưa ngủ, anh xin lỗi chắc tại vì sự đường đột của anh làm em phải suy nghĩ.
-Thật ra…..thật ra - Pu cứ ấp úng mãi
Pu rất muốn nói nhưng nhìn ánh mắt buồn buồn nhưng lại ánh lên tia hi vọng nào đó của Ken làm cô chùn bước, cô không biết vì mình mà làm cho một anh chàng thường ngày luôn hoạt bát vui vẻ lại trở nên như vậy.
-Em muốn nói gì?
-Không có gì, em nghĩ cũng trễ rồi anh em mình vào nhà ngủ thôi, sương xuống sẽ lạnh lắm đó, hơn nữa còn ảnh hưởng giọng hát của anh nữa. – Nói rồi Pu vội bước nhanh vào nhà
Cô không thể hiểu nổi chính mình nữa. Nếu như nói cô không có cảm giác gì với Ken thì cũng không đúng nhưng tình cảm đó chưa đủ mạnh để có thể trở thành là tình yêu.
Cô không phủ nhận anh luôn bên cạnh cô bảo vệ cô nhưng anh cũng đã không ít làm cô tổn thương. Có lẽ vì thế mà cô không thể yêu anh như cô từng nghĩ
Bên cạnh Ken cô cảm thấy khá vui vẻ vì anh khá hài hước hơn nữa vẻ ngoài của Ken rất cuốn hút người khác. Cô thích nhìn anh mỗi khi anh cười, mỗi khi anh tự tin bước lên sân khấu, nhưng có lẽ đó không phải là yêu.
Cô cần phải tập trung vào công việc và quan trọng hơn là phải tìm cho ra được kẻ thù của ba mẹ, có như vậy cô mới có thể an tâm được. Hơn ai hết cô hiểu hoàn cảnh của minh không cho phép mình nghĩ đến chuyện yêu đường trong lúc này.
-Đang nghĩ gì vậy? Mày lại nhớ ba mẹ à? – Nu thấy Pu ngồi suy tư trong phòng liền hỏi
-Đúng là không có gì giấu được mày cả. Tao mới nhận được email của Jun, anh ấy nói mới phát hiện ra một vài manh mối về kẻ thù của ba mẹ tao, và anh ấy sẽ về nước trong nay mai.
-thảo nào dạo này tao cứ thấy mày lo lắng. Nhưng mà tao tin Jun sẽ làm được mà- Nu gật gù ra chiều thông cảm và an ủi Pu
-Tao đương nhiên tin Jun rồi nhưng cái tao lo là ba mẹ tao, anh ấy về đây thì ai sẽ bảo vệ họ chứ. – Pu khong giấu lo lắng
-Mày thấy mày mâu thuẫn không, mày chọn tin Jun vậy thì đương nhiên khi Jun về đây anh ấy đã sắp xếp mọi chuyện hết rồi. Hơn nữa, mày nghĩ muốn hại chủ tịch của một trong những tập đoàn lớn nhất thế giới đơn giản lắm sao. Mày nên nhớ ba mày chính là người đào tạo Jun đấy nhé. - Nu nhìn Pu lắc đầu
-Mày nói cũng đúng, có lẽ tao lo lắng quá nên hồ đồ rồi. – Pu mỉm cười nhẹ nhàng
-Mà tao hỏi thật mày nhé, tình cảm mày dành cho Jun là…?- Nu chưa kịp hỏi hết câu Pu đã nhảy vào trả lời
-Mày đừng có suy nghĩ lung tung, mặc dù tao biết Jun không xem tao là em gái bình thường nhưng mà tao chỉ xem anh ấy là anh trai bình thường thôi.
-Vậy tại sao mày không nhận lời Ken? Tao thấy mày có vẻ cũng có cảm tình với anh ấy lắm mà
-Chuyện gia đình tao khá phức tạp nên tao không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương lúc này. Nếu tao nhận lời chẳng khác nào tao làm khổ thêm một người, tao không muốn anh ấy rơi vào những rắc rối của tao. Với lại có cảm tình khác với yêu mà
-Vậy mày có tình cảm với Ken không? - nu nghi ngờ nhìn Pu khi thấy cô trả lời
-Tao cũng đang nghĩ về nó đây, tao thích sự năng động, tính trẻ con, vẻ bề ngoài của anh ấy. Nhưng tao nghĩ nó chưa phải là tình yêu. tao nghĩ nếu tao nhận lời anh ấy thì cũng sẽ sớm chia tay thôi bởi vì yêu nhau thì dễ nhưng để duy trì mối quan hệ thì yêu thôi không đủ mà còn phải cần nhau.
-Mày nói cũng đúng.Ken giúp mày cười nhưng cũng thường làm mày mất đi nụ cười – Nu thở dài một hơi, cô chợt nhớ lại chuyện cô và Tùng, giá như lúc đó có Pu bên cạnh thì cô đã không phải mang vết thương lòng này rồi
-Tao xin lỗi . – Pu nhìn thấy Nu thở dài vội vàng xin lỗi
-Không sao đâu, phải chi lúc đó tao cũng hiểu được như mày bây giờ thì bản thân không đau khổ suốt một thời gian dài rồi. Đúng là càng ngày tao càng dựa dẫm vào mày nhiều quá rồi. – Nu khẽ xoay người và véo và má Pu
-Mày biết đau không hả con kia. – Pu không vừa cũng véo lại má của Nu
Hành động đó khiến hai cô gái vui vẻ trở lại. Trong phút giây ngắn ngủi đó họ dường như tạm quên đi nỗi buồn hiện tại để cười thoải mái
Nhưng có lẽ niềm vui nhỏ nhoi ấy cũng không được bao lâu
-Vậy mày tính trả lời Ken sao? – Nu lo lắng cho Pu
-tao cũng không biết có nên trả lời hay không nữa
-Đương nhiên là có rồi, dù cho mày có từ chối thì Ken vẫn có quyền biết, không lẽ mày muốn Ken cứ mang hi vọng hoài sao? Hay là mày không nỡ từ chối
-Không phải nhưng tao sợ Ken bị tổn thương.
-Ngốc quá, mày không nói mà cứ cho anh ấy hi vọng mới làm anh ấy tổn thương đó, nếu mày không tiện nói thì sao không viết thư cho Ken đi, tao sẽ giúp mày chuyển cho.
-Như vậy hơi bất lịch sự đó, có lẽ tao sẽ gặp trực tiếp ken thì hay hơn. Thôi mày ngủ trước đi, tao ra vườn kiểm tra tí lỡ mấy ông ấy không dọn dẹp mắc công bị chú Nam la – Pu nói rồi cố gượng cười.
Trong lòng cô giờ đây như có tảng đá nặng. Cô cần một khoảng không để suy nghĩ kỹ đã. Bất chợt trong đầu cô hiện lên hình ảnh khu vườn. Có lẽ nơi đó là nơi cô thích nhất trong căn nhà này, cũng là nơi nghe hết những tâm sự của cô. Mỗi khi ra vườn lòng cô luôn nhẹ nhàng hơn.
Nu nhìn Pu bỏ đi cũng muốn cản lại nhưng hơn ai hết cô hiểu Pu đang muốn tìm một không gian riêng của Pu. Những lúc như thế nên để Pu một mình sẽ tốt hơn.
Cô không hiểu tại sao Pu là người tốt mà luôn phải hứng chịu hết chuyện này đến chuyện khác.
Một cô gái nhỏ bé như thế mà phải gánh cả một mối thù của cha mẹ, vậy mà cô không hề trở nên nham hiểm, cô vẫn tự tin ngẩng cao đầu mà đối diện với mọi chuyện đến với mình
Nhìn Pu cô đơn trong khu vườn rộng lớn Nu càng đau lòng hơn. Đó cũng là lý do cô muốn tác hợp Ken với Pu vì cô muốn Pu có một bở vai để cô ấy tựa vào. Nhưng có lẽ Pu vẫn mãi là Pu, vẫn mạnh mẽ vẫn kiên cường dù có việc gì đi nữa.
Thầm ngưỡng mộ cô bạn thân cũng là lo lắng cho cô bạn của mình. Nu lo sợ một ngày nào đó Pu sẽ gục ngã, sẽ không thể kiên cường được nữa
Trong khu vườn, Pu vươn tầm mắt về một khoảng không vô định, cô không biết quyết định như vậy là đúng hay sai. Liệu cô có đánh mất gì không nếu cô lựa chọn như vậy.
Chuyện của Kei đã từng làm cho cô rất khổ tâm nhưng may là cô biết Kei thích ai nên mới có thể giúp Kei được, còn lần nay, cô không biết phải làm thế nào.
Tuy cô biết Ken đã từng khá thân thiết với một cô gái trong quán cafe và cô chắc chắn nếu một người bình thường Ken sẽ không thân thiết như vậy nhưng không hiểu sa cô luôn cảm nhận được Ken không hề có tình cảm với cô gái ấy
Bin đang đi dạo thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc khiến anh khá ngạc nhiên. Mặc dù biết Pu thuộc tuýp người sống nội tâm nhưng từ lâu rồi anh không thấy Pu ngồi ngoài vườn nữa. Có lẽ hôm nay trong lòng Pu khá nặng nề.
Ngay từ đầu anh không ủng hộ việc mọi người khuyến khích Ken bày tỏ với Pu vì anh sợ Pu sẽ bị áp lực. Nhưng sau khi Nu nói Pu cũng thích Ken thì anh cũng yên tâm phần nào nhưng anh không hiểu tại sao Pu lại từ chối Ken.
Nhìn bóng dáng cô đơn đến tội nghiệp của Pu trong khu vườn rộng lớn khiến anh không khỏi đau xót cho cô gái nhỏ bé này nhất là từ khi anh biết về câu chuyện của Pu, nó khiến anh cảm thấy vừa lo vừa phục sự kiên cường của cô gái này. Vừa đi vừa nghĩ chẳng mấy chốc anh đã đến bên cạnh Pu
-Giờ này một mình trong vườn tối không sợ sao?
-Không phải còn có anh sao? - Pu ngẩng đầu lên mỉm cười buồn
-Thật ra nếu như em cảm thấy không thoải mái thì cứ tạm thời từ chối Ken đi, coi như đó là thời gian thử thách của hai người, nếu hai người thật sự là của nhau thì sẽ mãi là của nhau thôi dù không có bất kỳ ràng buộc gì. – Bin mỉm cười chân thành nhìn Pu an ủi
-ý anh là….? – Pu khẽ nhíu mày ngạc nhiên hỏi lại
-thật ra ai cũng có một nữa của riêng mình, vì mỗi người sẽ có một quan niệm về tình yêu khác nhau. Cho nên không quan trọng là bao nhiêu người thích em, hay em trải qua bao nhiêu cuộc tình mà quan trọng là người em chọn có phải là Mr Right của em hay không. – Bin nhẹ nhàng giải thích và không quên pha trò để cô bớt lo lắng
-Nhưng em rất sợ làm người khác tổn thương
-Tổn thương là điều không thể tránh khỏi, quan trọng nếu vết thương càng nhẹ thì càng nhanh lành. Nếu vết thương quá nặng, quá sâu thì rất khó lành, dù cho có lành thì cũng để lại một vết sẹo khiến người ta đau nhói mỗi khi nhìn về. – Bin phóng tầm mắt vào khoảng không vô định mà trả lời Pu. Có thể nói hơn ai hết anh hiểu cảm giác tổn thương này.
-Em hiểu ý anh rồi. Mà sao giờ này anh còn ở đây? – Pu ngạc nhiên nhìn Bin
-Không ngủ được nên còn ở đây.
-Có vẻ anh cũng có khá nhiều tâm sự nhỉ? Lần nào ra vườn em cũng gặp anh hết mà – Pu buột miệng nói ra
-Ai mà chẳng có tâm sự hả em? Chỉ là không muốn nói ra thôi. – Bin mỉm cười xoa đầu Pu.
-Vậy là khu vườn này không chỉ cất giấu tâm sự của em mà còn cất khá nhiều câu chuyện của anh. Nhưng nếu có tâm sự tại sao anh không chia sẻ với mọi người đi biết đâu sẽ tốt hớn.
-Vậy tại sao mỗi khi có chuyện buồn em đều ra vườn. Thật ra không phải ai mình cũng có thể tâm sự được đâu. - Bin trầm ngâm trả lời
-Cũng đúng. Vậy thì em phải biết ơn anh rồi. Bởi hầu như lần nào em có tâm sự thì anh cũng là người lắng nghe và khuyên em hết. giống như lúc nãy chẳng hạn. Nhờ anh mà em bớt cảm thấy trơ trọi trong khu vườn này
-Có gì đâu, anh chỉ hi vọng một cô gái tốt như em sẽ mãi hạnh phúc thôi mà.
-Vậy thì em cũng mong một chàng trai tốt như anh hạnh phúc, sau này anh không phải cô đơn một mình với khu vườn nữa, em rất hi vọng có thể trở thành một người bạn mà anh có thể tin tưởng để chia sẻ như anh đã từng giúp em.
-như vậy được sao? - Bin nghi ngờ nhìn Pu
- đương nhiên rồi mặc dù em còn khá trẻ không nhiều trải nghiệm nhưng mà em có cách riêng của mình biết đâu dưới cái nhìn của em câu chuyện sẽ khác thì sao? Có cái nhìn đa chiều sẽ giúp anh nhiều đó nha.
-Vậy thì sau này phải trông cậy em vậy. - bin khẽ mỉm cười để lộ chiếc răng khểnh.
-Vậy thì lần sau nhé còn bây giờ trễ rồi, vào nhà thôi, nếu không ngấm sương lâu quá sẽ khiến giọng anh trở thành vịt đấy. – Pu vừa nói vừa cười
Nghe Pu nói vậy bỗng nhiên Bin bật cười lớn. Và hai người cùng nhau đi vào nhà mặc dù mỗi người chìm vào một suy nghĩ riêng nhưng tận sâu trong mỗi tâm hồn của họ đã phần nào trút bớt gánh nặng
Bin không biết phải nói là Pu lạc quan hay là không chuyện gì có thể để Pu buồn lâu được.
mặc dù anh biết nụ cười ấy vẫn còn chứa bao nhiêu muộn phiền nhưng không sao, chỉ cần Pu cười thì anh đã yên tâm hơn rồi. Không hiểu sao anh luôn có cảm giác tin tưởng cô gái này.
Ngay từ lần đầu tiên anh gặp cô ở trường, cô đã mang đến cho anh cảm giác an toàn và chu đáo giống như một người nào đó trước đây.
Ban đầu anh cứ cho rằng đó là do cô cố tình, cô giả tạo, nhưng suốt thời gian qua anh biết rằng cô không giống người con gái đó.
Cô mạnh mẽ hơn, cô trong sáng hơn, cô cũng trưởng thành hơn. Có lúc anh cũng khá sốc với sự trưởng thành của cô, anh nghĩ cô sống hai mặt. Con người cô cũng đầy toan tính và anh lo cô sẽ giống người con gái đó nhưng cô đã chứng minh cho anh thấy là anh sai.
Cô không hề toan tính gì cả đơn giản là vì hoàn cảnh của cô nên cô phải mạnh mẽ nhưng nó vẫn không làm mất đi con người lương thiện trong cô. Cô hoàn toàn khác người con gái kia.
Khi hai người chưa đi được bao lâu thì bắt gặp Ken.
-Có lẽ lãnh địa của anh em mình hôm nay có thêm một thành viên mới. – Bin thấy ken liền nói đùa với Pu
-Em cũng nghĩ vậy. – Pu bối rối không biết trả lời như thế nào nên trả lời qua loa
-Nếu em đã có suy nghĩ kĩ rồi thì hãy trả lời Ken càng sớm càng tốt. Anh đi trước đây. – Bin nói rồi vỗ vỗ vai Pu như truyền cho cô thêm dũng khí.
-Anh chưa ngủ sao? – Pu nghe lời Bin tiến đến nói chuyện với Ken
Câu nói ấy khiến Ken giật mình, anh không nghĩ giờ này còn có Pu ở đây.
-Sao em chưa ngủ, anh xin lỗi chắc tại vì sự đường đột của anh làm em phải suy nghĩ.
-Thật ra…..thật ra - Pu cứ ấp úng mãi
Pu rất muốn nói nhưng nhìn ánh mắt buồn buồn nhưng lại ánh lên tia hi vọng nào đó của Ken làm cô chùn bước, cô không biết vì mình mà làm cho một anh chàng thường ngày luôn hoạt bát vui vẻ lại trở nên như vậy.
-Em muốn nói gì?
-Không có gì, em nghĩ cũng trễ rồi anh em mình vào nhà ngủ thôi, sương xuống sẽ lạnh lắm đó, hơn nữa còn ảnh hưởng giọng hát của anh nữa. – Nói rồi Pu vội bước nhanh vào nhà
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook