Sau khi Kei chở Min đi thì căn nhà vốn đã yên ắng nay còn yên ắng hơn. Pu ngồi nhìn những chiếc bánh cupcake và mỉm cười. Nhưng bất chợt cảm giác áy náy với ai đó lại ùa về. Có lẽ cô trẻ con thật nên mới hành sử như vậy. Nghĩ tới đây Pu càng thấy buồn hơn. Cô quyết định phải xin lỗi Ken thôi.

Nhưng có cái gì đó làm cô nhụt chí. Có lẽ cái tôi trong Pu quá lớn khiến cô không biết phải làm sao lúc này. Nếu như đi xin lỗi thì mất mặt quá nhưng rõ ràng là cô cũng có phần quá đáng trong chuyện này vì biết đâu Ken đang có chuyện bực mình, cô làm như vậy chẳng khác gì đổ dầu vào lửa. Pu đấu tranh nội tâm dữ dội, cuối cùng cô quyết định có lỗi thì cứ xin lỗi vậy còn nhận hay không thì tùy anh ta.

Nghĩ là làm Pu lấy vài cái bánh cupcakevà dùng sôcôla vẽ thêm dòng chữ “I’m sorry” hay những gương mặt hối lỗi ngộ nghĩnh lên mấy chiếc bánh. Liếc nhìn qua tác phẩm của mình, Pu hít 1 hơi thật sâu để lấy dũng khí sau đó cô mang bánh lên cho Ken.

Bước đến nơi Pu cảm thấy người cô như mềm nhũn ra bao nhiêu dũng khí lúc nãy chạy đi đâu mất rồi. Cố trấn tĩnh mình Pu giơ tay lên gõ cửa phòng Ken. Nhớ lời Ken dặn là chỉ cần gõ cửa và gọi tên anh, nhưng với Pu lúc này mở miệng ra khó như thế nào đó. Dám lên đây gõ cửa là cô đã lấy hết dũng khí của mình rồi còn sức đâu mà gọi. Thế là Pu chỉ im lặng và gõ cửa

Nghe tiếng gõ cửa Ken biết ngay là ai anh nửa muốn mở cửa nửa không muốn. Quả thật sáng nay anh cũng có phần hơi nóng tính, anh cũng không biết từ bao giờ mà anh luôn cảm thấy khó chịu, mất kiểm soát mỗi khi Pu vui vẻ với người con trai khác.Nhưng anh cũng không thể giận cô lâu được. Mặc dù tại cô bé này hại mà anh từ sáng giờ uống không biết bao nhiêu lít nước rồi. Nhưng nhớ lại đêm Giáng Sinh anh biết nếu không mở cửa cô sẽ bướng bỉnh gõ hoài đến mức tay đỏ lên mất. Nghĩ tới bàn tay đỏ au ngày hôm đó mà Ken không khỏi xót xa. Nghĩ tới đây anh như có động lực đứng lên mở cửa. Dù sao cũng là cô tìm anh trước mà

Ken mở cửa thấy Pu đang cầm dĩa bánh trên tay thì dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Pu rồi hỏi

-Lại định đầu độc tui bằng vị gì đây để tui còn chuẩn bị tinh thần?

Nghe Ken hỏi Pu rất khó chịu nếu như không phải hồi sáng cô quá đáng thì chắn chắc dĩa bánh này trên tay cô đã bay thẳng vào mặt Ken. Nén cơn giận Pu mỉm cười trả lời

-Muốn biết vị gì thì chỉ cần anh thử là biết thôi mà.

-Cô…. Cô định chuộc lỗi của mình bằng cách nói sốc người ta à?

-thế ai biểu anh cứ thích sốc nhau làm gì. Mà thôi coi như tui có lòng xin lỗi anh rồi. Còn nhận hay không thì tùy anh vậy. – Nói rồi Pu toang bước đi. Thấy vậy Ken liền cất tiếng nói

-Cô buồn cười thật, đó giờ có ai xin lỗi như cô không. Nếu không muốn xin lỗi thì đừng gây ra những việc ngốc như thế

-Tui là vậy đó. Bây giờ anh mới biết sao? Hay anh muốn tui xin lỗi anh 1 cách giả tạo -Pu không giấu sự khó chịu mà nói

Nhìn vẻ mặt của Pu bỗng nhiên tim Ken khẽ đập lệch 1 nhịp. Thôi không giỡn với Pu nữa ken khẽ mỉm cười lấy tay xoa đầu cô mà nói

-Ngốc quá, chỉ cần em xin lỗi là anh không giận em nữa rồi. Có gì đâu mà phải căng thẳng vậy chứ. Em ăn bánh chưa hay vô đây ăn chung luôn đi.

Pu nhìn thái độ thay đổi của Ken thì ngạc nhiên không tin nổi vào mắt mình, nhưng khi nghe ken nói vậy trái tim cô cũng dâng lên 1 cảm xúc khó tả. Bao nhiêu tức giận lúc đầu trôi tuột tất cả. Thấy Pu cứ đứng nhìn mình mãi nên Ken bắt đầu lên tiếng

-Làm gì mà em nhìn anh ghê vậy . Thôi ăn bánh đi để coi em đầu độc an bằng cách nào. – Ken vừa nói vừa trêu làm gương mặt Pu ửng hồng lên.

Pu bước vào phòng ngồi xuống chiếc bàn và lấy 1 chiếc bánh đưa Ken.

Ken vừa gắn 1 miếng thì bỗng gương mặt nhăn lại, 1 tay cầm bánh 1 tay khẽ che miệng giả vờ ho sặc sụa.

Nhìn thấy biểu hiện của Ken, Pu vô cùng hoảng hốt, bởi vì bánh này là để chuộc lỗi nên cô đâu có bỏ gì để đầu độc Ken đâu. Pu vội vàng rót 1 ly nước đưa Ken uống khẽ vỗ vỗ lưng Ken cho anh cảm thấy dễ chịu hơn. Sau khi thấy ken có vẻ ổn hơn Pu bước ra trước mặt Ken hỏi han

-Anh sao vậy? Bây giờ anh thấy đỡ hơn chưa. – Pu không giâu nỗi lo lắng

Ken vờ như vẫn chưa nói được đưa tay vẫy Pu cúi xuống 1 tí để anh nói.

Pu thấy thế không nghi ngờ gì vội vàng cuối xuống. Nhưng không ngờ Ken không nói gì mà lại bật cười khanh khách.

Biết mình bị lừa Pu khẽ đánh Ken 1 cái sau đó Pu nhanh chóng đứng bật dậy.

Nhưng do đứng vội quá Pu mất đà bị té ngược ra phía sau, Pu hoảng quá không biết làm sao thì cô vội kéo tay Ken. Nhưng do quá bất ngờ nên Ken cũng theo đà mà ngã theo Pu.

Nhưng Pu khó hiểu vì sao cô đã tiếp đất 1..2..3 giây rồi nhưng người cô vẫn không thấy chút ê ẩm nào. Đang chìm trong thắc mắc của mình Pu nghe tiếng ken lải nhải:

-Cô có ngồi dậy đi không? Định chiếm dụng giường của tui luôn à? Cô có biết tư thế hiện giờ của cô rất là….. rất là….. – Ken vừa nói vừa cố gắng kéo dài giọng nói với gương mặt gian gian nhìn Pu

Nhìn thấy nét mặt đó của Ken Pu hiểu ra mọi chuyện, cô cuống cuồng đứng dậy nhưng không may cú té lúc nãy không biết làm sao cái mền đã quấn vào chân cô khiến cô vốn dĩ đứng trên chiếc nệm mềm đã không vững nay càng khó khăn hơn. Chưa kịp giữ thăng bằng bao lâu thì Pu lại tiếp tục thực hiện cú đo giường lần thứ 2.

Lúc này Ken đang đứng thấy Pu loạng choạng như sắp ngã nữa nên đã cố ý kéo Pu lại. Pu thầm cám ơn cái tên bán dao này nhưng khi cô vừa định ngước mặt lên để nói cám ơn thì cô vô cùng hoảng hốt. Bởi vì đây là lần đầu tiên mà pu tiếp xúc với ken ở khoảng cách gần như thế. Chỉ cần cô ngước mặt lên là môi cô với Ken dường như chỉ cách nhau 1 cm.

Tim pu đập mạnh liên hồi, gương mặt khẽ đỏ lên vì ngại. Pu cố trấn tĩnh mình và đẩy Ken ra. Chưa kịp nói gì thì Ken đã lên tiếng:

-tui biết tui đẹp trai rất có sức hút nhưng cô không phải khẩu vị của tui đâu, đừng cố dẫn dụ tui bằng mấy trò này nữa không hấp dẫn đâu

Nghe Ken nói mà Pu đi từ ngạc nhiên đến phẫn uất. Cô tức giận đến mức không thốt nổi nên lời. Nhưng không chỉ thế, bỗng nhiên Pu có cảm giác gì đó rất đau, rất buồn khi nghe Ken nói những lời như vậy. Cô chỉ biết đừng trân mắt nhìn anh, đến khi những giọt nước mắt đầu tiên chực chờ rơi xuống Pu nhanh chóng bỏ chạy về phòng mình. Đối với cô đây không phải là những lời chê mà là 1 sự khinh thường cô.

Còn về phần Ken, lúc đầu Ken cũng không quan tâm lắm chuyện Pu kêu Kei chở Min về nhưng khi nhìn Pu té lên té xuống như vậy làm anh cảm thấy giống như cô đang diễn trò để tiếp cận anh. Hình ảnh ấy làm anh nhớ tới Mỹ Hân,cảm giác khó chịu lúc sáng lại ùa về và dâng lên trong lòng anh ngày một nhiều. Anh cảm thấy thất vọng vô cùng vì anh cứ ngỡ đã tìm được 1 người con gái vừa có thể làm anh rung động lần nữa vừa vô tư trong sáng, thế nhưng có lẽ anh đặt quá nhiều hi vọng vào nơi cô, cuối cùng cô cũng chỉ như bao người con gái khác tiếp cận anh chỉ vì tài sản và gia thế của gia đình anh. Nhưng khi thấy Pu quay mặt bỏ đi với 2 hàng nước mắt Ken lại cảm thấy đau lòng vô cùng. Có lẽ anh đã hơi quá lời rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương