Chuyện Tình Cổ Tích (Anh À! Đừng Trốn Nữa Vì Em Yêu Anh)
-
Chương 13: Trường điện ảnh và gặp lại bạn cũ
“Chào ngày mới nắng lên khi sương mong manh chưa tan nhanh. Em tôi đạp xe trên cánh đồng hương lúa vàng , như đã về đây trong sáng nay. Chào ngày mới nắng lên khi ban mai ngang qua đây , tôi hé cửa tôi dang đôi tay như đón chờ. Tiếng của ngày mới sao rất vui…..Chào Việt Nam quê hương tôi thêm sáng tươi.Chào em tôi hôm nay thêm niềm yêu đời. Chào một ngày trong tôi ngày rực rỡ. Chào ngày mới nắng lên….” Tiếng chuông báo thức đánh thức Pu dậy. Dù không muốn rời xa chiếc giường thân yêu vì đêm qua Pu đã phải làm việc tận 1h. Cầm điện thoại lên định tắt đi cái báo thứ đáng ghét thì Pu khó chịu. Nhưng con số trên điện thoại làm Pu giật mình.Trời! 6h30 rồi. Khẽ vỗ trán, vì hôm nay có buổi làm việc bên trường điện ảnh nên Pu phải dậy sớm hơn để chuẩn bị thế mà lại quên mất, không cài báo thức mới mà sử dụng báo thức cũ. Ngồi vẩn vơ với suy nghĩ của mình vài giây, sau đó Pu đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh với vận tốc ánh sáng. Sau đó trở ra và bắt đầu ngày làm việc mới. Vì đã trễ giờ nên Pu quyết định đi taxi, Pu lẩm nhẩm: “ Chúa ơi xin cho con đừng bị trễ”, sau đó thì không ngừng giục bác tài xế chạy nhanh một chút. Người ngoài nhìn vào trông Pu bây giờ rất giống 1 thí sinh đi thi sắp muộn giờ chứ không ai có thể nghĩ đây là một trong những giám khảo làm nhiều thí sinh “đau đầu”
Thoáng chút Pu đã tới trường điện ảnh. Pu chạy thật nhanh đến nơi làm việc. Khi Pu vừa tới thì gặp ông Nam, Pu hối lỗi gật đầu chào. Nhìn vẻ mặt của Pu ông Nam chỉ mỉm cười. “Bình tĩnh đi, lần trước cháu đi phỏng vấn rất tự tin mà huống chi bây giờ cháu đi phỏng vấn người ta chứ có phải cháu bị phỏng vấn đâu mà hồi hộp thế”
Pu nhẹ cuối đầu hít sâu để thở rồi trả lời: Không tại cháu tưởng trễ nên hơi lo xíu. Mà tới đây thấy mọi việc ổn rồi nên đỡ lo. Vừa dứt lời thì ông hiệu trưởng trường điện ảnh bước ra cùng nhạc sĩ HT. Ông bắt tay ông Nam rồi khẽ cười với Pu. Rồi ông giới thiệu sơ nét về trường cũng như sv của trường. Vừa nói vừa bước vào phòng hội trường. Lần lượt các bạn sv đều tham gia casting nhưng thật khó để chọn được 1 giọng ca đẹp lại phải phù hợp với 2 giọng ca có sẵn. Thời gian chầm chậm trôi qua nhưng vẫn chưa có ai thật sự gây chú ý. Đến giờ nghỉ trưa, hầu hết trên gương mặt của bất kì ai trong êkip đều không khỏi mệt mỏi, đặc biệt là chú Nam. Nét căng thẳng hiện rõ trên gương mặt chú.Thấy vậy Pu nhẹ nhàng nói: “Chú đừng quá lo lắng mà. Chăc chắn sẽ tìm ra thôi, vạn sự khởi đầu nan mà chú. Bây giờ mình tuyển chọn gắt gao thì sau này quản lý cũng đỡ vất vả hơn chú à. Với lại mình chỉ tuyển ở trường điện ảnh có 1 ngày thôi. Mai mình qua nhạc viện cháu nghĩ mọi thứ sẽ ổn hơn.”
Chú Nam nghe Pu nói vậy biết Pu đang an ủi mình nên cũng gật đầu để Pu yên tâm. Thấy tinh thần chú Nam có vẻ phấn chấn hơn Pu cũng bước ra ngoài, dự định là xuống căntin để có thể mua chút quà vặt. Nhưng tìm mãi không ra, mà giữa trưa nắng chói chang cũng không có người qua lại để Pu hỏi. Thế là đang loay hoay không biết phải làm như thế nào thì Pu nghe có tiếng gọi: Phương! Bạn có phải là Uyên Phương không?
Pu quay lại nhìn, gương mặt hiện rõ sự ngạc nhiên pha lẫn với niềm vui sướng. Cô lắp bắp hỏi lại: Khanh? Bạn là Mai Khanh đúng không? Là Nu Nu đúng không?
Khanh thấy Pu nhận ra mình thì mừng rỡ chạy lại, cả hai tay bắt mặt mừng, ánh mắt thì trìu mến. Pu nhìn Khanh rồi hỏi: Không phải mày đi du học sao? Sao bây giờ lại ở đây?
Nu nhìn Pu cười rồi nói: Tao học xong rồi nhưng lại muốn theo nghệ thuật nên trở về. Giờ đang là sinh viên năm 2 trường điện ảnh. Còn mày ở đây làm gì vậy?
Pu nhìn Nu rồi cười: Tao đang tuyển chọn ca sĩ cho công ty. Đang định đi kiếm căntin để mua ít đồ mà trường này thật biết làm khó tao kiếm hoài không thấy đâu.
Nu nhìn Pu cười lém lĩnh: Dữ chưa bây giờ người ta đi tuyển cả ca sĩ đấy. Tao hâm mộ mày quá đi mất. Mà thôi để tao dẫn mày vào căntin chứ đứng ngoài đây chắc lát thành cục than mất. Nu vừa dứt lời thì cả 2 cùng cười. Nụ cười giòn tan của niềm hạnh phúc trong mỗi con người.
Vào đến căntin Pu nhanh chóng chọn lựa vào thứ mình cần rồi quay lại định tám chuyện với Nu. Nhưng chưa kịp nói gì thì điện thoại Pu đã reo inh ỏi. Vừa bắt máy tiếng nói bên kia đầu dây làm Pu phải đưa điện thoại ra xa hàng cây số: Này ôsin cô đang ở đâu đó. Trốn việc để đi chơi à? Chú Nam đang đợi cô đó. Trở về nhanh lên.
Pu chưa kịp nói gì thì điện thoại đã tắt ngắm, Pu không khỏi khó chịu nhăn trán lầm bầm: người gì mà khó ưa. Vừa thô lỗ lại vừa cọc cằn. Ai mà lấy phải cha này chắc khổ cả đời mất. Thấy gương mặt Pu có chút khó chịu Nu lo lắng hỏi: Này mới đứng ngoài nắng có tí xíu mà mày bệnh rồi hả? Pu cười nhẹ lắc đầu: Không có. Giờ tao phải quay lại làm việc rồi. Lâu lắm mới gặp lại mày mà chưa kịp tám gì với mày hết.
Nu để gương mặt thể hiện sự tiếc nuối: Cái con này, lúc tao đi mày cũng không như vậy huống chi giờ tao ở đây, mày làm gì mà ghê thế con kia. Đưa đây rồi đi nhanh đi.
Pu để bộ mặt ngạc nhiên và nhìn con bạn: Đưa gì?
Nu thấy gương mặt này chịu không nỗi khõ nhẹ trán của Pu: Không hiểu sao mày ngốc thế mà hồi đó nhiều anh trồng cây si vậy. Chắc tại chưa biết bệnh của mày. Còn tao thì chịu mày rồi, thôi đưa số điện thoại mày đây. Có gì tao sẽ gọi cho mày. Không phải mày nói muốn tám với tao sao. Bây giờ cũng tới giờ tao lên lớp rồi. Đưa nhanh đi, tao trễ học rồi
Pu gật gù đọc số điện thoại của mình rồi mặt gian gian nhìn Nu nói: Mày biết sao tao đào hoa không tại tao đẹp đấy, nói rồi Pu co chân chạy mất không để con bạn mình đuổi theo. Pu chỉ nghe loáng thoáng trong gió: Mày mà đẹp thì tao cũng là hoa hậu rồi đấy, chỉ giỏi cái tự tin.
Thoáng chút Pu đã tới trường điện ảnh. Pu chạy thật nhanh đến nơi làm việc. Khi Pu vừa tới thì gặp ông Nam, Pu hối lỗi gật đầu chào. Nhìn vẻ mặt của Pu ông Nam chỉ mỉm cười. “Bình tĩnh đi, lần trước cháu đi phỏng vấn rất tự tin mà huống chi bây giờ cháu đi phỏng vấn người ta chứ có phải cháu bị phỏng vấn đâu mà hồi hộp thế”
Pu nhẹ cuối đầu hít sâu để thở rồi trả lời: Không tại cháu tưởng trễ nên hơi lo xíu. Mà tới đây thấy mọi việc ổn rồi nên đỡ lo. Vừa dứt lời thì ông hiệu trưởng trường điện ảnh bước ra cùng nhạc sĩ HT. Ông bắt tay ông Nam rồi khẽ cười với Pu. Rồi ông giới thiệu sơ nét về trường cũng như sv của trường. Vừa nói vừa bước vào phòng hội trường. Lần lượt các bạn sv đều tham gia casting nhưng thật khó để chọn được 1 giọng ca đẹp lại phải phù hợp với 2 giọng ca có sẵn. Thời gian chầm chậm trôi qua nhưng vẫn chưa có ai thật sự gây chú ý. Đến giờ nghỉ trưa, hầu hết trên gương mặt của bất kì ai trong êkip đều không khỏi mệt mỏi, đặc biệt là chú Nam. Nét căng thẳng hiện rõ trên gương mặt chú.Thấy vậy Pu nhẹ nhàng nói: “Chú đừng quá lo lắng mà. Chăc chắn sẽ tìm ra thôi, vạn sự khởi đầu nan mà chú. Bây giờ mình tuyển chọn gắt gao thì sau này quản lý cũng đỡ vất vả hơn chú à. Với lại mình chỉ tuyển ở trường điện ảnh có 1 ngày thôi. Mai mình qua nhạc viện cháu nghĩ mọi thứ sẽ ổn hơn.”
Chú Nam nghe Pu nói vậy biết Pu đang an ủi mình nên cũng gật đầu để Pu yên tâm. Thấy tinh thần chú Nam có vẻ phấn chấn hơn Pu cũng bước ra ngoài, dự định là xuống căntin để có thể mua chút quà vặt. Nhưng tìm mãi không ra, mà giữa trưa nắng chói chang cũng không có người qua lại để Pu hỏi. Thế là đang loay hoay không biết phải làm như thế nào thì Pu nghe có tiếng gọi: Phương! Bạn có phải là Uyên Phương không?
Pu quay lại nhìn, gương mặt hiện rõ sự ngạc nhiên pha lẫn với niềm vui sướng. Cô lắp bắp hỏi lại: Khanh? Bạn là Mai Khanh đúng không? Là Nu Nu đúng không?
Khanh thấy Pu nhận ra mình thì mừng rỡ chạy lại, cả hai tay bắt mặt mừng, ánh mắt thì trìu mến. Pu nhìn Khanh rồi hỏi: Không phải mày đi du học sao? Sao bây giờ lại ở đây?
Nu nhìn Pu cười rồi nói: Tao học xong rồi nhưng lại muốn theo nghệ thuật nên trở về. Giờ đang là sinh viên năm 2 trường điện ảnh. Còn mày ở đây làm gì vậy?
Pu nhìn Nu rồi cười: Tao đang tuyển chọn ca sĩ cho công ty. Đang định đi kiếm căntin để mua ít đồ mà trường này thật biết làm khó tao kiếm hoài không thấy đâu.
Nu nhìn Pu cười lém lĩnh: Dữ chưa bây giờ người ta đi tuyển cả ca sĩ đấy. Tao hâm mộ mày quá đi mất. Mà thôi để tao dẫn mày vào căntin chứ đứng ngoài đây chắc lát thành cục than mất. Nu vừa dứt lời thì cả 2 cùng cười. Nụ cười giòn tan của niềm hạnh phúc trong mỗi con người.
Vào đến căntin Pu nhanh chóng chọn lựa vào thứ mình cần rồi quay lại định tám chuyện với Nu. Nhưng chưa kịp nói gì thì điện thoại Pu đã reo inh ỏi. Vừa bắt máy tiếng nói bên kia đầu dây làm Pu phải đưa điện thoại ra xa hàng cây số: Này ôsin cô đang ở đâu đó. Trốn việc để đi chơi à? Chú Nam đang đợi cô đó. Trở về nhanh lên.
Pu chưa kịp nói gì thì điện thoại đã tắt ngắm, Pu không khỏi khó chịu nhăn trán lầm bầm: người gì mà khó ưa. Vừa thô lỗ lại vừa cọc cằn. Ai mà lấy phải cha này chắc khổ cả đời mất. Thấy gương mặt Pu có chút khó chịu Nu lo lắng hỏi: Này mới đứng ngoài nắng có tí xíu mà mày bệnh rồi hả? Pu cười nhẹ lắc đầu: Không có. Giờ tao phải quay lại làm việc rồi. Lâu lắm mới gặp lại mày mà chưa kịp tám gì với mày hết.
Nu để gương mặt thể hiện sự tiếc nuối: Cái con này, lúc tao đi mày cũng không như vậy huống chi giờ tao ở đây, mày làm gì mà ghê thế con kia. Đưa đây rồi đi nhanh đi.
Pu để bộ mặt ngạc nhiên và nhìn con bạn: Đưa gì?
Nu thấy gương mặt này chịu không nỗi khõ nhẹ trán của Pu: Không hiểu sao mày ngốc thế mà hồi đó nhiều anh trồng cây si vậy. Chắc tại chưa biết bệnh của mày. Còn tao thì chịu mày rồi, thôi đưa số điện thoại mày đây. Có gì tao sẽ gọi cho mày. Không phải mày nói muốn tám với tao sao. Bây giờ cũng tới giờ tao lên lớp rồi. Đưa nhanh đi, tao trễ học rồi
Pu gật gù đọc số điện thoại của mình rồi mặt gian gian nhìn Nu nói: Mày biết sao tao đào hoa không tại tao đẹp đấy, nói rồi Pu co chân chạy mất không để con bạn mình đuổi theo. Pu chỉ nghe loáng thoáng trong gió: Mày mà đẹp thì tao cũng là hoa hậu rồi đấy, chỉ giỏi cái tự tin.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook