Lần đầu tiên làm là Phương Nam đè Phương Bắc hoàn toàn do may mắn.
Hai người lúc ấy đánh nhau tới mức muốn một mất một còn với người kia, Phương Nam cố gắng đè lên Phương Bắc, ghìm hai cổ tay đối phương, nhìn xuống Phương Bắc đang thở hồng hộc, khuôn mặt tức giận nhìn lại y.
Lúc ấy Phương Bắc đã mềm lòng rồi, nhân lúc Phương Nam cưỡng chế công thành đoạt đất liền nằm im chịu đựng, không phản kháng, không hợp tác, cũng không kháng cự kịch liệt như vừa rồi.
Phương Nam nhìn Phương Bắc nằm dưới thân mình.
Thân thể Phương Bắc tựa như một bức tranh tuyệt diệu từ từ mở ra trước mắt y.
À, phải là bức tranh núi sông bao la hùng vĩ mới đúng.
Vì lúc nãy đánh nhau nên kính mắt của Phương Nam không biết đã bay đi đâu, y nheo mắt lại, đánh giá bức tranh đang bày ra trước mắt y.
Nhìn vẻ mặt Phương Bắc có phần thấy chết không sờn, dưới ánh đèn, đôi mắt đang nhắm lại, ngực phập phồng thở gấp, ánh sáng phác thảo theo đường nét cơ thịt rắn rỏi có lực, cùng với đường cong cơ thể hoàn mỹ của anh.
Phương Nam có cảm giác chưa ăn mà đã no rồi.
Y cúi đầu hôn Phương Bắc, hôn tới trường hà lạc nhật, hôn tới đại mạc cô yên, hôn tới mênh mang thảo nguyên, hôn tới nơi thâm cung đại điện, hôn anh tới từng phiến lá cây, từng bông tuyết, từng hòn đất, từng núi cao khe sâu bình nguyên, không một nơi nào là không chăm sóc đến tận cùng.
Y liếm cực kì cẩn thận như thể đang nhấm nháp một món ăn mỹ vị nào đó, có lẽ chính bản thân y cũng không ý thức được, từ trước tới giờ y chưa bao giờ làm chuẩn bị dài như vậy.
Thân thể Phương Bắc bị y liếm đến đỏ ửng lên, cả người run nhẹ, anh cắn chặt môi không nói gì.
Trong lòng Phương Bắc bỗng xuất hiện một loại khát vọng xa lạ mà mạnh mẽ, nhưng loại khát vọng này lại làm anh thấy sợ.
Cuối cùng khi Phương Nam đưa tay cầm lấy bảo tháp gồ ghề của anh, anh không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Hết chương 10.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook