Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 37: Thẻ người tốt

Nha hoàn cũng hoảng sợ nói:

“Đã chết? Cách đây không lâu còn……”

Nha hoàn nói một nửa liền im miệng, đỡ lấy Dương tiểu thư bị dọa choáng váng.

“Người như vậy chết cũng không có gì đáng tiếc.”

“Đừng nói nữa, đỡ ta trở về phòng? Ta thấy không khỏe.”

Nha hoàn nhanh chóng đỡ Dương tiểu thư trở vào, cánh cổng đóng lại thực mau.

“Nghê đại nhân, chúng ta nhanh trở về đi!”

Trì Long thúc giục.

“Đi.”

Mộ Dung Trường Tình lại nhìn thoáng qua cánh cổng đóng chặt của Dương phủ, sau đó mới đi theo mấy người kia rời khỏi.

“ Có phải Dương tiểu thư đang giấu giếm cái gì đó?”

Mộ Dung Trường Tình hỏi.

“Người mà, sao có thể không có bí mật, hoặc là nhiều hoặc là ít trong lòng đều có quỷ. Mộ Dung đại hiệp đã nhìn ra, ta cũng không nói nhiều.”

Mộ Dung Trường Tình tà liếc mắt một cái.

“Ngươi cũng có quỷ trong lòng sao?”

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, sau đó nhịn không được cười to.

“Đại hiệp hỏi quỷ gì? Sắc quỷ tính không?”

“……....”

Mộ Dung đại hiệp sắc mặt tối sầm, không hề để ý Nghê Diệp Tâm nữa.

Ba người trở về nha môn, Triệu Doãn ở nha môn chờ bọn họ, thấy bọn họ đã trở lại, liền dẫn bọn họ đi nhìn tử thi kia.

Tử thi mặc một bộ váy lụa hồng nhạt, thoạt nhìn chất liệu không tồi, trên đầu còn mang theo trâm cài bằng bạc, trên cổ tay cũng mang vòng ngọc, nhìn như là tiểu thư nhà giàu.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua.

“Đây là Hoa Tú Nhã?”

“Nghê đại nhân, làm sao biết nàng tên là gì? Người tới báo quan là một tiều phu, thời điểm lên núi đốn củi phát hiện tử thi, nghe người trong thành gọi là Hoa cô nương, nhưng cụ thể tên là gì thì hắn cũng không biết.”

Hoa cô nương chết không lâu, trước khi chết hẳn là dùng son phấn, nhưng lúc này khuôn mặt xám trắng, toàn thân đều là máu cùng bùn đất. Khuôn mặt bị gặm gồ ghề lồi lõm, một chút thẩm mỹ cũng không có.

Nàng trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, miệng cũng há to, giống như là hò hét, cũng giống như là có chuyện muốn nói. Nói tóm lại, Hoa cô nương hiện tại nhìn có chút khủng bố.

Ngỗ tác nói:

“Vị cô nương này đã chết một thời gian, tuyệt đối không phải một hai ngày gần đây, cụ thể đã chết bao lâu hiện tại còn chưa thể biết, phải làm thêm nghiệm thi.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

“Chúng ta xem thi thể một chút.”

Bộ dáng Hoa cô nương giống như gặp thổ phỉ, quần áo đều có máu, máu lúc này đã thành màu đen, trên bụng có một cái lỗ lớn, nội tạn đều chảy ra ngoài.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua thi thể rồi nói.

“Hung thủ xuống tay thực độc ác, thoạt nhìn như là thổ phỉ. Ra tay không có lưu tình, thật dã man.”

Triệu Doãn cũng nói:

“Nhưng mà…… vị cô nương này không có bị mất tài vật trên người. Nếu là thổ phỉ trang sức trên người đã sớm bị lấy đi.”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Có người giết Hoa cô nương, không phải bởi vì tiền, cũng không phải bởi vì sắc, như vậy là vì cái gì?”

Không vì tiền không vì sắc. Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên liền nghĩ đến Dương tiểu thư, chẳng lẽ là trả thù? Gần đây vị Hoa cô nương xung đột lớn nhất chỉ có Dương đại tiểu thư.

“Có thể là Dương gia thuê sát thủ giết người hay không?”

“Không chắc chắn. Đúng rồi, ca ca Hoa cô nương đâu?”

“Ca ca nào?”

Triệu Doãn nghi hoặc hỏi.

“Hoa cô nương không phải có một ca ca sao? Bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, muội muội bị giết vậy hắn ở nơi nào?”

Trì Long nói:

“Tiều phu báo án nói chỉ thấy thi thể Hoa cô nương không có ai khác.”

Nghê Diệp Tâm đem chuyện ở quán trà nói cho Trì Long và Triệu Doãn nghe, cũng nói bọn họ lập tức đi tìm người ca ca kia.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Nếu thật sự có người thuê sát thủ thì sao lại không thấy thi thể người ca ca. Hai huynh muội này vẫn luôn ở bên nhau, như vậy chỉ sợ ca ca Hoa cô nương dữ nhiều lành ít.”

Trì Long cùng Triệu Doãn không dám chậm trễ, lập tức dẫn người nha môn đi tìm vị Hoa công tử kia.

Nghê Diệp Tâm gọi tới một bộ khoái, nói hắn đi hỏi thăm về quê quán của Chu công tử.

Đến giữa trưa, Ngỗ tác vẫn nghiệm thi, Nghê Diệp Tâm nói không đói bụng, Mộ Dung Trường Tình đi ra ngoài ăn trưa, hắn vẫn kiên trì không ăn cơm nhà quan.

Khi Mộ Dung Trường Tình trở về liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm đứng ở trước phòng nghiệm thi, đi qua đi lại. Mộ Dung Trường Tình đi đến hỏi.

“Ngỗ tác không thể nhanh như vậy, ngươi ở chỗ này đợi một buổi trưa sao?”

“À, ta chỉ đang suy nghĩ một chút, tùy tiện đi vài vòng.”

“Sự tình giống như càng ngày càng phức tạp, hiện tại Chu công tử mất tích, đã chết một thổ phỉ, một Hoa cô nương bị giết, ngươi cảm thấy sẽ có thêm người chết sao? Hoặc là nói những người kia đã chết?”

Nghê Diệp Tâm lắc đầu.

“Không biết.”

Mộ Dung Trường Tình kỳ quái nhìn Nghê Diệp Tâm.

“Ngươi…… sinh bệnh?”

Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu.

“Vì cái gì hỏi như vậy?”

“Thoạt nhìn không giống ngươi.”

Nghê Diệp Tâm không nói chuyện như đang tự hỏi. Mộ Dung Trường Tình lại nói:

“Ngươi ăn cơm chưa?”

Nghê Diệp Tâm lắc đầu.

“Không sợ trời không sợ đất như Nghê đại nhân, chẳng lẽ chỉ vì nhìn thi thể ghê rợn kia cho nên không muốn ăn?”

Nghê Diệp Tâm lại lắc lắc đầu, thoạt nhìn có chút ủ rũ, không có tinh thần.

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nhíu mày.

“Ngươi…… quen biết vị Hoa cô nương này?”

Nghê Diệp Tâm sửng sốt.

“Không quen biết.”

Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng Nghê Diệp Tâm biết Hoa cô nương cho nên nhìn thấy thi thể cảm xúc bị hạ xuống.

Nghê Diệp Tâm nhìn hắn một cái, như đoán được ý tưởng của hắn.

“Không có gì, kỳ thật……”

Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày.

“Chính là nhớ tới một ít chuyện trước kia.”

“Chuyện gì?”

Nghê Diệp Tâm nhịn không được cười lên.

“Thì ra Mộ Dung đại hiệp cũng nhiều chuyện như vậy nha.”

“Nói hay không?”

“Còn nhớ ta đã từng nói hai năm trước ta có xem một quyển hồ sơ vụ án, đọc được một đoạn miêu tả kỹ càng tỉ mỉ thi thể người bị hại……”

Tròng mắt Mộ Dung Trường Tình xoay một chút, hắn liền nhớ ra.

“…… phụ thân ngươi?”

“Phải, đại hiệp còn nhớ rõ à.”

Nghê Diệp Tâm hít một hơi, cố trấn tĩnh mình, nhưng hình như không hiệu quả, tiếp tục nói:

“Tình trạng không khác vị Hoa cô nương này lắm. Cũng mở to hai mắt, há to miệng, giống như hò hét, bụng bị ……”

Mộ Dung Trường Tình từ trước đến nay không an ủi người khác, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.

“Kỳ thật người chết trợn tròn mắt, há to miệng là hiện tượng bình thường. Bất quá…… vừa rồi đột nhiên nhớ tới, lại nghĩ tới tới rất nhiều chuyện.”

Mộ Dung Trường Tình đột nhiên giơ tay vỗ phía sau lưng Nghê Diệp Tâm một cái.

“Đi.”

“Khụ……”

Nghê Diệp Tâm cảm giác tim phổi đều bị đánh rơi rụng.

“Đại hiệp đánh một chưởng này nặng như mấy trăm cân. Khoan đã…… Đi nơi nào?”

Mộ Dung Trường Tình không nói lời nào, đi phía trước. Nghê Diệp Tâm đuổi theo sau.

“Đi ra ngoài ăn cơm.”

Nghê Diệp Tâm thấy kỳ quái nên hỏi.

“Không phải vừa trở về sao?”

Mộ Dung Trường Tình mang theo Nghê Diệp Tâm ra ngoài ăn cơm, lại đi đến tửu lầu vừa rồi hắn ăn. Tiểu nhị nhìn vị khách quan giàu có trở lại, kêu một bàn giống vừa rồi vẻ mặt ngốc ra, nhưng cũng nhanh nhẹn đi bưng thức ăn.

Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình mặt than, nhịn không được cười nói:

“Mộ Dung đại hiệp, có người phát thẻ người tốt cho đại hiệp chưa?”

“Cái gì?”

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày hỏi.

“Đó là cái gì?”

Nghê Diệp Tâm lại cười, cũng không giải thích chỉ nói:

“Mộ Dung đại hiệp thật sự là người tốt.”

“……”

Mộ Dung Trường Tình có ý tưởng xé rách miệng Nghê Diệp Tâm. Người này luôn nói chuyện kỳ quái. Đầu tiên kêu hắn là đại hiệp, sau đó lại nói hắn là người tốt. Là một giáo chủ Ma giáo, Mộ Dung Trường Tình thật không biết đây là cái tư vị gì.

“Mộ Dung đại hiệp ăn quá thanh đạm, lần sau thêm thịt kho tàu, thịt dê nướng đi.”

Mộ Dung Trường Tình trừng một cái.

“Tự mình mua đi.”

“Ta không có tiền.”

Nghê Diệp Tâm thản nhiên nói.

“……”

Cuối cùng bởi vì Nghê Diệp Tâm cứ lải nhải cho nên Mộ Dung Trường Tình đành phải gọi một mâm thịt kho tàu, thịt dê nướng. Mộ Dung đại hiệp không thích mùi vị thịt dê.

Nghê Diệp Tâm vừa ăn thịt kho tàu vừa cấp cho Mộ Dung Trường Tình thẻ người tốt.

Mộ Dung Trường Tình cảm thấy tay ngứa ngáy, Nghê Diệp Tâm cứ nhắc đi nhắc lại hơn mười lần câu hắn là người tốt.

“Mộ Dung đại hiệp biết vì cái gì mà ta thích đại hiệp không?”

Mặt Mộ Dung Trường Tình thực đen.

Tiểu nhị bưng nước trà đến nghe được Nghê Diệp Tâm tùy tiện nói như vậy thiếu chút nữa quăng bình trà, mặt xám xịt né tránh, sợ Mộ Dung đại hiệp như sợ cá ươn.

Mấy bàn bên cạnh có mấy vị khách đang ăn cơm, cũng nghe được Nghê Diệp Tâm nói, trộm liếc nhìn sang như là rất có hứng thú.

“Câm miệng, ăn cơm.”

Mộ Dung Trường Tình tuy rằng nói như vậy, kỳ thật hắn cũng có chút tò mò. Chẳng lẽ Nghê Diệp Tâm nói bởi vì hắn đẹp sao?

Nghê Diệp Tâm lại uống một ly rượu.

“Không phải Mộ Dung đại hiệp là ngươi đặc biệt xinh đẹp!”

“Rắc rắc”

Mộ Dung Trường Tình xiết chặt nắm tay.

Nghê Diệp Tâm tiếp tục nói:

“Lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung đại hiệp liền cảm thấy đại hiệp rất thú vị. Nếu ở bên nhau vậy về sau mỗi ngày trôi qua nhất định sẽ rất thú vị. Ta chính là một người rất sợ nhàm chán……”

“……”

Cái lý do quỷ gì đây, Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không cảm thấy Nghê Diệp Tâm đang thổ lộ.

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên liền nghĩ tới Bắp, lúc trước Mộ Dung Dục để Bắp lại cho hắn cũng vì lý do tương tự.

Thời điểm Mộ Dung Dục đi cùng Hạ Hướng Thâm, cố ý đem Bắp để lại, nói là nếu sau này có Bắp bên cạnh làm bạn, hắn sẽ không nhàm chán.

Mộ Dung Trường Tình càng nghĩ càng cảm thấy mình tương tự Bắp……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương