“Ngây thơ !”

“Đèn Khổng Minh có thể bay tới trời cao nha, thật sự đó”.

Người kia không hề trả lời, nhưng lúc này hiển nhiên kiên nhẫn rất nhiều, cũng bắt chước cậu đem đèn Khổng Minh mở ra, lại cầm đèn lên để cậu đốt lửa. Nhiệt khí lượn lờ bay lên, lưu uẩn trong chiếc đèn khiến nó dần dần tròn lên.

Lúc này cậuđột nhiên nhớ tới:”A, anh họ, chúng ta còn chưa có viết ước nguyện nha!”

Cậu vẫn cho rằng người kia hẳn là sẽ mặc kệ mình, kết quả lại nghe thấy một tiếng rống: “Còn không nhanh đi lấy bút!”

Trong lòng cậu nhảy dựng, sau đó liền bị một loại cảm giác vui mừng nhanh chóng lấp đầy.

Rốt cục chính mình cũng có một thứ khiến hắn để ý, khiến hắn thích thú.

Chờ cậu mang bút tới, đèn đã muốn bay ra ngoài cửa sổ.

Người kia đoạt lấy bút, cậu thì ở một bên lải nhải: “Anh họ, viết tên người yêu, người yêu nha”. Nhất thời trên chiếc đèn kia liền hiện lên hai hàng chữ cuồng thảo, cũng không biết thần tiên trên trời có đọc ra được hai hàng chữ kia hay không.

“Anh họ, còn tên của chúng ta ở đâu?”. Nhưng chiếc đèn mang hai cái tên nhìn không rõ kia đã bay lên trời mất rồi.

Làm một việc kì công đến như thế, kết quả lại chỉ là hai cái tên viết tắt nhìn không rõ của hai người yêu nhau được ghi trên đèn Khổng Minh, mà cái đèn ấy, đã bay đi mất.

Nhưng lại có cảm giác giống như…trên chiếc đèn Khổng Minh nọ, chính là lời cầu nguyện trở thành người yêu của nhau của mình và hắn.

Cho dù biết bản thân chính là ngây thơ ngu ngốc, vẫn không kiềm chế được mà trong lòng chậm rãi dâng lên một cảm giác làm vành mắt nóng hổi.

Ngơ ngác nhìn theo thẳng đến khi đèn kia đã phiêu du sang một góc trời nào đó, vượt khỏi tầm mắt định đoạt của bản thân.

Quay đầu lại, bên người đã chẳng còn bóng dáng ai kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương