Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà
-
Chương 75: Sao gặp anh vẫn căng thẳng thế
Dịch: Lá Nhỏ
Mấy người vừa nãy cặp này là giả lập tức cạn lời.
Từ cuộc đối thoại này có thể thấy, nếu lời Lâu Ngữ nói là thật thì chắc chắn hai người này thường xuyên nói chuyện với nhau, hơn nữa cũng không phải trò chuyện bạn bè bình thường. Nhắc tới cả đồ gia dụng rồi, còn là cặp cốc, không phải cốc đôi thì là gì.
Lẽ nào hai người đã phát triển tới mức sống chung rồi sao?
Fan only nhạy bén phát giác ra mấu chốt, nhưng bảo thật cũng không phải thật, giả cũng chẳng phải giả.
Suy cho cùng họ vẫn quá trẻ, sự thật luôn tàn khốc hơn những gì họ tưởng tượng.
Từ ngày về nước, hai người đã lén đi đăng ký kết hôn. Khi đó họ nói tới cốc là vì sau khi kết hôn sẽ phải sống cùng nhau. Nhưng vì hiện tại vẫn chưa chốt được nhà, họ vẫn đang xem mua nhà ở đâu ổn hơn, Văn Tuyết Thời lại nôn nóng gửi mấy đồ gia dụng cho cô xem.
Chương trình lần này vừa hay có thể hoàn thành tâm nguyện lựa đồ gia dụng của họ. Mặc dù tình tiết này chỉ mang tính chất ghi hình, được phân vào nhà nào họ cũng không thể ngủ ở đó một đêm thật, nhưng khi nhìn thấy thử thách này trong kịch bản, Văn Tuyết Thời đã vô cùng chờ mong.
Vì vậy Lâu Ngữ cũng không còn coi đây là công việc nữa, mà coi nó là một lần tập dượt trước. Khi chọn thẻ, cô đã chú ý tới cửa hàng gia dụng Văn Tuyết Thời từng nhắc tới liên tục, trước đây không có thời gian tới, giờ vừa đúng lúc.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hoắc Luân và Vương Tư Tư, cô bình tĩnh đi tới quầy thu ngân, tìm nhân viên: “Xin hỏi bây giờ cửa hàng còn có cốc như trong ảnh không?”
“Có thưa quý khách, cô đúng là may mắn, hôm nay chúng tôi vừa bổ sung thêm mẫu này xong.”
Lâu Ngữ mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá, tôi muốn mua một cặp.”
Lúc này khán giả bước vào cuộc chiến kịch liệt.
“Xí, chữa cháy thôi.”
“Nghĩ lí do này từ trước rồi chứ gì?”
“Cơ mà tôi cũng muốn mua kiểu cốc này. Trước đó quả thật nó đã hết hàng, nếu là lí do đột nhiên nghĩ ra, vậy thì sao có thể hợp tình hợp lí thế được.”
“Phải đó, đâu cần cố gắng thế chỉ để lừa chúng ta!”
Lâu Ngữ cẩn thận ôm cốc rời khỏi cửa hàng, nhân viên ekip nhắc nhở cô: “Cô Lâu, vì cô đã chọn sai cửa hàng nên thời gian chúng ta chọn đồ gia dụng sẽ chậm hơn hai nhóm kia, chúng ta phải tranh thủ thời gian nhé.”
Lâu Ngữ điềm tĩnh gật đầu: “Không sao, chúng tôi không cần nhiều thời gian thế.”
“Uầy, mạnh miệng gớm nhỉ!”
“Chắc chắn họ đã trao đổi nên mua gì với nhau từ lâu rồi, ngọt ngào quá đi.”
“Mẹ kiếp, hai người mau gặp nhau đi, tôi không đợi được nữa rồi, tôi phải xem Thời Vũ đứng chung khung hình.”
Xe chở Lâu Ngữ đi một vòng lớn, cuối cùng dừng lại trước cửa hàng gia dụng Văn Tuyết Thời đợi.
Trước khi xuống xe, Lâ Ngữ vội mở camera điện thoại ra, chỉnh lại đầu tóc của mình. Sau đó cô mở cửa xe, nhanh chóng ấn tắt màn hình, vờ như vừa ngủ trên xe một giấc, mơ màng bước xuống xe.
“Làm quái gì vậy?”
“Lầu trên là thẳng nam chắc luôn, thật ra trước khi đi gặp mấy ông, con gái đều vậy cả.”
“Ha ha ha ha, chị Lâu đáng yêu quá, còn giả vờ mình vừa tỉnh dậy đã đẹp vậy rồi, mưu mô chút thì có sao.”
“Cô ấy đẹp vậy rồi mà còn để ý tới ngoại hình.”
“Khụ, nhưng vừa nãy đứng trước ống kính cô ấy cũng có để tâm thế đâu, chỉ khi đi gặp Sir Văn mới vậy thôi.”
“Đẩy thuyền thôi.”
“Chắc chắn họ không phải người yêu của nhau, yêu lâu vậy rồi mà còn để ý tới hình tượng thế sao?”
“Có lẽ mới yêu thì sao.”
Cửa xe mở ra, Lâu ngữ nhảy xuống, cố tình điềm đạm lắc cốc trong tay, vẻ mặt không khỏi đắc ý.
“Mua được rồi à?” Văn Tuyết Thời vội chạy tới, vờ như nhận lấy túi cô cầm, nhưng anh không hề quan tâm trong túi có gì, cứ thế nắm lấy tay Lâu Ngữ.
“Má nó ơi, aaaaa, tôi muốn chết.”
Những cô gái thầm mến Văn Tuyết Thời đều vỡ mộng, kêu gào không ngớt.
Tay Lâu Ngữ vô thức rụt lại.
Cô quen duy trì khoảng cách xa lạ với anh trước ống kính, cố tình tỏ ra không quen, lần này cũng vậy. Mãi sau cô mới nhận ra giờ mình không cần phải làm vậy, trong chương trình này, họ có thể để khán giả từ từ nhìn thấy họ phía sau ống kính.
Thế là cô lập tức nắm chặt lấy tay anh.
Ba nhóm đều đã gặp nhau, cảnh chuyển tới phòng thu âm, các khách mời bắt đầu đánh giá ấn tượng ban đầu của ba nhóm.
“Bây giờ mọi người có thay đổi suy đoán ban đầu của mình không?”
“Xí, cảnh tiếp xúc với nhau vẫn ít quá, không dễ đoán. Nhưng cặp Hoắc Tư (Hoắc Luân và Vương Tư Tư) và cặp Đường Ngọc (Đường Hướng Dương và Khương Văn Ngọc) đều đoán đúng đối phương.”
“Thật ra Lâu Ngữ cũng đoán ra, cô ấy cố tình tới cửa hàng gia dụng đó thì đúng hơn.”
Cô Chu nói: “Những lí do khách quan này đều có thể thêu dệt nên, nhưng cử chỉ, hành động thường sẽ cho chúng ta đáp án chính xác nhất. Không biết mọi người có để ý không, lúc Văn Tuyết Thời nắm tay Lâu Ngữ, Lâu Ngữ hơi rụt tay lại.”
“Vậy sao? Nhanh nhanh, ekip mau tua chậm lại cảnh đó đi!”
Ekip phối hợp, tua lại cảnh vừa nãy. Mọi người cảm thán, khâm phục đôi mắt tinh tường của cô Chu.
Những cô gái vỡ mộng ban nãy đã hồi sinh.
“Cô Chu, cô là thần của tôi!”
Tiếp đó là thời gian giới hạn cho ba cặp chọn đồ gia dụng để vào ở trong nhà chương trình bố trí. Chương trình thuê một căn biệt thự bên ngoài, các phòng đều được trang hoàng đại khái, họ chỉ cần chọn một số đồ mình thích là được.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đương nhiên, chi phí đều do chương trình chi trả, không vượt quá ngân sách là được, nếu bất cẩn quá ngân sách sẽ có hình phạt.
Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời sóng vai đi vào cửa hàng. Khoảnh khắc hai người đẩy cửa đi vào, họ đã quên mất nhân viên quay phim phía sau, coi đây là lần đi mua sắm thật sự. Để tiết kiệm thời gian, họ sẽ chọn những món có thể mang tới nhà mới sau này. Còn có một lý do quan trọng hơn nữa là, mua sắm miễn phí ai chẳng thích! Không mua là phí của trời.
Đúng như Lâu Ngữ vừa nói, họ đi xem đồ rất nhanh, gần như cả hai đều theo kiểu, người này cầm đồ gì, người kia sẽ gật đầu nói được, không cần bàn bạc thêm gì. Mặc dù ăn ý, nhưng cũng không có những hành động thân mật nào, nhìn giống như hai người bạn tốt hơn.
Ngược lại, cặp Hoắc Tư lại mua đồ rất suôn sẻ, tất cả đều do Hoắc Luân làm chủ. Anh ấy muốn mua gì, Vương Tư Tư đều không có ý kiến, cũng không chủ động đi chọn. Hoắc Luân còn liên tục trêu cô ấy. Ví dụ như khi hai người đi qua khu nhà bếp, anh ấy trêu Vương Tư Tư, cầm tạp dề lên ướm lên người cô ấy, Vương Tư Tư đã đỏ bừng mặt. Khán giả không khỏi than thở, cặp này là nam chính bá đạo và cô vợ nhỏ ngại ngùng à, nhưng cũng có một số người nói bạn trai mang vibe người bố tốt quá.
Cặp Đường Ngọc càng thú vị hơn. Khương Văn Ngọc muốn quyết định, Đường Hướng Dương cũng muốn làm chủ, hai người cãi cọ hồi lâu, Đường Hướng Dương bắt đầu tủi thân, nói, có phải chị cảm thấy em trẻ con nên không muốn lắng nghe ý kiến của em không. Khương Văn Ngọc tức giận nói, bây giờ cậu như vậy là rất trẻ con!
Nhưng khán giả lại vô cùng hào hứng, bởi vì cặp này hở tí là cãi nhau như vậy. Hai cặp kia lại quá đỗi bình yên, chỉ có diễn mới không nổi nóng được.
Ấy vậy mà khi xem tới cảnh tiếp theo, khán giả đã cạn lời.
Cặp Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời mua sắm thần tốc, nhanh chóng chọn xong đồ mình cần. Văn Tuyết Thời phụ trách thanh toán, Lâu Ngữ đứng tại chỗ đợi anh.
Cô phải chạy qua chạy lại hai nơi, bởi vì lúc sáng trước khi ghi hình, cô phải đi chụp quảng cáo. Giờ cô không tiêm mũi tiêm dinh dưỡng nữa, không thể tràn trề sức sống như ngày trước. Hơn nữa vì dừng mũi tiêm nên đã xuất hiện một vài phản ứng ngược, cơ thể thường có cảm giác mất hết sức lực. Mấy tháng nay cô dần điều tiết lại mới thấy đỡ hơn chút. Vậy nên đây cũng là lí do tại sao năm nay cô không đi làm nhiều, không phải vì yêu đương mà là vì cơ thể không trụ được.
Trong lúc đợi Văn Tuyết Thời quay lại, cô mệt tới nỗi không muốn đứng. Vừa hay cạnh đó có giường, cô hỏi nhân viên bên cạnh có thể ngồi lên giường này được không, được sự đồng ý của nhân viên, cô bèn ngồi xuống đợi anh.
Khi Văn Tuyết Thời xách đồ tới thì thấy Lâu Ngữ mệt mỏi ngồi trên giường.
“Mệt rồi hả?’
Lâu Ngữ lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Vẫn ổn, chẳng qua thấy giường mềm quá nên muốn ngồi xuống xem thôi.”
“Thoải mái vậy sao?” Anh cũng ngồi xuống cạnh cô, ấn vào đệm mấy cái, sau đó đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Tới lúc đó chúng ta nên chọn cái…”
Mới nói được một nửa, anh đã nhận ra không thể công khai nói chủ đề này, thế là tắt mic gắn trên người hai người đi.
Anh cứ thế thẳng thừng tắt mic trước ống kính.
Khán giả phẫn nộ, nhất là khi thấy anh áp sát tới chỗ Lâu Ngữ, thì thầm vào tai cô, họ không nghe thấy anh nói gì, nhưng Lâu Ngữ đột nhiên đỏ bừng mặt.
“Có gì mà hội viên VIP của Mạch Điền như tôi không thể nghe chứ?”
“Anh Văn, tôi xin anh đấy, phù sa không chảy ruộng ngoài, tôi là nhân viên quan trắc khí tượng, anh cho tôi nghe đi mà, hu hu…”
“Đừng nói đang bàn xem chọn đệm nào nhá… Má ơi.”
“Chương trình không nói cho chọn đồ cỡ lớn, không phải đều nói chọn mấy món nhỏ sao?”
“Có thể là cần riêng thôi, hi hi.”
“Bàn gì thế, cứu với, tên thối tha, không được trêu ghẹo chị tôi.”
Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời nói xong, Văn Tuyết Thời mới mở lại mic, báo cho cô nghe chiến tích vừa rồi: “Quá 398 tệ rồi.”
Lâu Ngữ kinh ngạc: “Sao lại quá chứ, vừa nãy không phải lúc mua đã ăn chắc không quá sao.”
Văn Tuyết Thời lấy hai món đồ trong túi ra: “Vừa nãy khi thanh toán, anh thấy ở quầy thu ngân có cái này nên không kiềm chế được bỏ vào giỏ.”
Văn Tuyết Thời nhìn hai con gấu, lập tức tha thứ cho hành động cảm tính của anh.
Đó là hai con gấu trúc bằng bông, cũng là một cặp, con nhỏ hơn mặc váy trắng, con lớn hơn mặc vest đen.
Chưa nói tới chuyện gấu trúc là loài động vật cô thích nhất, vẻ ngoài của cặp gấu này lập tức khiến cô nghĩ tới đêm họ buông thả ở Avignon.
Anh biết chắc chắn cô sẽ thích.
Lâu Ngữ hào hứng lấy con gấu mặc váy trắng ra, xoa xoa bóp bóp mấy cái, sau đó nhân lúc Văn Tuyết Thời không chú ý, để gấu trắng hôn vào gấu mặc vest đen, hai con gấu áp sát mặt vào nhau, vờ như vô tình chạm môi.
Văn Tuyết Thời hoàn hồn, nhìn thấy hành động của cô bèn bật cười. Anh dùng sức, khiến con gấu mặc vest đen đè gấu trắng xuống giường, hôn mạnh mấy cái.
“Mọi người, cạn lời rồi đấy.”
“Ông trời ơi, sao lại có cặp đôi đáng yêu vậy chứ! Hai người đâu phải 32 đâu, là 3 tuổi thì đúng hơn đấy…”
“Mẹ kiếp, sao nhìn hai con gấu lại… Tôi tự động biến chúng thành… Tóm lại là cảnh giường chiếu, tôi bỏ tiền túi cho hai người mua nó nhé, chỉ cần hai người làm cho tôi xem là được.”
“Tôi cứ tưởng chị Lâu phải chín chắn lắm cơ… Không ngờ lại là người thích gấu bông thế, dễ dỗ quá nhỉ? Bây giờ tôi cũng tin cô ấy có thể bị một gói khăn giấy lừa rồi.”
“Người ta tình chàng ý thiếp thế, lại đi nói lừa gạt, yêu ma quỷ quái tránh ra.”
Chuyển cảnh, ba cặp đều đã quay về biệt thự cạnh nhau, bắt đầu bố trí đồ họ vừa mua về.
Gối, cốc, gấu bông, bình hoa, khung ảnh… Mặc dù bây giờ vẫn chưa biết để ảnh gì vào khung ảnh, nhưng Lâu Ngữ vô cùng thích kiểu khung ảnh này. Nó có hình như một thước phim, do vậy cô đã tiện tay mua nó về, cứ để trống ở trên bàn gần lối vào, làm vật trang trí cũng khá ổn.
Bố trí xong xuôi đồ đạc, chương trình bắt đầu phát thẻ nhiệm vụ. Bởi vì nhóm của Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời mua đồ quá số tiền cho phép, chương trình đã phạt họ bỏ tiền túi mua đồ nấu nấu bữa tối nay cho ba nhóm.
Mệt cả ngày trời, giờ còn phải nấu cơm cho sáu người, đúng là hình phạt.
Nhưng hai người lại nhìn nhau, sau đó lập tức đồng thanh chọn ăn lẩu.
Họ vội vã thu dọn nhà cửa, lái xe tới siêu thị đồ tươi sống gần biệt thự mua nguyên liệu. Nơi này khá hẻo lánh, do vậy siêu thị không đông khách mấy, cho dù có mấy mống thì nhìn thấy quay phim đi sau họ cũng biết đang ghi hình.
Điều này khiến Lâu Ngữ hào hứng. Lâu lắm rồi cô không thử cảm giác hiên ngang đi dạo quanh siêu thị, càng không nói tới chuyện đi cùng Văn Tuyết Thời.
Năm ngoái, nếu hai người có ngày nghỉ ở riêng với nhau, cho dù có nấu ăn cũng đặt thực phẩm giao tới nhà, tuyệt đối sẽ không liều lĩnh ra siêu thị để bị người ta chụp.
Cô phấn khởi đẩy xe, gần như lúc nào cũng đang cầm thứ gì đó, trông có vẻ rất biết nấu cơm. Trên thực tế, người thật sự biết nấu lại nhàn nhã đi cạnh cô, liếc quanh siêu thị mấy cái, thi thoảng mới lấy đồ. Ví dụ như đi qua tủ đồ đông lạnh, anh sẽ lặng lẽ lấy ít cua và sò điệp bỏ vào xe.
“Vừa nãy tôi đã đếm số thực phẩm Sir Văn bỏ vào xe đẩy, tổng cộng anh ấy đã chọn mấy loại liền…”
“Rau xanh, cua, sò điệp, củ cải trắng, lạp xưởng, trứng gà.”
“Mấy người có thấy hơi quen không.”
“Mẹ nó, không phải lúc ở trên du thuyền anh ấy cũng lấy mấy thứ này, sau đó không ăn, kêu Lâu Ngữ ăn sao?”
“Logic của mấy người thần kỳ ghê, trên du thuyền anh ấy lấy mấy cái này là vì anh ấy thích ăn, vậy nên bây giờ cũng lấy y như vậy, có vấn đề gì sao?”
Thôi được rồi, chị fan only này nói cũng có lí. Fan Thời Vũ lặng lẽ im miệng lại, nhưng không hoàn toàn từ bỏ, ngược lại còn quan sát cẩn thận Văn Tuyết Thời lúc ăn lẩu.
Họ tiếc nuối nhận ra, Văn Tuyết Thời thật sự có ăn mấy thứ này, vậy nên không thể phủ nhận việc anh ấy muốn ăn nên mới mua chúng.
Có một điểm kỳ lạ là, những thứ đó không phải anh ấy chủ động gắp, gần như đều do Lâu Ngữ gắp cho mình, sau đó lại gắp cho Văn Tuyết Thời phần y hệt.
“Không biết rốt cuộc là ai thích ăn nữa, cơ mà hai người này có khẩu vị giống nhau ghê, bị lây hả…”
“Chị tôi vốn thích ăn mấy cái này, ai bị lây chứ, thần kinh à. Mấy fan couple các người nói hai người đều thích, thật ra các người đã đi tìm hiểu sở thích của chị tôi đâu…”
Phần bình luận cãi nhau ỏm tỏi, người trong màn hình cũng huyên náo không thôi. Chủ yếu là cặp Đường Hướng Dương và Khương Văn ngọc, hai người này rất thích cãi nhau.
Đường Hướng Dương gắp cho Khương Văn Ngọc món gì cũng đều đỏ mặt, nhìn cô ấy như cún con đang chờ được khen. Khương Văn Ngọc lấy đũa gõ đầu cậu, bảo cậu ngoan ngoãn ăn đi, cậu xị mặt nói chị còn không khen em.
Cuối cùng Vương Tư Tư đứng ra giải vây, cười nói: “Nào, mọi người cạn ly đi, chúc mừng tập đầu của chúng ta thật hot.”
Tập một kết thúc trong tiếng cạn ly của sáu người, cảnh chuyển tới phòng thu âm, các khách mời cần bỏ phiếu lần một. Tổng cộng có năm người thì ba người bầu cho Vương Tư Tư và Hoắc Luân, hai người còn lại bầu cho Thời Vũ và Đường Ngọc.
Một trong ba người bầu cho cặp Hoắc Tư là cô Chu, cô ấy suy luận: “Lúc ăn lẩu tôi có để ý tới một chi tiết, Vương Tư Tư bị cay, sặc tới chảy nước mũi, sau đó Hoắc Luân cũng không chút ngại ngùng, cầm khăn giấy lau sạch nước mũi cho cô ấy.”
“Phải đó, vừa nãy khi ở cửa hàng gia dụng, mỗi lần Hoắc Luân cầm đồ gì cũng lấy khăn ướt ra lau tay, cảm giác như có chứng sạch sẽ vậy.”
“Đúng, vậy nên anh ấy có thể làm vậy với Vương Tư Tư chứng tỏ anh ấy không để ý tới điều đó, Vương Tư Tư đã được đưa vào lãnh địa của anh ấy. Anh ây động vào bất cứ thứ gì thuộc về cô ấy cũng đã trở thành hành động trong vô thức, thế nên tôi thấy trong tập tiếp theo, có thể hai người họ là cặp đôi thật.”
“Chuyên gia này nói linh tinh gì vậy, Đường Ngọc của chúng tôi mới là thật.”
“Nực cười, không tin chuyên gia thì tin ai?”
“Má ơi, phải chờ một tuần nữa mới có tập tiếp theo, có thể cho ra liền hết luôn không…”
Tập đầu tiên của Tình trong như đã mặt ngoài còn e kết thúc viên mãn, độ hot còn cao hơn cả Chuyến tàu đêm.
Lâu Ngữ nằm trong lòng Văn Tuyết Thời, lười nhác ngáp mấy cái.
Họ cũng góp phần tăng lượng người xem cho tập đầu tiên này. Khó lắm hai người mới có ngày không cần chụp hay quay quảng cáo, cô bèn đưa Văn Tuyết Thời tới đây cùng xem chương trình.
Khi xuất hiện cảnh cô soi gương trên xe, cô lập tức lấy gối che màn hình lại, ảo não nói: “Sao lại chiếu cả đoạn này chứ.”
Văn Tuyết Thời cười sảng khoái, nhấc gối ra, tua lại cảnh đó: “Anh xem nào, đáng yêu quá.” Anh sờ gáy cô: “Sao gặp anh mà còn căng thẳng thế.”
“Ghi hình mà… Cảm giác phải khác chứ.” Cô vội tua đoạn đó đi: “Đừng xem đoạn này!”
Kết quả lại tua tới đoạn anh hai người ngồi trên giường.
“Anh Văn, xin anh đấy, nói công khai đi, cho tôi nghe nữa được không…” Văn Tuyết Thời áp sát tới gần màn hình, đọc bình luận này lên. Không chỉ bình luận này, màn hình toàn là lời kêu gào thảm thiết, làm anh cười khúc khích.
Anh khịt mũi, đáp: “Được chứ, vậy tôi sẽ tái hiện lại cảnh đó.”
Lâu Ngữ vừa muốn bịt miệng anh lại đã bị anh nhanh hơn, nắm lấy tay cô, kẹp mũi cô, nói: “Nghĩ tới việc sau này mở mắt ra nhìn thấy người nằm bên cạnh là em, ngày nào anh cũng thấy hào hứng.”
Mấy người vừa nãy cặp này là giả lập tức cạn lời.
Từ cuộc đối thoại này có thể thấy, nếu lời Lâu Ngữ nói là thật thì chắc chắn hai người này thường xuyên nói chuyện với nhau, hơn nữa cũng không phải trò chuyện bạn bè bình thường. Nhắc tới cả đồ gia dụng rồi, còn là cặp cốc, không phải cốc đôi thì là gì.
Lẽ nào hai người đã phát triển tới mức sống chung rồi sao?
Fan only nhạy bén phát giác ra mấu chốt, nhưng bảo thật cũng không phải thật, giả cũng chẳng phải giả.
Suy cho cùng họ vẫn quá trẻ, sự thật luôn tàn khốc hơn những gì họ tưởng tượng.
Từ ngày về nước, hai người đã lén đi đăng ký kết hôn. Khi đó họ nói tới cốc là vì sau khi kết hôn sẽ phải sống cùng nhau. Nhưng vì hiện tại vẫn chưa chốt được nhà, họ vẫn đang xem mua nhà ở đâu ổn hơn, Văn Tuyết Thời lại nôn nóng gửi mấy đồ gia dụng cho cô xem.
Chương trình lần này vừa hay có thể hoàn thành tâm nguyện lựa đồ gia dụng của họ. Mặc dù tình tiết này chỉ mang tính chất ghi hình, được phân vào nhà nào họ cũng không thể ngủ ở đó một đêm thật, nhưng khi nhìn thấy thử thách này trong kịch bản, Văn Tuyết Thời đã vô cùng chờ mong.
Vì vậy Lâu Ngữ cũng không còn coi đây là công việc nữa, mà coi nó là một lần tập dượt trước. Khi chọn thẻ, cô đã chú ý tới cửa hàng gia dụng Văn Tuyết Thời từng nhắc tới liên tục, trước đây không có thời gian tới, giờ vừa đúng lúc.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hoắc Luân và Vương Tư Tư, cô bình tĩnh đi tới quầy thu ngân, tìm nhân viên: “Xin hỏi bây giờ cửa hàng còn có cốc như trong ảnh không?”
“Có thưa quý khách, cô đúng là may mắn, hôm nay chúng tôi vừa bổ sung thêm mẫu này xong.”
Lâu Ngữ mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá, tôi muốn mua một cặp.”
Lúc này khán giả bước vào cuộc chiến kịch liệt.
“Xí, chữa cháy thôi.”
“Nghĩ lí do này từ trước rồi chứ gì?”
“Cơ mà tôi cũng muốn mua kiểu cốc này. Trước đó quả thật nó đã hết hàng, nếu là lí do đột nhiên nghĩ ra, vậy thì sao có thể hợp tình hợp lí thế được.”
“Phải đó, đâu cần cố gắng thế chỉ để lừa chúng ta!”
Lâu Ngữ cẩn thận ôm cốc rời khỏi cửa hàng, nhân viên ekip nhắc nhở cô: “Cô Lâu, vì cô đã chọn sai cửa hàng nên thời gian chúng ta chọn đồ gia dụng sẽ chậm hơn hai nhóm kia, chúng ta phải tranh thủ thời gian nhé.”
Lâu Ngữ điềm tĩnh gật đầu: “Không sao, chúng tôi không cần nhiều thời gian thế.”
“Uầy, mạnh miệng gớm nhỉ!”
“Chắc chắn họ đã trao đổi nên mua gì với nhau từ lâu rồi, ngọt ngào quá đi.”
“Mẹ kiếp, hai người mau gặp nhau đi, tôi không đợi được nữa rồi, tôi phải xem Thời Vũ đứng chung khung hình.”
Xe chở Lâu Ngữ đi một vòng lớn, cuối cùng dừng lại trước cửa hàng gia dụng Văn Tuyết Thời đợi.
Trước khi xuống xe, Lâ Ngữ vội mở camera điện thoại ra, chỉnh lại đầu tóc của mình. Sau đó cô mở cửa xe, nhanh chóng ấn tắt màn hình, vờ như vừa ngủ trên xe một giấc, mơ màng bước xuống xe.
“Làm quái gì vậy?”
“Lầu trên là thẳng nam chắc luôn, thật ra trước khi đi gặp mấy ông, con gái đều vậy cả.”
“Ha ha ha ha, chị Lâu đáng yêu quá, còn giả vờ mình vừa tỉnh dậy đã đẹp vậy rồi, mưu mô chút thì có sao.”
“Cô ấy đẹp vậy rồi mà còn để ý tới ngoại hình.”
“Khụ, nhưng vừa nãy đứng trước ống kính cô ấy cũng có để tâm thế đâu, chỉ khi đi gặp Sir Văn mới vậy thôi.”
“Đẩy thuyền thôi.”
“Chắc chắn họ không phải người yêu của nhau, yêu lâu vậy rồi mà còn để ý tới hình tượng thế sao?”
“Có lẽ mới yêu thì sao.”
Cửa xe mở ra, Lâu ngữ nhảy xuống, cố tình điềm đạm lắc cốc trong tay, vẻ mặt không khỏi đắc ý.
“Mua được rồi à?” Văn Tuyết Thời vội chạy tới, vờ như nhận lấy túi cô cầm, nhưng anh không hề quan tâm trong túi có gì, cứ thế nắm lấy tay Lâu Ngữ.
“Má nó ơi, aaaaa, tôi muốn chết.”
Những cô gái thầm mến Văn Tuyết Thời đều vỡ mộng, kêu gào không ngớt.
Tay Lâu Ngữ vô thức rụt lại.
Cô quen duy trì khoảng cách xa lạ với anh trước ống kính, cố tình tỏ ra không quen, lần này cũng vậy. Mãi sau cô mới nhận ra giờ mình không cần phải làm vậy, trong chương trình này, họ có thể để khán giả từ từ nhìn thấy họ phía sau ống kính.
Thế là cô lập tức nắm chặt lấy tay anh.
Ba nhóm đều đã gặp nhau, cảnh chuyển tới phòng thu âm, các khách mời bắt đầu đánh giá ấn tượng ban đầu của ba nhóm.
“Bây giờ mọi người có thay đổi suy đoán ban đầu của mình không?”
“Xí, cảnh tiếp xúc với nhau vẫn ít quá, không dễ đoán. Nhưng cặp Hoắc Tư (Hoắc Luân và Vương Tư Tư) và cặp Đường Ngọc (Đường Hướng Dương và Khương Văn Ngọc) đều đoán đúng đối phương.”
“Thật ra Lâu Ngữ cũng đoán ra, cô ấy cố tình tới cửa hàng gia dụng đó thì đúng hơn.”
Cô Chu nói: “Những lí do khách quan này đều có thể thêu dệt nên, nhưng cử chỉ, hành động thường sẽ cho chúng ta đáp án chính xác nhất. Không biết mọi người có để ý không, lúc Văn Tuyết Thời nắm tay Lâu Ngữ, Lâu Ngữ hơi rụt tay lại.”
“Vậy sao? Nhanh nhanh, ekip mau tua chậm lại cảnh đó đi!”
Ekip phối hợp, tua lại cảnh vừa nãy. Mọi người cảm thán, khâm phục đôi mắt tinh tường của cô Chu.
Những cô gái vỡ mộng ban nãy đã hồi sinh.
“Cô Chu, cô là thần của tôi!”
Tiếp đó là thời gian giới hạn cho ba cặp chọn đồ gia dụng để vào ở trong nhà chương trình bố trí. Chương trình thuê một căn biệt thự bên ngoài, các phòng đều được trang hoàng đại khái, họ chỉ cần chọn một số đồ mình thích là được.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đương nhiên, chi phí đều do chương trình chi trả, không vượt quá ngân sách là được, nếu bất cẩn quá ngân sách sẽ có hình phạt.
Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời sóng vai đi vào cửa hàng. Khoảnh khắc hai người đẩy cửa đi vào, họ đã quên mất nhân viên quay phim phía sau, coi đây là lần đi mua sắm thật sự. Để tiết kiệm thời gian, họ sẽ chọn những món có thể mang tới nhà mới sau này. Còn có một lý do quan trọng hơn nữa là, mua sắm miễn phí ai chẳng thích! Không mua là phí của trời.
Đúng như Lâu Ngữ vừa nói, họ đi xem đồ rất nhanh, gần như cả hai đều theo kiểu, người này cầm đồ gì, người kia sẽ gật đầu nói được, không cần bàn bạc thêm gì. Mặc dù ăn ý, nhưng cũng không có những hành động thân mật nào, nhìn giống như hai người bạn tốt hơn.
Ngược lại, cặp Hoắc Tư lại mua đồ rất suôn sẻ, tất cả đều do Hoắc Luân làm chủ. Anh ấy muốn mua gì, Vương Tư Tư đều không có ý kiến, cũng không chủ động đi chọn. Hoắc Luân còn liên tục trêu cô ấy. Ví dụ như khi hai người đi qua khu nhà bếp, anh ấy trêu Vương Tư Tư, cầm tạp dề lên ướm lên người cô ấy, Vương Tư Tư đã đỏ bừng mặt. Khán giả không khỏi than thở, cặp này là nam chính bá đạo và cô vợ nhỏ ngại ngùng à, nhưng cũng có một số người nói bạn trai mang vibe người bố tốt quá.
Cặp Đường Ngọc càng thú vị hơn. Khương Văn Ngọc muốn quyết định, Đường Hướng Dương cũng muốn làm chủ, hai người cãi cọ hồi lâu, Đường Hướng Dương bắt đầu tủi thân, nói, có phải chị cảm thấy em trẻ con nên không muốn lắng nghe ý kiến của em không. Khương Văn Ngọc tức giận nói, bây giờ cậu như vậy là rất trẻ con!
Nhưng khán giả lại vô cùng hào hứng, bởi vì cặp này hở tí là cãi nhau như vậy. Hai cặp kia lại quá đỗi bình yên, chỉ có diễn mới không nổi nóng được.
Ấy vậy mà khi xem tới cảnh tiếp theo, khán giả đã cạn lời.
Cặp Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời mua sắm thần tốc, nhanh chóng chọn xong đồ mình cần. Văn Tuyết Thời phụ trách thanh toán, Lâu Ngữ đứng tại chỗ đợi anh.
Cô phải chạy qua chạy lại hai nơi, bởi vì lúc sáng trước khi ghi hình, cô phải đi chụp quảng cáo. Giờ cô không tiêm mũi tiêm dinh dưỡng nữa, không thể tràn trề sức sống như ngày trước. Hơn nữa vì dừng mũi tiêm nên đã xuất hiện một vài phản ứng ngược, cơ thể thường có cảm giác mất hết sức lực. Mấy tháng nay cô dần điều tiết lại mới thấy đỡ hơn chút. Vậy nên đây cũng là lí do tại sao năm nay cô không đi làm nhiều, không phải vì yêu đương mà là vì cơ thể không trụ được.
Trong lúc đợi Văn Tuyết Thời quay lại, cô mệt tới nỗi không muốn đứng. Vừa hay cạnh đó có giường, cô hỏi nhân viên bên cạnh có thể ngồi lên giường này được không, được sự đồng ý của nhân viên, cô bèn ngồi xuống đợi anh.
Khi Văn Tuyết Thời xách đồ tới thì thấy Lâu Ngữ mệt mỏi ngồi trên giường.
“Mệt rồi hả?’
Lâu Ngữ lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Vẫn ổn, chẳng qua thấy giường mềm quá nên muốn ngồi xuống xem thôi.”
“Thoải mái vậy sao?” Anh cũng ngồi xuống cạnh cô, ấn vào đệm mấy cái, sau đó đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Tới lúc đó chúng ta nên chọn cái…”
Mới nói được một nửa, anh đã nhận ra không thể công khai nói chủ đề này, thế là tắt mic gắn trên người hai người đi.
Anh cứ thế thẳng thừng tắt mic trước ống kính.
Khán giả phẫn nộ, nhất là khi thấy anh áp sát tới chỗ Lâu Ngữ, thì thầm vào tai cô, họ không nghe thấy anh nói gì, nhưng Lâu Ngữ đột nhiên đỏ bừng mặt.
“Có gì mà hội viên VIP của Mạch Điền như tôi không thể nghe chứ?”
“Anh Văn, tôi xin anh đấy, phù sa không chảy ruộng ngoài, tôi là nhân viên quan trắc khí tượng, anh cho tôi nghe đi mà, hu hu…”
“Đừng nói đang bàn xem chọn đệm nào nhá… Má ơi.”
“Chương trình không nói cho chọn đồ cỡ lớn, không phải đều nói chọn mấy món nhỏ sao?”
“Có thể là cần riêng thôi, hi hi.”
“Bàn gì thế, cứu với, tên thối tha, không được trêu ghẹo chị tôi.”
Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời nói xong, Văn Tuyết Thời mới mở lại mic, báo cho cô nghe chiến tích vừa rồi: “Quá 398 tệ rồi.”
Lâu Ngữ kinh ngạc: “Sao lại quá chứ, vừa nãy không phải lúc mua đã ăn chắc không quá sao.”
Văn Tuyết Thời lấy hai món đồ trong túi ra: “Vừa nãy khi thanh toán, anh thấy ở quầy thu ngân có cái này nên không kiềm chế được bỏ vào giỏ.”
Văn Tuyết Thời nhìn hai con gấu, lập tức tha thứ cho hành động cảm tính của anh.
Đó là hai con gấu trúc bằng bông, cũng là một cặp, con nhỏ hơn mặc váy trắng, con lớn hơn mặc vest đen.
Chưa nói tới chuyện gấu trúc là loài động vật cô thích nhất, vẻ ngoài của cặp gấu này lập tức khiến cô nghĩ tới đêm họ buông thả ở Avignon.
Anh biết chắc chắn cô sẽ thích.
Lâu Ngữ hào hứng lấy con gấu mặc váy trắng ra, xoa xoa bóp bóp mấy cái, sau đó nhân lúc Văn Tuyết Thời không chú ý, để gấu trắng hôn vào gấu mặc vest đen, hai con gấu áp sát mặt vào nhau, vờ như vô tình chạm môi.
Văn Tuyết Thời hoàn hồn, nhìn thấy hành động của cô bèn bật cười. Anh dùng sức, khiến con gấu mặc vest đen đè gấu trắng xuống giường, hôn mạnh mấy cái.
“Mọi người, cạn lời rồi đấy.”
“Ông trời ơi, sao lại có cặp đôi đáng yêu vậy chứ! Hai người đâu phải 32 đâu, là 3 tuổi thì đúng hơn đấy…”
“Mẹ kiếp, sao nhìn hai con gấu lại… Tôi tự động biến chúng thành… Tóm lại là cảnh giường chiếu, tôi bỏ tiền túi cho hai người mua nó nhé, chỉ cần hai người làm cho tôi xem là được.”
“Tôi cứ tưởng chị Lâu phải chín chắn lắm cơ… Không ngờ lại là người thích gấu bông thế, dễ dỗ quá nhỉ? Bây giờ tôi cũng tin cô ấy có thể bị một gói khăn giấy lừa rồi.”
“Người ta tình chàng ý thiếp thế, lại đi nói lừa gạt, yêu ma quỷ quái tránh ra.”
Chuyển cảnh, ba cặp đều đã quay về biệt thự cạnh nhau, bắt đầu bố trí đồ họ vừa mua về.
Gối, cốc, gấu bông, bình hoa, khung ảnh… Mặc dù bây giờ vẫn chưa biết để ảnh gì vào khung ảnh, nhưng Lâu Ngữ vô cùng thích kiểu khung ảnh này. Nó có hình như một thước phim, do vậy cô đã tiện tay mua nó về, cứ để trống ở trên bàn gần lối vào, làm vật trang trí cũng khá ổn.
Bố trí xong xuôi đồ đạc, chương trình bắt đầu phát thẻ nhiệm vụ. Bởi vì nhóm của Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời mua đồ quá số tiền cho phép, chương trình đã phạt họ bỏ tiền túi mua đồ nấu nấu bữa tối nay cho ba nhóm.
Mệt cả ngày trời, giờ còn phải nấu cơm cho sáu người, đúng là hình phạt.
Nhưng hai người lại nhìn nhau, sau đó lập tức đồng thanh chọn ăn lẩu.
Họ vội vã thu dọn nhà cửa, lái xe tới siêu thị đồ tươi sống gần biệt thự mua nguyên liệu. Nơi này khá hẻo lánh, do vậy siêu thị không đông khách mấy, cho dù có mấy mống thì nhìn thấy quay phim đi sau họ cũng biết đang ghi hình.
Điều này khiến Lâu Ngữ hào hứng. Lâu lắm rồi cô không thử cảm giác hiên ngang đi dạo quanh siêu thị, càng không nói tới chuyện đi cùng Văn Tuyết Thời.
Năm ngoái, nếu hai người có ngày nghỉ ở riêng với nhau, cho dù có nấu ăn cũng đặt thực phẩm giao tới nhà, tuyệt đối sẽ không liều lĩnh ra siêu thị để bị người ta chụp.
Cô phấn khởi đẩy xe, gần như lúc nào cũng đang cầm thứ gì đó, trông có vẻ rất biết nấu cơm. Trên thực tế, người thật sự biết nấu lại nhàn nhã đi cạnh cô, liếc quanh siêu thị mấy cái, thi thoảng mới lấy đồ. Ví dụ như đi qua tủ đồ đông lạnh, anh sẽ lặng lẽ lấy ít cua và sò điệp bỏ vào xe.
“Vừa nãy tôi đã đếm số thực phẩm Sir Văn bỏ vào xe đẩy, tổng cộng anh ấy đã chọn mấy loại liền…”
“Rau xanh, cua, sò điệp, củ cải trắng, lạp xưởng, trứng gà.”
“Mấy người có thấy hơi quen không.”
“Mẹ nó, không phải lúc ở trên du thuyền anh ấy cũng lấy mấy thứ này, sau đó không ăn, kêu Lâu Ngữ ăn sao?”
“Logic của mấy người thần kỳ ghê, trên du thuyền anh ấy lấy mấy cái này là vì anh ấy thích ăn, vậy nên bây giờ cũng lấy y như vậy, có vấn đề gì sao?”
Thôi được rồi, chị fan only này nói cũng có lí. Fan Thời Vũ lặng lẽ im miệng lại, nhưng không hoàn toàn từ bỏ, ngược lại còn quan sát cẩn thận Văn Tuyết Thời lúc ăn lẩu.
Họ tiếc nuối nhận ra, Văn Tuyết Thời thật sự có ăn mấy thứ này, vậy nên không thể phủ nhận việc anh ấy muốn ăn nên mới mua chúng.
Có một điểm kỳ lạ là, những thứ đó không phải anh ấy chủ động gắp, gần như đều do Lâu Ngữ gắp cho mình, sau đó lại gắp cho Văn Tuyết Thời phần y hệt.
“Không biết rốt cuộc là ai thích ăn nữa, cơ mà hai người này có khẩu vị giống nhau ghê, bị lây hả…”
“Chị tôi vốn thích ăn mấy cái này, ai bị lây chứ, thần kinh à. Mấy fan couple các người nói hai người đều thích, thật ra các người đã đi tìm hiểu sở thích của chị tôi đâu…”
Phần bình luận cãi nhau ỏm tỏi, người trong màn hình cũng huyên náo không thôi. Chủ yếu là cặp Đường Hướng Dương và Khương Văn ngọc, hai người này rất thích cãi nhau.
Đường Hướng Dương gắp cho Khương Văn Ngọc món gì cũng đều đỏ mặt, nhìn cô ấy như cún con đang chờ được khen. Khương Văn Ngọc lấy đũa gõ đầu cậu, bảo cậu ngoan ngoãn ăn đi, cậu xị mặt nói chị còn không khen em.
Cuối cùng Vương Tư Tư đứng ra giải vây, cười nói: “Nào, mọi người cạn ly đi, chúc mừng tập đầu của chúng ta thật hot.”
Tập một kết thúc trong tiếng cạn ly của sáu người, cảnh chuyển tới phòng thu âm, các khách mời cần bỏ phiếu lần một. Tổng cộng có năm người thì ba người bầu cho Vương Tư Tư và Hoắc Luân, hai người còn lại bầu cho Thời Vũ và Đường Ngọc.
Một trong ba người bầu cho cặp Hoắc Tư là cô Chu, cô ấy suy luận: “Lúc ăn lẩu tôi có để ý tới một chi tiết, Vương Tư Tư bị cay, sặc tới chảy nước mũi, sau đó Hoắc Luân cũng không chút ngại ngùng, cầm khăn giấy lau sạch nước mũi cho cô ấy.”
“Phải đó, vừa nãy khi ở cửa hàng gia dụng, mỗi lần Hoắc Luân cầm đồ gì cũng lấy khăn ướt ra lau tay, cảm giác như có chứng sạch sẽ vậy.”
“Đúng, vậy nên anh ấy có thể làm vậy với Vương Tư Tư chứng tỏ anh ấy không để ý tới điều đó, Vương Tư Tư đã được đưa vào lãnh địa của anh ấy. Anh ây động vào bất cứ thứ gì thuộc về cô ấy cũng đã trở thành hành động trong vô thức, thế nên tôi thấy trong tập tiếp theo, có thể hai người họ là cặp đôi thật.”
“Chuyên gia này nói linh tinh gì vậy, Đường Ngọc của chúng tôi mới là thật.”
“Nực cười, không tin chuyên gia thì tin ai?”
“Má ơi, phải chờ một tuần nữa mới có tập tiếp theo, có thể cho ra liền hết luôn không…”
Tập đầu tiên của Tình trong như đã mặt ngoài còn e kết thúc viên mãn, độ hot còn cao hơn cả Chuyến tàu đêm.
Lâu Ngữ nằm trong lòng Văn Tuyết Thời, lười nhác ngáp mấy cái.
Họ cũng góp phần tăng lượng người xem cho tập đầu tiên này. Khó lắm hai người mới có ngày không cần chụp hay quay quảng cáo, cô bèn đưa Văn Tuyết Thời tới đây cùng xem chương trình.
Khi xuất hiện cảnh cô soi gương trên xe, cô lập tức lấy gối che màn hình lại, ảo não nói: “Sao lại chiếu cả đoạn này chứ.”
Văn Tuyết Thời cười sảng khoái, nhấc gối ra, tua lại cảnh đó: “Anh xem nào, đáng yêu quá.” Anh sờ gáy cô: “Sao gặp anh mà còn căng thẳng thế.”
“Ghi hình mà… Cảm giác phải khác chứ.” Cô vội tua đoạn đó đi: “Đừng xem đoạn này!”
Kết quả lại tua tới đoạn anh hai người ngồi trên giường.
“Anh Văn, xin anh đấy, nói công khai đi, cho tôi nghe nữa được không…” Văn Tuyết Thời áp sát tới gần màn hình, đọc bình luận này lên. Không chỉ bình luận này, màn hình toàn là lời kêu gào thảm thiết, làm anh cười khúc khích.
Anh khịt mũi, đáp: “Được chứ, vậy tôi sẽ tái hiện lại cảnh đó.”
Lâu Ngữ vừa muốn bịt miệng anh lại đã bị anh nhanh hơn, nắm lấy tay cô, kẹp mũi cô, nói: “Nghĩ tới việc sau này mở mắt ra nhìn thấy người nằm bên cạnh là em, ngày nào anh cũng thấy hào hứng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook