Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà
-
Chương 71: Phơi bày
Dịch: Lá Nhỏ
Lâu Ngữ quay người, nhớ lại chi tiết này trong bộ phim. Cô đột nhiên hiểu dụng ý khi Văn Tuyết Thời bảo cô đứng đây. Trong phim, cô gái đó cũng đứng tại vị trí này, cô ấy không nhìn thấy chàng trai phía sau cửa sổ, về sau cứ thế rời đi.
Nghĩ tới đây, Lâu Ngữ giơ tay làm động tác mở cửa sổ, vờ như trạm tàu hỏa cũ này là con tàu đang dừng ở bến cảng, Văn Tuyết Thời là chàng trai ngồi trước đàn piano trong khoang tàu, cô là cô gái anh nhìn thấy qua khung cửa sổ.
Nhưng mọi chuyện không tiến triển như trong phim, cô đã phát hiện ra anh, khẽ gõ vào cửa sổ.
Văn Tuyết Thời sững sờ, sau khi hiểu ra cô định làm gì, anh liền đứng dậy, làm động tác mở cửa.
Anh kéo cô lại gần, ôm chặt lấy cô.
“Vừa nãy còn chưa đàn xong đâu.” Cô vỗ lưng anh.
Anh buông cô ra, ngồi xuống ghế, đàn nốt phần còn lại. Khi đàn, anh luôn ngẩng đầu nhìn về phía cô, Lâu Ngữ quay ống kính về phía anh.
Bức ảnh thứ sáu là cảnh Văn Tuyết Thời đánh đàn, đẹp không sao kể siết: “Vừa nãy là ảnh xấu, giờ coi như lấy lại mặt mũi cho ông chồng đẹp trai của em.”
“Chồng”, danh xưng này vừa được thốt ra, Văn Tuyết Thời đã đánh sai một nốt.
Đã bao lâu rồi anh chưa đánh sai?
Khi còn nhỏ, bố luôn cầm thước đứng sau anh, lạnh lùng gõ lên phím đàn, ông không hề phạt anh nhưng lại khiến anh cảm nhận được cơn mưa áp lực.
Anh không phục, không hiểu sao mình phải bị đối xử hà khắc như vậy, thế là anh ấn phím đàn thật mạnh. Chính vì vậy, mối quan hệ của anh và bố như cơn mưa âm u ngày hạ, hiếm khi hửng nắng.
Nhưng kể từ sau khi bố mất, anh dần trưởng thành, cũng dần hiểu được sự nghiêm khắc đó chất chứa vô vàn cảm xúc không thể thay thế. Đó không phải là cảm xúc nhằm vào anh, mà là sự lo lắng, mệt mỏi của bố với chính mình.
Thế nhưng anh đã không thể quay lại được quá khứ, không thể đàn chính xác một bản nhạc cho bố nghe.
Sau khi nghe thấy nốt đánh sai của mình, anh sững sờ giây lát rồi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
Một nốt sai ngắn ngủi ấy không qua nổi mắt Lâu Ngữ.
Anh đàn xong, cô bèn vỗ tay cổ vũ anh, sau đó ngồi xuống cạnh anh, khẽ hỏi: “Vừa nãy anh sao thế?”
“Có gì à?”
Vẻ mặt anh chợt trở nên bi thương.
Lâu Ngữ không thể nói thẳng ra được, cô lắc đầu, đáp: “Có chuyện gì không vui anh cứ nói với em, đừng để trong lòng.”
Văn Tuyết Thời ừm một tiếng, nói anh không sao, nhưng khi nhìn vào mắt Lâu Ngữ, anh lại nhanh chóng đầu hàng: “Thật ra vừa nãy anh đã nghĩ tới bố. Trước đây khi anh đàn sai, ông ấy vô cùng tức giận, anh bèn nghĩ, nếu ông ấy nghe anh đàn sai như vậy, đã thế còn là bản nhạc trong một hôn lễ rất rất quan trọng, có khi ông ấy sẽ tức tới mức bỏ đi.”
Anh mỉm cười: “Anh thật sự mong có thể nhìn thấy ông ấy nổi nóng lần nữa.”
Lâu Ngữ mím môi. Cô nghĩ một hồi, sau đó đặt tay lên phím đàn, ấn linh tinh mấy cái, phá vỡ bầu không khí căng thẳng vừa rồi.
Quả nhiên xung quanh đã thoải mái hơn, cô đắc ý: “Em đàn sai rất nhiều, như vậy ông ấy không chú ý tới anh nữa, chỉ giận em thôi. Con dâu mình lại có thể đàn tệ như vậy.”
Văn Tuyết Thời mỉm cười, không nói gì, nắm lấy tay cô, hướng dẫn cô đàn xong bản Playing love. Lần này là bản hai người.
Nhân lúc chờ vào đoạn sau, Văn Tuyết Thời buông một tay ra, chỉ dùng một tay hướng dẫn cô, tay còn lại cầm máy ảnh cô vừa đặt xuống.
Tách, bức ảnh thứ bảy là ảnh hai tay họ cùng đàn một bản nhạc, tựa như phím đàn đen trắng không thể tách rời.
Họ đã uống rượu giao bôi, đã đàn xong bản nhạc đám cưới, cô dâu, chú rể đã hôn vô số lần, nhẫn cưới cần trao lại không có. Theo lí mà nói, hôn lễ này nên đi tới hồi kết rồi mới phải, nhưng khi hai người chuẩn bị quay về khách sạn, bụng Văn Tuyết Thời lại kêu ùng ục.
Lúc này Lâu Ngữ mới nhận ra thật ra họ chưa cả ăn cơm tối, vừa uống rượu xong anh đã bị cô kéo ra ngoài làm loạn cả đêm.
“Chúng ta đi ăn khuya nhé?” Cô đề nghị: “Nếu không đói quá, ngủ sẽ khó chịu đấy.”
“Được.”
Đối với anh, đói hay không không quan trọng, quan trọng là anh không muốn kết thúc đêm nay.
Văn Tuyết Thời sờ bụng, cảm ơn nó đã nể mặt anh mà kêu vào lúc này, giúp họ có thể có lí do quang minh chính đại kéo dài tiếp đêm nay.
Nhưng trời đã về khuya, ngày càng ít nhà hàng mở cửa, gần như chỉ có những club là vẫn còn huyên náo.
Họ đi quanh mấy vòng, cuối cùng thấy một nhà hàng hải sản nằm trong gõ chưa đóng cửa. Văn Tuyết Thời gọi một đĩa hải sản tổng hợp, Lâu Ngữ gọi thêm một chai rượu nho.
Anh giữ lấy menu rượu: “Có phải tối nay em kiêu ngạo quá rồi không?”
Cô gạt tay anh ra: “Rõ ràng anh cũng rất muốn uống mà. Hải sản mà không có rượu nho thì ngon sao nổi?”
Anh bất lực, cũng đồng tình, sau cùng chỉ đành thở dài. Giờ anh đã nghĩ tới cảnh lát nữa sẽ ôm hay cõng cô về khách sạn.
Uống ba loại đồ uống có cồn với nhau trong một đêm, chắc chắn cô không trụ nổi.
Trong nhà hàng không còn khách nào khác, nhân viên cũng tan ca, chỉ còn mình ông chủ phục vụ họ.
Khi ông ấy mang đĩa hải sản lên thì áy náy nói, vì họ tới muộn quá nên một số loại hải sản đã không còn tươi, ông ấy có thể giảm giá cho họ coi như bồi thường.
Lâu Ngữ vội xua tay: “Không sao đâu.”
Chủ nhà hàng vẫn muốn bồi thường, Văn Tuyết Thời trầm ngâm: “Như vậy đi, ông chủ giúp chúng tôi một chuyện nhỏ khác là được.”
“Được chứ được chứ!”
Văn Tuyết Thời đưa máy ảnh chỉ còn một tấm phim ảnh duy nhất cho ông chủ: “Phiền ông chụp giúp chúng tôi một tấm.”
Phải ha, Lâu Ngữ sững sờ, giờ mới nhận ra trong bảy tấm ảnh đã chụp lại không có tấm nào có ảnh chụp chung của hai người. Tấm ảnh cuối cùng quả thật nên là ảnh có cả hai.
Văn Tuyết Thời đứng dậy, kéo ghế tới cạnh Lâu Ngữ, một tay vòng ra sau lưng cô, làm động tác ôm cô vào lòng, cô tự nhiên nghiêng người về phía anh.
Bàn họ chọn nằm ở bên ngoài, phong cảnh phía sau là thành phố cổ kính, đường đi nhỏ hẹp, bị dây điện vây kín, phía xa còn có vòng xoay ngựa gỗ mờ ảo như trong truyện cổ tích. Phong cảnh như vậy có thể trở thành nền cho ảnh chụp hôn lễ của họ, có lẽ sẽ đẹp tới nao lòng.
Văn Tuyết Thời cẩn thận cất ảnh vào túi áo.
Khi ăn xong đã là mười hai giờ, đã tới lúc nàng Lọ Lem trong truyện cổ tích đánh rơi giày, mọi thứ lại quay về dáng vẻ ban đầu.
Lâu Ngữ nhìn váy cưới của mình, chỉ sợ “bùm” một tiếng, váy cưới sẽ biến mất.
Trên đường cùng Văn Tuyết Thời quay về khách sạn, cô luôn thấp thỏm, lo âu. Bởi lẽ đêm nay quá đẹp, đẹp tới nỗi không giống sự thật.
Họ đã thật sự tổ chức một lễ cưới chỉ thuộc về họ. Váy cưới là váy loại rẻ mua ngoài đường, hoa hồng do người qua đường tặng, rượu giao bôi là bia mua từ xe bán rong lề đường, bài hát đám cưới là bản nhạc đàn ở trạm tàu hỏa, nhiếp ảnh ghi lại mọi thứ cũng không có, người lưu giữ kỷ niệm cho họ chính là đối phương. Cả hai đều không hiểu gì về nhiếp ảnh, vụng về cầm máy chụp lại tám bức ảnh.
Cũng may, nhờ có tám bức ảnh này đã giúp mọi thứ trở nên chân thật.
Giống như nửa tấm vé còn lại sau khi xem xong phim, giúp cho mọi thứ đều có chứng cứ, đọng lại dư vị.
Thế là Lâu Ngữ lại thò tay vào túi áo vest của anh, cẩn thận xem từng bức ảnh.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Xấu quá, ha ha ha.” Khi xem tới ảnh của Văn Tuyết Thời làm mặt xấu, cô không khỏi bật cười.
Anh liếc nhìn cô, thấy cô cười bèn véo má cô một cái, khiến mặt cô cũng như mặt quỷ anh làm trong ảnh.
Miệng cô bị anh kéo rộng ra, cô ú ớ nói: “Ma đây ma đấy!”
Anh thấy cô như vậy cũng bật cười, buông tay ra, đột nhiên cúi người bế bổng cô lên.
“Cho em ngồi vào máy bay sẽ an toàn hơn.” Anh ôm cô chạy về phía trước.
Lâu Ngữ hét lên, vội vòng tay qua cổ anh.
Trong con ngõ nhỏ hẹp vang lên tiếng giày da giẫm xuống nền đường lát đá, còn có tiếng tim đập thình thịch xen lẫn vào. Đây mới là nốt kết thúc cho bản Playing love.
Vào ba giờ rưỡi sáng, Avignon yên ắng tới lạ. Nhưng giờ này ở Kinh Kỳ đang là mười rưỡi sáng, hành khách lũ lượt bước xuống toa tàu, dòng người nối đuôi nhau, trạm tàu chật kín, một ngày bận rộn đã bắt đầu.
Lật Tử tỉnh dậy, khó lắm mới ngủ ngon được sau hai ngày mất ngủ vì chênh lệch múi giờ. Cô ấy không cần đi làm, còn có thể ngủ ngon lành trong nhà, ngày tháng trôi qua vô cùng êm đềm.
Tất cả đều do Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời dành tặng cho!
Từ khi hai người quay xong bộ phim kia một năm trước, thân là trợ lý thân cận, cô ấy nhanh chóng phát giác ra điểm bất thường.
Ban đầu cô ấy chỉ thấy kinh ngạc, dù sao cô đi theo Lâu Ngữ bao nhiêu năm, chưa bao giờ nghĩ cô ấy sẽ yêu ai, nếu bắt buộc phải có, có lẽ người tình đó chỉ là “công việc” mà thôi.
Nhưng cô cũng không quá đỗi kinh ngạc, bởi lẽ từ khi quay show tới lúc quay phim, thật ra cô đã cảm nhận được điểm khác biệt Lâu Ngữ dành cho Văn Tuyết Thời, nó khác hoàn toàn so với những nghệ sĩ nam khác. Vậy nên khi biết hai người họ ở bên nhau, cô cũng không lấy làm lạ.
Nhưng đối với cô, đây chắc chắn là chuyện tốt. Bởi vì nó có nghĩa cô sẽ được giải thoát một năm, Lâu Ngữ sẽ không liều mạng làm việc như trước. Có lúc cô ấy sẽ biến mất mấy ngày, mặc dù cô ấy chưa bao giờ nói gì, nhưng Lật Tử biết chắc chắn cô ấy lén đi hẹn hò.
Ví dụ như lần lễ công chiếu, khi tới sân bay, cô ấy không chọn đi cùng mình, lúc quay về cũng tự dưng đổi chuyến bay. Bây giờ cô cũng không biết rốt cuộc bà chủ của mình đang ở đâu, tóm lại chắc chắn là bị người nào đó cuỗm đi.
Nhưng sự thật là gì không quan trọng, được nghỉ mới là chân ái!
Lật Tử lười nhác nằm xuống giường, để bày tỏ lòng biết ơn, cô ấy ấn vào nhóm fan của Lâu Ngữ điểm danh, sau đó lại dạo qua nhóm fan của Văn Tuyết Thời điểm danh. Bước cuối cùng là… điểm danh bên nhóm fan Thời Vũ.
Ấy, hôm qua quên không điểm danh rồi, phải nhanh chóng điểm danh bù lại thôi, nếu không thành tựu một năm điểm danh liên tục của mình sẽ bị gián đoạn mất!
Cô ấy vỗ ngực, hài lòng nhìn thời gian điểm danh của mình lại tăng lên. Sau đó cô ấy lướt xuống bài đăng của nhóm hôm nay.
Nói sao nhỉ, cô ấy không đi hóng đường từ couple nào, nhưng mỗi ngày đều lướt nhóm fan Thời Vũ đã trở thành một thói quen của cô ấy, nó khiến cô cảm thấy thành tự vô cùng.
Cảm giác như thứ các bạn không biết, chỉ có mình tôi biết, nhưng tôi lại không nói cho các bạn nghe. Khi nào tôi vui, cùng lắm tôi sẽ lén like bài nào đó, vờ vịt trả lời bình luận nào đó. Cảm giác thành tựu đó đã giúp cô ấy như mở được con mắt thứ ba.
Ví dụ như lễ công chiếu lần này, nhóm fan như sa mạc đón được cơn mưa, vô số bài đăng liên quan tới Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời hiện lên. Ảnh về họ đều được phóng to hết cỡ, tua chậm lại. Nhất là đoạn giường chiếu thoáng qua trong trailer, đúng thật là khiến con dân ngất ngây.
Chỉ mấy giây nhưng nó đã dấy lên làn sóng lớn.
“Rốt cuộc cảnh gì vậy?”
“Có phải cảnh quay kín không?”
“Tôi chụp lại mấy tấm liền, có ai có ảnh zoom cận hơn không?”
Lật Tử rất muốn nói cho họ biết đâu chỉ là cảnh giường chiếu, súng thật đạn thật còn có nữa là… Ngoài ra còn có rất nhiều ảnh động là cảnh hai người nắm tay nhau trên thảm đỏ.
Các nhân viên quan trắc khí tượng không có thu hoạch gì suốt một năm, chỉ mòn mỏi trông chờ một bữa cơm, nhưng sao họ có thể ngờ được bữa cơm này sẽ khiến họ không chống đỡ nổi.
Chưa dừng lại ở cái nắm tay đó, mọi người còn nếm ra hương vị khác từ hành động này.
MC dự báo thời tiết ngày: “Kính thưa quý khán giả, chỉ có mình tôi cảm thấy chỗ này cũng rất ảo diệu sao? Mọi người nhìn kỹ hai bức ảnh chụp chung này xem. Bức đầu tiên là đạo diễn đứng giữa, Thời Vũ đứng ở hai bên. Mọi người nhìn khoảng cách của Sir Văn và đạo diễn trước, sau đó lại nhìn bức thứ hai, là ảnh chụp chung của các diễn viên. Sir Văn và chị Lâu đứng cạnh nhau, chân chị Lâu thẳng qué, chân hai người gần như dính vào nhau rồi. Như này còn không mập mờ gì sao?”
“Stop here! Chắc chắn có vấn đề.”
“Không phải tâm lý học có căn cứ đàng hoàng lắm sao, nếu là ảnh chụp chung thì con người sẽ bất giác ngả về phía người mình thân thiết.”
“Đã thế chân còn ngon quãi.”
“Trước đây ai bị bóc tình trường đấy, về sau đào ra mới biết bạn trai chính là người đứng gần nữ chính nhất! Phải cảnh giác. *Ảnh*.”
Lật Tử lướt phần bình luận, còn tưởng mình hoa mắt, lại phát hiện ra có người gửi ảnh chụp chung của Lâu Ngữ và Diêu Tử Thích.
“Ấy, sao lại có fan Thất Lâu tới đây nữa vậy?”
“Đơn giản là không ngồi yên xem mấy người khua chiêng gõ trống được nữa nên tới phá đấy. Đáng thương ghê, nếu nói tới việc đột nhiên phá vỡ khoảng cách an toàn thì chị Lâu không chỉ làm vậy với Sir Văn của mấy người đâu, trước cũng từng như vậy với Diêu Tử Thích.
*Ảnh Diêu Tử Thích áp sát vào tai Lâu Ngữ, Lâu Ngữ vô thức né tránh.*
“Fan Thất Lâu ép tôi đấy nhé, cầm cái khoảng cách an toàn của mấy người đi đi nha, đừng phá hỏng bầu không khí ở đây.”
Lật Tử không nhịn nổi spam một tràng ha ha.
Vừa đăng tải xong cô ấy đã sững sờ. Có chuyện gì vậy? Vừa lướt xuống đã thấy bên dưới bình luận của cô xuất hiện chữ Kinh Kỳ. Khi nhìn lên trên mới thấy những người vừa bình luận cũng lần lượt hiện lên thành phố mình đang sống.
Weibo bỗng nhiên cập nhật bản mới, sau khi cập nhật, tài khoản chính thức cửa Weibo đăng một thông báo: “Kể từ ngày hôm nay, mọi người đăng bài đều sẽ hiển thị IP thành phố mình đang ở.”
Phần bình luận sụp đổ, tất cả đều kêu gào than khóc, nói thông tin cá nhân của mình đã bị lộ sạch, nhưng cùng lúc đó còn có người phát hiện ra…
Không chỉ họ mà cả IP của những ngôi sao kia cũng hiển thị lên hết. Weibo lập tức phân thành hai nhóm người, một nhóm liên tục lướt bài chửi bới Weibo, đòi lại quyền lợi cho mình, yêu cầu Weibo nhanh chóng xóa bỏ chức năng này. Nhóm người còn lại là quần chúng đi hóng chuyện, mặc kệ sự đời, vội vàng đi tìm IP của người nổi tiếng, chỉ sợ lát nữa chức năng này biến mất, sẽ không còn gì để hóng nữa.
Nhóm người này rất tài. Họ phát hiện ra rất nhiều ngôi sao có scandal với nhau ở cùng một thành phố, nhưng cũng không chứng minh được gì, dù sao Kinh Kỳ cũng là thành phố lớn, cứ mười ngôi sao thì có năm người sống tại đây.
Những thông tin này khiến fan couple thoải mái hơn chút, không nhìn thấy couple của mình sống chung một thành phố cũng chẳng sao, quay phim thì phải chia xa thôi, đây là lẽ rất bình thường.
Nhưng nếu nói tới người không vui cũng rất nhiều, nhất là khi nhìn thấy hai người họ không muốn ủng hộ nhất lại ở chung một thành phố.
Khi nhìn thấy IP của hai người nào đó, cho dù là fan Thời Vũ hay Thất Lâu, Tuyết Hoa, thậm chí là fan riêng của mỗi người, tất cả đều im lặng.
Lâu Ngữ: Avignon.
Văn Tuyết Thời: Avignon.
Không phải Kinh Kỳ, mảnh đất ai ai cũng ở, cũng không phải nơi diễn ra hoạt động chung của họ, mà là Avignon xa lắc xa lơ. Tại sao?
Lâu Ngữ quay người, nhớ lại chi tiết này trong bộ phim. Cô đột nhiên hiểu dụng ý khi Văn Tuyết Thời bảo cô đứng đây. Trong phim, cô gái đó cũng đứng tại vị trí này, cô ấy không nhìn thấy chàng trai phía sau cửa sổ, về sau cứ thế rời đi.
Nghĩ tới đây, Lâu Ngữ giơ tay làm động tác mở cửa sổ, vờ như trạm tàu hỏa cũ này là con tàu đang dừng ở bến cảng, Văn Tuyết Thời là chàng trai ngồi trước đàn piano trong khoang tàu, cô là cô gái anh nhìn thấy qua khung cửa sổ.
Nhưng mọi chuyện không tiến triển như trong phim, cô đã phát hiện ra anh, khẽ gõ vào cửa sổ.
Văn Tuyết Thời sững sờ, sau khi hiểu ra cô định làm gì, anh liền đứng dậy, làm động tác mở cửa.
Anh kéo cô lại gần, ôm chặt lấy cô.
“Vừa nãy còn chưa đàn xong đâu.” Cô vỗ lưng anh.
Anh buông cô ra, ngồi xuống ghế, đàn nốt phần còn lại. Khi đàn, anh luôn ngẩng đầu nhìn về phía cô, Lâu Ngữ quay ống kính về phía anh.
Bức ảnh thứ sáu là cảnh Văn Tuyết Thời đánh đàn, đẹp không sao kể siết: “Vừa nãy là ảnh xấu, giờ coi như lấy lại mặt mũi cho ông chồng đẹp trai của em.”
“Chồng”, danh xưng này vừa được thốt ra, Văn Tuyết Thời đã đánh sai một nốt.
Đã bao lâu rồi anh chưa đánh sai?
Khi còn nhỏ, bố luôn cầm thước đứng sau anh, lạnh lùng gõ lên phím đàn, ông không hề phạt anh nhưng lại khiến anh cảm nhận được cơn mưa áp lực.
Anh không phục, không hiểu sao mình phải bị đối xử hà khắc như vậy, thế là anh ấn phím đàn thật mạnh. Chính vì vậy, mối quan hệ của anh và bố như cơn mưa âm u ngày hạ, hiếm khi hửng nắng.
Nhưng kể từ sau khi bố mất, anh dần trưởng thành, cũng dần hiểu được sự nghiêm khắc đó chất chứa vô vàn cảm xúc không thể thay thế. Đó không phải là cảm xúc nhằm vào anh, mà là sự lo lắng, mệt mỏi của bố với chính mình.
Thế nhưng anh đã không thể quay lại được quá khứ, không thể đàn chính xác một bản nhạc cho bố nghe.
Sau khi nghe thấy nốt đánh sai của mình, anh sững sờ giây lát rồi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
Một nốt sai ngắn ngủi ấy không qua nổi mắt Lâu Ngữ.
Anh đàn xong, cô bèn vỗ tay cổ vũ anh, sau đó ngồi xuống cạnh anh, khẽ hỏi: “Vừa nãy anh sao thế?”
“Có gì à?”
Vẻ mặt anh chợt trở nên bi thương.
Lâu Ngữ không thể nói thẳng ra được, cô lắc đầu, đáp: “Có chuyện gì không vui anh cứ nói với em, đừng để trong lòng.”
Văn Tuyết Thời ừm một tiếng, nói anh không sao, nhưng khi nhìn vào mắt Lâu Ngữ, anh lại nhanh chóng đầu hàng: “Thật ra vừa nãy anh đã nghĩ tới bố. Trước đây khi anh đàn sai, ông ấy vô cùng tức giận, anh bèn nghĩ, nếu ông ấy nghe anh đàn sai như vậy, đã thế còn là bản nhạc trong một hôn lễ rất rất quan trọng, có khi ông ấy sẽ tức tới mức bỏ đi.”
Anh mỉm cười: “Anh thật sự mong có thể nhìn thấy ông ấy nổi nóng lần nữa.”
Lâu Ngữ mím môi. Cô nghĩ một hồi, sau đó đặt tay lên phím đàn, ấn linh tinh mấy cái, phá vỡ bầu không khí căng thẳng vừa rồi.
Quả nhiên xung quanh đã thoải mái hơn, cô đắc ý: “Em đàn sai rất nhiều, như vậy ông ấy không chú ý tới anh nữa, chỉ giận em thôi. Con dâu mình lại có thể đàn tệ như vậy.”
Văn Tuyết Thời mỉm cười, không nói gì, nắm lấy tay cô, hướng dẫn cô đàn xong bản Playing love. Lần này là bản hai người.
Nhân lúc chờ vào đoạn sau, Văn Tuyết Thời buông một tay ra, chỉ dùng một tay hướng dẫn cô, tay còn lại cầm máy ảnh cô vừa đặt xuống.
Tách, bức ảnh thứ bảy là ảnh hai tay họ cùng đàn một bản nhạc, tựa như phím đàn đen trắng không thể tách rời.
Họ đã uống rượu giao bôi, đã đàn xong bản nhạc đám cưới, cô dâu, chú rể đã hôn vô số lần, nhẫn cưới cần trao lại không có. Theo lí mà nói, hôn lễ này nên đi tới hồi kết rồi mới phải, nhưng khi hai người chuẩn bị quay về khách sạn, bụng Văn Tuyết Thời lại kêu ùng ục.
Lúc này Lâu Ngữ mới nhận ra thật ra họ chưa cả ăn cơm tối, vừa uống rượu xong anh đã bị cô kéo ra ngoài làm loạn cả đêm.
“Chúng ta đi ăn khuya nhé?” Cô đề nghị: “Nếu không đói quá, ngủ sẽ khó chịu đấy.”
“Được.”
Đối với anh, đói hay không không quan trọng, quan trọng là anh không muốn kết thúc đêm nay.
Văn Tuyết Thời sờ bụng, cảm ơn nó đã nể mặt anh mà kêu vào lúc này, giúp họ có thể có lí do quang minh chính đại kéo dài tiếp đêm nay.
Nhưng trời đã về khuya, ngày càng ít nhà hàng mở cửa, gần như chỉ có những club là vẫn còn huyên náo.
Họ đi quanh mấy vòng, cuối cùng thấy một nhà hàng hải sản nằm trong gõ chưa đóng cửa. Văn Tuyết Thời gọi một đĩa hải sản tổng hợp, Lâu Ngữ gọi thêm một chai rượu nho.
Anh giữ lấy menu rượu: “Có phải tối nay em kiêu ngạo quá rồi không?”
Cô gạt tay anh ra: “Rõ ràng anh cũng rất muốn uống mà. Hải sản mà không có rượu nho thì ngon sao nổi?”
Anh bất lực, cũng đồng tình, sau cùng chỉ đành thở dài. Giờ anh đã nghĩ tới cảnh lát nữa sẽ ôm hay cõng cô về khách sạn.
Uống ba loại đồ uống có cồn với nhau trong một đêm, chắc chắn cô không trụ nổi.
Trong nhà hàng không còn khách nào khác, nhân viên cũng tan ca, chỉ còn mình ông chủ phục vụ họ.
Khi ông ấy mang đĩa hải sản lên thì áy náy nói, vì họ tới muộn quá nên một số loại hải sản đã không còn tươi, ông ấy có thể giảm giá cho họ coi như bồi thường.
Lâu Ngữ vội xua tay: “Không sao đâu.”
Chủ nhà hàng vẫn muốn bồi thường, Văn Tuyết Thời trầm ngâm: “Như vậy đi, ông chủ giúp chúng tôi một chuyện nhỏ khác là được.”
“Được chứ được chứ!”
Văn Tuyết Thời đưa máy ảnh chỉ còn một tấm phim ảnh duy nhất cho ông chủ: “Phiền ông chụp giúp chúng tôi một tấm.”
Phải ha, Lâu Ngữ sững sờ, giờ mới nhận ra trong bảy tấm ảnh đã chụp lại không có tấm nào có ảnh chụp chung của hai người. Tấm ảnh cuối cùng quả thật nên là ảnh có cả hai.
Văn Tuyết Thời đứng dậy, kéo ghế tới cạnh Lâu Ngữ, một tay vòng ra sau lưng cô, làm động tác ôm cô vào lòng, cô tự nhiên nghiêng người về phía anh.
Bàn họ chọn nằm ở bên ngoài, phong cảnh phía sau là thành phố cổ kính, đường đi nhỏ hẹp, bị dây điện vây kín, phía xa còn có vòng xoay ngựa gỗ mờ ảo như trong truyện cổ tích. Phong cảnh như vậy có thể trở thành nền cho ảnh chụp hôn lễ của họ, có lẽ sẽ đẹp tới nao lòng.
Văn Tuyết Thời cẩn thận cất ảnh vào túi áo.
Khi ăn xong đã là mười hai giờ, đã tới lúc nàng Lọ Lem trong truyện cổ tích đánh rơi giày, mọi thứ lại quay về dáng vẻ ban đầu.
Lâu Ngữ nhìn váy cưới của mình, chỉ sợ “bùm” một tiếng, váy cưới sẽ biến mất.
Trên đường cùng Văn Tuyết Thời quay về khách sạn, cô luôn thấp thỏm, lo âu. Bởi lẽ đêm nay quá đẹp, đẹp tới nỗi không giống sự thật.
Họ đã thật sự tổ chức một lễ cưới chỉ thuộc về họ. Váy cưới là váy loại rẻ mua ngoài đường, hoa hồng do người qua đường tặng, rượu giao bôi là bia mua từ xe bán rong lề đường, bài hát đám cưới là bản nhạc đàn ở trạm tàu hỏa, nhiếp ảnh ghi lại mọi thứ cũng không có, người lưu giữ kỷ niệm cho họ chính là đối phương. Cả hai đều không hiểu gì về nhiếp ảnh, vụng về cầm máy chụp lại tám bức ảnh.
Cũng may, nhờ có tám bức ảnh này đã giúp mọi thứ trở nên chân thật.
Giống như nửa tấm vé còn lại sau khi xem xong phim, giúp cho mọi thứ đều có chứng cứ, đọng lại dư vị.
Thế là Lâu Ngữ lại thò tay vào túi áo vest của anh, cẩn thận xem từng bức ảnh.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Xấu quá, ha ha ha.” Khi xem tới ảnh của Văn Tuyết Thời làm mặt xấu, cô không khỏi bật cười.
Anh liếc nhìn cô, thấy cô cười bèn véo má cô một cái, khiến mặt cô cũng như mặt quỷ anh làm trong ảnh.
Miệng cô bị anh kéo rộng ra, cô ú ớ nói: “Ma đây ma đấy!”
Anh thấy cô như vậy cũng bật cười, buông tay ra, đột nhiên cúi người bế bổng cô lên.
“Cho em ngồi vào máy bay sẽ an toàn hơn.” Anh ôm cô chạy về phía trước.
Lâu Ngữ hét lên, vội vòng tay qua cổ anh.
Trong con ngõ nhỏ hẹp vang lên tiếng giày da giẫm xuống nền đường lát đá, còn có tiếng tim đập thình thịch xen lẫn vào. Đây mới là nốt kết thúc cho bản Playing love.
Vào ba giờ rưỡi sáng, Avignon yên ắng tới lạ. Nhưng giờ này ở Kinh Kỳ đang là mười rưỡi sáng, hành khách lũ lượt bước xuống toa tàu, dòng người nối đuôi nhau, trạm tàu chật kín, một ngày bận rộn đã bắt đầu.
Lật Tử tỉnh dậy, khó lắm mới ngủ ngon được sau hai ngày mất ngủ vì chênh lệch múi giờ. Cô ấy không cần đi làm, còn có thể ngủ ngon lành trong nhà, ngày tháng trôi qua vô cùng êm đềm.
Tất cả đều do Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời dành tặng cho!
Từ khi hai người quay xong bộ phim kia một năm trước, thân là trợ lý thân cận, cô ấy nhanh chóng phát giác ra điểm bất thường.
Ban đầu cô ấy chỉ thấy kinh ngạc, dù sao cô đi theo Lâu Ngữ bao nhiêu năm, chưa bao giờ nghĩ cô ấy sẽ yêu ai, nếu bắt buộc phải có, có lẽ người tình đó chỉ là “công việc” mà thôi.
Nhưng cô cũng không quá đỗi kinh ngạc, bởi lẽ từ khi quay show tới lúc quay phim, thật ra cô đã cảm nhận được điểm khác biệt Lâu Ngữ dành cho Văn Tuyết Thời, nó khác hoàn toàn so với những nghệ sĩ nam khác. Vậy nên khi biết hai người họ ở bên nhau, cô cũng không lấy làm lạ.
Nhưng đối với cô, đây chắc chắn là chuyện tốt. Bởi vì nó có nghĩa cô sẽ được giải thoát một năm, Lâu Ngữ sẽ không liều mạng làm việc như trước. Có lúc cô ấy sẽ biến mất mấy ngày, mặc dù cô ấy chưa bao giờ nói gì, nhưng Lật Tử biết chắc chắn cô ấy lén đi hẹn hò.
Ví dụ như lần lễ công chiếu, khi tới sân bay, cô ấy không chọn đi cùng mình, lúc quay về cũng tự dưng đổi chuyến bay. Bây giờ cô cũng không biết rốt cuộc bà chủ của mình đang ở đâu, tóm lại chắc chắn là bị người nào đó cuỗm đi.
Nhưng sự thật là gì không quan trọng, được nghỉ mới là chân ái!
Lật Tử lười nhác nằm xuống giường, để bày tỏ lòng biết ơn, cô ấy ấn vào nhóm fan của Lâu Ngữ điểm danh, sau đó lại dạo qua nhóm fan của Văn Tuyết Thời điểm danh. Bước cuối cùng là… điểm danh bên nhóm fan Thời Vũ.
Ấy, hôm qua quên không điểm danh rồi, phải nhanh chóng điểm danh bù lại thôi, nếu không thành tựu một năm điểm danh liên tục của mình sẽ bị gián đoạn mất!
Cô ấy vỗ ngực, hài lòng nhìn thời gian điểm danh của mình lại tăng lên. Sau đó cô ấy lướt xuống bài đăng của nhóm hôm nay.
Nói sao nhỉ, cô ấy không đi hóng đường từ couple nào, nhưng mỗi ngày đều lướt nhóm fan Thời Vũ đã trở thành một thói quen của cô ấy, nó khiến cô cảm thấy thành tự vô cùng.
Cảm giác như thứ các bạn không biết, chỉ có mình tôi biết, nhưng tôi lại không nói cho các bạn nghe. Khi nào tôi vui, cùng lắm tôi sẽ lén like bài nào đó, vờ vịt trả lời bình luận nào đó. Cảm giác thành tựu đó đã giúp cô ấy như mở được con mắt thứ ba.
Ví dụ như lễ công chiếu lần này, nhóm fan như sa mạc đón được cơn mưa, vô số bài đăng liên quan tới Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời hiện lên. Ảnh về họ đều được phóng to hết cỡ, tua chậm lại. Nhất là đoạn giường chiếu thoáng qua trong trailer, đúng thật là khiến con dân ngất ngây.
Chỉ mấy giây nhưng nó đã dấy lên làn sóng lớn.
“Rốt cuộc cảnh gì vậy?”
“Có phải cảnh quay kín không?”
“Tôi chụp lại mấy tấm liền, có ai có ảnh zoom cận hơn không?”
Lật Tử rất muốn nói cho họ biết đâu chỉ là cảnh giường chiếu, súng thật đạn thật còn có nữa là… Ngoài ra còn có rất nhiều ảnh động là cảnh hai người nắm tay nhau trên thảm đỏ.
Các nhân viên quan trắc khí tượng không có thu hoạch gì suốt một năm, chỉ mòn mỏi trông chờ một bữa cơm, nhưng sao họ có thể ngờ được bữa cơm này sẽ khiến họ không chống đỡ nổi.
Chưa dừng lại ở cái nắm tay đó, mọi người còn nếm ra hương vị khác từ hành động này.
MC dự báo thời tiết ngày: “Kính thưa quý khán giả, chỉ có mình tôi cảm thấy chỗ này cũng rất ảo diệu sao? Mọi người nhìn kỹ hai bức ảnh chụp chung này xem. Bức đầu tiên là đạo diễn đứng giữa, Thời Vũ đứng ở hai bên. Mọi người nhìn khoảng cách của Sir Văn và đạo diễn trước, sau đó lại nhìn bức thứ hai, là ảnh chụp chung của các diễn viên. Sir Văn và chị Lâu đứng cạnh nhau, chân chị Lâu thẳng qué, chân hai người gần như dính vào nhau rồi. Như này còn không mập mờ gì sao?”
“Stop here! Chắc chắn có vấn đề.”
“Không phải tâm lý học có căn cứ đàng hoàng lắm sao, nếu là ảnh chụp chung thì con người sẽ bất giác ngả về phía người mình thân thiết.”
“Đã thế chân còn ngon quãi.”
“Trước đây ai bị bóc tình trường đấy, về sau đào ra mới biết bạn trai chính là người đứng gần nữ chính nhất! Phải cảnh giác. *Ảnh*.”
Lật Tử lướt phần bình luận, còn tưởng mình hoa mắt, lại phát hiện ra có người gửi ảnh chụp chung của Lâu Ngữ và Diêu Tử Thích.
“Ấy, sao lại có fan Thất Lâu tới đây nữa vậy?”
“Đơn giản là không ngồi yên xem mấy người khua chiêng gõ trống được nữa nên tới phá đấy. Đáng thương ghê, nếu nói tới việc đột nhiên phá vỡ khoảng cách an toàn thì chị Lâu không chỉ làm vậy với Sir Văn của mấy người đâu, trước cũng từng như vậy với Diêu Tử Thích.
*Ảnh Diêu Tử Thích áp sát vào tai Lâu Ngữ, Lâu Ngữ vô thức né tránh.*
“Fan Thất Lâu ép tôi đấy nhé, cầm cái khoảng cách an toàn của mấy người đi đi nha, đừng phá hỏng bầu không khí ở đây.”
Lật Tử không nhịn nổi spam một tràng ha ha.
Vừa đăng tải xong cô ấy đã sững sờ. Có chuyện gì vậy? Vừa lướt xuống đã thấy bên dưới bình luận của cô xuất hiện chữ Kinh Kỳ. Khi nhìn lên trên mới thấy những người vừa bình luận cũng lần lượt hiện lên thành phố mình đang sống.
Weibo bỗng nhiên cập nhật bản mới, sau khi cập nhật, tài khoản chính thức cửa Weibo đăng một thông báo: “Kể từ ngày hôm nay, mọi người đăng bài đều sẽ hiển thị IP thành phố mình đang ở.”
Phần bình luận sụp đổ, tất cả đều kêu gào than khóc, nói thông tin cá nhân của mình đã bị lộ sạch, nhưng cùng lúc đó còn có người phát hiện ra…
Không chỉ họ mà cả IP của những ngôi sao kia cũng hiển thị lên hết. Weibo lập tức phân thành hai nhóm người, một nhóm liên tục lướt bài chửi bới Weibo, đòi lại quyền lợi cho mình, yêu cầu Weibo nhanh chóng xóa bỏ chức năng này. Nhóm người còn lại là quần chúng đi hóng chuyện, mặc kệ sự đời, vội vàng đi tìm IP của người nổi tiếng, chỉ sợ lát nữa chức năng này biến mất, sẽ không còn gì để hóng nữa.
Nhóm người này rất tài. Họ phát hiện ra rất nhiều ngôi sao có scandal với nhau ở cùng một thành phố, nhưng cũng không chứng minh được gì, dù sao Kinh Kỳ cũng là thành phố lớn, cứ mười ngôi sao thì có năm người sống tại đây.
Những thông tin này khiến fan couple thoải mái hơn chút, không nhìn thấy couple của mình sống chung một thành phố cũng chẳng sao, quay phim thì phải chia xa thôi, đây là lẽ rất bình thường.
Nhưng nếu nói tới người không vui cũng rất nhiều, nhất là khi nhìn thấy hai người họ không muốn ủng hộ nhất lại ở chung một thành phố.
Khi nhìn thấy IP của hai người nào đó, cho dù là fan Thời Vũ hay Thất Lâu, Tuyết Hoa, thậm chí là fan riêng của mỗi người, tất cả đều im lặng.
Lâu Ngữ: Avignon.
Văn Tuyết Thời: Avignon.
Không phải Kinh Kỳ, mảnh đất ai ai cũng ở, cũng không phải nơi diễn ra hoạt động chung của họ, mà là Avignon xa lắc xa lơ. Tại sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook