Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà
Chương 54: Anh đều dùng tay, lần nào cũng nhớ tới em

Dịch: Lá Nhỏ

“Đây là gói khăn giấy ban đầu anh cho em, đúng không?” Anh cúi đầu nhìn cô. Mặc dù nghe câu anh nói như đang hỏi nhưng giọng điệu lại như một câu trần thuật.

Lâu Ngữ vội cúi xuống, không muốn để anh nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt, lúng túng của mình. Cho dù không bật đèn, trong phòng chỉ có ánh trăng mờ ảo, nhưng cô vẫn thấy nơi này như thiên đường ánh sáng, bản thân sắp bị ánh sáng cắt ngang.

Văn Tuyết Thời không tha cho cô, hỏi lại: “Đúng không?”

Rõ ràng anh biết đáp án.

Lâu Ngữ xoay cổ tay nhưng lại bị anh giữ chặt như đang muốn nói, cô không thừa nhận anh sẽ không buông ra.

Cuối cùng cô khẽ đáp: “Đúng vậy.”

Anh nghe thấy rồi nhưng vẫn không buông cô ra, ngược lại còn nắm tay cô chặt hơn.

Cô chuyển chủ đề: “Em tìm thấy chìa khóa rồi, chúng ta nên… ưm.”

Một nụ hôn chợt ập tới, thô bạo chặn miệng cô lại.

Nụ hôn lần này không giống những lần trước, không như đang giao đấu, cũng chẳng dịu dàng, mà mang theo dụ/c vọng tràn trề, quấy quýt, lưu luyến. Nó như tia sét âm u trong ngày xuân mưa phùn, khiến người ta run rẩy, ngứa ngáy.

Hơi thở của hai người trở nên gấp gáp, tai cô ong ong, vải quần áo dính chặt vào cơ thể, lưng và lòng bàn tay bị ấn lên cửa đầm đìa mồ hôi.

Cô thấy tay anh luồn vào trong áo, khiến cô không đứng vững được, phải choàng tay lên cổ anh, nghiêng đầu cắn vào nốt ruồi của anh.

Anh hự một tiếng, véo eo cô như đang trừng phạt.

Lâu Ngữ mê man mở mắt ra, nhìn qua vai Văn Tuyết Thời, liếc tới mấy người quay phim đứng gần đó, còn có ống kính đen xì như một máy phát lại mini. Cảnh tượng tối qua và sự dây dưa hiện tại liên tục đan cài vào nhau.

Quay phim đứng gần trong gang tấc không khỏi lắc máy móc đang cầm. Anh ấy thật sự nên rung máy ở chỗ này, nhưng sự rung lắc lúc này không xuất phát từ kỹ thuật của anh ấy mà hoàn toàn là hành động vô thức.

Đáng sợ quá.

Dường như anh ấy đang đứng ngay bên cạnh, quan sát mọi việc.

Hơn nữa anh ấy cũng chẳng phải ai khác, mà chính là Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời. Cô gái xinh đẹp, gương mặt đậm chất tình nhìn gương mặt ửng đỏ của mình trong gương. Người đàn ông thở gấp, tiếng hôn ướt át tạo thành mầm non dưới gốc cây anh đào ngày xuân đang mon men nảy lộc.

Mặc dù đã quay cảnh này vô số lần, nhưng giờ đây anh ấy vẫn không khỏi tim đập chân run, đồng thời cũng thấy nể phục hai người. Đây là lần đầu tiên anh ấy cảm thấy phản ứng hóa học chân thực đến vậy, khả năng diễn xuất của hai người thật sự đáng gờm. Hơn nữa sau khi hôn xong, hai người còn có thể tách ra như chưa từng có chuyện gì.

Thực tế không phải coi như không có chuyện gì thật, Lâu Ngữ biết rất rõ điều này.

Cảnh đầu tiên kết thúc, cô đã cảm nhận được anh có phản ứng, giống y như tối qua. 

Kết quả của tối qua cũng lặp lại vào lúc này, họ dừng lại một cách đột ngột, dường như biệt thự cũng là một phim trường, có mệnh lệnh nào đó đang ép họ phải tách ra, nói chính xác hơn là Văn Tuyết Thời dừng lại trước.

Anh hỏi: “Chỗ em có cái đó không?”

Cô biết anh đang hỏi cái gì nên lắc đầu: “Không.”

Anh ừm một tiếng, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cô hỏi anh: “Anh thì sao, trên xe có không?”

Anh xoa vành tai cô: “Sao có được.”

Hai người thăm dò đối phương một cách âm thầm như vậy, căng thẳng như đang vượt qua một bãi chiến trường không biết còn bom mìn hay không.

Mặc dù đã xác nhận mấy năm nay đối phương không yêu ai, nhưng có lúc yêu và ha m muốn không giống nhau. Nhất là trong showbiz, có thể nói hai thứ này là hai từ trái nghĩa.

Vậy năm năm chia xa thì sao? Đối phương sẽ giải quyết nhu cầu thế nào? Họ đều đang thăm dò việc này.

Dù sao cũng là người trưởng thành, sao không có ha m muốn được. Nhưng cô rất ít khi có ha m muốn tì.nh d.ục, bởi vì cô thật sự rất bận. Thi thoảng khi nảy sinh ha m muốn, thay vì đi tìm người khác, cô sẽ dùng dụng cụ hỗ trợ, như vậy vừa sạch sẽ, vệ sinh, cũng tiện lợi.

Văn Tuyết Thời càng tiện hơn, anh nói: “Anh đều dùng tay.”

Tai Lâu Ngữ đỏ hơn cả vừa nãy, cô không ngờ anh sẽ nói thẳng như vậy.

Quá đáng hơn là, sau đó anh còn nói thêm: “Lần nào anh cũng nhớ tới em.”

“Được rồi!” Tai cô như muốn bốc cháy: “Được rồi đấy..”

Anh lùi về sau một bước, khẽ hôn lên trán cô.

Cô cúi đầu nhìn anh, trông anh vô cùng khó chịu, cô đành nhìn sang chỗ khác: “Hay em… giúp anh nhé?”

“Không cần, em mà giúp là anh không bảo đảm được gì đâu.” Anh đút tay vào túi quần: “Anh mượn nhà tắm của em nhé.”

“Vậy em đặt quần áo cho anh.”

Chỗ cô không có đồ cho nam giới, chỉ có đồ dùng tạm một lần. Khi đặt đơn, ngón tay cô lướt qua cột đồ người lớn. Cô do dự một hồi rồi nhanh chóng đặt thêm mấy cái “áo mưa”, cuối cùng chột dạ ấn thanh toán. Cô nhìn ngang nhìn dọc như đang sợ có người nhìn trộm điện thoại mình.

Đúng là thần kinh. Cô thầm chửi bản thân rồi ném điện thoại sang bên cạnh, tới phòng tắm khác, tắm rửa, thay quần áo.

Gần biệt thự không có cửa hàng, cô đã chọn mua đồ ở cửa hàng tiện lợi gần nhất, nhưng cũng mất rất lâu hàng mới giao tới nơi. Khi hai người tắm xong, đồ vẫn chưa được giao, Văn Tuyết Thời chỉ có thể mặc áo choàng tắm ra ngoài.

Lâu Ngữ không biết nên nhìn đi đâu.

Rõ ràng vừa nãy họ còn quấn quýt với nhau, rõ ràng cơ thể này đã vô cùng quen thuộc với cô, cô nằm lòng mỗi một điểm nhạy cảm của anh. Nhưng lúc này, mọi thứ lại như quay về mười năm trước, nhìn thấy tấm lưng trầ n trụ i của anh, cô sẽ căng thẳng, sau đó suy nghĩ vẩn vơ.

Văn Tuyết Thời không hề hay biết dáng vẻ quyến rũ của mình, lau đầu đi ra ngoài. Anh thấy Lâu Ngữ đã mặc đồ ngủ, nhưng cô còn khoác thêm một chiếc áo bên ngoài, bọc kín mình lại.

Trông cô vô cùng xa cách.

Anh nhìn sang chỗ khác, hắng giọng hỏi: “Đồ vẫn chưa tới sao?”

“Ừm, phải đợi 20 phút nữa.”

“Vậy cũng gần ba giờ rồi. Hay là tối nay không qua nhà cũ nữa, ngủ trước nhé? Ngày mai còn phải dậy sớm đi quay.”

Lâu Ngữ gật đầu: “Được. Vậy anh ngủ ở chỗ em đi, giờ quay về mệt lắm.” Cô nghĩ một hồi, nhận ra lời mình nói dễ khiến anh hiểu lầm: “Đối diện phòng làm việc là phòng ngủ cho khách.”

Tay lau đầu của anh khựng lại, nói được.

“Khi nào đồ tới em đưa cho anh.” Cô bất giác liếc nhìn bên dưới người anh: “Giờ anh phải chịu khổ rồi, phải “hong khô” một lúc đấy.”

Nghe vậy, anh không khỏi buồn cười, có lẽ vì anh cảm thấy cách nói này của cô rất đáng yêu. Một lát sau, anh không cười nữa, nghiêm túc gật đầu: “Không sao, tối nay ngủ khỏa thân cũng được.”

“Tùy anh.”

Cô vội vã về phòng, cứ cảm thấy mọi chuyện xảy ra tối nay như một giấc mộng, như giấc mơ cô thường nằm mơ trong năm năm nay, nhưng khi trời sáng, mọi thứ sẽ biến mất, cô cũng chẳng nhớ được gì.

***

Hai mươi phút sau, người máy giao hàng ở cửa vườn hoa chầm chậm đi vào tầng một, điện thoại của Lâu Ngữ nhận được thông báo hàng đã tới nơi.

Cô xuống tầng lấy đồ, không biết Văn Tuyết Thời đã ngủ chưa nên tới gõ cửa phòng khách.

“Anh chưa ngủ.”

Cô mở cửa ra, thấy Văn Tuyết Thời đã nằm trên giường, đèn được mở ở mức bé nhất, áo choàng tắm nằm một bên. Lúc này anh đang chống nửa người dậy, để lộ cơ ngực và xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện. Trông anh tựa như mỹ nam bước ra từ trang sách.

Lâu Ngữ mím môi, đưa đồ cho anh: “Anh mặc vào đi.”

Anh nói được, rồi đưa tay nhận lấy túi cô đưa. Nhưng anh lại cố tình kéo mạnh, làm cô lao về phía giường.

Dép lê trượt dài trên sàn nhà, cô nghiêng về phía trước, sau đó ngã thẳng vào lòng anh. 

Hai tay anh sờ vào gáy cô: “Giờ ngủ cạnh anh nhé?”

Túi trong tay Lâu Ngữ bị ép vào giữa cô và lồng ngực anh, túi nhựa chọc vào da thịt của hai người.

Cô cố tỏ ra điềm tĩnh: “Trong túi có… Em mua rồi.”

Anh sững sờ, sau đó lồng ngực phập phồng lên xuống.

Anh mỉm cười rồi ôm lấy cô, động tác chậm rãi, nhẹ nhàng hỏi cô: “Tiểu Lâu, lần này anh muốn từ từ với em.”

“Em đồng ý không?” Cảnh tượng này như lặp lại cảnh ngày trước.

Họ ngủ trong phòng đơn với chiếc giường chật chội của anh, cô ngủ trên giường anh, anh nằm dưới sàn nhà lạnh ngắt. Trong đêm tối, cô hỏi anh có muốn ngủ cùng cô không, anh nói không cần, Tiểu Lâu, anh muốn từ từ với em.

Nhưng đây không phải cảnh lặp lại. Hiện giờ nào giống như quá khứ, căn phòng rộng như vậy, hai người ngủ còn thừa rất nhiều chỗ, cộng thêm số tuổi của họ… Giờ họ đã sống được nửa đời người, kiểu gì cũng không thể dày vò nhau thêm.

Từ từ, nên từ từ tới lúc nào của đời người? Họ còn bao nhiêu thời gian nữa để lãng phí.

Nhưng anh vẫn nói, anh coi cô như một cô gái nhỏ, nhẹ nhàng xoa đầu cô, dường như toàn bộ chuyện vui, chuyện buồn đều chưa từng xảy ra, họ vẫn đứng ở điểm đầu của thời gian, nhìn thấy đối phương đang đợi mình.

Cổ họng cô nghẹn ngào, nói không nên lời, vùi mặt vào khuỷu tay anh.

Anh vẫn khẽ nói: “Thật ra… anh không nên nói vào lúc này, đây không phải thời điểm lý tưởng nhất của anh. Nhưng hình như anh không còn cách nào khác, không thể đợi thêm được nữa.”

Cô sững sờ: “Thời điểm lý tưởng? Thời điểm lý tưởng gì?”

Anh đột nhiên im lặng, dường như rất ngại khi nói với vấn đề này.

Cô ngẩng mặt lên, nhìn anh bằng ánh mắt quẫn bách, nhận ra ẩn ý của câu này. 

Nhưng cô rất kiên nhẫn, không lên tiếng hỏi tiếp, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Văn Tuyết Thời lên tiếng, đột nhiên nhắc tới chuyện họ ngắm sao băng: “Năm đó anh cùng em đi xem sao băng. Trước lời đề nghị của anh, chúng ta đã tới tòa nhà bỏ hoang đó.”

“Đúng vậy… Vậy thì sao?”

“Nhưng vốn dĩ em muốn tới trung tâm Hoàn Cầu.” Anh lẩm bẩm: “Về sau anh luôn nghĩ, nếu không có anh, em sẽ tới trung tâm, có phải có thể nhìn thấy sao băng, không cần nuối tiếc nữa hay không.”

Dường như Lâu Ngữ đã hiểu ý của anh, cô không nói gì.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Đối với anh, chia tay không bao giờ có nghĩa anh không còn yêu em.” Lúc này anh mới bộc bạch hết mọi chuyện: “Đối với anh, chia tay giống như đang sửa lại hành động năm đó của mình, không gọi em lại nữa, nhìn em ngồi lên xe, tới trung tâm cao nhất, ngắm nhìn mưa sao băng.”

“Khi chúng ta ở bên nhau, lúc nào cũng nói muốn cùng nhau trở nên tốt hơn. Nhưng nực cười là, sau khi chia tay, con đường chúng ta đi lại dễ dàng hơn nhiều. Có lẽ chúng ta đều có thể thỏa sức làm chuyện mình muốn làm. Em xem, em đã giành được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất. Anh biết, chắc chắn em có thể tới nơi mà em muốn tới.”

Lâu Ngữ nghẹn ngào hỏi: “Anh thì sao? Anh làm được chuyện mình muốn làm chưa?”

Anh cười khổ: “Còn thiếu chút nữa. Vậy nên anh mới nói đây không phải thời điểm tốt nhất.”

Cô lờ mờ nhận ra thời cơ anh ám chỉ là gì.

“Anh muốn lấy được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất của Kim Hoàn?”

Anh khẽ ừm một tiếng: “Ba năm trước, khi em giành được giải, anh quyết tâm mình phải hoàn thành mục tiêu đó. Nếu anh không trưởng thành được tới mức ấy, quay lại theo đuổi em với một trang giấy trắng… Vậy chẳng có ý nghĩa gì cả. Năm đó anh cứ nghĩ chuyện sẽ không khó khăn quá, dù sao lúc ấy anh cũng vừa giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất. Anh tưởng anh sẽ nhanh chóng được lên sân khấu nhận giải lần nữa, đi tìm em cũng sẽ không quá muộn.” Anh cười tự giễu: “Nhưng hình như số anh không may thật. Một năm, hai năm, ba năm… tới bây giờ, năm nào anh cũng cố gắng nhận nhiều phim, tỉ lệ giành giải sẽ cao hơn chút, nhưng vẫn thiếu một bước.”

“Có lúc anh lại nghĩ, có phải đây chính là ám hiệu của số phận hay không? Ông trời đang nhắc anh không nên đi tìm em, chúng ta cứ thế dừng lại.”

Khóe mắt Lâu Ngữ ửng đỏ.

Anh rất tàn nhẫn, tàn nhẫn với cô, càng tàn nhẫn với chính mình hơn.

Cô run rẩy: “Nếu anh mãi không lấy được giải, vậy anh sẽ không đến tìm em nữa sao? Nếu trong lúc đó em yêu người khác, hoặc em không quay đầu lại, anh có từng nghĩ tới trường hợp đó chưa?”

Anh thản nhiên đáp: “Có chứ, anh nghĩ vô số lần là đằng khác. Về sau anh đã nghĩ thông, vậy chứng tỏ anh thật sự không quá quan trọng với em. Cho dù không có anh, cuộc đời em vẫn viên mãn, vậy nên không sao cả, anh sẽ không nuối tiếc gì.”

Điều duy nhất anh tiếc nuối là sợ cô vì anh mà hối tiếc.

Vì vậy, chia tay trở thành cách để đánh đổi. Tiếc nuối của em trở thành anh, vì chính anh mà cuộc đời tươi đẹp của em đã có niềm hối tiếc không thể quay lại.

Dù sao anh cũng là nỗi tiếc nuối đó, rời đi luôn là vì mong có thể quay lại.

Có thể…

Rốt cuộc có thể hay không, khi đó anh cũng không biết.

Đây thật sự là một ván cược, nhưng anh đã nói với chính mình, mày phải dám đánh cược.

Nếu không rời đi, anh hoàn toàn có thể lường trước được kết cục của họ, đó là bị hiện thực chôn vùi, đi tới bước đường cạn kiệt sức lực, yêu tới nỗi đánh mất bản thân, yêu tới nỗi trở mặt thành thù, yêu tới nỗi không còn đường lui.

Con người không nên mộng tưởng về tình yêu. Yêu không phải ma thuật, thật ra nó không thể chắp vá lại mảnh vỡ của hai người. Nhưng nó cũng là một loại phép thuật, nó khiến bạn cảm giác mình có thể chữa lành đối phương. Thế là ai ai cũng đều thấy tình yêu tuyệt đẹp, khi yêu thật vui biết bao, không bao giờ muốn từ bỏ. Máu thịt có bầy nhầy, mất đi hết mọi thứ vẫn quấn quýt không rời, trở thành hai bóng hình không biết nên cắt ra kiểu gì, mãi cho tới phút cuối, cả hai đều nổ tung. Thế là tình yêu không còn chỗ trú ngụ, cứ thế hòa vào hư không.

Văn Tuyết Thời đã cảm nhận sâu sắc sự bất lực của tình yêu từ năm 16 tuổi. Khi cơ thể của người bố tự sát nổi lềnh bềnh trên mặt nước, anh đã lờ mờ cảm nhận được điều đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương