Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà FULL
-
57: Cô Nghĩ Tại Sao Tôi Lại Để Cô Quay Bộ Phim Này
Dịch: Lá Nhỏ
Lâu Ngữ đang gắp rau xanh trong nồi lẩu, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Hạ Lạc Du quay lại.
Cậu ấy cúi đầu đi vào, ủ rũ quay lại chỗ ngồi, mãi lâu sau mới nhìn Lâu Ngữ.
Cô đang ngẩng đầu lên, vô tình va phải ánh mắt của người này.
Đối phương vội nhìn sang chỗ khác, Lâu Ngữ không khỏi khó hiểu.
Cô sững sờ, thầm nghĩ lẽ nào khi hút thuốc với Văn Tuyết Thời, hai người đã nói với nhau chuyện gì đó?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cô đã bất an, nhưng nghĩ tới giọng điệu bình thản khi Văn Tuyết Thời trả lời mình, cô lại thấy bản thân nghĩ nhiều.
Cô yên tâm hơn, từ từ ăn đồ ăn trong bát.
Lúc này màn hình điện thoại sáng lên: Bạn có một tin nhắn mới.
“Ra ngoài chút, mất một phút của em thôi.” Là tin nhắn Văn Tuyết Thời gửi.
Lâu Ngữ lập tức chột dạ tắt máy, nhìn ngang ngó dọc, sau đó lén lút cúi đầu trả lời anh: “Sao thế?”
“Em ra là biết, nhanh lên.”
Lâu Ngữ bình tĩnh vờ như đi vệ sinh lần nữa, rời khỏi phòng riêng.
Vừa đi tới chỗ rẽ ngoài hành lang, cô đã bị người ta nắm lấy tay, thấp giọng nói: “Đi theo anh.”
Khoảnh khắc bị Văn Tuyết Thời nắm lấy, trái tim cô như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Mặc dù ở sảnh chính không có khách khác, nhưng dù sao vẫn còn nhân viên phục vụ, anh lại liều lĩnh nắm tay cô như vậy.
Họ cẩn thận né tránh hai nhân viên ngồi bên quầy thu ngân, trong phòng riêng cách đó một hành lang là người trong đoàn họ, không biết ai đột nhiên đi ra đi vệ sinh, lỡ thấy họ như vậy…
Nhưng tay họ lại không nỡ buông ra trước sự kí ch thíc h này.
Lâu Ngữ thầm sỉ vả bản thân.
Cô bị anh đưa tới một phòng riêng khác, anh hé cửa ra, kéo cô vào trong.
Cô khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc là…”
Anh nói thẳng: “Em xem.”
Ánh đèn len lỏi vào bên trong, có thể lờ mờ nhìn thấy tấm poster treo trên tường, đều là poster của những bộ phim điện ảnh nổi trong quá khứ, trong đó có một tấm là của phim Câu thơ ngày hôm qua.
Bây giờ rất khó để thấy được tấm poster này, có lẽ tiệm lẩu này ở gần đoàn làm phim, rất nhiều khách tới đây ăn đều làm trong ngành nên trên chủ tiệm mới dán những tấm poster lên tường.
Cũng có thể vì đã quá lâu nên chủ mới dán mãi như vậy, không xé xuống.
Điều kỳ diệu nhất là, bên cạnh tấm poster còn dán thêm một tấm poster khác.
Đó là tấm poster phim truyền hình sau khi cô giành được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất.
Chúng được dán cạnh nhau, trông không có gì đặc biệt, nhưng đối với họ, đây là sự sánh đôi tràn đầy ý nghĩa.
“Vừa nãy anh hút thuốc xong quay về thì vô tình thấy.” Văn Tuyết Thời than thở: “Anh nghĩ, nhất định phải để em thấy nó.”
Trong lòng Lâu Ngữ bộn bề bao cảm xúc.
Ánh đèn sáng ngoài sảnh chính chiếu lên tường, chiếu sáng hai tấm poster trên đó.
Cảnh tượng này khá giống với rạp chiếu phim cổ xưa.
Máy chiếu đặt ở hàng cuối chiếu lên màn hình, chính giữa là một đường ánh sáng chói lóa rất dài, phủ đầy bụi li ti.
Giờ phút này, những hạt bụi đó tựa như cuộc đời cô.
Cô chưa bao giờ cảm thấy thời khắc này lại đáng quý đến thế, không chỉ vì sau bao năm, hai tấm poster này vẫn xuất hiện, mà còn vì người có thể chứng kiến thành tựu này với cô hiện tại vẫn là Văn Tuyết Thời.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Vẫn là người ấy, vẫn là người từng cô vượt qua năm tháng gian khổ nhất.
Trên thế giới này có thể có một người như vậy, anh ấy là người biết rõ nhất cuộc đời bạn, bạn không cần giải thích bất cứ điều gì, chỉ cần vào khoảnh khắc nhìn thấy tấm poster, cả hai nhìn vào mắt nhau là có thể dấy lên cảm xúc tương tự.
Cô từng nghĩ cô chỉ có thể một mình cảm nhận cảm giác này, nhưng bây giờ, cô không còn cô đơn nữa.
Lâu Ngữ đứng sau cánh cửa nhỏ hẹp, ôm lấy Văn Tuyết Thời, thì thầm vào tai anh: “Anh quay về trước đi, nếu không họ sẽ nghi ngờ.”
Anh xoa tóc cô, thấp giọng nói được.
Khoảng một phút sau, cô bình tĩnh lại, rồi lặng lẽ rời khỏi “phòng phản chiếu” bất ngờ này.
Mọi người ăn lẩu xong thì lần lượt quay về resort.
Vì tránh tai mắt, Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời đi hai xe khác nhau, Lâu Ngữ đi cùng xe với đạo diễn.
Khi cô lên xe, cô bé Trần Dung vẫn mặt mày khó chịu, làm cô hơi buồn cười.
Cô đưa quà Lật Tử đã chuẩn bị ra, trước đó cô ngại mang quà ra trước mặt bao người, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất.
Trần Dung ngơ ngác nhìn túi quà, lắp bắp: “Đây… là gì thế ạ?”
“Quà gặp mặt cho em.”
Mặt Trần Dung cứng đờ, nhìn Chương Mẫn bằng ánh mắt cầu cứu.
Chương Mẫn cười nói: “Đây là quà cho con, con tự lựa chọn xem có nhận hay không, nhìn mẹ làm gì?”
Lâu Ngữ thoải mái tiếp lời: “Không phải đồ gì đắt đâu, không cần thấy áp lực.”
“Dạ vâng… Em cảm ơn.”
Cô bé nhận lấy túi, khi Lâu Ngữ quay đi nói chuyện với Chương Mẫn, cô bé mới run rẩy mở điện thoại ra.
Vừa nãy cô bé có đăng bài nói sẽ offline, lúc này phần bình luận và tin nhắn riêng như bị đột kích, ai cũng hỏi có phải cô bé hóng được gì hay không, mau chia sẻ đi.
Cô bé mở tin nhắn với người bạn thân nhất ra, sau khi đắn đo một hồi thì nhắn: “Chị em ơi, có lẽ tôi phải phản bội lại mọi người rồi.”
“Làm tôi sợ chết, cuối cùng cô cũng quay lại rồi, sao thế?”
“Cô tuyệt đối không được nói ra ngoài chuyện hôm nay tôi nói với cô…”
“Ừ, sao thế?”
“Hôm nay tôi ăn cơm với Văn Tuyết Thời, còn có cả Lâu Ngữ nữa.”
“Mẹ nó, thật à? Cục cưng, cô giỏi thật đấy, đi thăm đoàn làm phim sao?”
“Ừ, hôm nay đoàn làm phim tụ tập ăn uống nên tôi cũng đi.”
“Sau đó thì sao? Có chuyện gì vậy?”
“Cô đừng kích động… Tôi… Hình như tôi đẩy thuyền được rồi…”
“… Cô đẩy được gì? Tôi không nghe nhầm chứ?”
“Tôi cũng không muốn đẩy đâu, bây giờ tôi thật sự muốn chọc mù mắt mình đi ấy! Cô biết không, lúc tôi ăn cơm, hai người họ ngồi đối diện tôi, ngồi cạnh nhau, tôi không nhịn được nhìn chằm chằm họ, muốn chứng minh họ chỉ có quan hệ hợp tác thôi.
Ngoài mặt họ cũng trò chuyện khách sáo lắm, nhưng vẫn bị tôi phát hiện ra một điều.”
“Mẹ kiếp, tôi không muốn nghe lắm.”
“Không được, cô phải nghe tôi nói… Sir Văn suýt chút nữa gắp đồ ăn cho Lâu Ngữ… Tôi đến phục luôn, đó chắc chắn là tư thế định gắp cho cô ấy, thật ra gắp đồ ăn cũng đâu có gì ghê gớm, đúng không? Cô nói xem tại sao lại làm như giật mình, gắp lại vào bát mình? Khi đó tôi thật sự muốn đặt đũa xuống, hét lên, hai người đừng giấu đầu hở đuôi nữa!”
“Tôi nghĩ đừng nói nữa em yêu, tôi không chịu được đâu.
Tôi thấy bây giờ tôi phải gọi 115 rồi.”
“Bây giờ tôi còn đi chung xe với Lâu Ngữ, cô ấy còn mua quà cho tôi.
Tôi cảm ơn thật lòng luôn, dịu dàng quá đi thôi.
Hơn nữa khi cô ấy nói chuyện với tôi ở khoảng cách gần, tôi không biết nên nhìn đi đâu cả, đẹp tới siêu lòng, đã thế người còn thơm phức, tôi sắp say xe tới nơi rồi hu hu.”
“Oh my god em yêu của tôi.”
“Tóm lại tôi muốn nói với cô là sau này tôi không đăng nhập tài khoản này nữa, người khác có hỏi cô cứ nói tôi chớt rồi.”
Nói xong cô bé lập tức đăng xuất, quay trở lại trạng thái sống sót, lập một tài khoản mới, theo dõi nhóm Thời Vũ.
*Nhóm Thời Vũ*
@Tôi là nhà bán ô: Hi hi, người mới điểm danh! Cặp đôi đó là thật đó!
Lâu Ngữ không biết trên chặng đường mấy chục phút, anti fan cứng nào đó bị đả kích đã nhanh chóng đầu hàng.
Cô và Chương Mẫn nói về chuyện quay phim, xe đi vào hầm để xe, qua cánh cửa kính, Lâu Ngữ chợt phát hiện một chiếc xe quen thuộc.
Là xe của Châu Hướng Minh.
Kể từ lần tranh cãi trước đó, Châu Hướng Minh không còn tới đoàn làm phim nữa, cũng không gửi tin nhắn cho cô, chắc chắn vô cùng khó chịu với hành động tự ý làm tổn hại lợi ích của cô trước đó.
Bây giờ anh ấy tới trút giận sao?
Lâu Ngữ không biết, xuống xe với đạo diễn.
Châu Hướng Minh cũng xuống xe, tay cầm túi đi về phía họ.
Chương Mẫn kinh ngạc vẫy tay: “Anh Châu!”
“Anh Châu.” Lâu Ngữ chào hỏi: “Anh tới sao không nói một tiếng?”
Anh ấy đưa túi cho Chương Mẫn: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật đạo diễn, tôi vội mua món quà bù đắp.” Anh ấy nhìn đồng hồ: “Đáng tiếc qua 12 giờ rồi.”
Chương Mẫn ngạc nhiên nhận lấy túi, vội nói: “Đây thật sự là món quà ý nghĩa nhất hôm nay của tôi, phiền anh phải chạy tới đây một chuyến rồi.”
“Tôi bận quá nên không có thời gian tới xem tình hình, nhưng kiểu gì hôm nay cũng phải tới, dù sao cũng là sinh nhật đạo diễn Chương mà.”
“Anh tới sớm chút nữa thì hay rồi, chúng tôi vừa ăn lẩu xong.”
Anh ấy cười: “Ngửi ra được, mùi còn nguyên.”
Chương Mẫn nhận lấy quà, kéo Trần Dung chúc ngủ ngon với họ rồi rời đi, chỉ để lại Lâu Ngữ và Châu Hướng Minh.
Cô xoay cổ, nhìn Châu Hướng Minh.
“Muộn vậy rồi anh còn quay về sao? Hay là tối nay nghỉ bên này đi?”
Cô nghĩ, nếu lát nữa anh ấy định quay về thành phố, vậy đó không phải là thời cơ tốt nhất để bàn chuyện.
Châu Hướng Minh xoa lông mày: “Không, tôi nhờ đạo diễn thực thi đặt phòng cho rồi.
Tôi đang định nói với cô một chuyện.”
Trong lòng Lâu Ngữ “tinh” một tiếng, buột miệng nói: “Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Hai người về phòng Lâu Ngữ, Lâu Ngữ cởi áo khoác ra, nghĩ tới trong túi áo còn có đôi bông tai Hạ Lạc Du tặng, sợ để quên mất nên cô lấy nó ra, đặt lên kệ.
Châu Hướng Minh nhìn qua: “Hôm nay không phải sinh nhật đạo diễn Chương sao, sao cô cũng nhận được quà?”
Cô thoải mái cầm nó lên, anh ấy cũng biết đây không phải thứ gì đáng để bận tâm quá nên chỉ hỏi bâng quơ cho có.
“Một bạn nhỏ trong đoàn tặng.”
“Để tránh sự cố nào đó, tôi vẫn xác nhận lại, cô nhận món quà này không có nghĩa gì khác chứ?”
“Đương nhiên là không.”
Anh ấy gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Lâu Ngữ căng thẳng: “Sao thế?”
“Trong khoảng thời gian tôi không tới đoàn làm phim, cô đã làm gì?”
“Đương nhiên là quay…” Lâu Ngữ lấy lui làm tiến: “Quay phim này, còn nữa, tôi biết chuyện vị trí tên lần trước khiến anh không vui.”
Anh ấy ngồi xuống sofa, hất cằm: “Cô cũng đừng nghĩ tôi trẻ con quá, tôi là nhà sản xuất, phải có trách nhiệm với đoàn làm phim, không thể vì khó chịu với cô mà mãi không tới xem tình hình được.”
Lâu Ngữ mím môi: “Vậy…”
“Nhưng đồng thời tôi cũng là người quản lý của cô.
Nên nói là, đối với tôi, người quản lý quan trọng hơn nhà sản xuất.” Anh ấy nhìn cô: “Khoảng thời gian này tôi không thể tới xem tình hình là vì phải bay sang Mỹ, cố bàn chuyện đại diện toàn cầu với Serein.
Cũng không thể nói là chốt được, nhưng đối phương đồng ý coi cô là đối tượng xem xét hàng đầu.
Chỉ cần cô có thể thông qua kỳ khảo sát, chúng ta có thể ký hợp hợp đồng với họ.”
Lâu Ngữ ngơ người.
Serein là thương hiệu hàng xa xỉ hàng đầu trong top 6 thương hiệu cao cấp trên toàn thế giới, làm việc vô cùng cẩn trọng, trước đó chưa từng có người đại diện nào là người châu Á.
“Tôi không nghe nhầm chứ?” Vì quá bất ngờ nên giọng cô không khỏi lắp bắp.
Châu Hướng Minh kiên định giải thích: “Mấy năm nay họ đang hơi lép vế ở thị trường Âu Mỹ, hai năm trước đã có ý định tấn công vào thị trường châu Á, chúng ta lại là thị trường lớn của châu Á, vậy nên ứng cử viên cho vị trí người đại diện của họ đương nhiên sẽ là nghệ sĩ trong nước chúng ta.
Hai năm trước, tôi nhận được tin họ chỉ có ý định, vẫn chưa lên kế hoạch cụ thể.
Nhưng gần đây tôi nghe ngóng được vài nguồn tin, để xác nhận sự thật, tôi đã bay qua đó một chuyến.”
“Vậy nên… đó là tin thật sao?”
“Tôi nói đùa với cô à? Hai năm nay họ cũng không ngồi không, luôn quan sát các nghệ sĩ nữ, cô cũng nằm trong danh sách đó.
Vốn dĩ sức cạnh tranh của cô hơi kém chút, nhưng trong hai năm nay, người xếp trước cô không phải kết hôn cũng lần lượt có scandal.
Còn cô, ngoại trừ lần đó ra… Bên đối ngoại của chúng ta xử lý kịp thời, nên tới giờ cũng coi như duy trì trạng thái ổn định.
Ở hiện tại, họ thấy hình tượng và danh tiếng của cô trong mắt công chúng rất tốt, gần với tiêu chuẩn họ cần, dù sao trong thời đại hiện giờ, giá trị quan cũng dần thay đổi, họ cũng phải thuận theo thời thế.
Người phụ nữ độc lập trong sự nghiệp chính là hình tượng người đại diện mà Serein đang hướng tướng nhất.”
“Hơn nữa cô nghĩ tại sao tôi để cô đóng bộ phim mạng này? Là vì hợp tác với Peaco, tôi đã tính tới chuyện đây có thể là bàn đạp cho cô rồi.
Tới khi Peaco chiếu bộ phim này khắp thế giới, có lẽ nó sẽ hỗ trợ cho việc tăng độ nổi tiếng của cô.
Hiện tại trong nước vẫn chưa có nghệ sĩ nào có sức ảnh hưởng như vậy, tôi có đề cập tới điểm này với Serein, họ cũng rất hứng thú.”
Lâu Ngữ im lặng, dần tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ anh ấy nói.
Tin tức anh ấy mang tới gần như khiến cô quên mất mình định nói gì..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook