Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê
-
Chương 4: Đối chọi gay gắt
"Bắt tiêm cầm song? Thiệt thòi cho ngươi vậy cũng nói ra được!" Như phu nhân bộ dạng lời lẽ chính nghĩa, nâng ngón tay ngọc sơn móng tay màu đỏ chỉ vào Tần Mục Ca nâng cao giọng mắng," Nếu như tướng quân bắt được ngươi và nam nhân khác thông dâm, ngươi sẽ còn sống mà ra phủ sao? Đuổi ngươi ra khỏi cửa như thế đã là cực kỳ nhân từ đối với ngươi rồi! l-q-d Hiện tại ngươi lại tới trước phủ gây chuyện, rõ là cần ăn đòn! Nơi này thực ra một mình ngươi không tuân thủ nữ tắc là địa phương của tiện phụ ngươi la lối om sòm sao? ! Người tới, đánh cho ta! Hung hăng đánh!"
Phủ Cầm nghe vậy, bất chấp tất cả, lập tức đoạt bừa lấy cây cào trúc bên cạnh người nông dân nhét vào trong tay Tần Mục Ca, nàng cũng thuận tiện lấy một cái cuốc chuẩn bị đánh nhau.
Người ta đã ra lệnh động thủ với tiểu thư, làm sao mình có thể khoanh tay đứng nhìn, hôm nay bất cứ giá nào cũng dứt khoát!
Tần Mục ca chộp lấy cây cào, trực tiếp xông tới Như phu nhân! Trực giác nói với mình, nữ nhân này chính là một tai họa.
Như phu nhân vừa nhìn thấy Tần Mục Ca cầm cây gậy trúc chạy thẳng tới mình, vẻ mặt lập tức hoảng sợ, vừa xoay người tránh né vừa kêu to: " Nhanh lên một chút ngăn cái người điên này lại!"
Nàng vừa nói xong, cây cào của Tần Mục Ca đã đến sau đầu nàng, cây cào kia không một chút do dự, thoáng cái làm tung đầu tóc nàng dày công búi lên, biến thành tóc tai bù xù.
Tần Mục Ca chờ thời cơ chuẩn bị cho sau lưng Như phu nhân một cái cào, nhưng không ngờ giữa không trung thoán gqua một bóng đen bắt cây cào vững vàng ở trong lòng bàn tay!
Tần Mục Ca nổi giận đùng đùng nhìn người mới đến, đối phương cũng giận dữ nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, một trận đao quang kiếm ảnh! ( chém giết khốc liệt bằng mắt )
Người tới là một nam tử, trang phục màu xanh, đường viền màu đen, dưới vạt áo thêu mấy cây trúc, khiến cho hắn càng ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ không nói lên lời.
Ánh tà dương chiếu vào trên người hắn, khiến quanh thân hắn quanh quẩn một vầng sáng nhàn nhạt, dung nhan mị hoặc nhân thế ánh sáng bắn ra bốn phía, ngũ quan tuyệt mỹ thanh nhã khó tả, bút mực không thể vẽ, gần như mơ hồ giữa ranh giới nam nữ, đáy mắt như sóng ba động vô cùng thâm thúy, giống như che giấu vô số ba đào ( sóng lớn ), thỉnh thoảng phát ra ánh mắt nghiêm nghị cơ trí, cả người giống như trăng sáng phá mây, trong suốt như tuyết,vầng sáng phiêu diêu, lấp lánh rực rỡ.
Lãnh diễm tuyệt mỹ như vậy hết lần này tới lần khác lại ưu nhã cơ trí cấp độ yêu nghiệt, vừa xuất hiện liền kéo theo tất cả tầm mắt, khiến tất cả mọi người đều không có sức chống cự, bất quá lúc này đáy mắt đối phương là nồng đậm khỉnh bỉ và phẫn hận.
"Rắc rắc", lòng bàn tay nam tử bẻ gãy cái cào, biến thành hai khúc.
Trong đó một đoạn nằm trong tay Tần Mục Ca, bởi vì bỗng nhiên nam tử xuất hiện, bẻ gãy cây gậy rất dễ dàng, cho nên Tần Mục Ca sửng sốt một chút.
"Triệt, làm chủ cho ta ," Như phu nhân dùng ống tay áo lau nước mắt, bày ra vẻ ủy khuất vạn phần bộ dáng hoa lê đẫm mưa*, âm thanh nghẹn ngào, làm người thương yêu, " Nàng hồ nháo ( quấy rối ) trước của phủ chúng ta, ta có ý tốt khuyên bảo , nàng lại vung tay với ta, nhiều người như vậy đều nhìn thấy..."
*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của
Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
Nàng tiến lên ác nhân cáo trạng trước, dù sao hiện tại Triệt đối với nữ nhân này cực kỳ không ưa, thậm chí chán ghét đến cực điểm, mình nói cái gì, nhất định hắn sẽ cho mình làm chủ.
Quả nhiên, Hiên Viên Triệt đem Tần Mục Ca đang cầm gậy trong tay cứng rắn lôi ra ngoài, một phen xách vạt áo Tần Mục Ca từ trên cao nhìn xuống gằn từng chữ: " Tiện phụ, ngươi vẫn còn dám đến trước cửa phủ của ta la lối om sòm, thực sự không biết xấu hổ! Ta xem là ngươi chán sống rồi! Thức thời nhanh biến mất ở trước mắt ta, nếu không..."
"Như thế nào? Ngươi còn muốn giết người hay sao ? !" Tần Mục Ca dùng sức hất cánh tay đối phương ra, bình tĩnh sửa lại váy mình một chút, chỉ vào Nghênh Xuân hỏi, " Nàng bất quá chỉ là một nữ lưu lại bị các ngươi đánh thành như vậy, các ngươi đường đường gia đinh tướng quân phủ nuôi để đánh nữ tử sao? Thật là lợi hại đấy! Ta xem trong thiên hạ cũng chỉ có một người như ngươi mới có thể dạy ra cái nô tài như vậy!"
Phủ Cầm nghe vậy, bất chấp tất cả, lập tức đoạt bừa lấy cây cào trúc bên cạnh người nông dân nhét vào trong tay Tần Mục Ca, nàng cũng thuận tiện lấy một cái cuốc chuẩn bị đánh nhau.
Người ta đã ra lệnh động thủ với tiểu thư, làm sao mình có thể khoanh tay đứng nhìn, hôm nay bất cứ giá nào cũng dứt khoát!
Tần Mục ca chộp lấy cây cào, trực tiếp xông tới Như phu nhân! Trực giác nói với mình, nữ nhân này chính là một tai họa.
Như phu nhân vừa nhìn thấy Tần Mục Ca cầm cây gậy trúc chạy thẳng tới mình, vẻ mặt lập tức hoảng sợ, vừa xoay người tránh né vừa kêu to: " Nhanh lên một chút ngăn cái người điên này lại!"
Nàng vừa nói xong, cây cào của Tần Mục Ca đã đến sau đầu nàng, cây cào kia không một chút do dự, thoáng cái làm tung đầu tóc nàng dày công búi lên, biến thành tóc tai bù xù.
Tần Mục Ca chờ thời cơ chuẩn bị cho sau lưng Như phu nhân một cái cào, nhưng không ngờ giữa không trung thoán gqua một bóng đen bắt cây cào vững vàng ở trong lòng bàn tay!
Tần Mục Ca nổi giận đùng đùng nhìn người mới đến, đối phương cũng giận dữ nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, một trận đao quang kiếm ảnh! ( chém giết khốc liệt bằng mắt )
Người tới là một nam tử, trang phục màu xanh, đường viền màu đen, dưới vạt áo thêu mấy cây trúc, khiến cho hắn càng ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ không nói lên lời.
Ánh tà dương chiếu vào trên người hắn, khiến quanh thân hắn quanh quẩn một vầng sáng nhàn nhạt, dung nhan mị hoặc nhân thế ánh sáng bắn ra bốn phía, ngũ quan tuyệt mỹ thanh nhã khó tả, bút mực không thể vẽ, gần như mơ hồ giữa ranh giới nam nữ, đáy mắt như sóng ba động vô cùng thâm thúy, giống như che giấu vô số ba đào ( sóng lớn ), thỉnh thoảng phát ra ánh mắt nghiêm nghị cơ trí, cả người giống như trăng sáng phá mây, trong suốt như tuyết,vầng sáng phiêu diêu, lấp lánh rực rỡ.
Lãnh diễm tuyệt mỹ như vậy hết lần này tới lần khác lại ưu nhã cơ trí cấp độ yêu nghiệt, vừa xuất hiện liền kéo theo tất cả tầm mắt, khiến tất cả mọi người đều không có sức chống cự, bất quá lúc này đáy mắt đối phương là nồng đậm khỉnh bỉ và phẫn hận.
"Rắc rắc", lòng bàn tay nam tử bẻ gãy cái cào, biến thành hai khúc.
Trong đó một đoạn nằm trong tay Tần Mục Ca, bởi vì bỗng nhiên nam tử xuất hiện, bẻ gãy cây gậy rất dễ dàng, cho nên Tần Mục Ca sửng sốt một chút.
"Triệt, làm chủ cho ta ," Như phu nhân dùng ống tay áo lau nước mắt, bày ra vẻ ủy khuất vạn phần bộ dáng hoa lê đẫm mưa*, âm thanh nghẹn ngào, làm người thương yêu, " Nàng hồ nháo ( quấy rối ) trước của phủ chúng ta, ta có ý tốt khuyên bảo , nàng lại vung tay với ta, nhiều người như vậy đều nhìn thấy..."
*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của
Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
Nàng tiến lên ác nhân cáo trạng trước, dù sao hiện tại Triệt đối với nữ nhân này cực kỳ không ưa, thậm chí chán ghét đến cực điểm, mình nói cái gì, nhất định hắn sẽ cho mình làm chủ.
Quả nhiên, Hiên Viên Triệt đem Tần Mục Ca đang cầm gậy trong tay cứng rắn lôi ra ngoài, một phen xách vạt áo Tần Mục Ca từ trên cao nhìn xuống gằn từng chữ: " Tiện phụ, ngươi vẫn còn dám đến trước cửa phủ của ta la lối om sòm, thực sự không biết xấu hổ! Ta xem là ngươi chán sống rồi! Thức thời nhanh biến mất ở trước mắt ta, nếu không..."
"Như thế nào? Ngươi còn muốn giết người hay sao ? !" Tần Mục Ca dùng sức hất cánh tay đối phương ra, bình tĩnh sửa lại váy mình một chút, chỉ vào Nghênh Xuân hỏi, " Nàng bất quá chỉ là một nữ lưu lại bị các ngươi đánh thành như vậy, các ngươi đường đường gia đinh tướng quân phủ nuôi để đánh nữ tử sao? Thật là lợi hại đấy! Ta xem trong thiên hạ cũng chỉ có một người như ngươi mới có thể dạy ra cái nô tài như vậy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook