Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê
-
Chương 32: Cảm giác giống như đã từng quen biết
Một luồng không khí nháy mắt tràn vào phổi, Tần Mục Ca âm thầm thở ra mấy hơi, cái đồ Hiên Viên Triệt khốn khiếp* (khốn khiếp, đồ con rùa).
"Ngươi cũng không cần chọc ta, nếu không, ta cũng sẽ không bỏ qua." Tần Mục Ca cũng không mềm yếu chút nào, gương mặt hàm chứa nụ cười mê người nhìn Hiên Viên Triệt, "Nhưng mà ta sẽ không ngu đến mức cậy mạnh, người thông minh chỉ dùng trí tuệ, những thứ dê chó cực kỳ ngu xuẩn kia, mới có thể nhe răng nhếch miệng cắn người khi tức giận!"
Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt tối sầm lại!
Lúc hai người đang châm chọc lẫn nhau, cửa Ngự thư phòng mở ra, Mộ Dung Huyên đi ra, đồng thời hai vị quan viên một mập một gầy đi theo.
Mà trên mặt Mộ Dung Huyên và hai vị quan viên kia đều là vẻ mặt nghiêm túc, giống như đã xảy ra đại sự nào đó.
Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca mỗi người thu hồi tâm tư ngầm đấu dá, tiến lên tham kiến Mộ Dung Huyên.
"Đã xảy ra chuyện gì, điện hạ?" Hiên Viên Triệt nhìn biểu tình Mộ Dung Huyên khác với lúc vào triều hồi nãy, biết đã xảy ra chuyện, liền chủ động hỏi.
Mộ Dung Huyên không có lập tức trả lời, quan viên mập bên cạnh hắn chắp tay thi lễ với Hiên Viên Triệt, đồng thời trả lời: "Hồi bẩm đại tướng quân, là ngoại ô bỗng nhiên xuất hiện sự kiện người tử vong không rõ lý do, hơn nữa số người này còn đang tăng lên, bây giờ đã lên đến mười mấy người..."
"Tử vong không rõ lý do? !" Mày kiếm Hiên Viên Triệt nhẹ chau lại, đáy mắt thoáng lướt qua vẻ lo lắng, hỏi tới, "Bắt đầu từ lúc nào?"
"Cái sổ nhỏ này vừa mới chuyển đến, " bộ mặt quan viên gầy nghiêm túc cung kính báo tiếp, "Trước mắt còn không có quá nhiều ghi chép."
Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt lập tức khẩn trương, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Huyên, chậm rãi nói: "Việc này không tầm thường, bây giờ ta sẽ đi điều tra một chút, để lấy được thông tin chính xác!"
Mộ Dung Huyên lo lắng trùng trùng gật đầu một cái: "Cũng được, ngươi mang theo năm ngự y đi trước đi, nhất định phải chú ý an toàn."
Hiên Viên Triệt tâm tư tinh tế, làm việc ổn thỏa, là người thích hợp nhất trong việc này.
"Chỉ mong sự tình không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ." Hiên Viên Triệt nhẹ giọng bổ sung một câu.
Nói xong, hắn liền cáo từ vội vã đi.
Tần Mục Ca nghe xong, trong đầu không hiểu hiện ra cảnh tượng tương tự, giống như chính mình đã từng trải qua chuyện như vậy, cảm giác vô cùng kỳ quái.
Chờ Hiên Viên Triệt đi rồi, nàng đơn giản hàn huyên vài câu với Mộ Dung Huyên, liền rời khỏi hoàng cung, mang theo Phủ Cầm ra khỏi thành chạy thẳng tới địa điểm xảy ra chuyện.
Vừa đến lân cận thôn trấn này, Tần Mục Ca liền cảm thấy một trận tiêu điều, lẽ ra mùa này không nên có cảm giác như vậy, nhưng trong lòng nàng không ngừng tuôn trào ra cảm giác giống như đã từng quen biết này--
Tần Mục Ca dắt ngựa vẻ mặt trầm xuống nhìn phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Phủ Cầm, có phải trước đây ta đã từng gặp qua chuyện như vậy hay không?"
Phủ Cầm lập tức lắc đầu phủ nhận nói, "Làm gì có chuyện như vậy? ! Tiểu thư rất ít ra cửa!"
Rất ít ra cửa? Làm sao trong đầu mình lại có trí nhớ tương tự như thế? Đây rốt cuộc giải thích như thế nào? Tại sao sau khi mình tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng trong đầu lại tồn tại những hình ảnh mơ hồ mà cuộc sống bây giờ chưa bao giờ xuất hiện qua?
Chẳng lẽ -- cỗ thân thể này không phải của mình? Nhưng mà, nếu như không phải là của mình, vậy mình lài ai, từ đâu tới đây?
Tần Mục Ca đang muốn đi tới, Phủ Cầm không nhịn được lại hỏi: "Tiểu thư, chúng ta phải đi thật sao? Cho tới bây giờ người chua có tiếp xúc qua những thứ này mà! Phủ Cầm lo lắng sẽ bất lợi với tiểu thư..."
"Phủ Cầm, ngươi biết ta nghe tin tức này là muốn đến đâu sao?" Tần Mục Ca mỉm cười liếc mắt nhìn Phủ Cầm một cái, lôi kéo ngựa đi vào trong thôn, "Thi thể đầy mắt, xương trắng ven đường, rất khủng bố..."
Mà chính mình một thân hồng y (váy hồng), đứng lặng im trong đó, gấp gáp, hình ảnh ánh lửa ngút trời -- đây là nơi nào? Là trong giấc mộng của mình, hay thật sự có địa phương và sự việc như vậy?
"Ngươi cũng không cần chọc ta, nếu không, ta cũng sẽ không bỏ qua." Tần Mục Ca cũng không mềm yếu chút nào, gương mặt hàm chứa nụ cười mê người nhìn Hiên Viên Triệt, "Nhưng mà ta sẽ không ngu đến mức cậy mạnh, người thông minh chỉ dùng trí tuệ, những thứ dê chó cực kỳ ngu xuẩn kia, mới có thể nhe răng nhếch miệng cắn người khi tức giận!"
Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt tối sầm lại!
Lúc hai người đang châm chọc lẫn nhau, cửa Ngự thư phòng mở ra, Mộ Dung Huyên đi ra, đồng thời hai vị quan viên một mập một gầy đi theo.
Mà trên mặt Mộ Dung Huyên và hai vị quan viên kia đều là vẻ mặt nghiêm túc, giống như đã xảy ra đại sự nào đó.
Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca mỗi người thu hồi tâm tư ngầm đấu dá, tiến lên tham kiến Mộ Dung Huyên.
"Đã xảy ra chuyện gì, điện hạ?" Hiên Viên Triệt nhìn biểu tình Mộ Dung Huyên khác với lúc vào triều hồi nãy, biết đã xảy ra chuyện, liền chủ động hỏi.
Mộ Dung Huyên không có lập tức trả lời, quan viên mập bên cạnh hắn chắp tay thi lễ với Hiên Viên Triệt, đồng thời trả lời: "Hồi bẩm đại tướng quân, là ngoại ô bỗng nhiên xuất hiện sự kiện người tử vong không rõ lý do, hơn nữa số người này còn đang tăng lên, bây giờ đã lên đến mười mấy người..."
"Tử vong không rõ lý do? !" Mày kiếm Hiên Viên Triệt nhẹ chau lại, đáy mắt thoáng lướt qua vẻ lo lắng, hỏi tới, "Bắt đầu từ lúc nào?"
"Cái sổ nhỏ này vừa mới chuyển đến, " bộ mặt quan viên gầy nghiêm túc cung kính báo tiếp, "Trước mắt còn không có quá nhiều ghi chép."
Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt lập tức khẩn trương, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Huyên, chậm rãi nói: "Việc này không tầm thường, bây giờ ta sẽ đi điều tra một chút, để lấy được thông tin chính xác!"
Mộ Dung Huyên lo lắng trùng trùng gật đầu một cái: "Cũng được, ngươi mang theo năm ngự y đi trước đi, nhất định phải chú ý an toàn."
Hiên Viên Triệt tâm tư tinh tế, làm việc ổn thỏa, là người thích hợp nhất trong việc này.
"Chỉ mong sự tình không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ." Hiên Viên Triệt nhẹ giọng bổ sung một câu.
Nói xong, hắn liền cáo từ vội vã đi.
Tần Mục Ca nghe xong, trong đầu không hiểu hiện ra cảnh tượng tương tự, giống như chính mình đã từng trải qua chuyện như vậy, cảm giác vô cùng kỳ quái.
Chờ Hiên Viên Triệt đi rồi, nàng đơn giản hàn huyên vài câu với Mộ Dung Huyên, liền rời khỏi hoàng cung, mang theo Phủ Cầm ra khỏi thành chạy thẳng tới địa điểm xảy ra chuyện.
Vừa đến lân cận thôn trấn này, Tần Mục Ca liền cảm thấy một trận tiêu điều, lẽ ra mùa này không nên có cảm giác như vậy, nhưng trong lòng nàng không ngừng tuôn trào ra cảm giác giống như đã từng quen biết này--
Tần Mục Ca dắt ngựa vẻ mặt trầm xuống nhìn phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Phủ Cầm, có phải trước đây ta đã từng gặp qua chuyện như vậy hay không?"
Phủ Cầm lập tức lắc đầu phủ nhận nói, "Làm gì có chuyện như vậy? ! Tiểu thư rất ít ra cửa!"
Rất ít ra cửa? Làm sao trong đầu mình lại có trí nhớ tương tự như thế? Đây rốt cuộc giải thích như thế nào? Tại sao sau khi mình tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng trong đầu lại tồn tại những hình ảnh mơ hồ mà cuộc sống bây giờ chưa bao giờ xuất hiện qua?
Chẳng lẽ -- cỗ thân thể này không phải của mình? Nhưng mà, nếu như không phải là của mình, vậy mình lài ai, từ đâu tới đây?
Tần Mục Ca đang muốn đi tới, Phủ Cầm không nhịn được lại hỏi: "Tiểu thư, chúng ta phải đi thật sao? Cho tới bây giờ người chua có tiếp xúc qua những thứ này mà! Phủ Cầm lo lắng sẽ bất lợi với tiểu thư..."
"Phủ Cầm, ngươi biết ta nghe tin tức này là muốn đến đâu sao?" Tần Mục Ca mỉm cười liếc mắt nhìn Phủ Cầm một cái, lôi kéo ngựa đi vào trong thôn, "Thi thể đầy mắt, xương trắng ven đường, rất khủng bố..."
Mà chính mình một thân hồng y (váy hồng), đứng lặng im trong đó, gấp gáp, hình ảnh ánh lửa ngút trời -- đây là nơi nào? Là trong giấc mộng của mình, hay thật sự có địa phương và sự việc như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook