Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê
Chương 100: Chúng ta có thể hay không?

Lãnh Thanh Phong và Tần Mục Ca chuẩn bị khai trương cửa tiệm vải, bàn xong giá cả từng loại vải vóc lúc đầu, trước kia giá hàng trống không, mấy ngày ngắn ngủi, trên giá hàng sạch sẽ đã có đầy rẫy lung linh, loại cao - trung bình - thấp đều có, tơ lụa, vải dệt thưa, đay bông, lụa mỏng đều đủ, màu sắc và hoa văn đúng mốt, màu sắc rực rỡ đẹp đẽ, đặc biệt làm người khác chú ý.

Chẳng mấy chốc chỉ còn một ngày khai trương, chiều nay Lãnh Thanh Phong đang mời Phủ Cầm và Nghênh Xuân đi mua chỉ màu cho Tần Mục Ca.

Trong tiệm chỉ còn lại Tần Mục Ca còn có một người làm Tịnh nha hoàn.

Bởi vì đồng ý làm một cái áo cho Hiên Viên Triệt, cho nên mấy ngày nay Tần Mục Ca đã chọn một loại vải lụa mỏng chất vải dệt, chuẩn bị bắt đầu cắt, nhưng không có kích cỡ dáng người của Hiên Viên Triệt, cho nên còn chưa bắt đầu.

Rất khéo chính là, ngay tại lúc nàng ngồi đọc sách một mình ở dưới mái hiên, Hiên Viên Triệt lại không mời tự đến.

"Nghe nói ngày mai sẽ khai trương, cho nên hôm nay tới xem một chút." Gương mặt tuấn tú Hiên Viên Triệt có một chút lúng túng, nhưng còn không đợi Tần Mục Ca đứng dậy đã cất bước đi vào.

Tần Mục Ca thấy Hiên Viên Triệt không khỏi lộ ra một chút ý cười, đứng dậy chào đón nói: "Tìm xong vật liệu quần áo cho đại tướng quân rồi, cũng chuẩn bị cắt, chỉ là không có kích thước dáng người của Đại tướng quân, hiện tại đúng lúc, ta đo một chút cho ngươi."

"Thật muốn làm cho ta?" Hiên Viên Triệt hơi không dám tin, trong đôi mắt lộ ra vui mừng.

Tần Mục Ca đang muốn gọi tiểu nha hoàn đi lấy thước đo, thấy vẻ mặt Hiên Viên Triệt không tin tưởng, bĩu môi đỏ mọng: "Đây là đại tướng quân ghét bỏ ta sao? Vậy thôi, coi như ta chưa nói . . ."

"Không không phải vậy! Ta chỉ là thật không ngờ ngươi còn nhớ rõ chuyện này . . . Chỉ thế thôi . . ." Hiên Viên Triệt vừa thấy Tần Mục Ca mất hứng lập tức hết sức căng thẳng, thậm chí đã có hơi cà lăm, mau chóng giải thích ý đồ của mình cho Tần Mục Ca.

Lúc này Tần Mục Ca mới quay mặt qua, mỉm cười liếc nhìn Hiên Viên Triệt, sau đó nhận lấy thước đo nha hoàn đưa tới, nói: "Hiện tại đo cho ngươi ngay."

Hiên Viên Triệt nghe lời đứng ngay ngắn, chờ Tần Mục Ca bắt đầu đo thân thể cho mình.

Ngón tay trắng nõn linh hoạt của Tần Mục Ca cầm thước đo đạc chiều rộng vai, vòng ngực Hiên Viên Triệt vân vân, thân thể rất tự nhiên đến gần đối phương, mùi hương kia khiến Hiên Viên Triệt choáng váng một lúc.

Hắn cúi đầu nhìn Tần Mục Ca hơi khom người, dịu dàng, khéo léo, xinh đẹp lại lộ ra hiền lành -- nàng tốt như vậy hiền lành như vậy tại sao trước kia mình hoàn toàn không thấy? Là bởi vì mình đã bị căm thù che mắt mới bỏ lỡ cô gái tốt như vậy!

"Tần Mục Ca, ngươi có biết chẳng mấy chốc Tam hoàng tử có thể sắp thành thân không? Mấy ngày này hắn rất bận . . ." Hiên Viên Triệt không nhịn được báo cáo hướng đi của Mộ Dung Huyên với Tần Mục Ca.

Chỉ là cảm xúc của Tần Mục Ca cũng không có dao động gì, đối phương cưới Vương Chỉ Nhược là chuyện sớm hay muộn, song không có quan hệ gì với mình.

"Ta chỉ là đáng tiếc cho Tam điện hạ, vốn Vương Chỉ Nhược không xứng với hắn." Nàng chỉ thản nhiên nói ra những lời này, sau đó lại xoay người nói với nha hoàn kia: "Lấy mảnh vải ta chọn xong tới. Mời tướng quân xem qua."

Hiên Viên Triệt vội ngăn cản nói: "Không cần, chỉ cần là ngươi chọn, cái gì cũng tốt."

Tần Mục Ca thấy Hiên Viên Triệt nói như vậy, cười cười, mời đối phương ngồi xuống, lại bảo nha hoàn dâng trà, mình nói chuyện phiếm với Hiên Viên Triệt.

"Đúng rồi, chuyện trước kia nói với đại tướng quân có manh mối chưa?" Tần Mục Ca chợt nghĩ đến một chuyện, trước kia mình nói với đối phương muốn hắn giúp mình tìm kiếm hỏi thăm người thích hợp, không biết đối phương có gặp hay không, 0di33xn0dafnl330fys0doon liền nhân cơ hội hỏi, ngay sau đó cười cười, "Bởi vì không ở trong phủ tướng quân, cộng thêm tứơng quân bận rộn, không gặp mặt nhiều lắm, cho nên hôm nay gặp, nhớ tới chuyện này thì hỏi thăm."

"Chuyện gì?" Trong một lúc Hiên Viên Triệt không nhớ nổi Tần Mục Ca chỉ chuyện gì, cho nên nghi ngờ nhìn đối phương.

Đối phương có thể có quá nhiều chuyện, chắc là đã quên thật, Tần Mục Ca thầm nghĩ, chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Không phải muốn đại tướng quân để ý một chút có phu quân thích hợp cho ta hay không sao?. . ."

"A…, khụ khụ . . ." Lúc này Hiên Viên Triệt mới phản ứng kịp, lúng túng làm bộ ho khan mấy tiếng, vốn mình cũng không đi có được hay không, về phần nguyên nhân mình cũng nói không rõ ràng, dù sao chính là chẳng muốn đi làm, "Chuyện này ta đang làm, chỉ là ngươi biết, trước kia chúng ta là vợ chồng, nếu ta công khai tìm kiếm cho ngươi, dường như là rất không thỏa đáng, hơn nữa cũng không gấp được, cần phải từ từ đi, ta sẽ tiếp tục để ý cho ngươi, vừa có thí sinh thì ta thông báo ngươi ngay. . ."

Tần Mục Ca gật đầu, yêu cầu đối phương làm chuyện này thật có chút làm khó người khác, xem ra mình vừa phải đợi, cũng nên vừa tự mình bắt tay vào làm, không thể chờ chết được.

"Mục Ca, có chuyện ta muốn hỏi ngươi, không biết có đường đột hay không . . ." Ánh mắt Hiên Viên Triệt né tránh Tần Mục Ca, nhìn về một bụi lớn hoa hồng nở rộ trong viện, khóe mắt liếc nhìn Tần Mục Ca chờ đoạn sau của mình, bèn nhỏ tiếng hỏi, "Hiện tại ở trong lòng ngươi ta là một người như thế nào? . . ."

Về vấn đề này hình như mình từng đánh giá, nhưng hôm nay đối phương lại nói ra, là có ý gì?

"Đại tướng quân là người đàn ông rất xuất sắc, Văn Thao Vũ Lược đương nhiên không cần phải nói, trung thành và tận tâm với Cao Xương, hơn nữa rất nặng tình, Triệu tiểu thư rất may mắn . . ." Tần Mục Ca mỉm cười chứa khách sáo, cố hết sức hiện ra dáng vẻ.

Chỉ là mình càng muốn nói, ở phương diện tình cảm này đối phương có lẽ tốt hơn nhiều so với Mộ Dung Khinh Hàn, ít nhất rất ít cô gái bên cạnh hắn, hơn nữa mình đã từng, cũng chỉ có ba người, hắn thật sự rất coi trọng Triệu Hiểu Uyển, một người rất chung tình, chỉ là như vậy thì không công bằng với cô gái đứng ở bên cạnh hắn sau này.

Hiên Viên Triệt dừng lại, ngay sau đó ánh mắt chuyển qua chối bỏ nói: "Việc này, ta và Triệu trắc phi đã thuộc về quá khứ, từ ngày đó nàng ta gả cho Thanh Dương Vương trở đi, chúng ta đã không có quan hệ gì, ta chỉ có thể chúc phúc cho nàng ta . . . Trước kia có thể bởi vì chuyện chợt đến, trước sau lòng của ta không bỏ được, tràn đầy căm thù, nhưng bây giờ đã không còn . . . Thật sự, ta chỉ là rất tiếc nuối, trước đây đối xử ngươi như vậy, để cho ngươi chịu hết uất ức, ta lại thờ ơ lạnh nhạt. . .Hiện tại ta có xin lỗi nhất chính là ngươi, Mục Ca. . ."

Hắn nhất định ít khéo nói như vậy, nhưng bây giờ lại liên tiếp nói ra lời nói kìm nén thật lâu trong lòng, nói xong, hắn cảm thấy nhẹ nhõm không ít -- ở trước mặt nàng, rốt cuộc mình có can đảm nói ra lời đã sớm phải nói.

Ngược lại Tần Mục Ca không nghĩ tới Hiên Viên Triệt có thể nói xin lỗi với mình như vậy, thật ra thì trước kia mình cũng thật sự hi vọng lúc trước mặt hắn chính thức thừa nhận là hắn sai rồi, nhưng mà bây giờ, nàng đã sớm lười phải so đo đủ loại quá khứ -- cuộc sống mới đã bắt đầu, mình mới không đi rối rắm ở trong chuyện quá khứ.

Vì vậy, nàng nhẹ nhàng uống một hớp trà xanh, cười nhạt, an ủi: "Đại tướng quân, ta nói rồi, tất cả đều đã qua, ngươi cũng không nên rối rắm nữa, hiện tại ta trải qua rất tốt, ta nói rồi, cũng hi vọng ngươi bỏ xuống Triệu trắc phi bắt đầu cuộc sống mới, chuyện này có thể rất khó với ngươi, nhưng người phải nhìn về phía trước . . ."

"Ta muốn hỏi . . ." Hiên Viên Triệt do dự chốc lát, mới vâng dạ nói nhỏ , ". . . Chúng ta. . . Có thể hay không . . . Hợp lại . . . Ta muốn đền bù . . ."

Tần Mục Ca cảm thấy bất ngờ, đôi mắt nàng mở to nhìn Hiên Viên Triệt như nghiên cứu, đối mặt chốc lát với hắn, kiên quyết lắc đầu nói: "Không, đại tướng quân, chúng ta đã để lỡ nhau một lần, sao có thể tới lần thứ hai? Trong lòng của ngươi ta có thể hiểu, nhưng mà ta không cần, ngươi cũng không cần dùng loại phương thức này để diễn tả xin lỗi với ta, ta rất tốt, thật sự!"

Thấy Tần Mục Ca kiên quyết từ chối mình như thế, lòng của Hiên Viên Triệt giống như bị đánh xuống thật mạnh, đau đến không thở nổi, mình lấy can đảm biểu đạt mình muốn hợp lại với nàng, lại bị nàng trực tiếp chối bỏ!

Từ tự ái đàn ông, Hiên Viên Triệt cố gắng lóe ra một vẻ mặt không để ý, khóe miệng miễn cưỡng kéo lên một đường cong, chuyển đề tài đến nơi khác.

Lại ngồi một lát, thì đứng dậy vội vã rời đi.

-

Ngày hôm sau, cả cửa tiệm vải ở trong tiếng pháo khai trương mở màn buôn bán, Mộ Dung Huyên và Hiên Viên Triệt còn có Mộ Dung Đóa Đóa đều đưa quà tặng tới, đặt trong cửa tiệm khiến người ta lau mắt mà nhìn với cửa tiệm của Tần Mục Ca.

Tần Mục Ca ăn mặc động lòng, mặc quần áo làm bằng vải vóc trong cửa tiệm của mình biểu diễn, hơn nữa quần áo Lãnh Thanh Phong còn có bọn nha hoàn đều trong cửa tiệm, nhất là Lãnh Thanh Phong, người mặc quần áo lụa mỏng màu xanh da trời sau cơn mưa như cánh ve, cộng thêm khuôn mặt kia của hắn trong sáng xinh đẹp nhất trong nước, còn có thân hình cao lớn, đưa đến rất nhiều nam nữ liên tiếp nhìn chăm chú có lễ với hắn.

Mà dáng vẻ hắn thoáng nhìn bình thường lãnh ngạo (lạnh lùng kiêu ngạo), nhiệt tình giới thiệu, chỉ dẫn cho các loại khách hàng. Có tiểu nhị xinh đẹp như vậy ở đây, thì mức buôn bán trong ngày rất lớn.

Lãnh Thanh Phong chạy suốt ngày, lúc này mệt mỏi nằm ở trên giường nhìn Tần Mục Ca và Phủ Cầm còn có Nghênh Xuân đếm tiền.

"Hôm nay chúng ta vừa khai trương, đã kiếm gần trăm lượng bạc, thật là điềm tốt!" Tần Mục Ca cười tươi như hoa, cười xa xa với Lãnh Thanh Phong, "Hôm nay công lao của ngươi rất lớn, đợi tỷ tỷ sẽ làm mấy bộ y phục cho ngươi xem như khen thưởng."

Lãnh Thanh Phong lộ ra một nụ cười nhạt làm say lòng người.

Thấy nàng vui mừng, tim của hắn giống như nhúng mật, ngọt không thể tả. Cứ như vậy mới phải, nàng cười nhẹ nhàng, tràn đầy tự tin, còn hơn ngày trước lòng muốn mở ra chân thành nhất với mình như vậy -- tỷ tỷ của mình không hề bị tình cảm chết tiệt kia hành hạ nữa, không hề vì yêu phải người không nên yêu mà khổ sở tuyệt vọng nữa.

"Tỷ tỷ xoa bóp vai giúp ta có được hay không -- hôm nay thật là rất mệt mỏi . . ." Lãnh Thanh Phong làm ra một dáng vẻ năn nỉ đáng yêu, còn vừa phối hợp than thở.

"Mệt mỏi? Được rồi, Phủ Cầm, Nghênh Xuân, đi phục vụ Lãnh thiếu gia thật tốt cho ta." Trong mắt của Phủ Cầm và Nghênh Xuân tràn đầy nụ cười đi về phía Lãnh Thanh Phong.

"Ôi chao, ta là nghĩ . . ."

Lãnh Thanh Phong muốn từ chối, nhưng Tần Mục Ca lại cười gọi Nghênh Xuân và Phủ Cầm cùng nhau phục vụ hắn thật tốt, bởi vì ngày mai hắn còn phải tiếp tục làm tiểu nhị.

Lãnh Thanh Phong không được tự nhiên các loại, kháng nghị đều không thấy hiệu quả.

Kêu ca của hắn còn có tiếng cười của Tần Mục Ca, Phủ Cầm, Nghênh Xuân tràn đầy viện nhỏ . . .

-

Ngay vào buổi chiều ngày khai trương thứ ba ở cửa tiệm vải của Tần Mục Ca, Mộ Dung Huyên có mặt trong cửa tiệm.

Lúc ấy vốn không có khách hàng gì, Lãnh Thanh Phong vẫn còn ngủ trưa, trong cửa tiệm chỉ có Tần Mục Ca và Phủ Cầm ở đây.

Thấy Mộ Dung Huyên bỗng nhiên xuất hiện, Tần Mục Ca vội vàng đứng dậy hành lễ nghênh đón.

"Những ngày qua rất bận, vẫn không có tới đây thăm ngươi – loại vải vóc như vậy, quả thật là ánh sáng lung linh . . ."

Mộ Dung Huyên thấy Tần Mục Ca sắp xếp một không gian nho nhỏ được hết sức thỏa đáng, thậm chí ngay cả màu sắc vải vóc cũng đã được phối hợp tỉ mỉ, cho thấy thẩm mỹ độc đáo của chủ cửa tiệm, trong mắt hắn không khỏi đã tràn ra vẻ mặt * chìm đắm, một cô gái xinh đẹp lại có nhiều tài hoa như vậy nếu ở bên cạnh mình, sẽ là một chuyện tốt biết bao!

Trên mặt Tần Mục Ca cũng lóe ra vẻ mặt vui sướng, không kìm được giới thiệu: "Những thứ vải vóc này đến từ tám xưởng sản xuất vải, trong đó có mấy loại là từ Cao Vực bên kia tới đây, hình như bên chúng ta không nhiều lắm, cho nên rất được chào đón."

Mộ Dung Huyên không yên lòng nhìn theo ngón tay nhỏ nhắn của Tần Mục Ca về những thứ vải vóc đến từ Cao Vực kia, đợi nàng giới thiệu xong, chợt hắn khẽ nói: "Mục Ca, chờ Tần Thái Phó trở lại, ta muốn nói với ông ấy -- chuyện của chúng ta, như thế nào?"

Tần Mục Ca sững sờ, nàng thật sự không ngờ Mộ Dung Huyên lại quá đột nhiên nhắc tới vấn đề này, dừng một chút, vội nói: "Chuyện của chúng ta? . . ."

Nàng phản ứng rất nhanh, trong lòng cảm thấy đối phương chỉ chuyện gì, đây cũng là vấn đề nàng lo lắng đối mặt nhất, mặc dù bề ngoài của mình từng có trước kia, nhưng lần này nàng nói chuyện này với phụ thân của mình, có ý gì?

"Đúng, chuyện của chúng ta -- ta muốn hạ sính (kết thân, kết hôn), chính thức cưới ngươi làm vợ . . ." Trong mắt Mộ Dung Huyên lộ vẻ dò xét và vui sướng khó che giấu.

Nhưng Tần Mục Ca cũng không có cái tâm tình này, từ lúc đầu đến bây giờ mình cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả gì với Mộ Dung Huyên, nguyên nhân rất đơn giản, chủ yếu đối phương chính là hoàng thượng tương lai, hậu cung giai lệ đông đúc, cho dù bây giờ hắn tốt với mình, mình cũng không làm được hầu hạ chung một người đàn ông với nhiều phụ nữ như vậy -- chỉ dựa vào một điểm này, mình cũng sẽ không lựa chọn Mộ Dung Huyên, mặc dù hắn rất tốt.

Gương mặt Tần Mục Ca dần dần nặng nề, nàng nhìn Mộ Dung Huyên, trong đầu đang nhanh chóng suy nghĩ.

"Mục Ca . . . Ngươi . . . Không muốn sao? . . ." Mộ Dung Huyên thấy Tần Mục Ca cũng không có tỏ ra hứng thú vui sướng, trong lòng chợt rất mất mát, mình rất kém cỏi sao? Tại sao lần này tự mình gần như chính thức nói ra với nàng như vậy, mà nàng đã dần dần không còn nụ cười?

Tần Mục Ca lập tức phản ứng kịp, than nhẹ một tiếng nói: "Điện hạ, ngươi có tình có nghĩa với Mục Ca, Mục Ca cảm động, nhưng ta không muốn trải qua cuộc sống kia -- nếu ngài ra lệnh Mục Ca, đương nhiên ta không thể không tuân lệnh, nhưng ta tuyệt đối không thể vui vẻ . . . Một Tần Mục Ca mặt tràn đầy đau buồn chắc hẳn Tam điện hạ cũng không muốn thấy nhiều chứ? -- Điện hạ sẽ thành toàn (giúp đỡ đạt được mục đích) cho Mục Ca chứ, ta mong muốn làm một người bình thường không có tiếng tăm gì, làm con dân của ngươi, mà không phải một người trong phi tần của ngài . . ."

Tần Mục Ca cảm thấy lời nói của mình rất thẳng thắn, không biết có thể khiến đối phương cảm thấy mất mặt hay không. Nhưng mà mình thật sự không muốn đến gần cửa cung nặng nề kia, làm một người phụ nữ cô đơn lạnh lẽo -- mình không cần cuộc sống như vậy.

"Ngươi đang lo lắng Vương Chỉ Nhược sao? Ta chính thức cưới ngươi quy cách giống như nàng ta, hơn nữa tạm thời ta muốn để trống chính vị, sẽ không cho nàng ta, như vậy nàng ta cũng sẽ không uy hiếp được ngươi -- ta sẽ không để nàng ta làm hoàng hậu của ta, ngươi yên tâm . . ."

Mộ Dung Huyên cho là Tần Mục Ca đang lo lắng sẽ gặp phải Vương Chỉ Nhược làm khó, cho nên mới do dự như vậy, hắn lập tức giải thích cho nàng, dưới tình thế cấp bách thậm chí hắn nắm lấy tay của đối phương.

Tần Mục Ca muốn tránh thoát, lại bị Mộ Dung Huyên nắm chặt hơn, vì vậy nàng điều chỉnh lại cảm xúc một chút, muôn vàn khéo léo lạnh nhạt nói với đối phương: "Cầu xin Điện hạ thành toàn . . ."

"Ngươi . . ." Trong một lúc Mộ Dung Huyên không tìm được lời nói thích hợp hơn, chỉ là đối mặt với Tần Mục Ca.

Ánh mắt của nàng trong suốt không nói được, bình tĩnh, ánh mắt nhìn mình không có tình yêu, càng thêm nghi ngờ và lo lắng -- nàng đang lo lắng mình mặc kệ đến cảm nghĩ của nàng kéo đến bên cạnh mình sao?

"Cầu xin Điện hạ thành toàn. . . . . ." Tần Mục Ca lại nhàn nhạt nói ra, trong ánh mắt mong đợi càng ngày càng đậm hơn.

Lòng của Mộ Dung Huyên xao động như nước, trong lòng có thể nói là rất phức tạp. Hắn làm sao cũng thật không ngờ Tần Mục Ca sẽ kiên quyết như vậy, hi vọng mình buông tay.

"Chỉ là lo lắng mất đi tự do sao, Tần Mục Ca? Trong lòng của ngươi có vị trí của ta hay không, dù là một chút?"

Hắn không cam lòng, không cam lòng cứ bỏ qua cho Tần Mục Ca như vậy, lúc mình thấy nàng lần đầu tiên đã thích nàng, mặc dù lúc ấy là giữ lại ấn tượng rất sâu sắc với khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhưng cùng lui tới càng ngày càng nhiều, từ từ mình thấy được nàng toả sáng nhiều hơn, cô gái khác không có hoặc là nói thiếu sót, cũng có thể tìm được ở trên người nàng, nhưng bây giờ nàng lại không muốn ở bên cạnh mình!

"Đương nhiên có vị trí," Tần Mục Ca hết sức nghiêm túc, hôm nay nói chuyện với Mộ Dung Huyên rất quan trọng, làm sao có thể vừa đạt tới mục đích của mình, lại không cần chọc giận đối phương, không cần vượt qua ranh giới cuối cùng của đối phương, cho nên nàng châm từ chước câu, vừa suy nghĩ vừa trả lời, "Điện hạ nhất định sẽ là một hoàng đế tốt, cần chính yêu dân, trong lòng rộng lượng hiền lành, ý chí rộng lớn bao la, Mục Ca sẽ ngày ngày cầu phúc cho ngươi . . . Mục Ca bằng lòng làm người kia xa xa nhìn ngài chỉ điểm giang sơn, bảo vệ người Cao Xương của chúng ta . . ."

Thời gian dường như ngưng lại, trong nhà yên lặng không có một chút tiếng động.

Từ lần đầu tiên thấy nàng đến bây giờ, trong đầu Mộ Dung Huyên những hình ảnh xinh đẹp kia trong lòng mình nhanh chóng xoay tròn, chỉ là, phần xinh đẹp này chỉ có thể trở thành ký ức khắc sâu nhất của mình.

Rất thích nàng, nhưng không đành lòng miễn cưỡng nàng, cũng không nỡ miễn cưỡng nàng, cuối cùng mình vẫn thích thấy nàng vui vẻ nhất, mà không phải vì ham muốn cá nhân mình đoạt lấy nàng.

Cho nên, Mộ Dung Huyên nắm thật chặt tay Tần Mục Ca, dần dần buông lỏng ra, cười khổ nói: "Ngươi biết ta không thể nào lại miễn cưỡng ngươi làm chuyện không thích, ta không làm được, mặc dù ta thật sự rất muốn -- nhưng mà, ngươi đồng ý ta nhất định phải trải qua vui vẻ, nếu không ta sẽ không hết hy vọng . . ."

Tần Mục Ca cảm thấy lo lắng trong lòng chợt đã tan thành mây khói!

Đối phương rốt cuộc hiểu rõ cho nên buông tay!

"Ta biết rồi, Điện hạ, ngài cũng thế . . ."

Không khí giữa hai người cũng không hiểu sao trở nên thân mật, giống như là hai người bạn cũ.

Chờ đến sau khi Lãnh Thanh Phong trở lại, Mộ Dung Huyên nhìn sắc trời một chút mới hơi không muốn cáo từ rời đi.

Tần Mục Ca vẫn nhìn theo đối phương biến mất trong tầm mắt mình, mới quay trở lại viện của mình.

Vài ngày sau, lâm triều xuống, Mộ Dung Huyên liền giữ Hiên Viên Triệt lại.

Lần này phương hướng hai người đi cũng không phải là Ngự Thư Phòng, mà là tới gần một vườn hoa.

Hiên Viên Triệt thấy vẻ mặt Mộ Dung Huyên nặng nề, biết hắn tìm mình nhất định có chuyện gì quan trọng hoặc khó tả. Trước hắn không nói, chỉ chờ đối phương tới vạch trần.

Dọc theo đường đi hai người cũng không yên lòng nói nhăng nói cuội, kể một ít chuyện không quan trọng, đến lúc sau khi đi lên một đình nhỏ, Mộ Dung Huyên mới chợt thay đổi đề tài, nói: "Hiên Viên, cô gái quan trọng nhất trong lòng ngươi vẫn là Triệu Hiểu Uyển sao?"

Hiên Viên Triệt sững sờ, ngay sau đó chậm rãi nói: "Điện hạ, ta đã buông ra, có người đã từng nói với ta, người phải nhìn về phía trước, dù sao cũng không thể ở mãi quá khứ, như vậy mình không thể nào vui vẻ . . ."

"Ai nói? Tần Mục Ca?" Đôi mắt đen của Mộ Dung Huyên vừa chuyển, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười, lời tràn đầy an ủi và sáng suốt như vậy có lẽ từ miệng của nàng đi?

Hiên Viên Triệt cười cười: "Vâng"

"Như vậy cũng tốt, nếu ngươi thật sự buông xuống, ta muốn nói một đề nghị với ngươi -- hợp lại với Tần Mục Ca đi . . . Nàng là một cô gái tốt . . . Ngươi bỏ lỡ một lần, lại bỏ qua nữa thì thật đáng tiếc . . ."

Giọng của Mộ Dung Huyên mang theo một chút thương cảm, nhưng lại chân thành hết sức, hắn đưa tay vỗ vỗ Hiên Viên Triệt, lại nói: "Ngươi sẽ không nói cho ta biết ngươi không thích nàng chứ? . . ."

Hiên Viên Triệt lắc đầu, thở dài, ánh mắt lướt qua nơi xa, lạnh nhạt nói: "Không phải là ta không muốn, là nàng . . . Không đồng ý. . . Hình như bây giờ nàng đối với ta . . . Thật sự buông xuống . . ."

"Nếu ngươi không muốn buông tha nàng, phải cố gắng thử xem -- thật ra thì ta rất muốn giữ lấy nàng ở bên người, nhưng không có cách nào . . . Ta không muốn ép buộc nàng làm chuyện không thích . . ."

Hai người đàn ông nhìn lẫn nhau, im lặng không nói.

"Ta sẽ cố gắng, Điện hạ, trước có quá nhiều chuyện không biết chân tướng, để cho nàng chịu rất nhiều đau khổ, sau khi giải trừ hôn ước hình như ta mới bắt đầu thật sự hiểu rõ nàng, mới phát hiện nàng tốt đủ thứ, hình như ở trong mắt ta thấy thật sự không tìm được cô gái có thể vượt qua nàng . . ." Hiên Viên Triệt nói xong, gương mặt tuấn tú thoáng lóe ra vẻ đỏ ửng mất tự nhiên, đối với cô gái, hắn rất ít đánh giá, tỏ thái độ rõ ràng như hôm nay vậy, biểu đạt yêu thích với một người con gái hình như là lần đầu tiên, cho nên hắn có chút ngượng ngùng lúng túng.

Tất nhiên Mộ Dung Huyên hiểu rõ tính tình của Hiên Viên Triệt, cho nên khéo hiểu lòng người cười cười, nói: "Vậy thì tốt, nàng rất xứng với ngươi. Nếu mà ngươi được nàng tha thứ lần nữa, ta cũng an lòng, ta biết nhất định ngươi sẽ làm cho nàng hạnh phúc vui vẻ, không giống ta, có quá nhiều ràng buộc, hoàn toàn thân bất do kỷ . . ."

Hai người lại nói một chút chuyện trên triều đình, thì Hiên Viên Triệt cáo từ ra ngoài, cưỡi ngựa không kiềm chế được đã đi cửa tiệm vải của Tần Mục Ca.

Lúc này trong cửa tiệm vải đám đông chen vào như thủy triều bắt đầu khởi động, buôn bán thật không tệ, Lãnh Thanh Phong, tiểu nhị còn có Phủ Cầm đều đã lên sân khấu.

Hiên Viên Triệt từ cửa sau cửa tiệm vào viện nhỏ của Tần Mục Ca ở, nàng đang ngồi may áo trên giường nhỏ dưới mái hiên.

Thấy Hiên Viên Triệt đi vào, Tần Mục Ca vội vàng đứng dậy cúi người hành lễ, thuận tiện nhường chỗ ngồi, gọi Nghênh Xuân pha trà phục vụ.

"Hôm nay hạ triều khá sớm, Tướng quân." Nàng lại cười nói, nói xong, cầm áo lên lại bắt đầu trở nên bận rộn.

Áo vốn đã làm xong, lúc này Tần Mục Ca đang thêu hoa văn ở vạt áo và ống tay áo.

Hiên Viên Triệt nhìn áo này là của đàn ông, thì cười hỏi: "Là làm cho ta sao?"

"Ừ, chờ ta thêu một chút này xong, ngươi hãy nhìn thử xem." Ngón tay Tần Mục Ca nhanh nhẹn tung bay, đang may vá thành thạo ở chỗ vạt áo.

Hiên Viên Triệt im lặng nhìn Tần Mục Ca, tình cảnh này, giống như một bức họa bình thường đẹp không sao tả xiết.

"Mục Ca . . ." Hắn nhẹ nhàng chậm chạp một tiếng, thấy đối phương ngước mắt nhìn mình, bèn lấy hết dũng khí nói, "Chúng ta hợp lại đi, được không? . . . Hiểu lầm làm sáng tỏ, chúng ta không cần thiết bỏ qua lẫn nhau . . . Không phải ngươi cảm thấy ta tốt sao . . ."

Làm một người trên rất nhiều chiến trường này mà nói, hiện tại không khí này cũng căng thẳng hơn rất nhiều lần so với chiến trường -- trên chiến trường rất nhiều lúc quyền chủ động nắm chặt ở trong tay mình, mà bây giờ quyền chủ động lại nắm giữ ở trong tay đối phương, cái loại gấp gáp lại không thế nào xuống tay đó cảm giác làm cho người ta đứng ngồi không yên.

Gần đây những người này đều làm sao vậy? Liên tiếp không ngừng nói vấn đề này? Chẳng lẽ là thấy mình đáng thương?

"Giữa chúng ta không phải đã nói qua sao? Ta cũng không tính quấy rầy đại tướng quân nữa -- ta muốn rất đơn giản, chính là một người đàn ông trong lòng thật sự có ta, hắn chỉ có ta, ta cũng sẽ chỉ có hắn, đại tướng quân rất tốt, nhưng . . . Ta không muốn làm vật thay thế của người khác . . . Trong lòng của ngươi có Triệu Hiểu Uyển, khúc mắc này trước sau ta không vượt qua được . . . Cho nên . . ."

Tần Mục Ca nói tới chỗ này dừng lại, cúi đầu tiếp tục đi làm việc thêu thùa.

"Ta không có quan hệ gì với nàng ta . . . Từ sau khi nàng ta xuất giá đã không còn quan hệ . . . Hiện tại hiểu lầm trong lòng của ta với ngươi đã tan mất . . . Mục Ca . . . Ngươi thật sự là một cô gái tốt . . . Ta không muốn bỏ lỡ ngươi . . ."

Chợt, ngón tay Tần Mục Ca vừa động, kim đâm vào ngón tay của nàng, tiếp theo cánh tay của nàng run lên.

"Làm sao vậy, ta xem một chút!" Hiên Viên Triệt lập tức đi sang ngồi, cầm lấy tay Tần Mục Ca, nhìn trên một ngón tay trong đó đã xuất hiện một giọt nhỏ màu đỏ, hắn lấy khăn gấm ra ngay cẩn thận lau, còn ấn chặt vào một huyệt vị cầm máu ở cổ tay, trong lúc không nhịn được oán giận nói, "Cẩn thận một chút, làm gì không cẩn thận . . ."

Nếu không phải là ngươi ở nơi này quấy rối, ta có thể đâm vào ngón tay không? Trong lòng Tần Mục Ca đắn đo cãi cọ một câu.

"Ngươi suy tính chuyện này thật tốt một chút có được hay không . . . Ta thật lòng muốn . . . Muốn ngươi trở lại . . ." Hiên Viên Triệt lại đến gần Tần Mục Ca khẽ nhắc nhở đối phương, trong khi đôi mắt nhìn gương mặt đối phương, quan sát một chút biến hóa gì đó của đối phương.

Tần Mục Ca ngước mắt, bình tĩnh nhìn hắn, một lát sau, môi anh đào khẽ mở nói: "Gương vỡ lại lành? Đại tướng quân có lòng tin này sao?"

"Có, hiểu lầm giữa chúng ta quá nhiều, cho nên mới tạo thành cục diện trước kia, hiện tại hiểu lầm được loại trừ, trong lòng ta giống như gương sáng, biết cái gì mới là thứ ta nên bảo vệ nhất . . . Mục Ca . . . Chúng ta bắt đầu lần nữa có được hay không? Cho ta một cơ hội . . ."

"Ta suy nghĩ một chút đi . . . Dù sao chuyện này thật sự ta chưa từng cân nhắc qua . . ." Tần Mục Ca từ từ lấy tay mình ra từ trong tay đối phương, dùng khăn gấm che, giọng nói nhàn nhạt trả lời Hiên Viên Triệt.

Nếu nói là thành ý của Hiên Viên Triệt, chắc là có, như hắn nói, hắn và Triệu Hiểu Uyển đã không thể nào, lại thấy Mộ Dung Khinh Hàn tốt với nàng ta, cho nên tim của hắn từ từ bình tĩnh cũng là bình thường.

Nhất là lần đó Triệu Hiểu Uyển chủ động muốn vui vẻ với hắn, nhưng mà hắn từ chối, nếu như nói hắn mê luyến quá sâu, thì đoán chừng không cự tuyệt được mỹ nhân yêu thương nhung nhớ.

Trước hắn cho là mình tính kế hắn, qua miệng của Triệu Hiểu Uyển cũng hoàn toàn hiểu rõ, cho nên hắn thay đổi cái nhìn với mình cũng hợp tình hợp lý, như vậy, có muốn thử một chút hay không đây?

"Được, Mục Ca, ta sẽ chờ, sẽ luôn chờ đợi đến khi ngươi đồng ý mới thôi . . ." Giọng điệu Hiên Viên Triệt hết sức kiên định, nói xong, nhẹ nhàng mím môi.

Tần Mục Ca cười nhạt, không nói gì. Im lặng này coi như là cam chịu, cũng coi như thái độ mình cũng không chắc chắn.

Hiên Viên Triệt nhìn Tần Mục Ca rốt cuộc cho mình câu trả lời, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, ngồi ở bên cạnh Tần Mục Ca giống như có chuyện nói không hết, biểu hiện tạo thành sự chênh lệch rõ ràng so với bình thường.

Mãi cho đến gần tối, Hiên Viên Triệt dùng qua bữa tối ở chỗ này, mới đứng dậy cáo từ.

Ngày hôm sau cũng là như thế, lâm triều xuống liền tới nơi này của Tần Mục Ca giúp đỡ nàng. Có lúc cũng bị Lãnh Thanh Phong kéo đi phía trước làm người làm.

Ngày trôi qua yên bình lại thoải mái. Nhất là Hiên Viên Triệt, hình như cho tới bây giờ nhớ tới cuộc sống của mình có thể có loại ngọt ngào và tràn đầy mong đợi này.

Mỗi ngày vừa tỉnh lại đã muốn thấy Tần Mục Ca, lâm triều xuống hắn sẽ không kịp chờ đợi cưỡi ngựa đi qua tìm Tần Mục Ca, sau đó khi màn đêm buông xuống, bóng đêm rất dày đặc, mới lưu luyến không rời đi khỏi, ngày hôm sau lại như thế.

Hình như cả thế gian không thay đổi, nhưng mỗi ngày đều rất mới mẻ.

Ngay tại lúc Hiên Viên Triệt cảm thấy Tần Mục Ca đang dần dần đến gần với mình, Mộ Dung Khinh Hàn viết thư tới cho Tần Mục Ca, trong lòng thật muốn chính thức mời nàng đi tới Cao Vực, nói có chuyện rất quan trọng cần sự giúp đỡ của nàng.

Hơn nữa, Mộ Dung Khinh Hàn cũng viết một bức thư cho Lãnh Thanh Phong, kêu hắn bảo vệ Tần Mục Ca đi tới Cao Vực, sự kiện kia cần Tần Mục Ca trở về.

Lãnh Thanh Phong biết nhất định là về chuyện của tỷ tỷ, Thanh Dương Vương đã phát hiện, cho nên cần mình và tỷ tỷ trở về, vì vậy hắn cố gắng thuyết phục Tần Mục Ca đi một chuyến.

Thật ra thì trong lòng Tần Mục Ca cũng có ý đi, mình có thể chính là Vương phi đời trước Mộ Dung Khinh Hàn, vì để cho mình tìm một chút ký ức lúc trước, cho mình một lời rõ ràng, cho nên nàng bèn nói cho Hiên Viên Triệt, mình và Lãnh Thanh Phong muốn khởi hành đi Cao Vực.

Hiên Viên Triệt không do dự nói với Tần Mục Ca, mình muốn đi với nàng. Như vậy mình cũng yên tâm, mặc kệ gặp phải chuyện như thế nào, mình cũng có thể đứng ở bên cạnh nàng.

"Mục Ca, nếu Vương Gia muốn giữ ngươi lại đây? . . ." Trước khi gần xuất phát, Hiên Viên Triệt nói ra lo lắng và hoang mang của mình.

Thay vì nói là lo lắng Mộ Dung Khinh Hàn sẽ giữ nàng lại, 0di33xn0dafnl330fys0doon không bằng nói là lo lắng ý của Tần Mục Ca chợt thay đổi ở lại Cao Vực, vậy mình phải làm sao đây?

Lúc này Tần Mục Ca đã chuẩn bị lên xe, thấy Hiên Viên Triệt rốt cuộc không nhịn được hỏi, thì mỉm cười khẽ nói: "Lần này ta đi cũng không phải thuần túy tiếp nhận lời mời của vương gia, mà là có một số việc ta cũng cần tìm được đáp án -- ngươi yên tâm, ta sẽ không ở lại Cao Vực, sau khi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ trở lại. . ."

Hiên Viên Triệt ăn Định Tâm Hoàn (thuốc an tâm), mỉm cười gật đầu: "Được . . ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương