Chuyện Người Không Biết
-
Chương 41
Hành lang tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.
Một hồi lâu không ai nói gì.
Thanh Thử thở ra một hơi, sâu kín nói,"Hoá ra là như vậy. Chúng ta vào đi thôi." Anh không nói gì cả.
Vừa vào phòng, mẹ Tiêu cười ha hả nói,"Thanh Thử, mẹ và mẹ chồng con đang bàn bạc những chi tiết của hôn lễ, đến lúc đó Tiểu Viễn và cháu gái nhỏ của Mực Lăng sẽ làm hoa đồng, các con thấy có được không?"
Thanh Thử cười hiền một tiếng, "Hai đứa bé nhất định sẽ là tiêu điểm."
Mẹ Tiêu hé miệng nói với Phùng Tố, "Đứa nhỏ của Mực Lăng và Thanh Thử, nếu tương lai chị không có thời gian, tôi sẽ chăm."
Phùng Tố cười khẽ, "Tôi có thời gian mà."
Ba Trình cùng ba Tiêu không khỏi lắc đầu, không tham dự vào chủ đề của hai bà.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tiêu Thanh Dương mang theo người nhà quay về thành phố X.
Mẹ Tiêu lôi kéo tay Thanh Thử, "Đừng cau có như quả mướp nữa, nửa tháng sau mọi người sẽ quay lại đây. Mẹ phải về thăm bà ngoại con và cả ông bà nội con, còn cả họ hàng thân thích nữa, để cho mọi người còn chuẩn bị nữa."
Thanh Thử dùng dành tay bà, lưu luyến không rời.
Khó có dịp mẹ Tiêu thấy cô làm nũng như vậy, lòng tràn đầy không nỡ, cuối cùng con gái cũng thoát ra, bà rất vui mừng, nhưng lại muốn lập gia đình. Sao lại nhanh như vậy chứ?
"Mực Lăng là một đứa bé ngoan, con ấy, sau này đừng có hơi một tý lại không nói không rằng bỏ ra ngoài. Mẹ chồng con cũng là người biết đạo lý, con đừng có tùy hứng thì sẽ tốt thôi, nhanh nhanh sinh con cho Mực Lăng đi."
Thanh Thử quẫn bách, "Mẹ ——"
Mẹ Tiêu cười khẽ, "Chuyện này thì có gì mà ngượng." Bà hạ giọng, "Tiểu Viễn đã kể hết với mẹ rồi."
"Bọn con trong sạch mà." Thanh Thử không ngừng giải thích.
Mẹ Tiêu phù một tiếng bật cười, "Đứa nhỏ này nói gì vậy, sống chung thì sống chung thôi." Bà nhìn lướt qua bụng Thanh Thử , "Mồng 10 tháng 11 cưới vẫn được, nếu mà có thì nhìn vẫn chưa thấy khác."
Thanh Thử trợn to hai mắt, mẹ cô thật là có sức tưởng tượng. Có điều cô đã bị chính cháu mình bán đi rồi. Cô nhìn Tiểu Viễn đang đứng một bên nói chuyện với Trình Mực Lăng, nghiến răng nghiến lợi.
"Nhìn ra được, về sau chắc chắn Mực Lăng sẽ rất nuông chiều con trẻ." Mẹ Tiêu nhìn Trình Mực Lăng đối xử chu đáo với Tiểu Viễn, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng vài năm sau.
Thanh Thử không nói lời nào.
"Tất cả đã qua đều chỉ là mây khói thôi, sẽ tan biến đi. Thanh Thử, hãy sống vì hiện tại, biết không?" Mẹ Tiêu nghiêm túc nhìn nói.
Thanh Thử nghiêm nghị, "Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm đi ạ." Cô bất chợt cười một tiếng, nụ cười thản nhiên, "Cho con gặp được anh ấy, là ông trời cho con thêm một cơ hội, lần này con sẽ tóm chặt lấy ."
Tiêu Thanh Dương đi tới, nắm vai cô, "Được rồi, lần này ba mẹ trở về nước định cư, thành phố X thị lại gần thành phố D như vậy, về sau Mực Lăng bắt nạt em, em gọi điện một phát anh sẽ tới ngay."
Mẹ Tiêu liếc anh một cái, "Lại nói bậy."
Thanh Thử nói thầm, "Trừ anh bắt nạt em ra, còn có ai bắt nạt em nữa?"
Tiêu Thanh Dương cười, gương mặt thoải mái.
Kết cục như vậy mới là đẹp nhất.
Trình Mực Lăng đi tới, ánh mắt quét qua cánh tay Tiêu Thanh Dương. "Bác gái, bác yên tâm đi ạ, cháu sẽ chăm sóc Thanh Thử thật tốt."
Mẹ Tiêu gật đầu một cái, làm sao bà lại không nhìn ra sự quý trọng mà Trình Mực Lăng đối với Thanh Thử chứ.
Tiêu Thanh Dương nhíu mày, "Đối tốt với em gái tôi một chút." Anh đĩnh đạc nói. Không hề có lấy một chút trầm ổn thường ngày.
Trình Mực Lăng lời thề son sắt, "Đương nhiên rồi."
Xe dần dần khuất hẳn trong tầm mắt, mũi Thanh Thử chua xót.
"Được rồi, sẽ gặp lại nhanh thôi mà." Trình Mực Lăng an an ủi nói.
Thanh Thử bĩu môi, "Về nhà thôi."
Trình Mực Lăng lái xe, xe vững vàng chạy một lúc lâu, Thanh Thử mới phát hiện đây không phải là đường về, "Anh muốn đi đâu à?"
"Về nhà." Anh bình tĩnh nói, "Nhà của chúng ta."
Thanh Thử hơi ngạc nhiên.
Căn nhà ở khu tốt nhất bên Thành Đông, địa thế ưu việt, không gian yên tĩnh, khoảng không gian này có chất lượng không khí tốt nhất trong thành phố.
Thanh Thử thăm thú chung quanh một vòng, trang hoàng đều là các tác phẩm nổi tiếng, có cảm giác ấm áp. "Trình tiên sinh, chuẩn bị từ khi nào vậy?"
"Hai năm trước." Trình Mực Lăng rót một ly nước đưa cho cô."Thế nào? Trình phu nhân hài lòng không?"
Bị anh gọi như vậy, Thanh Thử hơi ngượng ngùng, cô mượn việc quan sát nội thất bên trong ngôi nhà để che giấu, "Hai năm trước?" Cô ồ lên một tiếng, "Hai năm trước anh đã chuẩn bị phòng cưới rồi hả ? Cùng ai?" Cô cao giọng.
Trình Mực Lăng bị nét mặt của cô chọc cười, "Không có ai cả! Lúc ấy chẳng qua là cảm thấy phòng ốc ở đây không tệ thôi."
"Hả? Gần sát đại học C, là thật không tệ." Thanh Thử nhíu mày.
Trình Mực Lăng vươn hai cánh tay vây lấy cô, "Anh vẫn luôn hi vọng người kia là em."
Nội tâm Thanh Thử còn đang chấn động, "Nếu như —— em nói nếu như, cuối cùng chúng ta vẫn không thể cùng nhau thì sao?"
Trình Mực Lăng nhíu nhíu lông mày, lực đạo trên tay nắm thật chặt, “Không phải chúng mình đang ở cùng một chỗ sao?"
Thanh Thử cười cười, cũng không bối rối.
Chuyện chưa rồi, đâu ai biết được.
Những ngày kế tiếp, Thanh Thử tiếp tục đi làm ở tòa soạn. Ở tòa soạn, Lý Dục Bạch luôn tóm lấy cô để trêu ghẹo. Hơi có vấn đề gì, liền lấy cô ra làm bia đỡ đạn, thường giắt mấy chữ "Đến hỏi bà chủ một chút" giắt ở khóe miệng.
Thanh Thử cắn răng, sau khi trở về bèn đề nghị Trình Mực Lăng cho Lý Dục Bạch làm phù rể.
Trình Mực Lăng cũng nghe nói chuyện ở tòa soạn, "Cậu ta nói cũng không sai, em là bà chủ."
Thanh Thử trợn trắng mắt, uy hiếp nói, "Lục Kiều có mời em sang làm ở công ty anh ta."
Lông mày Trình Mực Lăng nhướn lên, "Trình phu nhân, em quên là ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký à, em cũng là người nhà họ Trình rồi, sao có thể đi làm ở công ty của người ngoài?"
"Em muốn tự do." Thanh Thử lẩm bẩm.
Trình Mực Lăng đóng laptop, cánh tay dài duỗi một cái, lôi cô vào trong ngực, những cái hôn liên tiếp nhau rơi xuống.
Tay Thanh Thử không biết làm sao bèn ôm hông anh, dần dần cô cảm thấy hơi thở của anh càng ngày càng loạn. Hai người ngồi trên ghế sa lon, tay anh nóng bỏng dao động trên người cô, tạo ra một trận lại một trận run rẩy.
Thanh Thử nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt tình của anh.
Đợi đến khi Trình Mực Lăng bế cô tiến vào gian phòng, xuyên qua phòng khách thì cô cảm giác hơi lạnh, không khỏi kề sát vào anh.
Mặt mày Trình Mực Lăng tràn đầy sự dịu dàng.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ. Trên giường lớn chỉ có một mình cô, Thanh Thử bò dậy, thay quần áo, ngồi ở đó kinh ngạc ngẩn người.
Căn phòng ấm áp, hoa hồng bên cửa sổ rung ring tỏa hương thơm nồng nàn.
Trình Mực Lăng bưng một ly nước ấm đi vào, thấy cô ôm gối ngồi ở đó."Uống nước đi——"
Thanh Thử ừng ực ừng ực uống cạn sạch một cốc nước, cổ họng khô khốc cuối cùng cũng thoải mái. Trình Mực Lăng ôm lấy cô, "Anh làm bữa sáng rồi, xuống ăn đi."
Thanh Thử ừ một tiếng, "Em đi rửa mặt đã.”
Cô đi vào nhà vệ sinh, anh thu dọn căn phòng một chút, nhìn thấy vệt đỏ tươi trên giường, anh nghĩ nghĩ, nên giữ ga giường này làm kỷ niệm, thế là thu vào.
Sau khi hai người ăn sáng xong thì đi tới cục dân chính.
Trước khi đi vào, Trình Mực Lăng lôi kéo cô vào một tiệm chụp ảnh ở ngay cạnh đó, hai người chụp chung vài chục tấm ảnh, còn chụp cả ảnh riêng của từng người nữa.
Thanh Thử tức cười, "Muốn nhiều như vậy?"
Trình Mực Lăng hé miệng cười cười, "Em lo lắng gì à."
Thanh Thử le lưỡi, "Còn không phải là do em tin tưởng anh sao?" Lời này nói xong thì người nào đó lập tức không có ý kiến nữa.
Ngày hôm đó có rất nhiều người đi đăng ký. Trình Mực Lăng được một vị chủ nhiệm đưa vào, nhân viên làm việc đưa tờ điền thông tin cho bọn anh, Trình Mực Lăng soàn soạt soàn soạtký tên mình lên. Thanh Thử nhìn anh, “Sao anh chưa đọc mà đã viết rồi?"
Trình Mực Lăng bật cười, "Không bán em đi đâu mà lo."
Nhân viên làm việc là một cô gái rất trẻ, nghe được cuộc đối thoại của hai người, khẽ mỉm cười.
Thanh Thử dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Trình Mực Lăng, điền xong bảng.
Nhân viên làm việc cầm con dấu khắc nổi rầm rầm dập xuống, hai bản đăng ký được trao vào tay bọn họ.
Thanh Thử đưa bánh kẹo cưới và thuốc lá, chủ nhiệm nhìn hai người cười, "Chúc hai vị hôn nhân hạnh phúc, nắm tay tới lúc bạc đầu."
"Cám ơn." Hai người trăm miệng một lời.
Sau khi từ cục dân chính ra ngoài, Trình Mực Lăng giơ giơ quyển sổ nhỏ trong tay lên, "Danh chính ngôn thuận."
Thanh Thử cười khẽ, "Chẳng lẽ trước đây quan hệ của chúng ta là bất chính?"
Trình Mực Lăng nhíu mày, "Không, trước kia khi giới thiệu với người khác, chỉ có thể nói đây là bạn gái tôi, hiện tại, rốt cuộc đã có thể nói đây là vợ tôi, mười phần thoải mái! Trình phu nhân ——"
Thanh Thử nhìn trong đôi mắt đen láy của anh in bóng dáng mình một cách rõ ràng, vẻ mặt cô thỏa mãn, "Trình Tiên Sinh, nên về nhà thôi."
Một hồi lâu không ai nói gì.
Thanh Thử thở ra một hơi, sâu kín nói,"Hoá ra là như vậy. Chúng ta vào đi thôi." Anh không nói gì cả.
Vừa vào phòng, mẹ Tiêu cười ha hả nói,"Thanh Thử, mẹ và mẹ chồng con đang bàn bạc những chi tiết của hôn lễ, đến lúc đó Tiểu Viễn và cháu gái nhỏ của Mực Lăng sẽ làm hoa đồng, các con thấy có được không?"
Thanh Thử cười hiền một tiếng, "Hai đứa bé nhất định sẽ là tiêu điểm."
Mẹ Tiêu hé miệng nói với Phùng Tố, "Đứa nhỏ của Mực Lăng và Thanh Thử, nếu tương lai chị không có thời gian, tôi sẽ chăm."
Phùng Tố cười khẽ, "Tôi có thời gian mà."
Ba Trình cùng ba Tiêu không khỏi lắc đầu, không tham dự vào chủ đề của hai bà.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tiêu Thanh Dương mang theo người nhà quay về thành phố X.
Mẹ Tiêu lôi kéo tay Thanh Thử, "Đừng cau có như quả mướp nữa, nửa tháng sau mọi người sẽ quay lại đây. Mẹ phải về thăm bà ngoại con và cả ông bà nội con, còn cả họ hàng thân thích nữa, để cho mọi người còn chuẩn bị nữa."
Thanh Thử dùng dành tay bà, lưu luyến không rời.
Khó có dịp mẹ Tiêu thấy cô làm nũng như vậy, lòng tràn đầy không nỡ, cuối cùng con gái cũng thoát ra, bà rất vui mừng, nhưng lại muốn lập gia đình. Sao lại nhanh như vậy chứ?
"Mực Lăng là một đứa bé ngoan, con ấy, sau này đừng có hơi một tý lại không nói không rằng bỏ ra ngoài. Mẹ chồng con cũng là người biết đạo lý, con đừng có tùy hứng thì sẽ tốt thôi, nhanh nhanh sinh con cho Mực Lăng đi."
Thanh Thử quẫn bách, "Mẹ ——"
Mẹ Tiêu cười khẽ, "Chuyện này thì có gì mà ngượng." Bà hạ giọng, "Tiểu Viễn đã kể hết với mẹ rồi."
"Bọn con trong sạch mà." Thanh Thử không ngừng giải thích.
Mẹ Tiêu phù một tiếng bật cười, "Đứa nhỏ này nói gì vậy, sống chung thì sống chung thôi." Bà nhìn lướt qua bụng Thanh Thử , "Mồng 10 tháng 11 cưới vẫn được, nếu mà có thì nhìn vẫn chưa thấy khác."
Thanh Thử trợn to hai mắt, mẹ cô thật là có sức tưởng tượng. Có điều cô đã bị chính cháu mình bán đi rồi. Cô nhìn Tiểu Viễn đang đứng một bên nói chuyện với Trình Mực Lăng, nghiến răng nghiến lợi.
"Nhìn ra được, về sau chắc chắn Mực Lăng sẽ rất nuông chiều con trẻ." Mẹ Tiêu nhìn Trình Mực Lăng đối xử chu đáo với Tiểu Viễn, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng vài năm sau.
Thanh Thử không nói lời nào.
"Tất cả đã qua đều chỉ là mây khói thôi, sẽ tan biến đi. Thanh Thử, hãy sống vì hiện tại, biết không?" Mẹ Tiêu nghiêm túc nhìn nói.
Thanh Thử nghiêm nghị, "Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm đi ạ." Cô bất chợt cười một tiếng, nụ cười thản nhiên, "Cho con gặp được anh ấy, là ông trời cho con thêm một cơ hội, lần này con sẽ tóm chặt lấy ."
Tiêu Thanh Dương đi tới, nắm vai cô, "Được rồi, lần này ba mẹ trở về nước định cư, thành phố X thị lại gần thành phố D như vậy, về sau Mực Lăng bắt nạt em, em gọi điện một phát anh sẽ tới ngay."
Mẹ Tiêu liếc anh một cái, "Lại nói bậy."
Thanh Thử nói thầm, "Trừ anh bắt nạt em ra, còn có ai bắt nạt em nữa?"
Tiêu Thanh Dương cười, gương mặt thoải mái.
Kết cục như vậy mới là đẹp nhất.
Trình Mực Lăng đi tới, ánh mắt quét qua cánh tay Tiêu Thanh Dương. "Bác gái, bác yên tâm đi ạ, cháu sẽ chăm sóc Thanh Thử thật tốt."
Mẹ Tiêu gật đầu một cái, làm sao bà lại không nhìn ra sự quý trọng mà Trình Mực Lăng đối với Thanh Thử chứ.
Tiêu Thanh Dương nhíu mày, "Đối tốt với em gái tôi một chút." Anh đĩnh đạc nói. Không hề có lấy một chút trầm ổn thường ngày.
Trình Mực Lăng lời thề son sắt, "Đương nhiên rồi."
Xe dần dần khuất hẳn trong tầm mắt, mũi Thanh Thử chua xót.
"Được rồi, sẽ gặp lại nhanh thôi mà." Trình Mực Lăng an an ủi nói.
Thanh Thử bĩu môi, "Về nhà thôi."
Trình Mực Lăng lái xe, xe vững vàng chạy một lúc lâu, Thanh Thử mới phát hiện đây không phải là đường về, "Anh muốn đi đâu à?"
"Về nhà." Anh bình tĩnh nói, "Nhà của chúng ta."
Thanh Thử hơi ngạc nhiên.
Căn nhà ở khu tốt nhất bên Thành Đông, địa thế ưu việt, không gian yên tĩnh, khoảng không gian này có chất lượng không khí tốt nhất trong thành phố.
Thanh Thử thăm thú chung quanh một vòng, trang hoàng đều là các tác phẩm nổi tiếng, có cảm giác ấm áp. "Trình tiên sinh, chuẩn bị từ khi nào vậy?"
"Hai năm trước." Trình Mực Lăng rót một ly nước đưa cho cô."Thế nào? Trình phu nhân hài lòng không?"
Bị anh gọi như vậy, Thanh Thử hơi ngượng ngùng, cô mượn việc quan sát nội thất bên trong ngôi nhà để che giấu, "Hai năm trước?" Cô ồ lên một tiếng, "Hai năm trước anh đã chuẩn bị phòng cưới rồi hả ? Cùng ai?" Cô cao giọng.
Trình Mực Lăng bị nét mặt của cô chọc cười, "Không có ai cả! Lúc ấy chẳng qua là cảm thấy phòng ốc ở đây không tệ thôi."
"Hả? Gần sát đại học C, là thật không tệ." Thanh Thử nhíu mày.
Trình Mực Lăng vươn hai cánh tay vây lấy cô, "Anh vẫn luôn hi vọng người kia là em."
Nội tâm Thanh Thử còn đang chấn động, "Nếu như —— em nói nếu như, cuối cùng chúng ta vẫn không thể cùng nhau thì sao?"
Trình Mực Lăng nhíu nhíu lông mày, lực đạo trên tay nắm thật chặt, “Không phải chúng mình đang ở cùng một chỗ sao?"
Thanh Thử cười cười, cũng không bối rối.
Chuyện chưa rồi, đâu ai biết được.
Những ngày kế tiếp, Thanh Thử tiếp tục đi làm ở tòa soạn. Ở tòa soạn, Lý Dục Bạch luôn tóm lấy cô để trêu ghẹo. Hơi có vấn đề gì, liền lấy cô ra làm bia đỡ đạn, thường giắt mấy chữ "Đến hỏi bà chủ một chút" giắt ở khóe miệng.
Thanh Thử cắn răng, sau khi trở về bèn đề nghị Trình Mực Lăng cho Lý Dục Bạch làm phù rể.
Trình Mực Lăng cũng nghe nói chuyện ở tòa soạn, "Cậu ta nói cũng không sai, em là bà chủ."
Thanh Thử trợn trắng mắt, uy hiếp nói, "Lục Kiều có mời em sang làm ở công ty anh ta."
Lông mày Trình Mực Lăng nhướn lên, "Trình phu nhân, em quên là ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký à, em cũng là người nhà họ Trình rồi, sao có thể đi làm ở công ty của người ngoài?"
"Em muốn tự do." Thanh Thử lẩm bẩm.
Trình Mực Lăng đóng laptop, cánh tay dài duỗi một cái, lôi cô vào trong ngực, những cái hôn liên tiếp nhau rơi xuống.
Tay Thanh Thử không biết làm sao bèn ôm hông anh, dần dần cô cảm thấy hơi thở của anh càng ngày càng loạn. Hai người ngồi trên ghế sa lon, tay anh nóng bỏng dao động trên người cô, tạo ra một trận lại một trận run rẩy.
Thanh Thử nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt tình của anh.
Đợi đến khi Trình Mực Lăng bế cô tiến vào gian phòng, xuyên qua phòng khách thì cô cảm giác hơi lạnh, không khỏi kề sát vào anh.
Mặt mày Trình Mực Lăng tràn đầy sự dịu dàng.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ. Trên giường lớn chỉ có một mình cô, Thanh Thử bò dậy, thay quần áo, ngồi ở đó kinh ngạc ngẩn người.
Căn phòng ấm áp, hoa hồng bên cửa sổ rung ring tỏa hương thơm nồng nàn.
Trình Mực Lăng bưng một ly nước ấm đi vào, thấy cô ôm gối ngồi ở đó."Uống nước đi——"
Thanh Thử ừng ực ừng ực uống cạn sạch một cốc nước, cổ họng khô khốc cuối cùng cũng thoải mái. Trình Mực Lăng ôm lấy cô, "Anh làm bữa sáng rồi, xuống ăn đi."
Thanh Thử ừ một tiếng, "Em đi rửa mặt đã.”
Cô đi vào nhà vệ sinh, anh thu dọn căn phòng một chút, nhìn thấy vệt đỏ tươi trên giường, anh nghĩ nghĩ, nên giữ ga giường này làm kỷ niệm, thế là thu vào.
Sau khi hai người ăn sáng xong thì đi tới cục dân chính.
Trước khi đi vào, Trình Mực Lăng lôi kéo cô vào một tiệm chụp ảnh ở ngay cạnh đó, hai người chụp chung vài chục tấm ảnh, còn chụp cả ảnh riêng của từng người nữa.
Thanh Thử tức cười, "Muốn nhiều như vậy?"
Trình Mực Lăng hé miệng cười cười, "Em lo lắng gì à."
Thanh Thử le lưỡi, "Còn không phải là do em tin tưởng anh sao?" Lời này nói xong thì người nào đó lập tức không có ý kiến nữa.
Ngày hôm đó có rất nhiều người đi đăng ký. Trình Mực Lăng được một vị chủ nhiệm đưa vào, nhân viên làm việc đưa tờ điền thông tin cho bọn anh, Trình Mực Lăng soàn soạt soàn soạtký tên mình lên. Thanh Thử nhìn anh, “Sao anh chưa đọc mà đã viết rồi?"
Trình Mực Lăng bật cười, "Không bán em đi đâu mà lo."
Nhân viên làm việc là một cô gái rất trẻ, nghe được cuộc đối thoại của hai người, khẽ mỉm cười.
Thanh Thử dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Trình Mực Lăng, điền xong bảng.
Nhân viên làm việc cầm con dấu khắc nổi rầm rầm dập xuống, hai bản đăng ký được trao vào tay bọn họ.
Thanh Thử đưa bánh kẹo cưới và thuốc lá, chủ nhiệm nhìn hai người cười, "Chúc hai vị hôn nhân hạnh phúc, nắm tay tới lúc bạc đầu."
"Cám ơn." Hai người trăm miệng một lời.
Sau khi từ cục dân chính ra ngoài, Trình Mực Lăng giơ giơ quyển sổ nhỏ trong tay lên, "Danh chính ngôn thuận."
Thanh Thử cười khẽ, "Chẳng lẽ trước đây quan hệ của chúng ta là bất chính?"
Trình Mực Lăng nhíu mày, "Không, trước kia khi giới thiệu với người khác, chỉ có thể nói đây là bạn gái tôi, hiện tại, rốt cuộc đã có thể nói đây là vợ tôi, mười phần thoải mái! Trình phu nhân ——"
Thanh Thử nhìn trong đôi mắt đen láy của anh in bóng dáng mình một cách rõ ràng, vẻ mặt cô thỏa mãn, "Trình Tiên Sinh, nên về nhà thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook