Chuyện Người Không Biết
-
Chương 37
Trình Mực Lăng ở Ô Trấn chưa được bao lâu, liền nhận được một cú điện thoại từ gia đình gọi tới, bệnh tim của ông cụ đột phát phải nhập viện, tình huống rất nghiêm trọng, anh phải lập tức quay về thành phố C.
Khi anh bấm số điện thoại thì Thanh Thử đang ở trong quán bar cùng với Tống Ly, đang là sung sướng hát hò, hai người nghe thấy chuông điện thoại lập tức ngưng hát.
Trình Mực Lăng nghe thấy bên cô ồn ào, "Thanh Thử, bây giờ anh phải về thành phố C." Anh ngắm nhìn mặt nước đang gợn sóng lăn tăn, "Lát nữa anh sẽ cho thư ký Trương tới đón em."
Anh không hề trình bày nguyên nhân, Thanh Thử có thể cảm thấy được đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng một khắc kia, cô lại không biết nên nói gì.
Tống Ly ngồi đối diện với cô, vẻ mặt cổ vũ.
Nhưng cuối cùng cô chỉ nói một câu,"Đi đường cẩn thận."
Cúp điện thoại, cô khe khẽ thở dài một hơi.
Tống Ly không khỏi lắc đầu một cái, "Bạn trai? Cô cũng quá lạnh nhạt đi. Đã xảy ra chuyện, cũng chẳng nên câu lệ nhiều quá." Cô ta nhấp một ngụm rượu.
Thanh Thử bưng ly rượu lên, kinh hoảng một chút, nhìn chất lỏng màu đỏ dập dờn trong cái ly, "Tôi rất hoang mang, trong lúc nhất thời thật không biết nên làm gì."
Tống Ly nhìn đôi mắt tĩnh lặng của cô, "Vậy thì đừng có nghĩ gì nữa, uống rượu thôi."
Buổi tối đó, cô và Tống Ly uống rất nhiều, say mèm.
Vốn tưởng rằng uống say, sẽ không còn phiền não, nhưng ai có thể nghĩ được, bộ não lại phát đi phát lại một hình ảnh.
Rốt cuộc mệt mỏi khủng khiếp, cô nằm bò trên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang là ngủ trong khách sạn cô ở. Trên giường còn có một người đang nằm, Tống Ly vẫn đang khò khò ngủ say.
Cô xuống giường, quần áo nhăn nhúm dính vào người.
Tống Ly nghe động tĩnh mở mắt ra, mơ hồ, "Cô đã tỉnh?"
Thanh Thử hỏi, "Cô đỡ tôi trở về?"
Tống Ly ngáp một cái, "Người kia là bạn cô, tên là Lục gì đó, tôi chả nhớ nữa. Tôi có nhận một cuộc gọi của cô. Sau đó thì anh ta liền chạy tới."
Thanh Thử đơn giản rửa mặt chải đầu, thay một bộ quần áo.
Tống Ly đi tới trước mặt cô, một tay khoác lên đầu vai cô, "Bạn thân mến, cả đêm qua cô đều nói mớ."
Thanh Thử sửng sốt.
"Có muốn biết cô đã nói gì hay không?"
Thanh Thử không lên tiếng.
"Cô một mực gọi cái tên Mực Lăng, một cái tên thật dễ nghe." Tống Ly ngẩng đầu lên, "Trình Mực Lăng ——"
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên sàn nhà cũ kỹ loang lổ những điểm sáng. Cô hoảng hốt nhìn, tim đập bịch bịch.
Tống Ly thấy dáng vẻ cô sững sờ, “Có đôi lúc con người ta vốn không hiểu nổi chính mình. Cho nên mới nói, rượu vào lời ra. Tôi đi rửa mặt đây."
Thanh Thử kinh ngạc nhìn vào nơi kia, cho đến khi Lục Kiều tới tìm cô, cô mới chậm rãi bình thường trở lại.
Lục Kiều trầm mặc, không nhiều lời như trước đây.
Thanh Thử mời Tống Ly đi ăn sáng. Tống Ly trêu ghẹo nói, "Thôi tôi sợ quấy nhiễu các vị lắm."
Thanh Thử giải thích, "Anh ta là người hợp tác với anh trai tôi."
Một câu nói làm tim gan Lục Kiều tức đau.
Người hợp tác! Anh ta tức giận hừ một tiếng.
Như cũ là quán ăn kia.
Tống Ly nói, "Ăn xong bữa sáng là tôi phải về."
"Nhanh như vậy?" Thanh Thử tức cười.
"Nếu như có thể, tôi mong thời gian có thể dừng lại. Nơi này thật sự quá thích hợp để nghỉ ngơi." Tống Ly cảm khái, "Trở về tôi sẽ bận rộn lắm. Thanh Thử, nếu như có cơ hội, tương lai chúng ta cùng nhau đi du lịch nhé."
"Chỉ hai người các cô? Bị người ta bán đi cũng không biết." Trong giọng nói Lục Kiều tràn đầy sự khinh bỉ.
Thanh Thử nhíu nhíu mày, "Lục Kiều, trước kia tôi vẫn luôn đi du lịch một mình mà."
Lục Kiều chớp chớp mắt, nhìn cô chằm chằm, "Cô cảm thấy anh cô sẽ yên tâm để cô đi du lịch một mình sao?"
Thanh Thử há miệng nhưng không phát ra âm thanh gì.
Lục Kiều lạnh lùng nói, "Nếu mà tối qua tôi không tới, các cô cảm thấy sau đó sẽ xảy ra chuyện gì? Uống say không tới nỗi không biết gì, các cô không sợ quán bar có người xấu à?"
Thanh Thử không nói gì, cô hơi cúi đầu xuống.
Tống Ly nhìn sang Lục Kiều, không thể nhịn được mà cười cười."Cái đó, tôi phải đi rồi, đi Cao Thiết."
"Vội vã như vậy?" Thanh Thử có chút luyến tiếc.
Tống Ly đứng lên, "Có duyên thì sẽ còn gặp lại. Thật sự là không kịp rồi. Thanh Thử hẹn gặp lại."
Hai người dùng sức ôm nhau một cái.
Tống Ly ở bên tai cô nhẹ giọng nói, "Người đàn ông này không tồi đâu, cô đúng là mệnh hoa đào."
Sau khi Tống Ly đi, còn lại cô và Lục Kiều, hai người thật lâu không nói gì.
Lục Kiều chỉ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không nói gì.
Thanh Thử thấy anh ta nửa ngày chỉ duy trì một tư thế bất động, "Lục Kiều, tôi cũng chuẩn bị rời đi rồi."
"Rời đi? Cô muốn đi đâu?" Ánh mắt Lục Kiều sâu thêm mấy phần.
"Dĩ nhiên là trở về thành phố C." Thanh Thử bình tĩnh nói.
Chân mày Lục Kiều cau thật chặt, có chút biểu cảm nghiêm túc, "Thái độ trước sau của cô thay đổi thật là lớn. Chân trước của Trình Mực Lăng mới vừa đi, hai người các cô từng người từng người cũng về luôn."
Từng người một ——
Thanh Thử đã chú ý tới lời anh ta nói, cô liền nghĩ đến Lục Nam."Anh là đang nói Lục tiểu thư?"
Lục Kiều chớp chớp mắt, "Đúng vậy a, vừa nghe ông nội Trình phát bệnh, đã lập tức trở về thành phố C. Trình Mực Lăng không nói cho cô biết?"
Thanh Thử không nói gì.
Lục Kiều sáng tỏ, "Tim của ông nội Trình không được khỏe, lần này thật sự nghiêm trọng."
Thanh Thử trầm mặc một hồi, "Lục Kiều, giúp tôi một chuyện được không? Đưa tôi ra bến xe."
Sắc mặt Lục Kiều trầm lắng, "Tôi giúp cô, cô sẽ cảm ơn tôi như thế nào?"
Thanh Thử cau mày luôn lập tức, không nói hai lời, đứng lên đi ra ngoài.
Lục Kiều vươn tay kéo cô lại, "Gấp cái gì, tôi đâu có bảo là tôi không đưa cô, chỉ là tôi không hiểu ——" Lục Kiều còn chưa nói xong, Thanh Thử cũng không hỏi nhiều.
Cuối cùng Lục Kiều lái xe về thành phố C. Sau khi đến Thành phố C, Lục Kiều hỏi, "Trước hết tới bệnh viện à?"
Thanh Thử có chút bối rối, "Không, tôi về nhà trước."
Ngay trước khi cô xuống xe, Lục Kiều không nhìn cô, trầm giọng nói, "Ở bệnh viện XX, tầng 26."
Thanh Thử nhìn khuôn mặt nghiêng của anh ta, "Cám ơn."
Cô về nhà một chuyến trước. Trong nhà vắng ngắt, Tiểu Viễn cũng không thấy. Cô vội vàng gọi điện cho Tôn Viêm Viêm.
Tôn Viêm Viêm đang lúc làm việc, hôm nay cô cũng đã là một thành viên của tập đoàn Trình thị."Sao? Vẫn biết gọi điện thoại cho tớ?"
Thanh Thử tự biết mình đuối lý, "Viêm Viêm, Trình lão gia như thế nào rồi?"
Tôn Viêm Viêm thở dài một cái, "Tình huống không được tốt." Cô đi ra ngoài hành lang, "Trình Mực Lăng và anh họ anh ấy luôn ở bệnh viện trông chừng. Cậu không biết đâu, mấy ngày nay trên dưới công ty vẫn luôn đồn thổi —— chuyện cưới hỏi giữa nhà họ Lục và nhà họ Trình." Cô do dự một chút, vẫn quyết định nói cho Thanh Thử biết.
Thanh Thử an tĩnh nghe.
"Thanh Thử, có phải giữa cậu và Trình Mực Lăng đã xảy ra chuyện gì hay không?" Tôn Viêm Viêm lo âu hỏi.
Thanh Thử mím môi một cái, "Không có chuyện gì đâu, tớ đã trở về. Viêm Viêm, hôm nào tớ tới tìm cậu sau nhé."
Bệnh viện.
Trình lão gia vẫn còn đang ở phòng ICU (Phòng chăm sóc đặc biệt). Người nhà họ Trình một khắc cũng không rời, thay phiên nhau trông chừng.
Khi Trình Mực Lăng chạy về từ Ô Trấn thì gương mặt của Phùng Tố đầy oán khí, lôi anh ra một góc, "Vì một người con gái, cả tính mạng mình con cũng không cần à?"
"Tình hình ông nội thế nào rồi ạ?" Anh đè thấp giọng hỏi.
"Không tốt." Phùng Tố không hề giấu diếm, bà đang định nói gì đó, chợt nhìn thấy vết thương trên trán Trình Mực Lăng, nhất thời khẩn trương, "Không phải nói không sao ư? Đầu cũng bị đụng trúng? Có chỗ nào bị thương nữa không?" Bà vươn tay muốn nhìn kỹ hơn.
Trình Mực Lăng né khỏi tay bà, "Mẹ, con không sao, chỉ bị trầy xước nhẹ thôi mà."
Sắc mặt Phùng Tố rất khó coi, bà cắn răng, "Vốn là mẹ cũng không định nói với con đâu, chuyện này mẹ chẳng muốn kể với ai, mẹ còn định gạt cả ba con nữa kia." Bà hít sâu một hơi, "Con có biết tại sao bệnh tim của ông nội con đột nhiên tái phát không?"
Sắc mặt Trình Mực Lăng từng chút từng chút một lạnh đi.
"Vì ông nghe được tin con bị tai nạn giao thông, Mực Lăng, con là con mẹ, nếu như Mặc Dương biết chuyện này, nó sẽ gây bất lợi cho con đấy." Trong mắt Phùng Tố tràn đầy đau thương, "Sao con lại dốt vậy? Rốt cuộc là tại sao? Tiêu Thanh Thử vốn đã có người trong lòng, con còn ——"
Trong đôi mắt Trình Mực Lăng tràn đầy khí lạnh, "Mẹ, con đi xem ông nội một chút."
Bước chân Phùng Tố hơi lảo đảo một chút, bà trừng mắt nhìn, thân thể vô lực tựa lên trên vách tường lạnh lẽo, đứa con ngốc ngếch này. Lục Nam rất tốt mà.
Phùng Tố càng nghĩ càng nhức đầu.
Trình Mực Lăng trở lại chưa bao lâu, Lục Nam đã tới. Mặc dù do chuyện giữa Trình Mực Lăng và Lục Nam, trong lòng người nhà họ Lục có rất nhiều bất mãn, nhưng tình cảm cách mạng giữa hai ông cụ, sẽ không thay đổi.
Đôi mắt Lục lão gia đục đỏ ngầu, "Lão Trình, ông phải cố gắng lên nhé, ước định của chúng ta còn chưa đạt được mà. Ông không thể cứ thế mà ra đi. Còn nữa, món nợ của tôi và ông còn chưa tính mà, ông hãy mau tỉnh lại đi!" Lục lão gia tức cảnh sinh tình, tâm tình cực kỳ khó chịu.
Trình Mực Lăng tiến lên, "Ông nội Lục, ông nội cháu sẽ nghe thấy lời ông. Ông sẽ gắng gượng được, ông sẽ không dễ dàng bị quật ngã."
Lục lão gia nhìn anh, gật đầu một cái, không nói gì nữa. Lục Nam đứng bên cạnh Lục lão gia, cùng Trình Mực Lăng nhìn nhau, không nói tiếng nào.
Phùng Tố lại mở miệng, "Nam Nam, lâu quá không gặp cháu, gần đây đang bận rộn chuyện gì à?"
"Cháu luôn ở sân khấu kịch, giữa tháng 11 là cháu phải diễn."
"Đến lúc đó nhất định phải mời các bác tới nhà hát xem nhé, bây giờ Nam Nam càng ngày càng lợi hại." Phùng Tố tán dương.
Lục Nam cười yếu ớt, "Nào có, đây chỉ là do cháu nổi chút hứng thú thôi ạ. Bác gái, cháu có hẹn với bạn. Có thời gian cháu sẽ lại tới thăm ông nội Trình."
"Được, Mực Lăng, con tiễn Nam Nam đi."
Trên mặt Trình Mực Lăng không tỏ vẻ gì, đi cùng Lục lão gia và Lục Nam đến cổng bệnh viện. Lục lão gia liền rời đi trước. Anh và Lục Nam đứng ở đàng kia.
Lục Nam vén vén tóc, "Anh quay lại đi, lát nữa bạn em sẽ tới đón em."
Trình Mực Lăng gật đầu một cái, "Nam Nam, cám ơn em đã tới."
Lục Nam xoay mặt, "Không cần. Em là tới thăm ông nội Trình." Giọng cô ta run rẩy, im lặng một giây, cuối cùng hỏi, "Mực Lăng, em thật không hiểu, cô ta có gìtốt?"
Khi anh bấm số điện thoại thì Thanh Thử đang ở trong quán bar cùng với Tống Ly, đang là sung sướng hát hò, hai người nghe thấy chuông điện thoại lập tức ngưng hát.
Trình Mực Lăng nghe thấy bên cô ồn ào, "Thanh Thử, bây giờ anh phải về thành phố C." Anh ngắm nhìn mặt nước đang gợn sóng lăn tăn, "Lát nữa anh sẽ cho thư ký Trương tới đón em."
Anh không hề trình bày nguyên nhân, Thanh Thử có thể cảm thấy được đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng một khắc kia, cô lại không biết nên nói gì.
Tống Ly ngồi đối diện với cô, vẻ mặt cổ vũ.
Nhưng cuối cùng cô chỉ nói một câu,"Đi đường cẩn thận."
Cúp điện thoại, cô khe khẽ thở dài một hơi.
Tống Ly không khỏi lắc đầu một cái, "Bạn trai? Cô cũng quá lạnh nhạt đi. Đã xảy ra chuyện, cũng chẳng nên câu lệ nhiều quá." Cô ta nhấp một ngụm rượu.
Thanh Thử bưng ly rượu lên, kinh hoảng một chút, nhìn chất lỏng màu đỏ dập dờn trong cái ly, "Tôi rất hoang mang, trong lúc nhất thời thật không biết nên làm gì."
Tống Ly nhìn đôi mắt tĩnh lặng của cô, "Vậy thì đừng có nghĩ gì nữa, uống rượu thôi."
Buổi tối đó, cô và Tống Ly uống rất nhiều, say mèm.
Vốn tưởng rằng uống say, sẽ không còn phiền não, nhưng ai có thể nghĩ được, bộ não lại phát đi phát lại một hình ảnh.
Rốt cuộc mệt mỏi khủng khiếp, cô nằm bò trên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang là ngủ trong khách sạn cô ở. Trên giường còn có một người đang nằm, Tống Ly vẫn đang khò khò ngủ say.
Cô xuống giường, quần áo nhăn nhúm dính vào người.
Tống Ly nghe động tĩnh mở mắt ra, mơ hồ, "Cô đã tỉnh?"
Thanh Thử hỏi, "Cô đỡ tôi trở về?"
Tống Ly ngáp một cái, "Người kia là bạn cô, tên là Lục gì đó, tôi chả nhớ nữa. Tôi có nhận một cuộc gọi của cô. Sau đó thì anh ta liền chạy tới."
Thanh Thử đơn giản rửa mặt chải đầu, thay một bộ quần áo.
Tống Ly đi tới trước mặt cô, một tay khoác lên đầu vai cô, "Bạn thân mến, cả đêm qua cô đều nói mớ."
Thanh Thử sửng sốt.
"Có muốn biết cô đã nói gì hay không?"
Thanh Thử không lên tiếng.
"Cô một mực gọi cái tên Mực Lăng, một cái tên thật dễ nghe." Tống Ly ngẩng đầu lên, "Trình Mực Lăng ——"
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên sàn nhà cũ kỹ loang lổ những điểm sáng. Cô hoảng hốt nhìn, tim đập bịch bịch.
Tống Ly thấy dáng vẻ cô sững sờ, “Có đôi lúc con người ta vốn không hiểu nổi chính mình. Cho nên mới nói, rượu vào lời ra. Tôi đi rửa mặt đây."
Thanh Thử kinh ngạc nhìn vào nơi kia, cho đến khi Lục Kiều tới tìm cô, cô mới chậm rãi bình thường trở lại.
Lục Kiều trầm mặc, không nhiều lời như trước đây.
Thanh Thử mời Tống Ly đi ăn sáng. Tống Ly trêu ghẹo nói, "Thôi tôi sợ quấy nhiễu các vị lắm."
Thanh Thử giải thích, "Anh ta là người hợp tác với anh trai tôi."
Một câu nói làm tim gan Lục Kiều tức đau.
Người hợp tác! Anh ta tức giận hừ một tiếng.
Như cũ là quán ăn kia.
Tống Ly nói, "Ăn xong bữa sáng là tôi phải về."
"Nhanh như vậy?" Thanh Thử tức cười.
"Nếu như có thể, tôi mong thời gian có thể dừng lại. Nơi này thật sự quá thích hợp để nghỉ ngơi." Tống Ly cảm khái, "Trở về tôi sẽ bận rộn lắm. Thanh Thử, nếu như có cơ hội, tương lai chúng ta cùng nhau đi du lịch nhé."
"Chỉ hai người các cô? Bị người ta bán đi cũng không biết." Trong giọng nói Lục Kiều tràn đầy sự khinh bỉ.
Thanh Thử nhíu nhíu mày, "Lục Kiều, trước kia tôi vẫn luôn đi du lịch một mình mà."
Lục Kiều chớp chớp mắt, nhìn cô chằm chằm, "Cô cảm thấy anh cô sẽ yên tâm để cô đi du lịch một mình sao?"
Thanh Thử há miệng nhưng không phát ra âm thanh gì.
Lục Kiều lạnh lùng nói, "Nếu mà tối qua tôi không tới, các cô cảm thấy sau đó sẽ xảy ra chuyện gì? Uống say không tới nỗi không biết gì, các cô không sợ quán bar có người xấu à?"
Thanh Thử không nói gì, cô hơi cúi đầu xuống.
Tống Ly nhìn sang Lục Kiều, không thể nhịn được mà cười cười."Cái đó, tôi phải đi rồi, đi Cao Thiết."
"Vội vã như vậy?" Thanh Thử có chút luyến tiếc.
Tống Ly đứng lên, "Có duyên thì sẽ còn gặp lại. Thật sự là không kịp rồi. Thanh Thử hẹn gặp lại."
Hai người dùng sức ôm nhau một cái.
Tống Ly ở bên tai cô nhẹ giọng nói, "Người đàn ông này không tồi đâu, cô đúng là mệnh hoa đào."
Sau khi Tống Ly đi, còn lại cô và Lục Kiều, hai người thật lâu không nói gì.
Lục Kiều chỉ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không nói gì.
Thanh Thử thấy anh ta nửa ngày chỉ duy trì một tư thế bất động, "Lục Kiều, tôi cũng chuẩn bị rời đi rồi."
"Rời đi? Cô muốn đi đâu?" Ánh mắt Lục Kiều sâu thêm mấy phần.
"Dĩ nhiên là trở về thành phố C." Thanh Thử bình tĩnh nói.
Chân mày Lục Kiều cau thật chặt, có chút biểu cảm nghiêm túc, "Thái độ trước sau của cô thay đổi thật là lớn. Chân trước của Trình Mực Lăng mới vừa đi, hai người các cô từng người từng người cũng về luôn."
Từng người một ——
Thanh Thử đã chú ý tới lời anh ta nói, cô liền nghĩ đến Lục Nam."Anh là đang nói Lục tiểu thư?"
Lục Kiều chớp chớp mắt, "Đúng vậy a, vừa nghe ông nội Trình phát bệnh, đã lập tức trở về thành phố C. Trình Mực Lăng không nói cho cô biết?"
Thanh Thử không nói gì.
Lục Kiều sáng tỏ, "Tim của ông nội Trình không được khỏe, lần này thật sự nghiêm trọng."
Thanh Thử trầm mặc một hồi, "Lục Kiều, giúp tôi một chuyện được không? Đưa tôi ra bến xe."
Sắc mặt Lục Kiều trầm lắng, "Tôi giúp cô, cô sẽ cảm ơn tôi như thế nào?"
Thanh Thử cau mày luôn lập tức, không nói hai lời, đứng lên đi ra ngoài.
Lục Kiều vươn tay kéo cô lại, "Gấp cái gì, tôi đâu có bảo là tôi không đưa cô, chỉ là tôi không hiểu ——" Lục Kiều còn chưa nói xong, Thanh Thử cũng không hỏi nhiều.
Cuối cùng Lục Kiều lái xe về thành phố C. Sau khi đến Thành phố C, Lục Kiều hỏi, "Trước hết tới bệnh viện à?"
Thanh Thử có chút bối rối, "Không, tôi về nhà trước."
Ngay trước khi cô xuống xe, Lục Kiều không nhìn cô, trầm giọng nói, "Ở bệnh viện XX, tầng 26."
Thanh Thử nhìn khuôn mặt nghiêng của anh ta, "Cám ơn."
Cô về nhà một chuyến trước. Trong nhà vắng ngắt, Tiểu Viễn cũng không thấy. Cô vội vàng gọi điện cho Tôn Viêm Viêm.
Tôn Viêm Viêm đang lúc làm việc, hôm nay cô cũng đã là một thành viên của tập đoàn Trình thị."Sao? Vẫn biết gọi điện thoại cho tớ?"
Thanh Thử tự biết mình đuối lý, "Viêm Viêm, Trình lão gia như thế nào rồi?"
Tôn Viêm Viêm thở dài một cái, "Tình huống không được tốt." Cô đi ra ngoài hành lang, "Trình Mực Lăng và anh họ anh ấy luôn ở bệnh viện trông chừng. Cậu không biết đâu, mấy ngày nay trên dưới công ty vẫn luôn đồn thổi —— chuyện cưới hỏi giữa nhà họ Lục và nhà họ Trình." Cô do dự một chút, vẫn quyết định nói cho Thanh Thử biết.
Thanh Thử an tĩnh nghe.
"Thanh Thử, có phải giữa cậu và Trình Mực Lăng đã xảy ra chuyện gì hay không?" Tôn Viêm Viêm lo âu hỏi.
Thanh Thử mím môi một cái, "Không có chuyện gì đâu, tớ đã trở về. Viêm Viêm, hôm nào tớ tới tìm cậu sau nhé."
Bệnh viện.
Trình lão gia vẫn còn đang ở phòng ICU (Phòng chăm sóc đặc biệt). Người nhà họ Trình một khắc cũng không rời, thay phiên nhau trông chừng.
Khi Trình Mực Lăng chạy về từ Ô Trấn thì gương mặt của Phùng Tố đầy oán khí, lôi anh ra một góc, "Vì một người con gái, cả tính mạng mình con cũng không cần à?"
"Tình hình ông nội thế nào rồi ạ?" Anh đè thấp giọng hỏi.
"Không tốt." Phùng Tố không hề giấu diếm, bà đang định nói gì đó, chợt nhìn thấy vết thương trên trán Trình Mực Lăng, nhất thời khẩn trương, "Không phải nói không sao ư? Đầu cũng bị đụng trúng? Có chỗ nào bị thương nữa không?" Bà vươn tay muốn nhìn kỹ hơn.
Trình Mực Lăng né khỏi tay bà, "Mẹ, con không sao, chỉ bị trầy xước nhẹ thôi mà."
Sắc mặt Phùng Tố rất khó coi, bà cắn răng, "Vốn là mẹ cũng không định nói với con đâu, chuyện này mẹ chẳng muốn kể với ai, mẹ còn định gạt cả ba con nữa kia." Bà hít sâu một hơi, "Con có biết tại sao bệnh tim của ông nội con đột nhiên tái phát không?"
Sắc mặt Trình Mực Lăng từng chút từng chút một lạnh đi.
"Vì ông nghe được tin con bị tai nạn giao thông, Mực Lăng, con là con mẹ, nếu như Mặc Dương biết chuyện này, nó sẽ gây bất lợi cho con đấy." Trong mắt Phùng Tố tràn đầy đau thương, "Sao con lại dốt vậy? Rốt cuộc là tại sao? Tiêu Thanh Thử vốn đã có người trong lòng, con còn ——"
Trong đôi mắt Trình Mực Lăng tràn đầy khí lạnh, "Mẹ, con đi xem ông nội một chút."
Bước chân Phùng Tố hơi lảo đảo một chút, bà trừng mắt nhìn, thân thể vô lực tựa lên trên vách tường lạnh lẽo, đứa con ngốc ngếch này. Lục Nam rất tốt mà.
Phùng Tố càng nghĩ càng nhức đầu.
Trình Mực Lăng trở lại chưa bao lâu, Lục Nam đã tới. Mặc dù do chuyện giữa Trình Mực Lăng và Lục Nam, trong lòng người nhà họ Lục có rất nhiều bất mãn, nhưng tình cảm cách mạng giữa hai ông cụ, sẽ không thay đổi.
Đôi mắt Lục lão gia đục đỏ ngầu, "Lão Trình, ông phải cố gắng lên nhé, ước định của chúng ta còn chưa đạt được mà. Ông không thể cứ thế mà ra đi. Còn nữa, món nợ của tôi và ông còn chưa tính mà, ông hãy mau tỉnh lại đi!" Lục lão gia tức cảnh sinh tình, tâm tình cực kỳ khó chịu.
Trình Mực Lăng tiến lên, "Ông nội Lục, ông nội cháu sẽ nghe thấy lời ông. Ông sẽ gắng gượng được, ông sẽ không dễ dàng bị quật ngã."
Lục lão gia nhìn anh, gật đầu một cái, không nói gì nữa. Lục Nam đứng bên cạnh Lục lão gia, cùng Trình Mực Lăng nhìn nhau, không nói tiếng nào.
Phùng Tố lại mở miệng, "Nam Nam, lâu quá không gặp cháu, gần đây đang bận rộn chuyện gì à?"
"Cháu luôn ở sân khấu kịch, giữa tháng 11 là cháu phải diễn."
"Đến lúc đó nhất định phải mời các bác tới nhà hát xem nhé, bây giờ Nam Nam càng ngày càng lợi hại." Phùng Tố tán dương.
Lục Nam cười yếu ớt, "Nào có, đây chỉ là do cháu nổi chút hứng thú thôi ạ. Bác gái, cháu có hẹn với bạn. Có thời gian cháu sẽ lại tới thăm ông nội Trình."
"Được, Mực Lăng, con tiễn Nam Nam đi."
Trên mặt Trình Mực Lăng không tỏ vẻ gì, đi cùng Lục lão gia và Lục Nam đến cổng bệnh viện. Lục lão gia liền rời đi trước. Anh và Lục Nam đứng ở đàng kia.
Lục Nam vén vén tóc, "Anh quay lại đi, lát nữa bạn em sẽ tới đón em."
Trình Mực Lăng gật đầu một cái, "Nam Nam, cám ơn em đã tới."
Lục Nam xoay mặt, "Không cần. Em là tới thăm ông nội Trình." Giọng cô ta run rẩy, im lặng một giây, cuối cùng hỏi, "Mực Lăng, em thật không hiểu, cô ta có gìtốt?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook