Húp cháo của người ta, nằm giường của người ta, thì phải bán mạng làm việc cho người ta.

Từ đại ca côn đồ thành đông đến làm phục vụ trong tiệm của Ôn Cẩn, Viên Chước chuyển giao nghề nghiệp vô cùng tự nhiên.

Chắc là ông trời cảm thấy nhân phẩm của hắn còn ổn ổn, ban cho hắn chút vận may soi sáng cuộc đời, hắn không hỏi Ôn Cẩn tại sao thu nhận hắn, cũng không hỏi Ôn Cẩn có thật sự thích hắn hay không.

Hắn bỏ qua quy trình tỏ tình, bị từ chối, lại tỏ tình, mà trực tiếp bước đến vị trí gần Ôn Cẩn nhất, hắn không bận tâm giữa bọn họ có nảy sinh cái gọi là tình yêu hay không, hắn chỉ biết hắn là con chó đầu tiên được Ôn Cẩn mang về nhà.

Không truy cứu nguồn gốc vấn đề là một thói quen tốt, Viên Chước thuận nước đẩy thuyền, rất hợp với cái tính qua loa cho xong chuyện của Ôn Cẩn, không già mồm không xoắn xuýt, củi gạo dầu muối, nêm đúng món, dùng đúng người.

Ôn Cẩn mua đồ ăn, hắn quét rác, Ôn Cẩn ở sau phá banh nhà bếp, hắn ở sảnh trước túm cổ áo gã lưu manh bắt người ta nhè tiền bo, Ôn Cẩn bưng khoai tây chiên lên cho người ta, hắn chặn cướp giữa đường, dùng cả hai tay vồ lấy khoai tây vội nhét hết vào miệng, còn sai đám đàn em trả tiền cho mình.

Cuộc sống cứ thế trôi qua cũng ra hình ra dạng, điều không được hoàn mỹ duy nhất chính là Viên Chước giành làm hết mọi việc, lê cái thân đầy vết thương giành cái giẻ, cái chổi, cây lau nhà trong quán, kiên quyết không để Ôn Cẩn làm mấy công việc bẩn tay này.


Khi ông chủ cũng ra dáng ông chủ, kéo theo là chứng mất ngủ do vận động không đủ.

Ôn Cẩn dần dần bắt đầu ngủ không yên, ban đầu anh mở quán bar dự định muốn mượn công việc đảo lộn ngày đêm này quên đi chứng mất ngủ.

Nhưng giờ thì không được nữa, Viên Chước quá tài giỏi, cướp hết cơ hội tiêu hao thể lực của anh, điều này khiến mỗi lúc đóng cửa quán xong, anh nằm phịch xuống giường, lại chẳng có chút mệt mỏi buồn ngủ nào, trước mắt lại hiện lên hình ảnh Viên Chước chổng mông lau nhà vô cùng rõ ràng.

Mất ngủ khiến người bình thường trở nên khác thường, khiến kẻ không bình thường như Ôn Cẩn trở nên vô cùng bất thường.

Bình minh ngày thứ tư, anh lại một lần nữa mở to mắt nằm trên giường, Viên Chước ngủ trên tấm chăn trải trên đất ngáy o o, anh không thể làm ngơ nữa, chống tay ngồi dậy, nhìn chằm chằm con chó hoang họ Viên ngủ phè bụng, trong đầu nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

Chỉ tiếc lúc anh vươn tay chọt Viên Chước, tên ngốc Viên Chước thích to mồm nhưng không dám ra tay lại mở mắt sững sờ nhìn anh, rụt rè nắm lấy tay anh.

“Ôn… ưm… Ôn ca, làm sao vậy? Có chuột hả? Đừng sợ, em bắt… ưm…”
Mặt ngoài Viên Chước cứ như một con chó hoang, trên thực tế lại là một chú chó con vô cùng trung thực lại chân thành.

Răng rất sắc bén, móng vuốt rất nhọn, cái bụng nóng hầm hập, đệm chân mềm mềm, thích sữa dê hơn thịt hộp.

Ôn Cẩn thừa nhận mình có cảm giác bị bắn trúng tim đen, cảm giác này đã lâu anh chưa cảm nhận được, anh không thiếu anh em bằng hữu, nhưng anh thiếu một người giống như Viên Chước, một người rõ ràng toàn thân đầy vẻ dữ dằn, lại có ánh mắt ngốc ngốc như chó con.

Trong quán không hề bị chuột phá, chỉ có con nai già trong lòng Ôn Cẩn cứ ngoa nguẩy ầm ĩ không thôi.

Ôn Cẩn thở dài, đưa tay vò vò mớ tóc cứng như rơm của Viên Chước, anh chưa bao giờ kể với người khác chuyện mình mất ngủ, Viên Chước là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.

Viên Chước từ nhỏ đã tham ngủ, đầu vừa chạm gối là ngủ, hắn không hiểu cảm giác mất ngủ là gì, hắn chỉ cảm thấy Ôn Cẩn không hổ là người đẹp da non thịt mềm, ngay cả loại bệnh cỏn con này cũng trở nên nghiêm trọng như thế, đúng là đáng yêu quá chừng.

Chó hoang vẫy vẫy cái đuôi, linh hoạt bò từ ổ chăn bò lên giường Ôn Cẩn, đem chân luồn vào cái chăn còn lưu nhiệt độ cơ thể Ôn Cẩn, ngốc nghếch nhếch miệng cười.


Hắn không có suy nghĩ bậy bạ với Ôn Cẩn, cũng không nghĩ đến mấy chuyện phi pháp gì, hắn mò tới đầu giường, cánh tay trần còn quấn băng vươn ra đẩy đẩy Ôn Cẩn mà hắn ngày nhớ đêm mong, trái tim đập thình thịch trong ngực, định cùng Ôn Cẩn nói chuyện phiếm.

Trong suy nghĩ của Viên Chước, mất ngủ không phải chuyện to tát, ngủ không được thì sao, không ngủ thì không ngủ, hắn còn ước gì có nhiều cơ hội nói chuyện với Ôn Cẩn nữa là.

Rất lâu về sau hắn mới biết được Ôn Cẩn để hắn lên giường là có ý đồ khác, hắn hối hận vỗ đùi cái bép, hận mình ngu ngốc làm chậm trễ thời gian thoát kiếp trai zin, Ôn Cẩn ngồi trên xích đu bưng tách cà phê bằng sứ viền vàng liếc mắt nhìn hắn, tay kia thuần thục xoa xoa đầu hắn, giúp hắn vuốt phẳng mớ tóc mà hắn vất vả tạo kiểu.

Viên Chước, chó dại thành đông, một Alpha hai mươi tuổi tràn đầy sức sống cùng người mình thích nằm chung trên một cái giường, trong sáng trò chuyện suốt một đêm dài.

Nếu việc này truyền ra ngoài, chắc chắn có thể thay đổi thống kê các chuyện kỳ quái xảy ra trong thành phố A, độ hot có thể áp sát câu hỏi bí ẩn nhiều năm nằm top 1 —- “Từ tam gia một tay che trời cuối cùng là A hay O? Đã kết hôn chưa?”
Viên Chước kể chuyện cả đêm cho Ôn Cẩn nghe, hắn kể hắn sinh ra ở vùng núi, tả lại mấy ruộng lúa không mấy tươi tốt, kể cảnh hắn cởi quần lội sông, bắt mấy con cá chép mập tinh ranh trong khe núi.

Đó là thế giới Ôn Cẩn chưa từng thấy, hắn khoác vai Ôn Cẩn, mô tả chân thực rõ ràng, Ôn Cẩn tựa vào vai hắn chăm chú nghe, tư tưởng theo lời kể của hắn mà bay xa, rời khỏi thành phố đến một ngôi làng nhỏ, dường như thật sự thấy được Viên Chước bé con cởi truồng tắm sông, “thằng em” bé tí chưa phát dục còn bị cua kẹp.

Viên Chước kể đến tận bình minh, Ôn Cẩn ôm cánh tay hắn ngủ thật say, không cần dùng thuốc, không cần mệt mỏi vẫn từ từ chìm vào giấc ngủ, Ôn Cẩn hiếm khi được ngủ thoải mái như thế, anh áp vào bả vai bị thương của hắn, mái tóc hơi dài xõa ra trông thật mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp có đôi chút trẻ con, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt hơi bĩu, nếu lắng nghe kỹ vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy trái tim tan chảy.

Giai nhân trong lòng, mong nhớ ngày đêm, Viên Chước cúi đầu ngắm nhìn Ôn Cẩn đang ngủ say, không có lời nào có thể diễn tả được cảnh tượng này, hắn nín thở, lặng lẽ hôn lên đuôi mắt xinh đẹp của Ôn Cẩn, nơi đó da mỏng nhưng lại không có một nếp nhăn nào xứng với độ tuổi của anh.

“A ——”

“Cái, cái gì đây… Anh, anh, cái giường của anh cứng quá, ráng ngủ một hôm nhé, hôm sau tôi sẽ mua cái mới cho anh.


Nhịp tim bất giác tăng tốc độ đập, Viên Chước cứng đờ cả cổ, sợ Ôn Cẩn phát hiện mình hôn lén anh, hắn giấu đầu hở đuôi gõ gõ tấm ván giường, cuống quuýt tỏ vẻ như mình mới là chủ nhà.

“… Ừm.


Chiếc giường lớn đặt làm riêng từ Thụy Sĩ theo đẳng cấp hoàng gia bỗng chốc biến thành miếng ván ngủ cứng đơ cũ kỹ, Ôn Cẩn buồn bực đáp bằng giọng mũi, không định sửa lời hắn.

Anh thích nhiệt độ cơ thể của Viên Chước, thích cánh tay cánh tay khỏe khoắn và săn chắc của Viên Chước, anh gập chân, mơ mơ màng màng cọ lên người Viên Chước, cái cổ trắng nõn mịn màng run rẩy theo ma sát của vỏ gối.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương