Chuyên Nghiệp Phẫn Diễn
Chương 50: Thực tập sự kiện (8)

**

Ánh đèn đường mù mờ chiếu xuống ngõ nhỏ, Tô Thiệu Khiêm bước đi có hơi cứng ngắc. Anh cẩn thận nhìn xem sắc mặt đang rất khó coi của Mạc Dật, rất muốn nhắc nhở đối phương, bọn họ đã đứng yên tại chỗ mười mấy phút đồng hồ.

Nhưng mà anh chưa từng thấy qua sắc mặt khó coi của Mạc Dật như lúc này, nên nhất thời chỉ có thể đem lời muốn nói nuốt trở lại vào bụng.

Ngô Trăn Suất trừng con mèo kia, trong lòng có chút phức tạp!

Bởi vì rất lâu về trước, lúc chính hắn cầm kịch bản đầu tiên đúng là bắt đầu từ nơi này, cho nên đến giờ hắn mới nhớ ra thế giới này chính là đồng nhân từ thế giới thực tập của hắn!

Có lẽ khi đó hắn không biết là, thế giới này đã sớm hun đúc người nào đó bám riết lấy hắn, Ngô Trăn Suất nhớ lại sự tình lúc đó, thật muốn lệ máu đầy mặt! Hắn cảm thấy mình hồi trước ngu vãi đạn, chưa hiểu hết thâm ý kịch bản đã sớm hạ màn!

Nhớ lại mấy thế giới gần đây liên tục xuất hiện vật nhiễu, lại nhớ đến lời tổ trưởng nói, số liệu ngoại lai gì đó, hắn đột nhiên có một dự cảm bất hảo…

Tô Thiệu Khiêm cuối cùng vẫn là nhịn không được, anh xem qua tiểu thuyết, tự nhiên biết con mèo trước mắt này quan trọng thế nào đối với tương lai của Mạc Dật. Cho nên anh thăm dò: “Chúng ta bắt nó về?”

Ngô Trăn Suất cũng sớm hoàn hồn lại, chuyện kia xảy ra đã lâu rồi, hiện tại cần gì phải đi so đo. Chẳng qua nếu phỏng đoán của hắn là thật, như vậy, sao mà bài kiểm tra thực tập của hắn lại được thông qua nhỉ?



Buổi tối an trí tiểu miêu xong, Ngô Trăn Suất nằm ở trên giường, lại rối rắm về cái thế giới mình thực tập.

Lúc này, trong đầu của hắn đột nhiên truyền đến thanh âm của tổ trưởng Vương Lâm, “Suất Suất, chuyện bên này cậu bỏ ở đó đi, lập tức quay lại, có việc quan trọng phải xử lý.”

Giây tiếp theo, hắn liền xuất hiện ở trong phòng làm việc của Vương Lâm.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Là thế này, cậu còn nhớ vấn đề lần trước cậu báo với tôi không? Những số liệu xâm nhập đó ảnh hưởng nghiêm trọng tới nội dung vở kịch, thậm chí gạt bỏ cả nhân vật chính của thế giới cho nên phá huỷ cả kịch bản, huỷ kịch bản rồi lại tạo thành một kịch bản khác hoàn toàn. Cho nên, việc chúng ta cần phải làm là thu hồi hết những số liệu đó lại.”

Ngô Trăn Suất: “A.”

Nhìn đối phương hoàn toàn không có ý nói tiếp, Vương Lâm đành phải tiếp tục: “Nhưng mà phái ai cũng không hoàn thành được việc này, cho nên… Ta định cho cậu đi thử xem, dù sao cũng là thế giới cậu từng trải qua hẳn là sẽ tương đối hiểu biết nhân vật…”

Ngô Trăn Suất nhìn Vương Lâm kia cười ẩn ý đã cảm thấy chuyện này chắc chắn không tốt lành gì, “Tổ trưởng, chuyện này, việc của tôi còn chưa làm xong…”

Vương Lâm đột nhiên cười không có hảo ý, “Theo tôi biết thì, số liệu này giống như đều từ một cái thế giới chạy đến … Hơn nữa còn bởi vì người kia chấp niệm rất sâu, cho nên bám vào những vai diễn khác…”

Ngô Trăn Suất: “Tôi lập tức đi!”

Vương Lâm bật người đứng lên, mặt mày hớn hở, dặn dò: “Mặt khác, chúng ta mặc dù có năng lực, nhưng không thể tùy ý gạt bỏ bất cứ ai trong kịch bản. Cho nên lúc thu thập những số liệu lạ kia, phải khiến cho những nhân vật bị số liệu đó bám vào cam tâm tình nguyện tự sát.”

Ngô Trăn Suất: … Cam tâm tình nguyện… tự sát! … Ha hả, cái thế giới quần què!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương