Chuyên Nghiệp Phẫn Diễn
Chương 27: Vương phi kỷ sự (I)

****

Nương theo bóng đêm, Mục Kỳ một đường đi về lãnh cung. Đột nhiên “phốc” một tiếng, trước mắt hắn nện xuống một cái bóng đen.

Mục Kỳ mặt than, đầu tiên là nhìn trời, như là xác định đích thật vật trên trời rơi xuống, sau đó mới nhìn sang hắc y nhân kia.

Mặc dù cách đến xa như vậy, Mục Kỳ cũng có thể ngửi được một mùi máu tươi dày đặc.

Thiệt là nói số chó cắn không sai, nơi này rất gần lãnh cung, mùi máu nồng như thế, thị vệ nghe thấy thì làm sao?

Mục Kỳ đến gần người nhẹ nhàng đá hai đá, thấy đối phương không phản ứng, hắn rõ ràng ngồi xổm xuống, kéo mạng che mặt người kia ra.

Ừm, khuôn mặt phổ thông không hề đặc sắc, rõ ràng không phải là nam chính nam nhị nam tam gì cả.

Mục Kỳ hơi hơi nhíu mi, lâm vào trầm tư.

Hắc y nhân vốn dĩ đã bất tỉnh, lại cảm nhận được động tĩnh bên người liền cố sức mở mắt ra, lại nhìn thấy một nữ hài diện mạo diễm lệ lo lắng nhìn y không thôi. Y cảm thấy nữ hài này không mang địch ý, lần thứ hai rất nhanh ngất đi.

Mà Mục Kỳ lại nghĩ, nếu cứu người này, tương lai y sẽ trở thành trung khuyển, hoặc trở thành nhân vật quan trọng trong kịch bản thì sao?

Vai “Công chúa” này của hắn cũng chỉ là pháo hôi, gả cho tướng quân để gây sóng gió tình trường, không hề nhắc đến việc phải cứu nhân vật quan trọng nha.

Nếu không nhắc đến, vậy là không quan trọng rồi!

Nghĩ thông suốt rồi, Mục Kỳ động tác nhanh nhẹn quăng người vào giữa hồ, thuận tiện che dấu vết máu chung quanh, sau đó phủi tay về nhà ăn cơm.

Mà ngay sau khi hắn bỏ đi, một vị bạch y công tử liền tiến lại chỗ này, ánh mắt tựa hồ còn đang tìm kiếm xung quanh.

Sau đó, một đội thị vệ cũng ở phía sau đuổi đến nơi.

Mà hắc y nhân vừa chìm vào nước liền bị lạnh đến tỉnh lại, chỉ mới định trồi lên đã nghe trên bờ có động tĩnh, lại đành nín thở lặn sâu xuống đáy nước.

Nam nhân đầu lĩnh thấy bạch y công tử, không khỏi cúi người hành lễ “Quân sư đại nhân, Hoàng Thượng chưa xong tiệc đón tiếp ngài cùng chiến vương, ngài đây là …”

Bạch y nam nhân nghe vậy liền dừng bước, lập tức vừa cười vừa nhẹ lau mồ hôi đang đổ trên trán “Trong yến hội uống quá nhiều rượu, cho nên phải ra đây hít thở không khí, ta không có ý đi quá xa…”

Đầu lĩnh gật đầu “Đại nhân vẫn nên chú ý một chút, vừa rồi có người đột nhập thư phòng, mạt tướng chính là truy theo tung tích đến được đây.”

“Tướng quân có việc gấp cứ đi, bản quan quay về ngay đây thôi.”



Lúc Mục Kỳ trở lại lãnh cung, Hoa ma ma đang dưới đèn thêu thùa. Mấy thứ này sau khi làm xong bà sẽ nhờ người bán, kiếm chút chi phí mưu sinh cho bọn họ.

Mục Kỳ kéo kéo bạch y trên người đã giặt giũ qua nhiều lần đến cũ mèm, khẽ thở dài một cái, người còn đối tốt với hắn trên đời này rốt cuộc cũng chỉ có Hoa ma ma.

Tiếng bước chân đi tới của Mục Kỳ làm cho người vốn dĩ đang say sưa làm việc phải ngừng lại, “Điện hạ, ngài làm sao trễ thế này mới về.”

Hoa ma ma lắc lắc dáng người đẫy đà đến bên Mục Kỳ, lo lắng nói: “Nghe nói hôm nay là yến hội mừng Chiến vương chiến thắng trở về, điện hạ đi ra ngoài nên chú ý nhất cử nhất động.”

Hoa ma ma nhìn từ trên xuống dưới hắn một lần, lập tức lo nghĩ: “Ai, nguyên bản lúc trước chính là kế sách đối phó tạm, ai dè… Nếu là sống cả đời như vậy, điện hạ à, ngài nên làm cái gì bây giờ đây?”

Mục Kỳ tiến lên hai bước, đưa tay nắm chặt đôi tay thô ráp của đối phương, lòng rung động, “Ma ma không cần lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Hoa ma ma vậy mà vẫn không thể trấn an, càng lúc lo lắng hơn, “Điện hạ, ngài càng lúc càng lớn, lão nô chính là suy nghĩ… Sau này ngài rốt cuộc là cưới nữ nhân tốt hay là gả cho nam nhân thì tốt hơn đây?”

Nhìn ánh mắt lo lắng của Hoa ma ma, Mục Kỳ cứng ngắc: … Ma ma, ngài suy nghĩ nhiều quá… Thật đó!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương