Chuyên Nghiệp Phẫn Diễn
Chương 18: Song sinh dị mộng (4)

*

Mục Cận đang rửa ly sau quầy, đột nhiên cảm thấy mê muội. Chỉ thấy y tạm dừng hai giây, sau đó đôi mắt trong suốt ôn hoà lại toát lên vẻ lạnh lùng ác liệt.

Sau đó người đang rửa ly đột nhiên chớp chớp mắt, dừng chuyện đang làm lại, lại như không có việc gì mà nhấc chén rượu rời khỏi đại sảnh.

Mục Kỳ nhìn thấy chấm sáng xanh trên biểu đồ, liền biết đêm nay mục tiêu đã đến quán bar. Hắn lập tức đổi chỗ với Mục Cận, thuận tiện dùng hệ thống che đi tầm nhìn về bên ngoài của Mục Cận luôn.

Tìm được một chỗ không người, Mục Kỳ uống hai hớp, sau đó dùng tay đổ hết rượu ra quần áo, lúc này mới bỏ ly rượu không lại đó, tiêu sái bước ra ngoài.



Từ lần trước biết hai người là anh em song sinh rồi, nam nhân mỗi ngày đều hứng trí bừng bừng đến bar ngồi một lát, chỉ muốn chờ cho được người mà y tâm tâm niệm niệm nhớ mong.

Mà hôm nay, vận khí có vẻ cực kỳ tốt.

Tìm kiếm một lúc, y liền nhìn thấy người kia đứng bí ẩn nơi góc tường, một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu nói cho hắn biết, đây chính là người y muốn tìm!

Y chậm rãi đứng dậy đi ra phía trước. Tuy rằng trên mặt vẫn là nụ cười nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ có y tự mình biết đáy lòng có một loại sung sướng không thể chế trụ nổi.

Nơi này ánh sáng không đủ, Mục Kỳ một tay chống vách tường, một tay vỗ trán.

Nam nhân đến gần mới phát hiện, sắc mặt của đối phương phiếm hồng, lại còn một mùi rượu thoang thoảng.

“Cút ngay! Nơi này không có… Bồi bàn… Bồi rượu … Vô lễ… A, đau đầu…” Mục Kỳ nhìn thấy có bóng người tiếp cận, lập tức dựng lên cảnh giới, trực tiếp phất tay hung tợn đuổi người, nhưng lại ra vẻ bởi vì say rượu nên ngược lại vấp váp vài cái.

Mắt thấy người sắp ngã xuống, một đôi tay hữu lực đã đỡ hắn đứng lên.

Bị bắt bồi người uống rượu? Nam nhân sắc mặt không tốt đỡ lấy Mục Kỳ, không biết nghĩ đến cái gì, vốn dĩ đang cười lại bắt đầu thâm trầm.

Mục Kỳ bị tiếp cận, cũng thấy người này là người hắn không quen, hắn lập tức nhíu nhíu mày, vươn tay muốn đẩy đối phương ra, ngữ điệu cũng không phải là chán ghét bình thường mà còn là lãnh đạm xa cách, “Anh là ai?”

Bởi vì hắn đang bị người kia ôm gọn, mà người kia lại cao hơn hắn nửa cái đầu, cho nên khi hắn mở miệng, liền phun vài hơi ấm nóng lên cổ đối phương, hơi thở còn nồng vị rượu.

Ánh mắt người kia không khỏi dịu xuống, y dễ dàng ngăn lại lực đạo của ma men, nhếch khóe miệng, ẩn nhẫn nói bên tai Mục Kỳ: “Tuy rằng biết là bởi vì cậu còn chưa thấy qua tôi, nhưng vẫn là không vui nha… Tiểu bạch thỏ ca ca?”

… Ha hả a, đây là đùa giỡn hả, đây là tán tỉnh hả, đây rõ là trêu hoa ghẹo nguyệt mà aaaaaa!!

A A A A, vậy chứ ôn nhu thân sĩ đâu? Bằng hữu cờ hó đâuuuu?

Tại sao hắn lại thấy cái tên dư hơi lo chuyện bao đồng này cười không có hảo ý gì cả vậy hả???!

Lệ rơi đầy mặt, Mục Kỳ đột nhiên cảm thấy thế giới này có cái gì đó không tốt chút nào!

Bất quá cũng đã đến nước này, là thời điểm xuất ra kỹ năng chuyên nghiệp sắm vai cường đại của hắn, diễn xuất bùng nổ!

“Khó chịu… Không có, cậu mới là tiểu bạch thỏ!” Bên tai ngứa, Mục Kỳ có chút khó chịu lắc lắc đầu, sau đó nhướng mày trừng mắt nhìn lại y một cái. Nhưng là bởi vì đôi mắt có chút phiếm hồng mờ mịt nên làm hắn có thêm vài phần đáng yêu.

Nam nhân giật mình một chút, lập tức không khỏi buồn bực cười cười, “Ha ha, tôi cũng không có ca ca vừa đáng yêu vừa trẻ như cậu…”

Ý cười bên môi người kia không giảm, suy nghĩ lâu như vậy người đột nhiên ngay tại trong ngực của mình, cảm giác so với trong tưởng tượng còn tốt hơn, cái loại sung sướng viên mãn này quả thật khiến người ta muốn tan ra.

Người thanh niên lại ngẩng đầu trừng mắt với y, như là muốn nói gì, nhưng lại đột nhiên dùng sức lắc đầu, hai tay cũng kéo lấy đầu y, nhíu mày nói nhỏ: “Ưm… Sao lại có nhiều như vậy… Không nên cử động! …”

Hắn cố định đầu của đối phương xong rồi mới vừa lòng mỉm cười, sau đó thả lỏng thân thể liền tự nhiên lả đi trong tay người ta.

Người kia bất đắc dĩ đón lấy thân thể say đến mơ hồ, lẩm bẩm: “Còn không biết tên của tôi mà ngủ luôn như thế, thật sự là…”

Y đột nhiên dừng một chút, cúi người, đặt môi gần sát bên tai Mục Kỳ, “Nhớ kỹ đi… Tôi tên là Mạc Dật.”

Nói xong, liền nửa dìu nửa cõng đối phương rời khỏi quán bar. Mục Kỳ này có vẻ thật sự say đến quên trời rồi, bỏ hắn lại, y không yên tâm.

Mà may mắn bóng đêm đã bao trùm, cho nên y không có nhìn thấy khuôn mặt của Mục Kỳ đang hô hấp đều đều, yên lặng mê man lúc này run rẩy vặn vẹo——

… Cái đệt nhà nó chứ!!! Ta vừa nghe được cái chuyện gì!!!

Mục Kỳ thật sự muốn nói, nhờ trời là hắn còn có lương tâm nghề nghiệp, hào quang diễn xuất chiếu sáng mới có thể kiềm nén đóng trọn vai, bằng không, thật sự không ai chắc rằng hắn có thể kiềm chế không cho tên kia một đạp.

Mạc Dật cái gì, ha hả a… Ai mà gặp đi gặp lại một người đáng ra không nên gặp mà còn có thể bình thường được chứ!

… Ha hả, chẳng lẽ tất cả tiểu thuyết trên thế giới đều có một nam phụ tên là Mạc Dật sao?

Nếu không phải hắn đã xác định người này không phải đang sắm vai như hắn, mà là thật sự không biết gì cả, Mục Kỳ sẽ còn cho rằng y là xuyên cùng lúc với hắn.



Mạc Dật mang người về chỗ ở của y, bởi vì chỉ có mình y ở trong căn biệt thự đó, cho nên cũng không có gì phiền toái. Tự tay giúp Mục Kỳ tẩy rửa hết mùi rượu, sau đó quấn người vào chăn.

Làm xong hết thảy, nhìn người ngủ say sưa trên giường, Mạc Dật đột nhiên có chút ảo giác kì quái. Tâm y trước kia luôn cảm thấy trống rỗng, nay lại như đã tìm thấy vật bị mất, cảm giác chua xót tràn đầy.

Không nhớ ra sẽ không nhớ, y chỉ cần làm tất cả mọi chuyện theo trực giác của y là được.

Mạc Dật tự mình tắm rửa xong cũng lên giường, sau đó vụng trộm đem người ôm vào trong ngực, vừa lòng cong cong khóe môi.

May mắn Mục Kỳ lúc trên đường về liền lùi vào trong tâm thức tĩnh dưỡng tinh lực… Nếu không, nói không chừng sẽ liều mạng với y ngay lập tức. ╮(╯▽╰)╭



Ngày hôm sau, lúc Mục Kỳ tỉnh lại, nam nhân tên là Mạc Dật đang đứng bên giường mặc quần áo.

Quần áo độc một màu trắng bao lấy thân thể cân xứng, ngón tay thon dài đang cài vội một cái nút áo tinh xảo tuyệt hảo. Y xoay người lại, nhìn Mục Kỳ mỉm cười, cười đến vô cùng nho nhã mà phong độ nhẹ nhàng.

“Tiểu báo tử tỉnh rồi?”

Mạc Dật tươi cười xán lạn muốn mù mắt chó, rõ ràng là vẫn đủ phong độ tuấn lãng, nhưng khó hiểu Mục Kỳ lại nhìn thấu y có ý gì đó bất lương vô cùng là sao?

Mục Kỳ cật lực biểu hiện ra dáng vẻ lạnh lùng, nhíu mày, “Anh là ai? Đây là nơi nào?”

“Cậu ngày hôm qua uống rượu, lại vừa vặn ôm lấy tôi không buông, cho nên tôi liền mang cậu về nhà.” Mạc Dật cười tủm tỉm giải thích, “Tôi là Mạc Dật, cậu là …?”

“Mục Cận.”

“Gạt người là không tốt nha, tiểu bạch thỏ ca ca.”

Mục Kỳ yên lặng nhìn hắn —— đậu má, nhà ngươi cứ cười tủm tỉm gian trá tính bức ép hài tử là sao!

Mục Kỳ từ lúc đầu đều không biểu hiện cảm xúc rõ ràng, sau khi nghe đối phương nói liền lắp bắp, “… Làm sao anh biết.”

Mạc Dật cười đặc biệt thiếu đánh, “Cậu đoán xem ~ “

Ha hả, đoán cái cục cứt á! … Ôn – Nhu – Thân – Sĩ – Của – Hắn – Đâu – Rồi???!

Mục Kỳ sắc mặt cứng đờ, nhưng cũng chỉ là một giây, sau đó liền khôi phục nguyên dạng, đơn giản nói: “Mục Kỳ.”

Hắn nói xong tên của mình, như là lúc này mới cảm nhận được thân thể phía dưới chăn trống trải. Mục Kỳ yên lặng giương mắt nhìn về nam nhân ngồi bên giường, cộc cằn hé miệng, “Quần áo của tôi.”

Tha thứ cho hắn đi, hắn thật sự là vô lực dựa theo kịch bản chuyển từ mặt lạnh sang phiếm hồng e thẹn mà.

“Đầy mùi rượu, còn chưa kịp giặt.” Mạc Dật chỉ một góc phòng lung tung bừa bộn, áy náy nói.

Mục Kỳ: “…”

… Ha hả, Ôn – Nhu – Thân – Sĩ… là kiểu như vậy à??!!!

Quả nhiên, thế giới này thật sự có cái gì đó không bình thường mà!

“Khụ… À, A Kỳ, tôi muốn hỏi, vì sao cậu lại phải giả làm đệ đệ của cậu…” Mạc Dật thấy đối phương lạnh nhạt, cũng có chút bất an, y khụ khụ, sau đó tìm đề tài bắt chuyện. Chẳng qua còn chưa nói xong liền đã nhận ra mình nói sai mất rồi.

“… Chúng ta rất quen thuộc sao?” Mục Kỳ nghe vậy sắc mặt liền lạnh hơn, hắn lãnh đạm bỏ lại một câu, liền xốc lên chăn đứng dậy.

Mạc Dật ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm đối phương, miệng tùy ý nói, “Thái độ đó… rất quen … A Kỳ, cái kia… Quần áo của cậu tôi sẽ lập tức đi giặt… Giặt xong cũng phải chờ cho khô, à, hay là ngủ tiếp một lát?”

Tên biến thái, ý đồ rất rõ ràng, Mục Kỳ tỏ vẻ hắn lười vạch trần y.

Mục Kỳ nhìn y, không nói gì. Sau đó lập tức mở tủ quần áo của y ra, nhìn một hàng tây trang một kiểu màu trắng, đến hình thức cùng hoa văn cũng giống nhau.

… Ha hả, ngươi cho là mặc quần áo màu trắng như sách hay miêu tả ôn nhu này nọ là sẽ biến thành ôn nhu thân sĩ này nọ sao?

Mục Kỳ giật giật khóe miệng, sau đó tùy tiện chọn một kiện y phục trắng đơn giản.

Mục Kỳ cao một thước bảy mươi lăm mặc vào quần áo của Mạc Dật cao một thước tám, có chút rộng lớn. Hắn vén tay áo sơmi đến khuỷu tay, mặc quần tây đen cũng xắn ống quần lên một vòng, sau đó để chân trần đi trong nhà.

Rõ ràng là âu phục nghiêm chỉnh đoan trang, mặc vào trên người Mục Kỳ lại lộ ra hương vị nhàn nhã biếng nhác. Áo sơmi phía trên cởi bỏ hai nút áo, lộ ra một phần da thịt trắng nõn, lộ ra mắt cá trong trắng như ngọc, cả khớp xương bàn chân tinh tế.

Mạc Dật lẳng lặng nhìn hắn, không tự giác nuốt nước miếng.

Thời gian để Mục Kỳ thể hiện không còn nhiều, vì còn muốn ngày mai có thể đi ra, hắn phải lập tức rời đi. Bất quá có rời đi cũng phải để lại cho đối phương ấn tượng sâu sắc.

Về phần ấn tượng sâu sắc, lợi dụng “vốn tự có”, nghiễm nhiên tung chiêu “sắc dụ” – thủ đoạn cao cấp nhất để quyến rũ, Mục Kỳ thực hiện dễ như trở bàn tay. Chẳng qua, ngẫm lại trước kia toàn làm với em gái, không ngờ cũng phải có ngày hắn giở trò với nam nhân.

Hừ hừ, đồ con gà con, anh mày còn không có cách trị hay sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương