Chuyện Này Quá Sức Rồi
-
Chương 32
Dịch: LTLT
Một tuần mới lại đến.
Dòng xe chạy không ngừng ở cổng trường, học sinh đeo ba lô đi thành từng tốp đi vào trong trường, cửa hàng văn phòng phẩm vẫn đông nghịt người như thường, cửa hàng sẽ bán các hàng hóa văn phòng phẩm của ngôi sao đang nổi, lần nào trưng lên kệ cũng đều có thể thu hút sự tranh giành. Mặc dù Lục trung Lâm Giang không bắt buộc học sinh cuối tuần không được về, nhưng học sinh nội trú cơ bản đều là một tháng về nhà một lần, dần dần trở thành quy định bất thành văn.
Cổng hông trường.
Cố Diêm Vương vừa bắt được mấy tên học sinh vi phạm nội quy nhà trường, kéo những học sinh đó qua bên cạnh đứng thành một hàng: “Em, đồng phục đâu? Còn em nữa, cuối tuần nghỉ một cái quay về đã muốn tạo phản rồi à? Em tưởng rằng em nhuộm một nhúm tóc ở bên dưới thì người khác sẽ không nhìn thấy à?!”
Vì để đu theo mốt, có vài học sinh chỉ dám nhuộm tóc bên dưới, lớp tóc bên trên che lại, nếu như không bị gió thổi lộn xộn thì sẽ không dễ bị người khác phát hiện.
Dáng vẻ Cố Diêm Vương tự nhiên, lấy ra một cái kéo gấp từ trong túi: “Cắt cái nhúm tóc đó của em xong rồi vào trường.”
Cố Diêm Vương dạy dỗ từng người xong thì đi về phía cuối hàng, nhìn thấy một góc áo màu đen, dáng người thiếu niên cao gầy, đứng ở đây vô cùng nổi bật.
Hứa Thịnh xách bữa sáng đứng ở cuối hàng: “Chào buổi sáng chủ nhiệm Cố.”
Trước đó Cố Diêm Vương coi như vẫn bình tĩnh, nhưng thầy Cố vừa nhìn thấy Hứa Thịnh thì lập tức hình thành phản xạ có điều kiện, cơn giận tức khắc từ lồng ngực xông thẳng lên đỉnh đầu: “Hứa Thịnh, em đến đây làm gì? Vừa rồi tôi có bắt em sao?”
“Không ạ.” Hứa Thịnh là tự giác vào hàng: “Chỉ là muốn đến chào thầy một tiếng, hai ngày cuối tuần không gặp, có hơi nhớ thầy ạ.”
“Đừng, em vẫn nên nhớ nội quy của Lục trung chúng ta nhiều hơn đi. Em bớt lượn qua lượn lại trước mặt tôi đã là sự quan tâm lớn nhất với tôi rồi. Lại không mặc đồng phục, với cái khoen tai kia của em, nói bao nhiêu lần rồi.” Cố Diêm Vương bắt đầu đau đầu, “Mau cút đi cho tôi! Cút đi được bao xa thì cút đi!”
Hứa Thịnh là cố ý đến nghe chửi.
Cậu chưa bao giờ nhớ mong giọng nói to tiếng của Cố Diêm Vương đến thế.
Khi làm Thiệu Trạm, giọng điệu nhẹ nhàng của Cố Diêm Vương khiến cậu sởn cả tóc gáy, bị cách nói kiểu “em đúng là niềm tự hào nhỏ bé của thầy” tấn công một tháng dài đằng đẵng, trong lòng Hứa Thịnh luôn cảm thấy khó chịu. Bây giờ bị Cố DIêm Vương mắng một trận ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác sai vị trí đảo ngược biến mất, bây giờ coi như là đã đúng vị trí rồi.
Hứa Thịnh nghe lời cút đi: “Tạm biệt chủ nhiệm Cố.”
Trước giờ cậu luôn vào lớp muộn, không phải đến trễ thì là vắng mặt, nhưng một tháng trôi qua, cuộc sống học đường bất giác đã có thay đổi: 6 giờ sáng cậu thức dậy, đến lớp sớm 20 phút, cậu cũng cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Lớp 11-7 mới có mấy người, ngoại trừ học sinh trực nhật thì chỉ còn vài bạn học.
Sau đó cậu nhìn thấy cuộc sống học đường của bạn cùng bàn cũng bất giác có thay đổi:
Mấy người Hầu Tuấn, Cao Chí Bác, Đàm Khải đang vây xung quanh Thiệu Trạm gọi “anh Trạm”.
“Anh Trạm, có thể cho tiểu đệ mượn bài tập chiêm ngưỡng chút không?” Hầu Tuấn nói, “Tui đảm bảo, thật sự chỉ tham khảo, không có chép.”
Đàm Khải: “Anh Trạm, mặc dù tui không thể đảm bảo, nhưng tui sẽ cố hết sức kiềm chế bản thân.”
Cao Chí Bác: “Anh Trạm, câu hỏi này tui đã tư duy độc lập rất lâu, vẫn không có manh mối, tui vẫn phải tư duy độc lập tiếp sao?”
Từ lúc bước vào lớp âm thanh bên tai Thiệu Trạm không hề ngừng lại, giống như có mười Hứa Thịnh đứng bên cạnh nói chuyện vậy, nhưng mà không ngờ, dường như hắn cũng không cảm thấy phiền lắm.
Hứa Thịnh bước vào từ cửa sau, phá vỡ vòng vây, Hầu Tuấn nhìn thấy một bàn tay duỗi ra trước, hai ngón tay móc vào túi ni -lông, sau đó cậu ta mới nhìn thấy cái áo thun mang tính biểu tượng của anh đại. Hứa Thịnh đặt bữa sáng trong tay lên trên bàn Thiệu Trạm, kéo ghế ra ngồi xuống: “Không biết cậu thích ăn gì nên mua đại.”
Thiệu Trạm vươn tay lật vở bài tập ra, quăng cho đám Hầu Tuấn luôn, rồi nói: “Đây là cái gì?”
Hứa Thịnh: “Bữa sáng đó.”
Tất cả mọi người ngay lập tức bắt được thông tin quan trọng:
Anh đại mua bữa sáng cho học thần.
Hầu Tuấn cẩn thận chìa tay nhận lấy quyển vở bài tập Thiệu Trạm quăng qua, trong lòng suy nghĩ phức tạp, hai người này sao ngày nào cũng ráng làm những chuyện khiến người khác suy nghĩ viển vông vậy?!
“Cảm ơn anh Trạm.” Hầu Tuấn gõ lần lượt lên đầu Đàm Khải và Cao Chí Bác, dùng chiến thuật rút lui dẫn hai người đi, “Đại ân đại đức không thể báo đáp, không làm phiền hai người nữa.”
Thiệu Trạm tưởng rằng bữa sáng chỉ là thuận miệng nói, hắn lạnh lùng bảo: “Không cần.”
Hứa Thịnh: “Con người tôi nói được làm được.”
Thiệu Trạm im lặng mấy giây, sau đó hắn khép quyển đề sai trên bàn lại, hơi dựa ra sau, mặt mày lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại giống như cất giấu mấy phần ý nghĩ thâm sâu khó dò, nói ra một câu mang theo chút cảm giác áp bách lại hơi mập mờ: “Cho nên bảo cậu làm gì cũng được?”
“…” Hứa Thịnh nói, “Cậu nhìn thấy à?”
Đm.
Nếu giờ trên đất có một cái lỗ thì cậu sẽ chui vào ngay.
Cũng may là sự áp bách trên người Thiệu Trạm nhanh chóng ngừng lại, sắp vào lớp rồi, hắn cầm túi đựng bữa sáng móc vào bên cạnh nói: “Không có yêu cầu gì khác với cậu, vào lớp im miệng bớt nói, im lặng một chút.”
“…”
Thật ra Hứa Thịnh vẫn còn một câu quan trọng nhất không dám nói, ăn nhiều một chút, ăn no xong lên đường bình an.
Tốc độ tham khảo bài tập của Hầu Tuấn rất nhanh, cậu ta tìm ra bước làm sai, phát hiện là do vẽ đồ thị hàm số có vấn đề, sau khi sửa lại thì trả vở bài tập lại cho Thiệu Trạm, tiện thể thông báo một tin cho hai người: “Sáng sớm tui đến văn phòng của lão Mạnh, bọn họ đã chấm xong bài kiểm tra rồi, buổi sáng đang kết điểm, chắc là trước khi vào học thì có điểm rồi.”
Hô hấp của Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đều ngừng lại.
Hầu Tuấn thở dài: “Anh Trạm, tui ganh tỵ với ông quá, haiz, tui căng thẳng muốn chết rồi.”
Hứa Thịnh thầm nói, không, cậu không biết chúng tôi căng thẳng cỡ nào đâu.
Trên thực tế, tối qua Hứa Thịnh không có ngủ ngon, Thiệu Trạm cũng không tốt hơn chỗ nào.
Hứa Thịnh hỏi dò: “Buổi sáng lúc ông đi, bầu không khí trong văn phòng bình thường không?”
Hầu Tuấn không biết câu nói này của Hứa Thịnh có ý gì, cậu ta nghĩ một chút nói: “Rất… rất yên lặng.”
Hứa Thịnh lại hỏi: “Trạng thái tinh thần của lão Mạnh thì sao? Cũng bình thường chứ? Có thể không chỉ trạng thái tinh thần ví dụ như xuất hiện huyết áp tăng, nhịp tim không cân bằng các kiểu vấn đề về sức khỏe, hoặc là nghiêm trọng hơn một chút… hôm nay trường có xe cứu thương ra vào không?”
Hầu Tuấn: “Hả?”
Trạng thái tinh thần của Mạnh Quốc Vĩ mười phút trước vẫn còn đang trong trạng thái bình thường, đến khi lật một bài kiểm tra ra xem thử thì lộ ra bài thi kia, Mạnh Quốc Vĩ nhìn thoáng qua, cứng nhắc gõ chữ vào máy tính: Học và tên thí sinh, Thiệu Trạm; số thứ tự, 1; điểm môn Văn…
Mấy hôm nay tiếp xúc với quá nhiều bài kiểm tra, chờ Mạnh Quốc Võ gõ chữ xong, chuỗi ký tự này mới chính thức vào trong đầu anh, một giây sau mới kịp phản ứng.
Anh đột ngột dừng động tác lại, mắt mở to, kéo giao diện lên, nhìn lại một lần nữa.
Điểm môn Văn…
Con ngươi Mạnh Quốc Vĩ dần dần mở rộng, tay đang cầm chuột khẽ run lên, toàn thân cứng ngắc ngôi yên tại chỗ, giáo viên các môn khác ở bên cạnh gọi anh anh cũng không có phản ứng: “Thầy Mạnh, thầy Mạnh!”
… 65 điểm.
Mạnh Quốc Vĩ cúi đầu nhìn bài kiểm tra, chữ trên đó điên cuồng, buông thả, giống như một con trâu rừng đang tùy ý chạy như điên trên thảo nguyên đâm đầu lung tung, hoàn toàn không phải nét chữ bình thường của Thiệu Trạm.
Tựa như dài đằng đẳng nửa thể kỷ, lúc này bên tai anh mới loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của giáo viên khác: “Thầy Mạnh…”
Mạnh Quốc Vĩ mất hồn mất vía trả lời: “Hả?”
Chu Viễn tay run run đứng lên, suýt nữa thì không đứng vững, tay vịn bàn làm việc mới khó khăn chống đỡ cơ thể của mình, trong tay thầy Chu Viễn cũng là một bài kiểm tra!
Lúc thầy Chu Viễn nói chuyện thì hơi ngập ngừng: “Điểm… điểm của Thiệu Trạm có rồi, 5…59 điểm.”
Mạnh Quốc Vĩ: “…”
Hết tin dữ này lại đến tin dữ khác truyền đến, cuối cùng Mạnh Quốc Vĩ xếp bốn bài thi lên trên bàn, họ tên thí sinh đều là hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Thiệu Trạm.
Không chỉ Mạnh Quốc Vĩ mà nội tâm của tất cả các giáo viên đều như trời long đất lở.
“Học thần.” Tiết tự học buổi sáng còn chưa bắt đầu, Hầu Tuấn vừa chia sẻ tin tức ngầm xong thì cửa lớp 7 xuất hiện một cái đầu, là bạn học lớp khác, “Thầy gọi ông đến văn phòng.”
Hứa Thịnh vốn đang núp ở bên cạnh chuẩn bị chơi game, vừa mới bắt đầu thì lập tức thoát ra.
Cậu ngồi thẳng dậy, thầm nói chuyện nên đến vẫn không thể tránh được.
Trước khi Thiệu Trạm đứng dậy nhỏ giọng nói: “Tính sổ với cậu sau.”
Hứa Thịnh rụt cổ lại.
Chí có Hầu Tuấn nhìn Thiệu Trạm với ánh mắt ngưỡng mộ, thốt ra một câu cảm thán: “Anh Trạm, chắc chắn là có điểm rồi, lão Mạnh không chờ kịp muốn biểu dương ông đó!”
Bầu không khí trong văn phòng không giống bình thường.
Trước đây vào giờ này, người đến người đi trong văn phòng, ồn ào đến mức nửa cái hành lang bên ngoài cũng có thể nghe thấy. Nhưng mà hôm nay, đoạn đường Thiệu Trạm đi lại yên tĩnh lạ thường.
Cậu đưa tay gõ cửa: “Em đến rồi ạ.”
Mạnh Quốc Vĩ quăng hai viên thuốc vào miệng, thuốc an thần sau đó uống nước nuốt xuống, lúc này mới điều chỉnh xong giọng nói: “Vào… vào đi.”
“Thưa thầy.” Mặc dù rất không muốn đối diện với chuyện sắp sửa xảy ra, nhưng Thiệu Trạm vẫn hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh nói, “Thầy tìm em ạ.”
Ánh mắt Mạnh Quốc Vĩ phức tạp nhìn học sinh đã từng là người đáng tự hào nhất.
Thiếu niên thiên tài Thiệu Trạm của anh.
Niềm tự hào của Lục trung Lâm Giang.
…
Mạnh Quốc Vĩ đang định nói chuyện thì ở lại có tiếng nói: “Thư thầy.”
Hứa Thịnh gõ cửa xong, trước khi Mạnh Quốc Vĩ nói chuyện thì tùy tiện cầm lên một quyển sách giáo khoa ở trên bàn, ánh mắt đối diện với Thiệu Trạm một cái, sau đó nghiêm túc nói bậy: “Thưa thầy, em có mấy câu không biết làm, muốn nhờ thầy giảng ạ.”
Kích thích Mạnh Quốc Vĩ nhận được hôm nay đã quá nhiều rồi, cộng thêm một “Hứa Thịnh đến hỏi bài” có thể là do vật cực tất phản*, tâm trạng anh vậy mà không có chút gợn sóng nào. (*sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại)
Mạnh Quốc Vĩ thở dài, tạm thời gác cuộc nói chuyện với Thiệu Trạm lại, nói: “Vào đi.”
“Cậu đến đây làm gì?” Nhân lúc Mạnh Quốc Vĩ nhận sách, Thiệu Trạm nhỏ giọng hỏi.
“… Sợ cậu chết trong văn phòng.” Hứa Thịnh nói bên tai hắn.
Quyển sách này Hứa Thịnh tiện tay cầm thật, cũng không thèm nhìn, đến khi đưa cho Mạnh Quốc Vĩ mới biết mình cầm nhầm sách: “Đây là sách giáo khoa lớp 10?”
Hứa Thịnh vội nói: “À, đúng… em yếu căn bản.”
Mạnh Quốc Vĩ: “…”
Anh thật sự không có tâm trạng, khép quyển sách giáo khoa lớp 10 mới tinh kia lại, nói với Hứa Thịnh: “Em ra ngoài trước đi, nghỉ giữa tiết sau lại đến. Thầy có chuyện muốn nói với bạn Thiệu Trạm.”
Phản ứng của Hứa Thịnh vốn dĩ rất nhanh, đặc biệt là trải qua một tháng trước, tình huống nào cũng có thể ứng đối tự nhiên, cậu cầm sách giáo khoa nói: “Không sao, đúng lúc em cũng muốn tìm thầy Chu Viễn hỏi mấy câu toán.”
Bàn làm việc của Chu Viễn ở ngay bên cạnh, rất gần.
Hứa Thịnh chưa chuẩn bị câu hỏi, thuận miệng bịa một câu “không hiểu nội dung bài học của tiết tuần trước lắm”, sau đó một tai nghe Chu Viễn lật sách giáo khoa ra giải thích công thức, một tai nghe ngóng Mạnh Quốc Vĩ nói chuyện với Thiệu Trạm.
Mạnh Quốc Vĩ tiêu tốn một sức lực rất lớn mới mở miệng nói: “Là vầy, điểm kiểm tra tháng lần này có rồi.”
Thiệu Trạm “vâng” một tiếng.
Mạnh Quốc Vĩ: “Cuộc sống gần đây không gặp chuyện gì chứ?”
Thiệu Trạm: “Không có.”
Mạnh Quốc Vĩ: “Liên quan đến thành tích đợt kiểm tra này…Các giáo viên có mấy vấn đề muốn hỏi em, em đừng căng thẳng, em có suy nghĩ gì cũng có thể nói với giáo viên, chúng ta cùng nhau vượt qua.”
Nói xong, Mạnh Quốc Vĩ đẩy mấy bài thi qua.
Cuối cùng Thiệu Trạm cũng nhìn thấy Hứa Thịnh trả lời câu hỏi thành cái gì.
Điểm số một hàng đỏ chói đập vào ánh mắt của mọi người.
Mạnh Quốc Vĩ: “Chữ của em xảy ra chuyện gì vậy?”
Chữ của Hứa Thịnh hắn không thể nào giải thích.
Thiệu Trạm nhắm mắt: “Dạo này em đang luyện kiểu cuồng thảo.”
“…”
Có rất nhiều vấn đề Mạnh Quốc Vĩ muốn hỏi, mỗi một câu hỏi trên từng bài kiểm tra anh đều cảm thấy hoang mang tột cùng, thậm chí anh muốn hỏi thẳng “sao em lại làm thành thế này”, nhưng lại sợ trước khi làm rõ mọi chuyện sẽ làm tổn thương Thiệu Trạm.
Mạnh Quốc Vĩ chỉ có thể lựa ra mấy vấn đề có mang tính tiêu biểu, anh chỉ vào cột bài viết môn tiếng Anh, lần này đề bài viết của môn tiếng Anh là “đọc hiểu”, chủ yếu là bảo thí sinh thảo luận về lợi ích của việc giữ thói quen đọc, anh khó khăn nói: “Bài làm tiếng Anh, câu đầu tiên em viết, “Old people said, read read huahuahua, write shuashuashua, là có ý gì?”
Thiệu Trạm: “…?”
Một tuần mới lại đến.
Dòng xe chạy không ngừng ở cổng trường, học sinh đeo ba lô đi thành từng tốp đi vào trong trường, cửa hàng văn phòng phẩm vẫn đông nghịt người như thường, cửa hàng sẽ bán các hàng hóa văn phòng phẩm của ngôi sao đang nổi, lần nào trưng lên kệ cũng đều có thể thu hút sự tranh giành. Mặc dù Lục trung Lâm Giang không bắt buộc học sinh cuối tuần không được về, nhưng học sinh nội trú cơ bản đều là một tháng về nhà một lần, dần dần trở thành quy định bất thành văn.
Cổng hông trường.
Cố Diêm Vương vừa bắt được mấy tên học sinh vi phạm nội quy nhà trường, kéo những học sinh đó qua bên cạnh đứng thành một hàng: “Em, đồng phục đâu? Còn em nữa, cuối tuần nghỉ một cái quay về đã muốn tạo phản rồi à? Em tưởng rằng em nhuộm một nhúm tóc ở bên dưới thì người khác sẽ không nhìn thấy à?!”
Vì để đu theo mốt, có vài học sinh chỉ dám nhuộm tóc bên dưới, lớp tóc bên trên che lại, nếu như không bị gió thổi lộn xộn thì sẽ không dễ bị người khác phát hiện.
Dáng vẻ Cố Diêm Vương tự nhiên, lấy ra một cái kéo gấp từ trong túi: “Cắt cái nhúm tóc đó của em xong rồi vào trường.”
Cố Diêm Vương dạy dỗ từng người xong thì đi về phía cuối hàng, nhìn thấy một góc áo màu đen, dáng người thiếu niên cao gầy, đứng ở đây vô cùng nổi bật.
Hứa Thịnh xách bữa sáng đứng ở cuối hàng: “Chào buổi sáng chủ nhiệm Cố.”
Trước đó Cố Diêm Vương coi như vẫn bình tĩnh, nhưng thầy Cố vừa nhìn thấy Hứa Thịnh thì lập tức hình thành phản xạ có điều kiện, cơn giận tức khắc từ lồng ngực xông thẳng lên đỉnh đầu: “Hứa Thịnh, em đến đây làm gì? Vừa rồi tôi có bắt em sao?”
“Không ạ.” Hứa Thịnh là tự giác vào hàng: “Chỉ là muốn đến chào thầy một tiếng, hai ngày cuối tuần không gặp, có hơi nhớ thầy ạ.”
“Đừng, em vẫn nên nhớ nội quy của Lục trung chúng ta nhiều hơn đi. Em bớt lượn qua lượn lại trước mặt tôi đã là sự quan tâm lớn nhất với tôi rồi. Lại không mặc đồng phục, với cái khoen tai kia của em, nói bao nhiêu lần rồi.” Cố Diêm Vương bắt đầu đau đầu, “Mau cút đi cho tôi! Cút đi được bao xa thì cút đi!”
Hứa Thịnh là cố ý đến nghe chửi.
Cậu chưa bao giờ nhớ mong giọng nói to tiếng của Cố Diêm Vương đến thế.
Khi làm Thiệu Trạm, giọng điệu nhẹ nhàng của Cố Diêm Vương khiến cậu sởn cả tóc gáy, bị cách nói kiểu “em đúng là niềm tự hào nhỏ bé của thầy” tấn công một tháng dài đằng đẵng, trong lòng Hứa Thịnh luôn cảm thấy khó chịu. Bây giờ bị Cố DIêm Vương mắng một trận ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác sai vị trí đảo ngược biến mất, bây giờ coi như là đã đúng vị trí rồi.
Hứa Thịnh nghe lời cút đi: “Tạm biệt chủ nhiệm Cố.”
Trước giờ cậu luôn vào lớp muộn, không phải đến trễ thì là vắng mặt, nhưng một tháng trôi qua, cuộc sống học đường bất giác đã có thay đổi: 6 giờ sáng cậu thức dậy, đến lớp sớm 20 phút, cậu cũng cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Lớp 11-7 mới có mấy người, ngoại trừ học sinh trực nhật thì chỉ còn vài bạn học.
Sau đó cậu nhìn thấy cuộc sống học đường của bạn cùng bàn cũng bất giác có thay đổi:
Mấy người Hầu Tuấn, Cao Chí Bác, Đàm Khải đang vây xung quanh Thiệu Trạm gọi “anh Trạm”.
“Anh Trạm, có thể cho tiểu đệ mượn bài tập chiêm ngưỡng chút không?” Hầu Tuấn nói, “Tui đảm bảo, thật sự chỉ tham khảo, không có chép.”
Đàm Khải: “Anh Trạm, mặc dù tui không thể đảm bảo, nhưng tui sẽ cố hết sức kiềm chế bản thân.”
Cao Chí Bác: “Anh Trạm, câu hỏi này tui đã tư duy độc lập rất lâu, vẫn không có manh mối, tui vẫn phải tư duy độc lập tiếp sao?”
Từ lúc bước vào lớp âm thanh bên tai Thiệu Trạm không hề ngừng lại, giống như có mười Hứa Thịnh đứng bên cạnh nói chuyện vậy, nhưng mà không ngờ, dường như hắn cũng không cảm thấy phiền lắm.
Hứa Thịnh bước vào từ cửa sau, phá vỡ vòng vây, Hầu Tuấn nhìn thấy một bàn tay duỗi ra trước, hai ngón tay móc vào túi ni -lông, sau đó cậu ta mới nhìn thấy cái áo thun mang tính biểu tượng của anh đại. Hứa Thịnh đặt bữa sáng trong tay lên trên bàn Thiệu Trạm, kéo ghế ra ngồi xuống: “Không biết cậu thích ăn gì nên mua đại.”
Thiệu Trạm vươn tay lật vở bài tập ra, quăng cho đám Hầu Tuấn luôn, rồi nói: “Đây là cái gì?”
Hứa Thịnh: “Bữa sáng đó.”
Tất cả mọi người ngay lập tức bắt được thông tin quan trọng:
Anh đại mua bữa sáng cho học thần.
Hầu Tuấn cẩn thận chìa tay nhận lấy quyển vở bài tập Thiệu Trạm quăng qua, trong lòng suy nghĩ phức tạp, hai người này sao ngày nào cũng ráng làm những chuyện khiến người khác suy nghĩ viển vông vậy?!
“Cảm ơn anh Trạm.” Hầu Tuấn gõ lần lượt lên đầu Đàm Khải và Cao Chí Bác, dùng chiến thuật rút lui dẫn hai người đi, “Đại ân đại đức không thể báo đáp, không làm phiền hai người nữa.”
Thiệu Trạm tưởng rằng bữa sáng chỉ là thuận miệng nói, hắn lạnh lùng bảo: “Không cần.”
Hứa Thịnh: “Con người tôi nói được làm được.”
Thiệu Trạm im lặng mấy giây, sau đó hắn khép quyển đề sai trên bàn lại, hơi dựa ra sau, mặt mày lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại giống như cất giấu mấy phần ý nghĩ thâm sâu khó dò, nói ra một câu mang theo chút cảm giác áp bách lại hơi mập mờ: “Cho nên bảo cậu làm gì cũng được?”
“…” Hứa Thịnh nói, “Cậu nhìn thấy à?”
Đm.
Nếu giờ trên đất có một cái lỗ thì cậu sẽ chui vào ngay.
Cũng may là sự áp bách trên người Thiệu Trạm nhanh chóng ngừng lại, sắp vào lớp rồi, hắn cầm túi đựng bữa sáng móc vào bên cạnh nói: “Không có yêu cầu gì khác với cậu, vào lớp im miệng bớt nói, im lặng một chút.”
“…”
Thật ra Hứa Thịnh vẫn còn một câu quan trọng nhất không dám nói, ăn nhiều một chút, ăn no xong lên đường bình an.
Tốc độ tham khảo bài tập của Hầu Tuấn rất nhanh, cậu ta tìm ra bước làm sai, phát hiện là do vẽ đồ thị hàm số có vấn đề, sau khi sửa lại thì trả vở bài tập lại cho Thiệu Trạm, tiện thể thông báo một tin cho hai người: “Sáng sớm tui đến văn phòng của lão Mạnh, bọn họ đã chấm xong bài kiểm tra rồi, buổi sáng đang kết điểm, chắc là trước khi vào học thì có điểm rồi.”
Hô hấp của Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đều ngừng lại.
Hầu Tuấn thở dài: “Anh Trạm, tui ganh tỵ với ông quá, haiz, tui căng thẳng muốn chết rồi.”
Hứa Thịnh thầm nói, không, cậu không biết chúng tôi căng thẳng cỡ nào đâu.
Trên thực tế, tối qua Hứa Thịnh không có ngủ ngon, Thiệu Trạm cũng không tốt hơn chỗ nào.
Hứa Thịnh hỏi dò: “Buổi sáng lúc ông đi, bầu không khí trong văn phòng bình thường không?”
Hầu Tuấn không biết câu nói này của Hứa Thịnh có ý gì, cậu ta nghĩ một chút nói: “Rất… rất yên lặng.”
Hứa Thịnh lại hỏi: “Trạng thái tinh thần của lão Mạnh thì sao? Cũng bình thường chứ? Có thể không chỉ trạng thái tinh thần ví dụ như xuất hiện huyết áp tăng, nhịp tim không cân bằng các kiểu vấn đề về sức khỏe, hoặc là nghiêm trọng hơn một chút… hôm nay trường có xe cứu thương ra vào không?”
Hầu Tuấn: “Hả?”
Trạng thái tinh thần của Mạnh Quốc Vĩ mười phút trước vẫn còn đang trong trạng thái bình thường, đến khi lật một bài kiểm tra ra xem thử thì lộ ra bài thi kia, Mạnh Quốc Vĩ nhìn thoáng qua, cứng nhắc gõ chữ vào máy tính: Học và tên thí sinh, Thiệu Trạm; số thứ tự, 1; điểm môn Văn…
Mấy hôm nay tiếp xúc với quá nhiều bài kiểm tra, chờ Mạnh Quốc Võ gõ chữ xong, chuỗi ký tự này mới chính thức vào trong đầu anh, một giây sau mới kịp phản ứng.
Anh đột ngột dừng động tác lại, mắt mở to, kéo giao diện lên, nhìn lại một lần nữa.
Điểm môn Văn…
Con ngươi Mạnh Quốc Vĩ dần dần mở rộng, tay đang cầm chuột khẽ run lên, toàn thân cứng ngắc ngôi yên tại chỗ, giáo viên các môn khác ở bên cạnh gọi anh anh cũng không có phản ứng: “Thầy Mạnh, thầy Mạnh!”
… 65 điểm.
Mạnh Quốc Vĩ cúi đầu nhìn bài kiểm tra, chữ trên đó điên cuồng, buông thả, giống như một con trâu rừng đang tùy ý chạy như điên trên thảo nguyên đâm đầu lung tung, hoàn toàn không phải nét chữ bình thường của Thiệu Trạm.
Tựa như dài đằng đẳng nửa thể kỷ, lúc này bên tai anh mới loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của giáo viên khác: “Thầy Mạnh…”
Mạnh Quốc Vĩ mất hồn mất vía trả lời: “Hả?”
Chu Viễn tay run run đứng lên, suýt nữa thì không đứng vững, tay vịn bàn làm việc mới khó khăn chống đỡ cơ thể của mình, trong tay thầy Chu Viễn cũng là một bài kiểm tra!
Lúc thầy Chu Viễn nói chuyện thì hơi ngập ngừng: “Điểm… điểm của Thiệu Trạm có rồi, 5…59 điểm.”
Mạnh Quốc Vĩ: “…”
Hết tin dữ này lại đến tin dữ khác truyền đến, cuối cùng Mạnh Quốc Vĩ xếp bốn bài thi lên trên bàn, họ tên thí sinh đều là hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Thiệu Trạm.
Không chỉ Mạnh Quốc Vĩ mà nội tâm của tất cả các giáo viên đều như trời long đất lở.
“Học thần.” Tiết tự học buổi sáng còn chưa bắt đầu, Hầu Tuấn vừa chia sẻ tin tức ngầm xong thì cửa lớp 7 xuất hiện một cái đầu, là bạn học lớp khác, “Thầy gọi ông đến văn phòng.”
Hứa Thịnh vốn đang núp ở bên cạnh chuẩn bị chơi game, vừa mới bắt đầu thì lập tức thoát ra.
Cậu ngồi thẳng dậy, thầm nói chuyện nên đến vẫn không thể tránh được.
Trước khi Thiệu Trạm đứng dậy nhỏ giọng nói: “Tính sổ với cậu sau.”
Hứa Thịnh rụt cổ lại.
Chí có Hầu Tuấn nhìn Thiệu Trạm với ánh mắt ngưỡng mộ, thốt ra một câu cảm thán: “Anh Trạm, chắc chắn là có điểm rồi, lão Mạnh không chờ kịp muốn biểu dương ông đó!”
Bầu không khí trong văn phòng không giống bình thường.
Trước đây vào giờ này, người đến người đi trong văn phòng, ồn ào đến mức nửa cái hành lang bên ngoài cũng có thể nghe thấy. Nhưng mà hôm nay, đoạn đường Thiệu Trạm đi lại yên tĩnh lạ thường.
Cậu đưa tay gõ cửa: “Em đến rồi ạ.”
Mạnh Quốc Vĩ quăng hai viên thuốc vào miệng, thuốc an thần sau đó uống nước nuốt xuống, lúc này mới điều chỉnh xong giọng nói: “Vào… vào đi.”
“Thưa thầy.” Mặc dù rất không muốn đối diện với chuyện sắp sửa xảy ra, nhưng Thiệu Trạm vẫn hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh nói, “Thầy tìm em ạ.”
Ánh mắt Mạnh Quốc Vĩ phức tạp nhìn học sinh đã từng là người đáng tự hào nhất.
Thiếu niên thiên tài Thiệu Trạm của anh.
Niềm tự hào của Lục trung Lâm Giang.
…
Mạnh Quốc Vĩ đang định nói chuyện thì ở lại có tiếng nói: “Thư thầy.”
Hứa Thịnh gõ cửa xong, trước khi Mạnh Quốc Vĩ nói chuyện thì tùy tiện cầm lên một quyển sách giáo khoa ở trên bàn, ánh mắt đối diện với Thiệu Trạm một cái, sau đó nghiêm túc nói bậy: “Thưa thầy, em có mấy câu không biết làm, muốn nhờ thầy giảng ạ.”
Kích thích Mạnh Quốc Vĩ nhận được hôm nay đã quá nhiều rồi, cộng thêm một “Hứa Thịnh đến hỏi bài” có thể là do vật cực tất phản*, tâm trạng anh vậy mà không có chút gợn sóng nào. (*sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại)
Mạnh Quốc Vĩ thở dài, tạm thời gác cuộc nói chuyện với Thiệu Trạm lại, nói: “Vào đi.”
“Cậu đến đây làm gì?” Nhân lúc Mạnh Quốc Vĩ nhận sách, Thiệu Trạm nhỏ giọng hỏi.
“… Sợ cậu chết trong văn phòng.” Hứa Thịnh nói bên tai hắn.
Quyển sách này Hứa Thịnh tiện tay cầm thật, cũng không thèm nhìn, đến khi đưa cho Mạnh Quốc Vĩ mới biết mình cầm nhầm sách: “Đây là sách giáo khoa lớp 10?”
Hứa Thịnh vội nói: “À, đúng… em yếu căn bản.”
Mạnh Quốc Vĩ: “…”
Anh thật sự không có tâm trạng, khép quyển sách giáo khoa lớp 10 mới tinh kia lại, nói với Hứa Thịnh: “Em ra ngoài trước đi, nghỉ giữa tiết sau lại đến. Thầy có chuyện muốn nói với bạn Thiệu Trạm.”
Phản ứng của Hứa Thịnh vốn dĩ rất nhanh, đặc biệt là trải qua một tháng trước, tình huống nào cũng có thể ứng đối tự nhiên, cậu cầm sách giáo khoa nói: “Không sao, đúng lúc em cũng muốn tìm thầy Chu Viễn hỏi mấy câu toán.”
Bàn làm việc của Chu Viễn ở ngay bên cạnh, rất gần.
Hứa Thịnh chưa chuẩn bị câu hỏi, thuận miệng bịa một câu “không hiểu nội dung bài học của tiết tuần trước lắm”, sau đó một tai nghe Chu Viễn lật sách giáo khoa ra giải thích công thức, một tai nghe ngóng Mạnh Quốc Vĩ nói chuyện với Thiệu Trạm.
Mạnh Quốc Vĩ tiêu tốn một sức lực rất lớn mới mở miệng nói: “Là vầy, điểm kiểm tra tháng lần này có rồi.”
Thiệu Trạm “vâng” một tiếng.
Mạnh Quốc Vĩ: “Cuộc sống gần đây không gặp chuyện gì chứ?”
Thiệu Trạm: “Không có.”
Mạnh Quốc Vĩ: “Liên quan đến thành tích đợt kiểm tra này…Các giáo viên có mấy vấn đề muốn hỏi em, em đừng căng thẳng, em có suy nghĩ gì cũng có thể nói với giáo viên, chúng ta cùng nhau vượt qua.”
Nói xong, Mạnh Quốc Vĩ đẩy mấy bài thi qua.
Cuối cùng Thiệu Trạm cũng nhìn thấy Hứa Thịnh trả lời câu hỏi thành cái gì.
Điểm số một hàng đỏ chói đập vào ánh mắt của mọi người.
Mạnh Quốc Vĩ: “Chữ của em xảy ra chuyện gì vậy?”
Chữ của Hứa Thịnh hắn không thể nào giải thích.
Thiệu Trạm nhắm mắt: “Dạo này em đang luyện kiểu cuồng thảo.”
“…”
Có rất nhiều vấn đề Mạnh Quốc Vĩ muốn hỏi, mỗi một câu hỏi trên từng bài kiểm tra anh đều cảm thấy hoang mang tột cùng, thậm chí anh muốn hỏi thẳng “sao em lại làm thành thế này”, nhưng lại sợ trước khi làm rõ mọi chuyện sẽ làm tổn thương Thiệu Trạm.
Mạnh Quốc Vĩ chỉ có thể lựa ra mấy vấn đề có mang tính tiêu biểu, anh chỉ vào cột bài viết môn tiếng Anh, lần này đề bài viết của môn tiếng Anh là “đọc hiểu”, chủ yếu là bảo thí sinh thảo luận về lợi ích của việc giữ thói quen đọc, anh khó khăn nói: “Bài làm tiếng Anh, câu đầu tiên em viết, “Old people said, read read huahuahua, write shuashuashua, là có ý gì?”
Thiệu Trạm: “…?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook