Dịch: LTLT

Mạnh Quốc Vĩ lúc này vẫn chưa nhận ra, anh tưởng rằng anh sẽ nhìn thấy tiến bộ vượt bậc trong một tháng của các em học sinh, nhưng anh hoàn toàn không biết mình sẽ nhìn thấy gì.

Tiếng chuông hết tiết tự học vang lên.

Lời nói của Cố Diêm Vương phát ra từ trong loa, nặng nề ho mấy tiếng: “Kiểm tra tháng sắp sửa bắt đầu rồi, các thí sinh hãy yên lặng, trật tự đi đến phòng thi của mình, xác nhận xong đã mang đủ dụng cụ đi thi chưa, đọc đề cẩn thận, nhớ đọc mục chú ý, khi tô đáp án nhớ nhìn rõ ràng, đừng tô sai.”

“Môn thi đầu tiên là Ngữ Văn, thời gian thi 150 phút, mọi người sắp xếp thời gian hợp lý…”

Trong phòng 11-7, Hầu Tuấn vừa hướng dẫn mọi người xếp bàn xong, xếp thành một người một bàn

Sau đó, các bạn lớp 7 cầm bóp viết lục tục đi ra ngoài, dòng người trên hành lang chia thành mấy hướng, có học sinh ở bên ngoài hành lang nhỏ giọng: “Nghe nói lần này cậu thi phòng đầu tiên, vậy chẳng phải là thi cùng với học thần sao?”

“Đúng vậy, lần trước sau khi có bảng xếp hạng kiểm tra chất lượng thì tôi đã bắt đầu mong chờ lần thi kế tiếp rồi.” Một học sinh khác không kiềm nén được tâm trạng phấn khích. Chỉ là lời nói này nếu để Hứa Thịnh nghe thấy có thể sẽ sụp đổ tại chỗ, “Mong kiểm tra tháng này lâu lắm rồi.”

“Cậu thi phòng thứ mấy?”

“Tôi à, phòng thứ ba, lần trước thi sai nhiều quá, đừng nhắc nữa.”

“…”

Tiếng nói trên hành lang từ từ nhỏ dần.

Hứa Thịnh và Thiệu Trạm tính trao đổi mấy chuyện cần chú ý, Hứa Thịnh kiểm tra rất đơn giản: “Nếu như không biết làm gì thì ngủ đi.”

Thiệu Trạm nhớ đến thiếu niên ngồi bên tay phải của hắn hôm kiểm tra chất lượng, cả quá trình đều dùng gáy hướng về giáo viên giám thị.

Hắn không nói gì.

Hứa Thịnh dựa vào bên cạnh bàn học của Thiệu Trạm, cong tay gõ mấy cái nói: “Cậu không có gì muốn nói sao?”

Thiệu Trạm đứng dậy, cầm bút mực đã chuẩn bị xong ở trong tay, hắn nói: “Không ôm hy vọng gì với cậu.”

“Thành thật một chút.” Khi đi ngang qua người Hứa Thịnh, Thiệu Trạm ngừng lại, hắn chỉ cần lệch đi mấy độ thì môi có thể đụng vào vành tai của Hứa Thịnh, giọng nói mạnh mẽ của Hứa Thịnh bị hắn làm cho dính thêm mấy phần lạnh lùng, hắn thấp giọng nói bên tai Hứa Thịnh, “Bớt gây phiền phức.”

“Đúng rồi.”

Thiệu Trạm lúc đi đến cửa lại ngừng lại, thật sự nhớ ra còn có chuyện phải chú ý: “Đừng viết Hamlet đấy.”

Hứa Thịnh: “…”

Phòng thi thứ nhất và phòng thi cuối cùng cách nhau khá xa, cách một đoạn đường dài.

Hứa Thịnh điều chỉnh lại tâm trạng, đi về phía phòng thi thứ nhất. Tuy trong lòng cậu rất hoang mang, nhưng dù sao cũng là người cứ hai ba ngày là lên bục cờ đọc bản kiểm điểm, chuyện quản lý vẻ mặt bên ngoài cậu vẫn có năng lực làm được.

Thế là tất cả các thí sinh ở phòng thi đầu tiên nhìn thấy học thần dùng tư thế vô cùng tiêu sái và bình tĩnh đi ngang qua cửa sổ đằng sau, rõ ràng là lần đầu tiên cậu đến nhưng lại giống như bước ra được nhịp chân đã từng đến phòng thi này mấy ngàn lần vậy. Cổ áo đồng phục trên người học thần hơi mở ra, vào cửa chưa lên tiếng đã cười trước, cong môi chào hỏi với các bạn học ở trong phòng.

Vẻ ngoại của Thiệu Trạm vốn đã gây chú ý, sau khi rút hết khí lạnh lại có một khí chất không nói nên lời.

“!”

“À, học thần.” Trong mắt bạn học có số thứ tự cách Hứa Thịnh khá gần đã sắp bắn ra bong bóng rồi, nhỏ giọng nói.

Trong lúc nhất thời sự chú ý của cả căn phòng đều chuyển lên người học thần.

Hứa Thịnh chào hỏi với những thí sinh ở phòng thi đầu tiên xong xuôi, vừa nhìn thấy ký hiệu số 1 dán ở trên chỗ đầu tiên bên tay trái, cậu đặt bóp viết trong tay lên, ngồi xuống chờ bắt đầu kiểm tra.

Ngồi ở vị trí của Thiệu Trạm, trong lòng thật sự khó diễn tả thành lời.

Người ngồi đằng sau cậu chính là “hạng hai vạn năm” đã từng cùng cậu kéo cờ.

“Hạng hai vạn năm” nâng tay đẩy mắt kính, lúc này còn không quên khiêu chiến với cậu: “Cậu chờ đấy, lần kiểm tra này tôi chuẩn bị rất đầy đủ.”

Hứa Thịnh thầm nói, anh trai này, cậu không cần chuẩn bị, vị trí hạng một lần này 90% là của cậu rồi.

Nhưng mà Hứa Thịnh nghĩ lại, khi đối diện với câu hỏi của các bạn học như “học thần tôi căng thẳng quá, cậu có căng thẳng không”, cậu nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bắt chước giọng điệu lạnh nhạt của Thiệu Trạm lúc bình thường: “Tôi không biết căng thẳng rốt cuộc là cảm giác gì, vì tôi chưa bao giờ có tâm trạng ấy.”

… Không hổ là học thần.

Trong lòng các bạn học đều khen, đỉnh ghê.

Lại có người hỏi: “Học thần, học thần, theo cậu thấy, lần kiểm tra tháng này của chúng ta có khó lắm không?”

Hứa Thịnh: “Tôi cũng không biết cái gì là khó.”

“Vậy học thần, lần kiểm tra này cậu chuẩn bị thế nào?”

“Chuẩn bị?”

Hứa Thịnh bị Thiệu Trạm đè đầu học bù một tuần nhưng vẫn đạt không trung bình tất cả các môn suy nghĩ một lát nói: “Mấy thứ này còn cần chuẩn bị à?”

Mẹ nó! Đây chính là chênh lệch giữa học thần và những người khác!

Tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục.

Nếu như là kiểm tra bình thường, các bạn học khác hoàn toàn không dám chủ động nói chuyện với học thần, nhưng hôm nay học thần hình như tâm trạng rất tốt, thậm chí còn trả lời nhiều câu hỏi của các bạn học đến vậy, thế là có người lớn gan hỏi: “Học thần, có thể cho tôi sờ tay cậu chút không?”

Hứa Thịnh nhìn thì bình tĩnh nhưng thật ra đang suy nghĩ lát nữa thi thế nào: “?”

Bạn học kia vẻ mặt xấu hổ, lại nói: “Tôi căng thẳng quá, sợ không thi được, muốn ké chút may mắn của học thần.”

Hành động này giống như vô số bài post “lạy thi thần” trong tieba, nguyên lý giống nhau, cũng vì bình thường Thiệu Trạm thi thật sự quá nghịch thiên, trong trường lưu truyền một truyền thuyết dân gian: Nếu như tóm được học thần, chà trên người thật một lát, thành tích thi cử chắc chắn sẽ tăng mạnh bất ngờ.

HỨa Thịnh không có bài xích chuyện sờ tay, dù sao cũng chẳng phải tay cậu.

Chủ yếu là cậu sợ đối phương dính phải những thứ không nên dính.

… Ví dụ như vận may thi cử của người cuối cùng trong phòng thi cuối cùng.

Nghĩ đến phòng thi cuối cùng, Hứa Thịnh thầm nói, cũng không biết Thiệu Trạm thế nào rồi, học sinh ba tốt như hắn…

Hứa Thịnh nhớ đến khung cảnh tái hiện bên ngoài quán net hôm ấy với hình xăm trên lưng.

Được thôi, hình như cũng không phải ba tốt.

Cùng lúc này, “học sinh ba tốt” Thiệu Trạm đúng lúc đi đến cửa phòng thi cuối cùng.

Lục trung Lâm Giang nói thế nào cũng là trường trọng điểm, nhưng trường học nào cũng có người sau khi lên cấp 3 bỗng nhiên suy sụp tinh thần thành tích tụt dốc. Tập trung trong phòng thi cuối cùng đều là những học sinh kém không học hành.

Đương nhiên những học sinh này so với Hứa Thịnh đều là học sinh kém gặp học sinh đỡ kém.

Bọn họ không có học dốt hoàn toàn như Hứa Thịnh, cũng không dám làm việc khoa trương như Hứa Thịnh, biểu hiện của khoa trương cụ thể là: Hễ là thi cử đều chỉ để lại một cái ót cho giám thị, khi giám thị kêu lên hỏi, cậu cũng có thể hờ hững ngẩng đầu nói “Thầy không nói thi không được ngủ mà, dù sao thì không ngủ em làm cũng không được, hay là thầy muốn tìm em tám chuyện?”

Khung cảnh bình thường ở phòng thi cuối cùng là thiếu niên ngồi ở trong góc chống đầu, miễn cưỡng viết bài thi một lát, viết xong thì quăng bút qua một bên, nằm sấp xuống bàn ngủ.

Cũng không có giáo viên nào dám quản cậu.

Khi Thiệu Trạm bước vào, thí sinh của phòng thi cuối vẫn đang lộn xộn, phía cuối phòng học tụ tập một đám người: “Phao của mày làm được đó, cho tao mượn xem thử, in ở chỗ nào vậy? Chữ có thể thu nhỏ đến vậy hả?”

Một học sinh khác nói: “Đừng đụng lung tung, tao vừa xếp xong, một tờ Ngữ Văn thơ cổ, một tờ công thức Toán, một tờ cấu trúc câu tiếng Anh, viết bài viết có thể dùng được, mày đừng làm lộn của tao.”

Mấy người đó ở cuối phòng học thảo luận xem lát nữa phải chép phao thế nào.

Khung cảnh quá quen thuộc.

Thiệu Trạm ngừng lại ở cửa lớp, bớp viết cầm trong tay tự dưng nắm chặt, bỗng nhiên suy nghĩ ùa về. Khung cảnh trong hồi ức theo tiếng gọi “anh Trạm” hiện lên ở trong đầu lùi về sau.

Mấy tên thiếu niên từ trong ngõ hẻm bước ra, tên cầm đầu cạo đầu đinh: “Anh Trạm, vẫn là anh lợi hại, mấy kẻ gây sự kia bây giờ chỉ có thể quỳ xuống đất gọi ba.”

Một tên khác có dáng vẻ hơi lùn, nhưng mắt rất to, tên lùn hỏi: “Lát nữa thi rồi, chúng ta có đi không?”

Đầu đinh đánh cậu ta một phát thật mạnh: “Mẹ nó mày hỏi cái câu óc chó gì vậy. Tụi tao có khi nào đi thi? Câu nói này của mày thể hiện đám thiếu niên lưu manh tụi tao vẫn chưa có chuyên nghiệp!”

Tên lùn sờ gáy, có hơi oan ức nói: “Anh Trạm lần nào cũng thi.”

“Thời gian thi còn bao nhiêu?” Thiếu niên dựa vào tường hỏi.

Tên lùn nói: “Có lẽ là mười phút.”

Đầu đinh ngạc nhiên nói: “Anh Trạm? Anh đi thi thật à? Trường chúng ta thi đều là kỹ xảo gian lận, không có gì cần phải thi hết…”

Thiệu Trạm nhìn mình ở một tuyết thời gian khác dụi tắt thuốc lá, nâng tay lên, dùng lòng bàn tay lau vết thương ở khóe miệng, thiếu niên đi xuyên qua lối đi bộ, sau đó một tay chống lên tay vịn bên đường băng qua, để lại một câu: “Tùy tiện thi thôi.”

Khiến Thiệu Trạm thu lại suy nghĩ là ánh mắt nóng bỏng của mấy học sinh ở cuối phòng học giống như hận không thể đâm xuyên qua hắn, và một tiếng hét vô cùng dữ dội: Hứa Thịnh!”

Thiệu Trạm hoàn hồn: “?”

Học sinh chuẩn bị mấy xấp tài liệu ngồi ở hàng thứ hai đếm ngược, theo chỗ ngồi này thì chắc hẳn là đứng áp chót.

Áp chót nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ kích động, lại hét lên: “Mày còn dám đến!”

Thiệu Trạm: “…”

Khung cảnh này quen thuộc quá chừng, ngay cả lời thoại cũng giống như được truyền lại.

Hắn xác nhận Hứa Thịnh không có nói cho hắn biết, ở phòng thi cũng gặp được kẻ thù.

Thiệu Trạm không biết chuyện gì dứt khoát không để ý, hắn đi qua mấy dãy bàn ở trước, khi đi ngang qua chỗ áp chót lại bị áp chót tóm cổ tay.

Khi không nhớ lại chuyện trước đây khiến cho hắn cảm thấy tự dưng bực bội.

Tâm trạng bây giờ của Thiệu Trạm thật sự không tốt lắm, cho rằng áp chót muốn ra tay, hắn gần như dựa vào bản năng trở tay lại chế trụ tay của áp chót, áp chót chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói… Nhưng cậu ta hoàn toàn không có thời gian phản ứng, ngay sau đó đã bị người ta xách lên, lưu loát ấn lên bàn học.

“Rầm!”

Bàn học nhận một ngoại lực đẩy, cộng thêm chịu lực, phá hủy đội hình vốn được xếp ngay ngắn, dịch chuyển ra bên ngoài mấy centimet.

Người khắp phòng thi trợn mắt há hốc mồm.

“Đậu má, chuyện gì thế này…”

Thật ra bắt đầu từ lúc “Hứa Thịnh” vào cửa đã có không ít ánh mắt tập trung trên người hắn.

Áp chót sau khi “ây ya” thì hét: “Hứa Thịnh, mày điên hả?!”

Thiệu Trạm đè người ta xong mới phản ứng lại, vừa rồi hình như áp chót chỉ đơn thuần muốn ngăn hắn lại mà thôi, nghe giọng điệu chắc hẳn hai người còn rất thân, huống hồ trong trường không so được với ngoài trường, không có mấy người trực tiếp ra tay thật, cho dù có cũng không ai dám ra tay với Hứa Thịnh.

Hắn thả lỏng tay: “Xin lỗi.”

Áp chót xoa cổ tay, cũng không so đo: “Mày không có lời gì muốn nói với tao sao?”

Nói cái gì?

Áp chót hình như đã chịu oan khuất đáng sợ nào đó, lại nói: “Mày làm loại chuyện này với tao mà mày không chút áy náy nào à, mày sờ lương tâm của mình xem.”

“Lần kiểm tra trước, mày bảo tao đưa đáp án cho mày chép, kết quả thì sao… Mày nói sau khi loại trừ đáp án của tao thì xác suất trúng quả nhiên cao lên không ít!”

Cậu ta nói lần kiểm tra trước chính là lần kiểm tra chất lượng trước đó.

“Mày là đang xỉ nhục đáp án của tao.”

“…”

“Mày xỉ nhục đáp án của tao thì thôi đi, vậy mà còn ra tay đánh tao!”

Tiếng chuông kiểm tra vang lên.

Thiệu Trạm nhận lấy giấy thi môn Ngữ Văn phát xuống, trên cột họ và tên thí sinh viết hai chữ “Hứa Thịnh”, tự nhủ trong lòng quả thực là chuyện Hứa Thịnh có thể làm ra.

Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra được Hứa Thịnh ngồi ở chỗ này, dùng giọng điệu chưa tỉnh ngủ nói “sau khi loại trừ đáp án của mày thì xác suất trúng quả nhiên cao lên không ít!”

Cùng một thời gian, trong phòng thi đầu tiên.

Hứa Thịnh dùng nét chữ mà bản thân cho rằng ngay ngắn nhất, viết vào trong cột họ và tên thí sinh hai chữ: Thiệu Trạm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương