Chuyện Lạ Sau Phố Yêu
-
Chương 20: Giấc mộng đáng sợ ở viện bảo tàng (9)
Người trong phòng đang vùi đầu vào làm việc, vô cùng yên tĩnh, ai cũng không nói một câu, sợ tai họa vào thân. Hai mắt Hiểu Hạ không ngừng nhìn vào máy vi tính, trong đầu không ngừng suy nghĩ lung tung.
Lần trước David tới thông báo tổng giám đốc về hưu, sẽ có một tổng giám đốc Tiếu Nam cưỡi ngựa tới nhậm chức. Sau khi Tiếu Nam tới, Đàm Kỳ vẫn đang nghỉ ngơi, nói là mẹ bị bệnh nặng, anh ta phải ở viện chăm sóc. Anh ta cũng không bố trí công việc cho Hiểu Hạ, Hiểu Hạ làm việc cũng đơn giản, mỗi ngày sau khi xong việc thì cũng không có việc gì, nhưng tất cả mọi người đều bận, cô cũng không dám rảnh rỗi, cho nên liền tự giác sắp xếp lại tủ hồ sơ trong phòng thị trường.
Mỗi ngày mặt Quan Lâm đều âm trầm, lúc đầu nghe nói cô ấy ly hôn, sau lại nghe nói ở công ty trước hung ác giẫm đạp lên Tiếu Nam.
Ngày Tiếu Nam đến, vừa nhìn thấy cô ấy liền tiến đến ôm: “Không nghĩ rằng trên đời còn có thể làm đồng nghiệp với Lâm Lâm, thứ duyên phận này không nói rõ cũng không tả rõ được, có đúng không? Lâm Lâm?”
Ngay lúc đó vẻ mặt Quan Lâm liền có mười phần quái dị, đẩy cô ta ra lạnh lùng nói: “Hết cơn khổ liền đến ngày sung sướng, cô ngủ với David sao?” Mặt Tiếu Nam trầm xuống: “Công ty sắp có tổng thanh tra thị trường mới, cô chuẩn bị giao chuyển công việc đi.”
Quan Lâm nhìn về phía Trần Tử, Trần Tử tránh ánh mắt cô ấy, cúi đầu xuống, Quan Lâm cắn răng hỏi: “Trần Tử, những chuyện này Đàm Kỳ có biết không? Chuyện tổng giám đốc mới là Tiếu Nam, chuyện công ty lại đăng thông báo tuyển dụng tổng thanh tra thị trường mới, anh ấy có biết không?”
Trần Tử nhỏ giọng nói không biết, Tiếu Nam cười rộ lên: “Sao lại không biết? Nếu như không biết anh ta sẽ không trốn đi, còn nữa, chuyện tuyển tổng thanh tra thị trường mới là do Đàm Kỳ, tôi đã hẹn anh ta nói chuyện, anh ta liệt kê hết những sai lầm trong công việc của cô ra, lúc đầu trụ sở chính rất tán thành công việc của cô, không đồng ý để cô đi, may mà có Đàm Kỳ hỗ trợ.”
Quan Lâm vào phòng đóng sập cửa lại, sau đó là những âm thanh lốp bốp truyền đến, Tiếu Nam cười lạnh một tiếng: “Vẫn còn có tính khí như vậy, chẳng trách cô chỉ có thể làm được tổng thanh tra.”
Những việc như vậy Hiểu Hạ đều nghe Ngô Hồng kể lại, mỗi ngày cô đều nhìn văn phòng trống rỗng của Đàm Kỳ mà nghĩ, không phải anh ta và Quan Lâm yêu nhau sao? Sao lại đoạt chức vị của cô ấy? Còn trốn tránh không xuất hiện?
Sau khi cơn giận của Quan Lâm qua đi, ngày hôm sau vẫn tới công ty như thường lệ, cô ấy bắt đầu đàm phán đền bù tổn thất rời đi với Tiếu Nam, Tiếu Nam để luật sư Trần Tử nói: “Hợp đồng phòng thị trường và tư liệu của khách hàng đều ở trong tay cô, còn có một vài khoản tiền quảng cáo lớn nữa, có ứng trước cũng có tiền nợ, quảng cáo có phát sóng có cái không phát sóng, cũng có cái phát sóng một nửa. Tôi đề nghị hay là cô giải quyết trong nội bộ công ty, tạo thành một hiệp nghị với cô ấy, để cô ấy chuyển lại việc một cách rõ ràng.”
Mấy lần Tiếu Nam cùng Quan Lâm nói chuyện, càng nói càng bế tắc, liền gọi điện cho Đàm Kỳ tới.
Đàm Kỳ vừa vào cửa, Quan Lâm liền giơ tay cho anh ta một cái tát, Đàm Kỳ cũng không né tránh, mặt sưng đỏ ngồi trên ghế salon: “Lần này xem như tôi phải bồi thường cho cô rồi, lúc đầu chức vị tổng giám đốc là của cô, nhưng cô cứ nhất định đòi ly hôn, sau khi ly hôn thì sao? Tôi sẽ cưới cô chắc? Không có khả năng đó? Quan Lâm, chồng cô giấu cô ngoại tình, cô mượn rượu giải sầu, đêm hôm đó như bị điên, lúc ấy trong lòng tôi liền kiềm chế, bởi vì đó là lần đầu tiên, giữa chúng ta là quan hệ gì? Tình yêu sao? Chẳng qua chỉ là an ủi nhau lúc đau khổ mà thôi. Cho nên tôi đề cử Tiếu Nam với David, cô rời đi, quan hệ của chúng ta kết thúc.”
Quan Lâm cắn răng nói: “Sao anh không rời đi? Anh rời đi không phải là kết thúc sao? Với gia thế của anh, anh không phải là không thể tìm được cái chức tổng thanh tra thị trường.”
Đàm Kỳ cười cười “Tôi không quan tâm, chẳng qua, tôi muốn ở lại công ty, tôi muốn chứng kiến một việc.”
“Chứng kiến cái gì?” Quan Lâm lạnh lùng nói, “Cho dù anh có động lòng với Triệu Hiểu Hạ, tình cảm biến thái mà anh dành cho mẹ nuôi vẫn còn tồn tại, anh có thể phủ nhận nó sao? Có một lần anh uống rất nhiều rượu, anh lăn lộn ở trên giường, lăn qua lăn lại, liền khóc lóc gọi mẹ, anh nói anh yêu tôi, nhưng tôi vẫn rất đau khổ…”
Đàm Kỳ nhìn cô ta, ánh mắt liền trở nên nham hiểm hung ác, bỗng nhiên đứng lên lao về phía cô ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook