Hôm ấy Xương Mân sau khi dùng xong bữa liền rời đi, nói nếu quay về quá muộn sẽ bị phạt. Ngày lại ngày trôi qua, bầu trời luôn trong xanh, trên mặt Tuấn Tú đều xuất hiện tươi cười.Nó nói chính mình sống lại.

Mà Tại Trung lại cảm thấy mình đã làm sai cái gì đó, nếu ngày đó mình không đến điểm hẹn, có lẽ hiện tại Hữu Thiên đã cùng tiểu thư Trầm gia kết hôn, cho dù cuộc sống không hạnh phúc, nhưng ít nhất sẽ không như hiện tại sống chết không ai hay.

Ngồi ở trong viện, Tại Trung nhàm chán dùng chỉ lực di chuyển từng quân cờ vây, đây là do một người thanh niên trước kia dạy cho y. Người kia khi du ngoạn không cẩn thận ngã xuống núi, là y đã cứu hắn.

“Ca, huynh đang làm cái gì a? Này trắng trắng đen đen là đồ vật gì a?” Bởi vì xuất thân là thực vật,mùa đông đối với Tuấn Tú có chút khó khăn, mặc dù không phải đặc biệt sợ lạnh, nó vẫn mặc quần áo chuẩn mực của mùa đông, áo bông da cừu. Tại Trung so với nó, lại giống như đi nghỉ mát.

Nhìn thấy thân người ăn mặc kín mít đang lắc lư đi tới chỗ mình, Tại Trung dừng lại động tác, huy động ý niệm điều khiển ghế dựa trong phòng đi ra để cho Tuấn Tú ngồi xuống. “Đây là cờ vây, buồn chán thì chơi thôi.”

“Ca, ta thật không tưởng tượng nổi, huynh làm sao trải qua cuộc sống ngàn năm.” Tuấn Tú cầm lấy một quân cờ màu đen, ngón tay trắng nõn hạ quân cờ xuống bàn cờ. “Nếu là ta một mình sống cô độc ngàn năm, ta nhất định sẽ phát điên.”

“Hiện tại có đệ rồi không phải sao. Chính là ta không ngờ được, niên đại hiện tại so với trước đó còn rối loạn hơn. Phải mau chóng phân định thắng thua, nếu không địa phương xinh đẹp này không sớm thì muộn cũng sẽ biến mất.” Trang phục hiện tại cũng thay đổi nhiều loại, trước đó là thời đại quân chủ, hiện tại là thời đại dân chủ, y nghe không hiểu, cũng không hứng thú. Không ép buộc bản thân phải tiếp nhận những cái mới, đó cũng là lý do y chấp nhận sống nơi thâm sơn cùng cốc này. “Thật muốn trở lại thời cổ, con người hiện tại không còn tin tưởng vào quỷ thần.”

“Ca, chúng ta đi tìm Xương Mân đi.” Tuấn Tú nghe ra trong lời nói của Tại Trung dần dần có chút cô đơn, nhảy người lên đề nghị.

Đi tìm Xương Mân sao, chính mình cũng có chút nhớ nhung muốn trông thấy người kia.

Trịnh Duẫn Hạo, ngươi hẳn là đã quên ta rồi.

Xương Mân vốn không nói cho bọn Tại Trung biết quân doanh của cậu đóng ở đâu, cho nên khi trông thấy Tại Trung cùng Tuấn Tú cười khanh khách đứng ở cổng doanh trại, không khỏi há hốc mồm kinh ngạc, cơ hồ có thể nhét cả một quả trứng chim. “Tại Trung ca, hai người làm cách nào tìm tới được đây?”

Quả nhiên tùy tiện xuất hiện ở nơi này không chỉ dọa sợ Xương Mân, ánh nhìn chăm chú từ bốn phía cũng làm cho y không thoải mái. Tham gia quân ngũ đã lâu chưa được hưởng qua mùi vị nữ nhân, trông thấy y cùng Tuấn Tú chạy tới nơi này, hai người hai bộ dạng khác nhau, làm cho những người này ánh mắt đều trở nên trắng trợn.

Những ánh mắt hàm chứa dục vọng, y có thể cảm nhận được.

“Tuấn Tú nói muốn tới thăm, chúng tôi phải chạy khắp nơi hỏi han, nghe được các cậu đóng quân ở chỗ này.” Kỳ thật là lần đó y lén lút rút của Xương Mân một sợi tóc, thân thể thuộc về cha mẹ, mà tinh khí của con người đều hội tụ ở trên tóc. Thời điểm tất yếu, y có thể trợ giúp Xương Mân không bị thương tổn.

“Chúng tôi sắp rời khỏi nơi này, phải chuẩn bị cùng binh đoàn khác tập hợp.” Xương Mân mang theo hai người tới một chỗ vắng người.

“Tất cả đang chuẩn bị hành trang, nơi nơi đều loạn, không thể mãi ở nơi này”

“Muốn đi đâu?”

“Đuổi theo Đảng cộng sản.” Bắt đầu từ năm trước, bọn họ mở ra chiến dịch truy bắt chặn đường Đảng cộng sản. Xương Mân cũng không thích tự chém giết lẫn nhau như vậy, song phương thương vong rất lớn, nhưng lại không có biện pháp. “Đây là chuyện tôi rất không muốn làm, tôi vốn nghĩ muốn gia nhập Đảng cộng sản. Chính là cha tôi không đồng ý, ông nói nếu tôi muốn tòng quân, nhất định phải gia nhập Quốc dân đảng.”

Nghe cậu nói xong, Tại Trung lại có chút hồ đồ. “Là vì thiên hạ sao.”

Vừa nghe hỏi vậy, Xương Mân mới nhớ tới Tại Trung ở lâu trong núi, đối với quốc sự cũng không quá am hiểu. Cậu liền cảm thán “Ai, không phải là tôi đánh mất tích cực, tôi cảm thấy nếu so sánh thì Đảng cộng sản vẫn tốt hơn. Đương nhiên, lời này không thể nói ở bên ngoài, nếu không tôi nhất định sẽ bị xử bằng quân pháp.” Nói xong còn làm động tác cắt cổ, Tuấn Tú bật cười, xem như giảm bớt không khí nặng nề.

“Tuấn Tú, chúng ta cũng đi theo Xương Mân đi?” Trở lại chỗ ở, Tại Trung hỏi Tuấn Tú.

“Chúng ta cũng đi vây bắt đảng cộng sản??”

Tại Trung nghe nó nói chỉ cảm thấy buồn cười, hai người bọn họ đều không phải là người, truy cái gì đảng cộng sản. “Ý ta là chúng ta đi theo bảo hộ Xương Mân.”

“Ca không chê đệ phiền phức, đệ sẽ cố gắng trợ giúp.” Tuấn Tú kéo tay Tại Trung, vẻ mặt chân thành. Tuy rằng pháp lực của nó không cao, nhưng hoa đào phi tiêu, nó sẽ cố gắng luyện tập thật tốt.

“Như vậy chúng ta cần đuổi kịp Xương Mân, cần một chút thời gian, phát huy một chút tác dụng.”

Nghìn năm không màng thế sự, nhưng thế giới ngày hôm nay, đã không còn như trước nữa.

Xương Mân gần đây cảm thấy rất kì quái.

Rõ ràng đang truy đuổi địch nhân, trên đường ăn uống vô cùng gian khổ. Tất cả mọi người đều không nhịn được kêu than, thế nhưng vào mỗi buổi tối, cậu luôn phát hiện bên ngoài trướng thoang thoảng mùi thơm của đồ ăn. Chạy ra ngoài xem, phát hiện một chút đồ ăn thôn quê vẫn còn nóng hổi. Ban đầu còn tưởng có người muốn hạ độc, không dám ăn. Nhưng những lần sau vẫn thấy đồ ăn được đưa tới, đặt cùng một chỗ. Suy nghĩ mãi, cậu nghĩ bao tử no đủ mới là trọng yếu, vì vậy liền ăn.

Tại Trung trốn một bên nhìn bộ dạng khi ăn của Xương Mân, thầm nghĩ quyết định của mình là đúng.

…..Ít nhất…. còn có thể làm đầu bếp.

Trên đường đi, lữ đoàn của Xương Mân cùng tụ họp với một lữ đoàn khác. Điều không ngờ tới chính là, sĩ quan phụ trách của lữ đoàn đó, là Trịnh Duẫn Hạo.

“Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu là Trầm Xương Mân.”

Xương Mân vội vàng giơ tay chào theo kiểu quân đội, miệng nói: ” Chào Trịnh sĩ quan, tôi là Trầm Xương Mân của lữ đoàn ba.”

“Được rồi, cũng không phải là người xa lạ, không cần câu nệ hình thức. Tiểu tử, hai năm không gặp, nhìn cậu béo ra không ít.” Duẫn Hạo có chút kinh ngạc vươn tay vỗ lên bả vai Xương Mân, cảm giác không sai, quả thực da thịt rắn chắc đầy sức sống.

Này cũng bởì vì gần đây được ăn ngon a, những lời này đương nhiên không thể nói ra. Vì vậy, Xương Mân liền bịa ra một lý do vô cùng chính đáng:” Đây là nhờ có quân đội rèn giũa.”

Ai, xem ra phải một đoạn thời gian nữa, cậu nhóc này mới thực sự trưởng thành được.

Trịnh Duẫn Hạo bất đắc dĩ cười cười.

Chiến tranh rồi sẽ sớm bắt đầu.

————

Trịnh Duẫn Hạo đứng ở trên thao trường tập luyện,khuôn mặt vẫn còn lộ ra một chút non nớt,trong lòng tự cảm khái. Hai năm sinh hoạt trong quân doanh, khuôn mặt vốn ngây thơ của hắn, nay đã bị lột bỏ thay vào đó là bộ dạng tràn đầy khí phách nam tử.

Hắn sở dĩ tòng quân, là bởi vì nghĩ có thể được đi khắp nơi, may mắn có thể gặp được y.

Người đã cự tuyệt trở thành bằng hữu của hắn.

“Hiện tại mời Trịnh sĩ quan phát biểu.”

“Tôi biết trong số các cậu, có người không phải là cam tâm tình nguyện ra chiến trường.” Các tân binh thật không ngờ vị sĩ quan trẻ tuổi này mở miệng câu đầu tiên lại nói như vậy,vì kỷ luật quân đội, cũng không ai dám mở miệng to nhỏ.” Thế nhưng, đã ở nơi này, mong rằng các cậu có thể vì Quốc Dân đảng cống hiến sinh mệnh. Nếu ai dám đào ngũ, Trịnh Duẫn Hạo tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.”

Người kia thực sự là Trịnh Duẫn Hạo? Hay cậu ta vốn là kẻ như vậy, thật không thể coi thường. Tại Trung đang ẩn thân ở giữa không trung, khóe miệng cười lạnh.

Y thật không ngờ, lữ đoàn tụ họp cùng với bọn Xương Mân, lại là lữ đoàn của Trịnh Duẫn Hạo.

“Người này nhìn có điểm quen mắt.” Tuấn Tú có chút bất an nắm lấy tay Tại Trung, lơ lửng giữa không trung, đây là nó lần đầu tiên trải qua.

Tại Trung quay đầu nhìn Tuấn Tú, dùng sức siết tay nó.” Đây là Trịnh Duẫn Hạo,đệ còn nhớ rõ không? Hắn là người đầu tiên dám vươn tay muốn cùng ta làm bằng hữu”.

“Bằng hữu của Phác Hữu Thiên…. phải không? Lần đó cùng nhau ăn cơm, cũng không có nói chuyện với hắn.”

Tại Trung không trả lời, mở to mắt nhìn chằm chằm Duẫn Hạo, nhìn người nọ quay lưng, lẩm bẩm vài từ.

Thanh âm rất nhỏ, nhưng vẫn bị y nghe được.

“Tại Trung, ngươi ở nơi nào?”

Hết chương 9

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương