“Kim Tại Trung, cậu nói cách đây mười dặm có một doanh trại của địch sao?”

“Đội trưởng không tin có thể hỏi Tuấn Tú.”

Ngày hôm sau, Tại Trung đem tình hình nói cho đội trưởng Triệu, đội trưởng thấy y không giống như nói đùa, cũng thận trọng xem xét,một mặt bố trí một đội đi điều tra, một mặt nhanh chóng báo cáo lên thượng cấp. Ông một lần nữa đánh giá lại chàng trai có vẻ ngoài yếu đuối trước mặt này. “Nếu lần này đại thắng, sư đoàn sẽ hảo hảo trọng thưởng cậu.”

“Đội trưởng quá khách khí, đây là điều tôi nên làm.” Tại Trung lễ phép cười, đi ra khỏi doanh trướng. Nhớ tới ngày hôm qua mình đem đồ ăn trở về đều khiến mọi người kinh ngạc, còn có ánh mắt dò xét của Trịnh Duẫn Hạo, y biết hôm nay nhất định sẽ bị chất vấn.

Mà không, hiện tại đã đến rồi.

“Hô…hô…Tại Trung!” Thanh âm thở dốc cho thấy người này đã chạy tới với tốc độ rất nhanh, âm cuối hơi cao lên, chắc là dẫn theo tức giận. Tại Trung quay đầu, nhìn thấy Duẫn Hạo đang ở trước mặt mình lấy tay chống đầu gối ổn định hô hấp, chờ hắn tiếp tục. “Cậu thực sự cùng Tuấn Tú đi tới doanh trại của quân Nhật? Cậu … cậu không muốn sống nữa sao?”

“Tôi không phải là vẫn bình yên đứng trước mặt anh đây sao?” Giong điệu không mặn không nhạt, giống như đây là chuyện thường tình.

Nhìn bộ dạng lãnh đạm của Tại Trung càng khiến Duẫn Hạo thêm tức giận. “Chẳng may có chuyện gì xảy ra thì sao! Quân Nhật Bản đều là bọn vũ phu ăn sống nuốt tươi, vạn nhất cậu bị bắt, sẽ không phải trở thành phiền phức lớn sao…” Vừa dứt lời Duẫn Hạo liền muốn tự mình tát một cái, rõ ràng là lo lắng muốn chết, nhưng lời nói ra đều biến thành trách cứ cùng tổn thương, hắn vội vàng ngậm miệng, nhìn Tại Trung.

“A, anh có phải lại không suy nghĩ mà nói bậy không?” Tại Trung nhìn Duẫn Hạo, vươn tay vỗ vỗ bả vai hắn. “Tôi hiểu mà, vào thời điểm quan tâm người khác, anh sẽ nói lời trái với lòng.” Nói xong, Tại Trung hướng Duẫn Hạo cười cười. “Tôi không cần có người bảo vệ, dù thế nào thì tôi cũng là đàn ông. Sự lo lắng của anh, thật sự có điểm dư thừa.” Duẫn Hạo muốn giải thích, Tại Trung cũng không để cho hắn có cơ hội. “Nhưng mà, lần này cám ơn hảo ý của anh. Lần sau tôi sẽ chú ý.”

Không đợi hắn kịp nói gì nữa, y đã quay người rời đi, lưu lại cho hắn một bóng dáng.

Ngây người thật lâu.

Đội trinh sát sau khi trở về, xác thực nơi đó có một tiểu đội đóng quân, tuy chỉ có một nhưng chỉ huy của chúng là kẻ rất độc ác. Nhân lúc đối phương chỉ có một, cho nên chỉ huy tính toán lần này cử đi hai tiểu đội qua tiêu diệt, những người khác giữ nguyên vị trí đóng quân.

Qua hai ngày, phương án tác chiến đã được quyết định, kế hoạch là đánh úp kẻ địch. Duẫn Hạo biết một hồi ác chiến là chuyện không thể tránh khỏi, cũng may Hữu Thiên ngày thứ hai đã rời đi, hắn có thể tập trung toàn bộ tinh thần lên kế hoạch một cách chu toàn.

“Sư trưởng vừa mới ra lệnh, đêm nay hành động, tiểu đội của ta sẽ phối hợp với một tiểu đội của quân đoàn ba.” Một binh sĩ tiến vào nói vài câu, đội trưởng gật gật đầu, đem mệnh lệnh truyền xuống. “Duẫn Hạo, cậu hãy tới quân đoàn ba, cùng đội trưởng bên đó bàn bạc.”

Nghe nhắc tới quân đoàn ba trong lòng Duẫn Hạo nhảy dựng, lời nói của đội trưởng cũng không quá để tâm. Cũng tốt, lát nữa tranh thủ đi tìm người kia.

Mà ở bên trung đoàn ba, không khí chuẩn bị cũng vô cùng náo nhiệt. Tại Trung cùng Tuấn Tú nhìn một đám người ra ra vào vào doanh trướng đội trưởng,các binh sĩ cũng đem súng ống ra lau chùi sạch sẽ. Hai người tuy cho tới bây giờ chưa từng đánh nhau, nhưng cả hai đều có khả năng của riêng mình. Tại Trung ban đêm cũng có thể nhìn rõ mọi vật như ban ngày, Tuấn Tú chỉ việc đi theo y vào lúc cần thiết thì thi triển vài chiêu phép, không mong lập công, chỉ cần tránh được phiền toái.

Trung đoàn lúc trước có phân phát súng ống cho hai người nhưng Tại Trung cự tuyệt, nói mình có tuyệt kĩ riêng, cũng không quen dùng thứ này. Triệu đội trưởng cảm thấy kì quái, nhưng nghĩ tới ngày đấu võ hôm nào bọn họ cũng tay không hạ gục hai người của ông, nói không chừng là thật sự có tuyệt kĩ.

“Tất cả tập hợp, nghe đội trưởng phát biểu.” Nghe lệnh,tất cả binh sĩ nhanh chóng tập hợp. Hai người Tại Trung đứng ở cuối cùng, một đội ngũ lớn như vậy trong phút chốc trở nên im lặng, khiến cho người ta bất giác trở nên nghiêm túc.

Nói là phát biểu, cũng chính là động viên tinh thần binh sĩ trước khi ra trận. Hai đội hiệp lực nội ứng ngoại hợp, đem địch nhân bóp chết từ trong trứng nước. Nếu là nội ứng ngoại hợp, như vậy tất nhiên phải có người làm tiền trạm, Tại Trung ngẫm lại, không có ai so với y thích hợp hơn. Vì thế liền hô to: “Tại Trung nguyện làm tiền trạm.”

Sáu chữ đơn giản này của y, lại đem mọi người trấn tĩnh. Sau trận đấu võ, mọi người đều bàn luận về hai người bọn họ, ngay cả những kẻ vốn không an phận hay bắt nạt người khác cũng không dám động chạm đến y. Lâu dần, đại đa số mọi người cũng đã quên y là ai.

Trịnh Duẫn Hạo mới nghe được giọng nói trong trẻo trong lòng liền cảm thấy bất an, hắn còn chưa kịp nhắc nhở y, không ngờ y lại xung phong gánh lấy trách nhiệm này.

“Người vừa nói là ai, bước lên phía trước.” Đội trưởng của trung đoàn năm hiển nhiên chưa thấy qua Tại Trung, nghe được có người xung phong làm tiền trạm liền cao hứng.

Tại Trung tuân lệnh bước lên, một loạt ánh mắt liền dõi theo y thẳng cho đến khi y dừng lại. “Tôi là Kim Tại Trung thuộc trung đoàn ba.”

“Cậu nguyện làm tiền trạm?? Nhiệm vụ này rất quan trọng, thắng bại đều phụ thuộc vào nó, cậu phải cân nhắc cho rõ.” Triệu đội trưởng cũng mở miệng hỏi y, trước đó tự mình đi thám thính còn chưa nói, hiện tại lại muốn một mình lẻn vào địch doanh, thật là không muốn sống.

Tại Trung lập tức gật đầu nói. “Người đã từng xâm nhập vào đó chính là tôi, không ai có thể hiểu rõ tình trạng của địch nhân hơn tôi. Huống chi đi tiền trạm không thể đông người, nếu không sẽ dễ bị phát hiện. Cho nên thỉnh cầu ngài cho Tại Trung một mình đi trước thám thính.”

“Không được! Một mình cậu đi quá nguy hiểm. Ít nhất phải có thêm một người đi cùng.” Không nghĩ tới Trịnh Duẫn Hạo lại lên tiếng ngăn cản, Tại Trung cũng không để mắt tới hắn, chỉ chờ hai vị đội trưởng ra quyết định.

Hai vị đội trưởng cũng cảm thấy có điều không đúng, nhưng chung quy cũng cảm thấy lời Duẫn Hạo nói rất có lý. Ngụy đội trưởng cũng không muốn trung đoàn ba giành công lao, suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định. “Như vậy Duẫn Hạo đi cùng với cậu ấy, khả năng bắn súng của cậu không tồi, võ công cũng không kém.”

“Đúng vậy!”

“Từ từ, một mình tôi là được rồi, không cần thiết phải mang theo người nữa.”

Duẫn Hạo vội vàng đáp ứng, Tại Trung cũng vội vàng mở miệng cự tuyệt,tuy rằng lời nói khó nghe một chút, nhưng y không muốn Duẫn Hạo theo y vào chốn nguy hiểm, một mình y có thể nắm chắc mười phần thành công, nhưng mang theo Duẫn Hạo không có khả năng nhìn trong đêm tối, không biết sẽ xảy ra sự cố gì hay không.

“Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo cũng không phải là kẻ vô dụng nha. Liền quyết định như vậy đi, hai người các cậu làm tiền trạm, đầu tiên phải hạ gục bọn lính gác, những chuyện khác sẽ tiếp tục bàn sau.” Ngụy đội trưởng vỗ vỗ bả vai Tại Trung, sau đó hướng mọi người vung tay. “Các vị, nếu tác chiến lần này thành công, chúng ta sẽ xin sư đoàn khen thưởng, còn nếu không, cứ chờ quân pháp xử lý đi.” Dứt lời liền đi vào doanh trướng, chuẩn bị những công tác cuối cùng.

“Tại Trung, chúng ta cũng nên bàn bạc một chút.”

“Trịnh Duẫn Hạo, chúc mừng anh được như ý nguyện.”

Kim Tại Trung giờ phút này, thầm nghĩ có nên đánh ngất Trịnh Duẫn Hạo, đem giấu đi nơi khác.

Như vậy y sẽ không cần vì hắn lo lắng nữa.

Hết chương 13

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương