Sở Nhược Du không rõ biểu tình khẽ cười một tiếng:“Cô ta là cái thứ gì? Cũng xứng?”Hốc mắt Tống Hoan Hoan càng đỏ, làm cô cảm thấy bất lực chính là một câu phản bác cô cũng không nói nên lời.

Cuối cùng cô hoàn toàn quên mất ý đồ đến, khóc sướt mướt chạy đi.Sở Nhược Du toàn thân cảm thấy thư thái.


Chẳng qua lại quay đầu, thình đối diện ba đôi mắt đang nhìn trân trối, hướng về Chu Hùng.

Chế giễu một cái cũng là chế giễu, chế giễu hai cái cũng là chế giễu.

Rốt cuộc cô khẳng định không thể nhìn Triệu Kiến An nghẹn khuất mà đi, Sở Nhược Du ẩn ẩn cười:“Chu hiệu trưởng, vừa mới thầy có một câu nói rất đúng, vô ý một lần sẽ thua hết cả bàn cờ, chẳng qua cao trào của ván cờ thay nhau nổi lên thôi, còn xa không đến thời điểm kết thúc.”Nói xong, cô lại làm cảm kích nhìn về phía Triệu Kiến An:“Thầy vì em nhường ra bốn cái danh ngạch quý giá về sau em nhất định sẽ vì thầy lấy về bốn cái cúp.”Dừng một chút lại bổ sung một câu:“Là loại cup vàng có giá trị cao nhất.” Mặt Chu Hùng nháy mắt tái đi.Ông nhìn nói ẩu nói tả Sở Nhược Du, kìm nén trong lòng ảo não, chịu đựng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ hừ lạnh một tiếng:“Vậy chờ xem.”Thảo thảo thảo.

(Từ thể hiện tức giận muốn đánh giết người).


Ông thật sự sắp tức chết rồi, như thế nào lại có người khiến người khác tức giận như vậy.Trong lòng Triệu Kiến An không nói đến sảng khoái bao nhiêu, ông có bao nhiêu năm rồi không thấy qua sắc mặt khó coi như vậy của Chu Hùng, khóe miệng hơi cong muốn cười nhịn đều không nhịn nổi.“Đi, về nhà.”Sở Hòa Sinh như người trong suốt từ đầu tới cuối chỉ có khi ký tên mới nói qua một câu đang tự mình hỏi lòng.-Con gái thật sự ngoan ngoãn phục tùng Lâm Sương sao?-Tống Hoan Hoan thật sự có thể khi dễ con gái sao?Phi phi phi, nhất định là do Sở Nhược Du bị khi dễ tàn nhẫn nên mới có thể trở nên như hai người khác nhau.Đau lòng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Sở Hoà Sinh nghiêm trang khẩn cầu Triệu Kiến An:“Nhược Nhược từ nhỏ lương thiện, lại tính tình mềm yếu, ngậm bồ hòn làm ngọt cũng sẽ không cáo trạng, hy vọng ở trường thầy có thể chiếu cố Nhược Nhược nhiều hơn.”Triệu Kiến An suýt nữa lảo đảo ngã một cái, ông nghiêng đầu nhìn về phía Sở Hoà Sinh, cuối cùng gật đầu có lệ.Sở Nhược Du thật sự bị hại sẽ không cáo trạng nhưng cô sẽ báo thù trực tiếp tại chỗ, đối tượng được yêu cầu chiếu cố sợ không phải là địch nhân của cô đi.Sự ủng hộ tinh thần mù quáng đến từ tình thương nồng hậu của cha sao, thật là đáng sợ!Sau khi làm thỏa đáng thủ tục chuyển trường Sở Hoà Sinh từng bước đi lưu luyến rời trường học.

Triệu Kiến An đỡ đỡ kính viễn thị trên mũi:“Thầy sẽ an bài em vào lớp tốt nhất.”Ông bắt đầu mặc sức tưởng tượng ra tương lai tốt đẹp.Sở Nhược Du không nói chuyện, còn tốt một lúc sau mới mở miệng cự tuyệt:“Không cần.”Chỉ cần là chủ nhiệm lớp liền đều có một bệnh chung không muốn tiếp nhận học sinh giữa chừng từ đó điểm chia đều cả lớp sẽ bị kéo thấp xuống, cô không cần thiết trêu chọc người khác không chào đón.“An bài lớp bình thường là được.”Triệu Kiến An suy nghĩ một lát:“Cũng đúng.”Nói xong chính sự, ông lại hạ giọng:“Lão tiên sinh Hách Bỉnh Nghiêm của Nhân Y Đường muốn mời em đến làm khách.”Sở Nhược Du cười như không cười.Tức khắc mặt già Triệu Kiến An nóng rát, ông chột dạ mà giải thích:“Thầy không phải không tin em, chỉ là lúc đi bốc thuốc bị Hách lão tiên sinh thấy được phương thuốc.”Đây là kêu lạy ông tôi ở bụi này? Ý thức được chính mình nói ra lời nói ngu xuẩn Triệu Kiến An hận không thể tìm cái khe đất chui vào đi.


Sở Nhược Du thật không có cảm xúc bất mãn.

Rốt cuộc cô chỉ là người xa lạ vài lần có duyên gặp mà thôi, có suy nghĩ cẩn thận cũng không có gì không tốt.“Rồi nói sau.”Triệu Kiến An nghĩ lại ngày hôm qua bộ dáng điên điên khùng khùng của Hách Bỉnh Nghiêm căn bản không có ý tứ đi khuyên bảo, ông thu hồi hồ sơ.“Thầy kêu thầy Hứa mang em đi học.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương