Ngày chủ nhật, Trần Thông trông mòn con mắt để tới ngày mang theo Sở Nhược Du đi thăm hỏi ông cụ Mã.Mã Tỉnh Trình được xem là chuyên gia dương cầm lớn tuổi trong nước, địa vị của ông không cần nói cũng biết, các loại kỹ xảo vận dụng xuất thần nhập hoá.(vận dụng biến hoá không lường)Ông đối với dương cầm kính trọng một cách trang nghiêm, tôn kính vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.Trước khi vào cửa, Trần Thông nhỏ giọng dặn dò nói:“Ông Mã nhìn khó tính quái dị không nể mặt ai nhưng kỳ thật là một người khẩu thị tâm phi.”Dừng một chút ông lại lần nữa đè thấp giọng nói:“Ai bảo ông ấy cấp bậc đại sư đâu, cũng bình thường giáo viên dương cầm không giống nhau.”Sở Nhược Du gật đầu tỏ vẻ trong lòng hiểu rõ.Thái độ Mã Tỉnh Trình cũng không thân thiện.

Trong chuyện thu học sinh ông đã thất vọng quá nhiều lần, mỗi lần chọn lựa kỹ càng nhưng đều bởi vì đủ loại nguyên nhân dẫn tới không có kết quả.Nếu không phải Trần Thông đem Sở Nhược Du khen đến mức ba hoa chích choè thì kể cả gặp ông cũng đều không muốn gặp.

Bất quá ngay sau khi Sở Nhược Du vào cửa tâm thái ông đã xảy ra một ít biến hoá rất nhỏ.Đầu tiên là mặt của Sở Nhược Du.


Bầu không khí học âm nhạc luôn luôn hun đúc phẩm vị bọn họ (Phẩm hạnh và địa vị), thường ngày tiếp xúc đều là những nhân vật .gọn gàng ngăn nắp đàng hoàng, đẹp đẽ.

Dần dần thẩm mỹ sẽ tăng cao lên một ít.Trước mắt mặc dù Sở Nhược Du để mặt mộc nhưng an tĩnh mà đứng ở chỗ đó đã khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.Tầm mắt Mã Tỉnh Trình tiện đà chuyển dời đến trên tay cô.


Ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, móng tay mượt mà sạch sẽ.

Đây là tay đẹp nhất mà ông đã gặp.Mã Tỉnh Trình không khỏi nối tiếp vui sướng, ông đột nhiên mở miệng dò hỏi:“Người có ý kiến gì đối với việc học tập dương cầm không?”Sở Nhược Du không cần nghĩ ngợi mà mở miệng đáp:“Tâm phải tôn kính đối với dương cầm.”Cô tiếp tục bổ sung thêm:“Không chỉ là dương cầm, còn có giáo viên cùng với âm nhạc.”Người quân tử có ba cái trọng, trọng ý trời, trọng bề trên, trọng lời của thánh nhân.Kính trọng chính là một loại thái độ sinh hoạt.Cô sở dĩ ở trên trung y có thể đạt được thành tựu chính là bởi vì đối với bản thân ý thức được tương đối rõ ràng, cũng không sẽ không bành trướng (sẽ không lòng tự tin thái quá).Đạo lý này đều là thông suốt mọi việc, học tập dương cầm căn bản cũng là như thế.Mả Tỉnh Trình vạn lần không nghĩ tới sẽ nghe được đáp án mới lạ như thế, với ông mà nói có chút tác động vào sâu trong suy nghĩ.Nhưng vào lúc này Sở Nhược Du lại tiếp tục mở miệng:“Còn có, đối với em mà nói, đàn dương cầm có thể mang đến một loại cảm giác sung sướng hoà vào âm nhạc, cũng có thể càng tốt thưởng thức âm nhạc của bản thân.”Mã Tỉnh Trình gật đầu tán đồng.

Trong mắt hắn xem ra chỉ có người nguyện ý đi vào thế giới dương cầm mới có thể đang ở quá trình tập tễnh biết đi mà tìm được ý nghĩa.Ông không nghĩ lại hỏi nhiều cái gì khác, ngón tay chỉ về hướng dương cầm trong phòng khách:“Đàn một khúc nhạc dạo bất kỳ đi.”Sở Nhược Du làm theo.Trần Thông vội vàng ngồi xuống dựa gần vào Mã Tỉnh Trình, đồng thời ngưỡng cổ kiêu ngạo nói:“Đứa trẻ này là người ưu tú nhất mà ta đã từng thấy, ông Mã đợi nghe xong con bé đàn sẽ càng vừa lòng.”Mã Tỉnh Trình nâng cái ly, không có khẳng định cũng không có phủ định.“Trước hết cứ nghe xem rồi nói sau.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương