Triệu Kiến An tinh ý nhận ra cái gì, tuy rằng không rõ ràng toàn bộ sự tình nhưng liên tưởng đến hành vi giấu dốt của Sở Nhược Du thật ra có suy đoán được vài phần.Trên thế giới tại sao lại có người mẹ cắt đứt tiền đồ của con như vậy, trong lúc nhất thời ông cảm thấy buồn cười, cực kỳ hoang đường.Sở Nhược Du cười như không cười.Theo thời gian trôi đi cô cùng thân thể này càng ngày càng phù hợp, liền tính giờ phút này Lâm Sương khóc lóc thảm thiết cô cũng sẽ không có bất luận cái gì cảm giác khó chịu.Thật sự may mắn.Sở Nhược Du không kiên nhẫn cùng cô ta tiếp tục có dính líu gì thêm.Tưởng tượng đến tương lai kẻ ngu xuẩn này sẽ giống như ruồi bọ thường thường tới làm phiền cô một chút cô liền không chịu nổi.

Cô nghiêm túc suy tư một lát, rốt cuộc trong lòng có một cái ý kiến hay, mệt một lần để mãi yên vui.Quan hệ giữa cha mẹ và con cái, không vì cha mẹ ly hôn mà mất đi.


Sau khi ly hôn con cái bất luận là do cha hay mẹ nuôi nấng thì vẫn con cái của cả hai bên.

Tuyệt nhiên không có quy định quan hệ cha mẹ con cái có thể đoạn tuyệt.

Nói cách khác quan hệ cha mẹ ruột và con cái là không có ai có thể giải trừ.Tâm tư Sở Nhược Du biến đổi, bỗng nhiên chất vấn liên tục nói:“Không lâu sau khi chuyển vào nhà họ Tống, bà mỗi đêm đều sẽ chuẩn bị thay ta một ly sữa bò, danh tiếng tốt là làm ta ngủ ngon giấc.

Trên thực tế thì như thế nào?”Cô dừng một chút, ngữ khí lạnh lẽo:“Tống Hoan Hoan ghen ghét dung mạo của ta rồi lại không còn tuân theo khuôn phép của cô ta, bà vì lấy lòng cô ta ở bên trong bỏ thuốc tăng cân ý đồ làm dáng người ta biến thành xấu xí, tự ti để đạt được mục đích của bà.”Đứa trẻ ngốc thật thà kia, mặc dù biết rõ mẹ ruột không có ý tốt nhưng vẫn tham luyến một tia tình thương ôn nhu kia.Biểu tình Lâm Sương nháy mắt cứng lại.

Cô rõ ràng đã làm rất kín đáo, rất cẩn thận, căn bản không có khả năng bị phát hiện mới phải.Tựa như đột nhiên bị người bóp cổ, cô không nói ra thành lời.Sở Nhược Du cũng không phải thay thế bản thân mình kêu oan, cô chỉ là muốn đem một người khác gặp khổ sở hết thảy nói ra:“Tống Hoan Hoan đàn dương cầm mười phần có linh tính, thanh danh lan xa.


Trên thực tế sao? Bản nhạc dương cầm tự sáng tác làm cô ta một sớm thành danh có phải hay không bà trộm từ trong phòng ta? Vì sau này sung sướng, bà thậm chí hạn chế ta đàn dương cầm, tuyệt mọi con đường của ta.”Trong lòng Triệu Kiến An tức giận chảy xiết mãnh liệt, vài chục năm hành nghề ông không phải chưa thấy qua cha mẹ ác liệt.

Chỉ là giống như vậy, một bên dùng thân tình làm gông cùm xiềng xích, một bên còn muốn ngụy trang thành bộ dáng thánh nhân thật là hiếm thấy.Cho nên hiện tại hết thảy hành vi Sở Nhược Du quái dị đều có thể giải thích hợp lý.Nội tâm Triệu Kiến An đau lòng.“Bà đúng là một người mẹ tốt.”Trong giọng nói Sở Nhược Du tràn đầy trào phúng:“Lâm Sương, có đôi khi ta thật không hiểu rõ, bà như thế nào còn mặt mũi tìm ta? Ta nếu là bà đã sớm tìm cái hố đem chôn chính mình, cũng tốt hơn ở chỗ này mất mặt xấu hổ.”Sắc mặt Lâm Sương một trận xanh một trận trắng, xuất sắc ngoạn mục.

Cuối cùng cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm:“Ta cũng không còn biện pháp nào khác”Việc nhà của người khác không tiện nhúng tay vào, tuy rằng trong lòng Lý Cầm đầy căm phẫn nhưng bà vẫn kiếm chế chính mình.


Chỉ là rốt cuộc quá tức giận, ít thấy thô lỗ mà phỉ nhổ:“Thiên hạ vô địch không biết xấu hổ.”Sở Nhược Du từ trong ba lô lấy ra giấy bút, lưng thẳng tắp mặt đen lại không cảm xúc ngay ngắn viết lại hành động của Lâm Sương mấy năm nay.

Hành vi đoạn tuyệt quan hệ mẹ con không thực tế, cô liền không cần nếm thử.“Ký nó, ta sẽ không nhận Trần Thông làm thầy.”Nói xong cô nghiêng đầu nhìn về Triệu Kiến An và Lý Cầm, khom lưng:“Có thể hay không phiền toái hai người làm nhân chứng.”Nói xong cô đưa giấy bút qua..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương