“Nhược Nhược?”Thấy Sở Nhược Du thật lâu không có đáp ứng, Lâm Sương biểu tình có chút không nhịn được, liền ngữ khí hỗn loạn có thêm một chút nghiêm khắc : “Nghe lời.”Sở Nhược Du tháo xuống kính đen, lộ ra đôi mắt tươi đẹp ,linh hoạt, kỳ ảo, mặc dù tóc mái thô dày cũng không che được vẻ đẹp của cô.Cô chỉ lẳng lặng mà đứng liền tản ra ánh sáng rạng rỡ.“Con không muốn.”Ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng thái độ kiên định không có thương lượng.
Hệ tư tưởng [Tam quan bất chính] có câu nói là:“ Chỉ cần ta không có lý lẽ, người khác liền không thể dùng lý lẽ ép buộc ta.”Đạo lý tương tự, Lâm Sương rốt cuộc không thể dùng bố thí tình thương của mẹ lay động cô.
Lâm Sương kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên Sở Nhược Du nói không đối với cô, cô tức giận đồng thời cảm giác bất an.
Cô mím môi từng bước lay động: “Con đã biết nhà họ Tống có quyền thế, ở trường học cũng có cổ phần, mặc kệ con có nguyện ý hay không kết quả đều giống nhau.
Nếu như vậy thì coi như vì mẹ con uỷ khuất một chút được không?”Sở Nhược Du tuỳ ý mà nhìn, cô không hề có ý vẫy đuôi lấy lòng, càng sẽ không lá mặt lá trái, liếc Lâm Sở một cái ánh mắt lạnh lùng rồi liền sải bước đi về phía cửa.
Lâm Sương trong lòng căng thẳng, cô bước hai ba bước hớt hải đuổi theo túm chặt lấy cánh tay đối phương: “Ánh mắt của con đây là gì?”Sở Nhược du vô tình gạt ra, sau đó nghiêm túc nói: “Bà còn mặt dày vô sỉ hơn tôi tưởng tượng.”Lâm Sương nghe được lời này tức giận đến run cả người, cô lại lười lãng phí miệng lưỡi, dứt khoát lạnh giọng uy hiếp nói : “Mẹ cho con một cơ hội cuối cùng, nếu con tiếp tục ngang bướng hồ đồ thì từ trường học và nhà họ Tống cút đi.”Sở Nhược Du làm ngơ ngoảnh mặt, cô đẩy cửa ra.Ngoài cửa gần như không có ánh mặt trời, không khí lạnh lẽo tràn ngập, cô kìm lòng không đậu mà quấn chặt lấy áo khoác.“ Không cam lòng sao? Dì Lâm cuối cùng vẫn lựa chọn ta.”Sở Nhược Du ngước mắt, một đôi ánh mắt tràn đầy ác ý phía đối diện.Là Tống Hoan HoanCô nhún vai, khoé miệng xẹt qua một nụ cười châm biếng, chợt quay người rời đi.
Cùng đồ ngốc tranh luận là hành vi ngu xuẩn, cô lười lãng phí thời gian.Tống Hoan Hoan thất thần.
Rõ ràng Sở Nhược Du chỉ ăn mặc đồng phục trường học đơn giản, nhưng rút đi khí chất sợ hãi rụt rè cùng với tháo xuống kính đen dày nặng thật như hai người khác nhau.
Sự ghen ghét của cô tích tụ đè nén như ngọn lửa sâu trong tinh cầu lần thứ hai chậm rãi bốc cháy lên.
“Ồ,vậy thì sao?”“Đúng rồi, từ nay về sau bà ấy không phải là mẹ của ta.”Sở Nhược Du ngữ điệu tuy rằng nhẹ nhàng nhưng lại kiên định không cho phản bác.
Bên tai Tống Hoan Hoan trước sau chỉ có những lời này quanh quẩn, nhất thời có chút thất thần, đến lúc cô lấy lại tinh thần thì đã không còn thấy bóng dáng Sở Nhược Du.Cô mím môi đi đến hướng phòng hiệu trưởng.Sở Nhược Du không cần tốn nhiều sức thông báo qua bảo vệ mà rời đi khỏi trường học.
Cô không tính toán lại trở về ngôi trường hợp tác cùng con nhà giàu bôi nhọ học sinh gian lận, đến nỗi sách cũ và dụng cụ học tập cô cũng không muốn mang đi.Đây là thời điểm tìm con đường phù hợp tiếp theo cho bản thân.Suy nghĩ kỹ lại cô liền có chủ ý.Theo con đường trong trí nhớ cô dễ dàng tìm được cửa hàng Hoa Sách Mới.
Cửa hàng sách này là chỗ nguyên chủ yêu thích nhất ngây ngốc ở lại, ở chỗ này cô có thể không kiêng nể gì mà bày ra thiên phú của mình cùng chỉ số thông minh, cũng chỉ có ở chỗ này cô mới có thời gian ngắn ngủi là bản thân mình.Sở Nhược Du tới trước kệ sách lựa chọn, cuối cùng chọn một quyển [Nội Kinh], là chuyên gia y học nổi tiếng hàng đầu Trung Quốc, cô đối với văn hoá trung y của thế giới xa lạ này vẫn ôm tâm lý ngóng chờ.
Bất quá sau khi đơn giản lật vài tờ trong mắt cô tràn đầy thất vọng.
Nguyên nhân là do trung y thế giới này kém rất xa so với những gì nàng từng học .“Thời điểm này em hẳn là ở trường học làm bài thi chứ? Như thế nào sẽ ở hiệu sách?”Đang lúc Sở Nhược Du trong lòng thở ngắn than dài thì âm thanh hỏi chuyện từ phía sau cô truyền đến, bất quá người nói chuyện cố kỵ hoàn cảnh hiệu sách cần yên tĩnh nên cố tình đè thấp âm thanh: “Di? Em tại sao lại xem [Nội Kinh]? Có hứng thú với trung y sao?”Sở Nhược Du quay đầu lại theo bản năng, là một ông lão hiền từ trên người tràn đầy khí chất học giả, dễ gần nhưng khiến người kính nể, ngưỡng mộ.
Đây cũng là người mà nàng đang đợi.
Triệu Kiến An bất ngờ đối diện một đôi ánh mắt trong trẻo, còn xinh đẹp hơn so với sao trên trời.
Ông chưa từng đem Sở Nhược Du xếp vào cùng cấp bậc mỹ nhân cho nên giờ phút này lại cảm thấy kinh hỉ ngoài ý muốn, tâm tư yêu thương nói: “Như thế nào? Muốn thay đổi hình tượng con mọt sách?”Già rồi không có sức chống cự đối với trẻ con thông tuệ mà còn mỹ lệ.
Đứa trẻ này còn đặc biệt hợp ý ông.
Sở Nhược Du biết Triệu Kiến An là hiệu trưởng Thị Trung, càng biết gốc rễ của mình bị Triệu Kiến An tìm hiểu rất rõ ràng.
Cho nên...Cô cúi đầu khổ sở, thanh âm bất lực lại đáng thương: “Buổi chiều thi toán học , không biết tại sao ở dưới chân em rất nhiều tờ giấy ghi đáp án, hiệu trưởng nhận định em gian lận.”“Khả năng sẽ bị đuổi học.”Triệu Kiến An hoài nghi bản thân mình đang ảo giác.“Bất quá em cũng không muốn học ở Nhất Trung.”Sở Nhược Du là ai? Người có thể giải đề thi toán học Olympic đạt điểm tuyệt đối có thể gian lận trong kỳ thi toán bình thường?Mở trò đùa quốc tế sao?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook