Sau khi kỳ thi tháng kết thúc là hai ngày cuối tuần.
Nghĩ đến hai lớp âm thầm phân cao thấp, trong đó đề cập tới Sở Nhược Du, Lâm Văn trong lòng lo lắng Sở Nhược Du sẽ suy nghĩ miên man, dứt khoát mời cô ấy đi uống trà sữa nhưng như thế nào cũng không tìm thấy người, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.Hứng thú của cô tụt xuống mà về đến nhà.
Có lẽ là bị Sở Nhược Di ảnh hưởng cô không có hứng thú chơi lại lên kế hoạch giải mấy bộ đề thi thử toán học.Mới vừa mở cửa đã thấy Lâm mụ mụ vội vàng đứng dậy, cô giấu đi khoé mắt mệt mỏi, cười ôn hoà dò hỏi tình hình học tập gần đây:“Đã về sao? Hoàn cảnh học tập ở Thị Trung có thích ứng không?”Nhìn thấy mụ mụ, Lâm Văn có chút vui mừng khôn xiết:“Mẹ như thế nào đã về rồi? Lần này có thể ở nhà bao lâu?”Làm nữ cường nhân tiêu chuẩn Tống Thục Chi quanh năm suốt tháng không phải đi công tác thì chính là đi công tác trên đường, thời gian làm bạn cùng Lâm Văn phi thường ít.Cũng may cô chiếu cố tương đối toàn diện, quan hệ của hai mẹ con không có chịu việc này ảnh hưởng, ngược lại còn thật hoà hợp.
Tống Thục Chi đang muốn nói lời nói nhưng ánh mặt chạm đến khuôn mặt sạch sẽ đi không ít của Lâm Văn, đồng tử nàng chợt co chặt, ngữ điệu kinh hỉ:“Mặt của người tốt hơn?”Mặt của Lâm Văn không tính là rất tốt, chỉ là mụn đỏ trước kia mọc quá mức dọa người, hiện giờ biến mất khiến cho mắt nhìn vào trở nên vô cùng dễ nhìn.Tống Thục Chi cầm lòng không được vươn tay vuốt ve trên mặt Lâm Văn, hiện giờ mụn đầu đinh to lớn chỉ còn lại vết lõm sơ sài, làn da thô ráp tương đối hơi bóng loáng, sờ lên cũng không trơn dầu.
Nhận thức được cảm giác này cô càng kích động, suýt nữa khóc thành tiếng:“Thật sự tốt hơn.”Tống Thục Chi thật sự trả giá quá nhiều vì gương mặt của Lâm Văn.
Cô quá rõ ràng một cô gái nhỏ có gương mặt mụn sẽ ở trong trường học chịu đựng cái dạng gì cười nhạo cùng xa lánh.
Chỉ cần suy nghĩ một chút trong lòng liền không nhịn được khó chịu.
Bản thân cô sản xuất mỹ phẩm, một khi có sản phẩm mới đáng tin cậy hoặc là sản phẩm y dược mới tất cả đều đưa cho Lâm Văn trước tiên thử xem.
Chẳng qua nhiều năm như vậy qua đi mặt đầy mụn này mười phàn ngoan cố, không có bất luận cái gì tiến triển, cô đều tuyệt vọng, trăm triệu không nghĩ tới lần này về nhà nhưng có chuyện vui ngoài ý muốn.Đổi thành những người khác Lâm Văn khả năng sẽ không nói chuyện đề cập đến Sở Nhược Du.
Nhưng ai kêu người này là mẹ ruột của cô.“Là bạn học mới chuyển tới, tên là Sở Nhược Du.
Mới vừa gặp khi cô ấy còn khen con đẹp, con tưởng rằng cô ấy trêu chọc con.”“Ánh mắt cô ấy lúc ấy nhìn xem con cực kỳ sạch sẽ, không khẩu thị tâm phi giống những người khác.”Cô nguyện ý tin tưởng đối phương đại khái chính là vì nguyên nhân này, Lâm Văn nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt, khóe miệng lộ ra nhợt nhạt ý cười:“Cô ấy cho con bắt mạch, mỗi ngày đều mang nước thuốc cho con, còn đặc chế thuốc mỡ cho con đắp mặt, chỉ sau một tuần con cảm giác mặt con nhanh khỏi hẳn.”Trong lòng Tống Thục Chi miễn bàn có bao nhiêu chấn động.
Không có ai so với cô hiểu rõ ràng hơn mụn trên mặt con gái ngoan cố bao nhiêu.
Một tuần là có thể chuyển biến tốt đẹp, quả thực thiên phương dạ đàm.
(Dg: chuyện lạ có thật).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook