Ngón tay thon dài của Tống Hoan Hoang đang linh hoạt lướt trên phím đàn đen trắng, tiếng đàn uyển chuyển du dương.
Nhưng đánh đàn kiêng kị nhất là tâm phù khí táo ( tính khí bộp chộp, nóng nảy), nàng đàn sai một vài nốt nhạc, bầu không khí tốt đẹp không còn sót lại chút gì.
Tống Hoan Hoan mím chặt môi.
Cô bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên thấy Sở Nhược Du đánh đàn.
Một bộ váy dài tơ lụa màu trắng, tóc dài ngang eo màu đen như tơ lụa, phảng phất như nữ thần bước ra từ ánh trăng trong chuyện đồng thoại.
Một khắc kia sự đố kỵ thiêu cháy lý trí của cô.Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên cắt ngang suy nghĩ của Tống Hoan Hoan, cô vô thức gạt tầng mồ hôi mỏng thấm ra trên trán, rõ ràng ngữ khí mềm ấm nhưng ánh mắt tràn đầy lạnh lùng:“Dung Dung, có chuyện gì sao?”Lý Dung khóc đến thở hổn hển:“Người nói rất đúng, Sở Nhược Du kia làm người thật sự quá chán ghét.”Cảm xúc của cô tương đối không ổn định, lời nói đều lộn xộn.“Bây giờ phải làm sao? Rốt cuộc ta không có mặt mũi trở về đi học.”Lòng tự trọng bị chà đạp chia năm xẻ bảy.Nghe vậy, biểu tình của Tống Hoan Hoan bỗng chốc hoá đá.
Hiển nhiên lời này gợi lên cho nàng hồi ức không tốt đẹp ở trong phòng hiệu trưởng, nàng mím môi:“Phát sinh chuyện gì?”Lý Dung kể lại tuy rằng không liền mạch nhưng cũng không trở ngại cô lý giải, đầu tiên Tống Hoan Hoan nhẹ giọng an ủi, theo sau tiếc hận mà nói:“Ai nha, người hẳn là xảy ra tranh chấp với cô ta.”Nhận thấy được tiếng khóc đối diện im bặt, khoé miệng của cô nhịn không được ngoéo một cái.“Chuyện này ở Nhất Trung là sự thật mọi người đều nhận định, người còn sợ hãi cái gì?“Nói đến cùng chuyện này người cũng vì ta nên người đừng sợ, tối nay ta cầu xin ba giúp người chuyển lớp được không?”Lý Dung nháy mắt đã bị trấn an, nín khóc mỉm cười:“Hoan Hoan cảm ơn người.”Tiếp theo cô lại liên tục đảm bảo:“Có ta ở đây, Sở Nhược Du tuyệt đối không sống tốt được.”Tống Hoan Hoan nhẹ nhàng mà “ n” một tiếng.
Nếu Lý Dung có thể bôi nhọ thanh danh của Sở Nhược Du cô liền thấy vui mừng.
Nếu không thể thì cũng liên quan gì đến nàng? Đều là Lý Dung cam tâm tình nguyện đi làm.
Sau khi kết thúc cuộc gọi Tống Hoan Hoan không còn hứng thú đánh đàn, kỳ thực cô am hiểu nhất không phải dương cầm mà là violon, chẳng qua cái tâm tư khó miêu tả kia trong đáy lòng khiến cho cô đối với dương cầm dần dần cuồng nhiệt lên, cứ thế rốt cục không còn đường lui.
Cô khép lại đàn dương cầm đi ra khỏi phòng đàn.
Trước mặt đi tới đúng là Lâm Sương.
Biểu tình của cô cau có thoáng qua, đôi tay vô ý thức nắm chặt lại buông ra, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.Tống Hoan Hoan cũng sẽ không chủ động tìm kiếm Lâm Sương để xúi giục đối phương làm việc, cô am hiểu nhất là ngôn ngữ ám chỉ, vừa không mang tai tiếng lại có thể hài lòng.
Nhưng lần này cô mất mặt quá độ, trước ngực nghẹn một ngụm ác khí không có chỗ phát tiết.“Dì Lâm.”Lâm Sương kinh sợ.
Vốn nghĩ rằng sau khi gả vào nhà họ Tống liền bắt đầu những ngày lành.
Ai có thể tưởng chỉ duy trì thể diện cơ bản đều làm cô đau đầu không thôi, thậm chí cô còn phải tìm mọi cách lấy lòng con trai và con gái riêng của chồng.
Lâm Sương nỗ lực nở một nụ cười:“Hoan Hoan.”Tống Hoan Hoan không có hứng thú vòng vèo, trực tiếp nói thẳng:“Thứ bảy tuần sau có một buổi tiệc tối, có thể nói là từ khi dì được gả vào nhà họ Tống đến nay mới tham dự yến hội có quy cách cao nhất, nếu dì muốn cho con và dì biểu hiện thân thân mật mật…”Lâm Sương cảm thấy có chút khuất nhục.
Nhưng nàng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Tiểu thư nhà họ Tống cao cao tại thượng trong xương cốt cũng là một người ti tiện bất kham thôi.
Tống Hoan Hoan mười phần hài lòng thái độ cung kính của Lâm Sương, cô không chút để ý mà thưởng thức ngón tay:“Khiến cho Sở Nhược Du nghỉ học.”Không đợi Lâm Sương trả lời cô liền quay người rời đi.*.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook