Kim Trạch cảm thấy Cao Á Lâm này thật sự rất lạ lùng, sao có thể đùa giỡn mình rồi lại có thể bày ra dáng vẻ không có việc gì? Bộ não của người đàn ông này được làm bằng gì thế? Đổ đầy xi măng hay là phân?
Kim Trạch tức đến mức gương mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn người phụ nữ đứng ngoài phòng đang có chút không yên cứ nhìn sang bên này, nhỏ giọng nói: “Anh lại có tật xấu gì vậy? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Kim Trạch chỉ thẳng mặt hắn: “Trò chơi này tôi không chơi nữa, mấy anh muốn làm thế nào thì làm thế đó đi.

Muốn phát tán bản ghi âm của tôi? Cứ việc! Ai sợ ai chứ?”
Cao Á Lâm nhướn mày: “Cậu không sợ chuyện này sẽ hủy hoại con đường công danh mà cậu vất vả kiếm được à?”
Kim Trạch nói: “Quân tử báo thù mười năm không muộn, huống chi tôi cũng đâu phải quân tử.

Anh cứ chờ mà xem!”
Cao Á Lâm đệ lộ biểu cảm thấy rất thú vị: “Tôi rất mong đợi.”
Kim Trạch: “…”
MMP, đầu óc người này thực sự có vấn đề rồi! Sợ là fans của hắn đều bị mù chắc luôn!
Kim Trạch lập tức muốn đóng cửa, Cao Á Lâm vội vàng vươn một chân đặt bên cạnh khe cửa, giơ tay kéo tay nắm cửa, nói: “Được rồi, tôi chỉ nói đùa với cậu thôi, tôi không phát tán bản ghi âm của cậu.

Mấy thứ đó đều là đồ tôi sưu tầm sao có thể để cho người khác nghe được?”
Cao Á Lâm nghiêng đầu, con sói đuôi lớn cuối cùng đã lộ rõ bản chất của mình, hắn nhe răng cười để lộ cái răng nanh nho nhỏ, nói: “Nếu để người khác nghe được tôi sẽ ghen.”

Kim Trạch: “…”
Kim Trạch không nói nên lời.
Cao Á Lâm nhân lúc cậu sững sờ lập tức chen vào phòng rồi đóng cửa lại.
Kim Trạch liên tục lui về phía sau, dần dà cả người cậu ngồi lên mép giường, môi run run vài cái mới run rẩy nói: “Anh nói cái gì… Đồ cất giữ? Cái thứ gì đấy? Anh, anh…”
Tội nghiệp Kim Trạch từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, bản thân còn tưởng không ai có thể rớt tiết tháo hơn mình được, mà kết quả là vừa quay đầu liền bị vả mặt.
Đầu Kim Trạch lập tức nhảy số một câu châm ngôn: không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Ông bà nói cấm có sai.
Ánh chiều tà cuối cùng ngoài cửa sổ dần dần biến mất, sắc trời đã tối sầm, bóng đèn sợi đốt dưới mái hiên ngoài sân sáng lên lập tức thu hút mấy con bướm đêm bay tới.

Kim Trạch ngơ ngác ngồi trên mép giường, nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng ở phía ngược sáng đang từng bước đi tới, cả người hắn tỏa ra một cảm giác áp bức không thể từ chối, hoàn toàn khác với cái người cao ngạo lãnh đạm trên TV kia.
Sâu trong tiềm thức Kim Trạch cảm thấy không đúng lắm, mà phía sau cậu chính là giường—— khoảnh khắc đó da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Chỉ là chưa đợi cậu đứng lên, người đàn ông đã nhanh chóng đi tới giơ tay nhẹ nhàng ấn lên bả vai Kim Trạch, tuy là nhìn nhẹ như lông hồng nhưng lại có sức mạnh cực lớn.

Trước mắt Kim Trạch vừa lóe lên một tia sáng liền phát hiện mình đã nằm ngửa trên giường.

Người đàn ông quỳ gối bên cạnh người cậu, một tay hắn đặt trên đỉnh đầu cậu, cứ như vậy nhìn cậu từ trên cao.
“Nghĩa của đồ sưu tầm là nó là thứ đồ quý báu nhất, quý trọng nhất với tôi, là món đồ có một không hai trên đời này.” Cao Á Lâm gằn từng chữ nói: “Kim Trạch, chuyện lừa gạt cậu tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.


Nếu tôi nói tôi không có ác ý mà chỉ vì muốn tốt cho cậu, muốn làm chút chuyện gì đó vì cậu thì lại giả nhân giả nghĩa và tự cho mình là đúng quá, cho nên tôi thừa nhận tôi ích kỷ, tôi xin lỗi cậu vì sự ích kỷ của chính mình, cậu có thể tha thứ cho tôi không?”
Kim Trạch nằm ngửa trên giường nhìn Cao Á Lâm, trong lòng có chút phẫn nộ: Người ta hay nói góc độ này là góc tốt nhất để khảo nghiệm diện mạo của một người nhưng cho dù như vậy, Kim Trạch cũng không nhìn ra chút điểm khuyết điểm và nhếch nhác nào của Cao Á Lâm.
Thay vào đó, từ góc độ này trông Cao Á Lâm càng thâm tình và đẹp trai hơn, như thể hắn là một nhân vật bước ra từ poster phim, trên người còn tự mang theo quầng sáng không có cách nào loại bỏ.
Ánh mắt Kim Trạch quanh đi quẩn lại trên sống mũi người đàn ông, cậu ngẩn người một lúc lâu, sau đó lại nghe Cao Á Lâm khẽ cười một tiếng, hắn khom người xuống nói bên tai cậu: “Từ góc nhìn của tôi trông cậu vô cùng đáng yêu.”
Kim Trạch: “…”
Cao Á Lâm hơi nghiêng đầu nhìn hàng mi run rẩy của Kim Trạch, hơi thở của hắn vô cùng nóng bỏng: “Chỉ nhìn vào ánh mắt của cậu thôi là tôi đã biết cậu đang nghĩ gì.”
Kim Trạch: “…”
Trong đầu Kim Trạch nhất thời có chút rối loạn, một lúc sau mới hé răng nói: “Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tôi có mục đích của riêng mình, à, hiện tại tôi chưa thể nói được.” Cao Á Lâm có chút khó xử nhíu mày, ánh mắt lại mang theo ý cười dịu dàng: “Cậu có muốn đoán thử không?”
Kim Trạch liếm môi dưới: “Không phải là anh… Thích tôi đấy chứ?”
Cao Á Lâm nhìn đầu lưỡi màu hồng nhạt ẩn hiện dưới khóe môi hé mở của người đàn ông trẻ tuổi dưới thân, trong lòng hắn vô cùng ngứa ngáy, không nhịn được muốn cúi đầu chơi “trò chơi đuổi bắt”, chỉ là hắn nhanh chóng kiềm chế bản thân—— cho dù có đang chơi cái trò chạy trốn không đáng tin cậy này thì hắn vẫn có chừng mực.
Cao Á Lâm nói: “Tôi thích em.”
Kim Trạch: “…” Kim Trạch chết lặng trước hành vi mâu thuẫn vừa ngay thẳng vừa chẳng thể nắm bắt được của Cao Á Lâm làm cho dở khóc dở cười, không hiểu sao lại nói: “Vì sao lại là tôi?”
“Nhất kiến chung tình, mặc kệ em có tin hay không.” Cao Á Lâm nói: “Càng hiểu em, tôi lại càng thích em hơn.


Thích sự gọn gàng dứt khoát của em, thích sự thẳng thắn thoải mái của em, cũng thích sự thờ ơ và vô tình của em.

Em luôn đối xử lạnh lùng vô tình với người khác mà đối xử với chính mình lại càng lạnh lùng vô tình hơn, chính vì thế tôi chưa từng thấy ai giống em.”.

Hã????‎ tìⅿ‎ đọc‎ t????ang‎ chính‎ ở‎ [‎ TRu????‎ TRU????????N.????N‎ ]
“Anh chắc chắn anh đang khen tôi?” Kim Trạch nheo mắt lại.
“Đương nhiên, em không cần nghi ngờ.” Cao Á Lâm nói: “Có điều là gu của tôi, mặc dù rõ ràng trông em lạnh lùng vô tình nhưng sâu trong lòng em lại coi trọng tình nghĩa.

Rõ ràng em rất gọn gàng dứt khoát nhưng trong lòng lại có chấp niệm nặng nề.

Tất cả những lần em đấu tranh và không thể buông bỏ đều là thứ thu hút tôi nhất.”
Kim Trạch không nói lời nào, cậu chỉ rũ mắt cũng không nhìn Cao Á Lâm, một lúc sau liền đẩy lên vai Cao Á Lâm một chút.
Cao Á Lâm cũng không miễn cưỡng cậu, hắn đứng dậy theo lực đạo của đối phương, Kim Trạch nhìn chằm chằm đầu giường một lát, giơ tay tay ra hỏi: “Còn thuốc không?”
Kim Trạch ngồi dậy, còn Cao Á Lâm khom lưng giúp cậu châm thuốc, đầu hai người hơi nghiêng về phía ngược lại, cùng nhau ẩn mình trong ánh sáng tối tăm, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng phạch phạch của mấy con bướm đêm đang cố gắng vẫy cánh dưới ánh đèn sợi đốt.

Làn khói mở ảo lượn lờ trong không gian, Kim Trạch nhả khói, hai tay cậu đặt lên đầu gối, cong chân nhìn Cao Á Lâm: “Chuyện của tôi anh đều biết?”
“Cũng được coi là vậy.” Cao Á Lâm suy nghĩ một chút: “Nhưng vẫn có một số chuyện tôi không biết.”
“Điều tra tôi bao lâu rồi?”
“Bắt đầu từ mấy tháng trước.”
“…” Kim Trạch gẩy tàn thuốc: “Anh là cái gì vậy? Stalker à?”

Cao Á Lâm đứng thẳng người, hai vai hơi mở rộng, hai tay rủ xuống tự nhiên, hơi nghiêng đầu nói: “Không chính xác.”
“Ồ?”
“Tôi chỉ là stalker của riêng em.”
Kim Trạch hừ một tiếng rồi bật cười: “Không ngờ anh Cao đây còn biết dỗ dành người khác cơ đấy.”
Cao Á Lâm không giải thích gì nhiều mà chỉ nhìn cậu.
Kim Trạch im lặng cả buổi mới nói: “Con người tôi không có điểm dừng nên dù anh có nói thế nào thì với tôi cũng vô dụng.

Mỗi người có một cách sống khác nhau nhưng tất cả đều nằm trong phạm vi pháp luật cho phép, không ai có đủ tư cách để đặt câu hỏi về lối sống của người khác là đúng hay sai —— nói cách khác, nếu bây giờ tôi là một ngôi sao lớn có tiền có nhà có xe, ý tôi là tôi có tất cả những thứ tôi muốn thì còn ai nghi ngờ tôi sai không? Bọn họ sẽ chỉ nói với người tiếp theo là—— cậu nhìn cái người đàn ông tên Kim Trạch kia đi, nhìn coi người ta thành công thế nào đi? Cậu nhìn mà học tập người ta.”
Kim Trạch nhún vai: “Không có đúng hay sai chỉ có thất bại hoặc thành công.”
Cao Á Lâm gật đầu: “Em nói có lý.”
Kim Trạch nhìn hắn: “Vậy anh cần gì phải ở nơi này so đo với tôi? Không khiến tôi “lập địa thành Phật*” thì anh không đi Tây Thiên lấy kinh được à? Đại sư Cao?”
(*nguyên câu 放下屠刀, 立地成佛: bỏ đao đồ tể thì sẽ thành Phật; buông đao sát sinh, lập tức thành Phật (câu này vốn là lời dạy của đạo Phật, cho rằng kẻ gây ra tội ác nếu quyết tâm hối cải ắt sẽ trở thành người lương thiện).)
Cao Á Lâm kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống, chân ghế cọ xát với nền xi măng phát ra âm thanh chói tai: “Tôi chưa nói em làm sai điều gì, cũng không bao giờ nói điều đó.

Tôi vĩnh viễn không nghi ngờ quyết định của em, chỉ là tôi thích em nên muốn làm em hạnh phúc và hy vọng em không bao giờ phải hối hận.”
Ngón tay Kim Trạch dừng lại, sau đó lại lập tức làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục hút thuốc: “Hối hận? Tôi không có gì phải hối hận cả.”
Cao Á Lâm nhìn vào mắt cậu: “Phải không? Vậy tại sao em không dám thừa nhận với mẹ em chuyện quả thật em bị ông chủ lớn bao nuôi?”
Kim Trạch lập tức nghiến răng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương