Chương 73

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Khi thực sự bước vào trong, toàn bộ thôn cũng lọt vào tầm mắt của mọi người.

Quả đúng là một nơi tương đối lạc hậu, mặc dù có nhà được xây bằng xi măng, nhưng không nhiều, chỉ có vài ba căn thôi, hình như cũng chỉ mới được xây dựng, còn chưa có người vào ở.

“Ban đầu tôi định chọn địa điểm khác, nhưng đọc kỹ kịch bản, cảm thấy nơi này khá phù hợp, được một nhân tài đang công tác ở bên ngoài giới thiệu.” Vương Hạo nói.

Có lẽ vì anh thả ra tiếng gió, người kia vì tiền nên đã đề cử.

Anh chưa từng nghe nói về thôn Thanh Thủy này, nhưng lúc ấy, vì để đề phòng bất trắc nên anh vẫn mang theo dụng cụ đi khảo sát thực tế, xác định trước rằng nơi này không tồn tại bất kỳ nguy hiểm nào.

Sau đó anh lại kiểm tra rất nhiều tư liệu, xác định quả thực có thôn làng này, không có gì lung tung rối loạn mới đi đến quyết định, trước mắt, xem ra mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.

“Nếu mọi người đều không hài lòng, ta sẽ đổi nơi khác.”

Vương Hạo vừa nói vừa nhìn về phía sau, khóe mắt quan sát biểu cảm của Cơ Thập Nhất.

“Khá tốt, coi như trải nghiệm thú vui nhà nông.” Diệp Minh nói, hiện giờ cũng có thể xem như anh ta đã thoát khỏi bóng ma, chỉ hy vọng sẽ quên được chuyện ở tòa cao ốc.

Hai nhân viên công tác cũng nói tốt theo, dù sao thì còn có lương cơ mà, hơn hẳn những người khác.

Cơ Thập Nhất vốn đang nhìn chằm chằm vào khoảng cách giữa các ngôi nhà đến xuất thần, suy nghĩ về những chuyện kể từ lúc vào thôn đến giờ, nghe thấy lời nói của bọn họ, cô cũng nói: “Rất tốt, trải nghiệm nhiều cuộc sống khác nhau.”

Cuối cùng Vương Hạo cũng yên tâm.

Chó Con vẫn luôn dựng lỗ tai lên để nghe bọn họ nói chuyện, sau khi tin chắc không phải vì sự việc kia, cuối cùng cậu ta mới cảm thấy yên lòng, lúc trước, khi trưởng thôn nói với cậu ta, cậu ta còn có chút không tin, bây giờ xem ra là thật rồi.

Đi khoảng vài phút, rốt cuộc Chó Con cũng dừng lại.

“Đây là nơi trưởng thôn nói, đã được quét tước sạch sẽ, dân làng chúng ta còn chưa dọn vào ở.” Chó Con lấy chìa khóa ra, vừa mở cửa vừa nói.
1

Có lẽ vì tiền thuê nhà nên nơi ở của bọn họ không quá tệ.


“Đây là nhà trong thôn mới xây, mấy người đứng phá hỏng, không thì sẽ phải bồi thường tiền.” Cậu ta lại dặn dò.

Hai nhân viên công tác trợn trắng mắt, dù sao cứ có tiền là được rồi.

Mặc dù nhà mới xây, nhưng bên trong cũng có đầy đủ các loại đồ đạc, quét dọn khá sạch sẽ, đối với lần đầu tiên xuống nông thôn, bọn họ cảm thấy rất mới mẻ.

Hơn nữa, vào mùa hè cũng không cần dùng nhiều chăn ga gối đệm, Vương Hạo đặc biệt thuê riêng một chiếc xe lớn chỉ để chở dụng cụ và chăn nệm mới mua.

Dù sao thì khi dùng đồ của người khác, chưa kể tới việc khó chịu, không thấy tự nhiên chắc chắn là điều không thể tránh khỏi.

Vương Hạo tiến vào đi dạo trước một vòng, ló đầu ra hỏi: “Thập Nhất, cô và Hiểu Đồng ở phòng này, không sao chứ?”

Cơ Thập Nhất lắc đầu, thản nhiên đáp: “Không sao.”

Đinh Hiểu Đồng vui vẻ, “Tất nhiên là được rồi, buổi tối con gái còn tâm sự nữa!”

Cho đến bây giờ, đây là căn phòng tốt nhất mà bọn họ nhìn thấy, chỉ có hai cô gái nên được ở lại nơi này.

Nghe thấy cả hai người đều đồng ý, Vương Hạo đi ra, kết quả lại bị Tiểu Nhất chặn lại, vóc dáng vốn đã không cao lớn gì mà bây giờ càng trở nên thấp bé hơn.

“Tôi cũng ở đây.” Cậu ta nói.

Vương Hạo ngẫm nghĩ, hỏi: “Một người đàn ông trưởng thành như cậu, không tiện lắm nhỉ?”

“Tôi muốn đi theo cô chủ mọi lúc.” Tiểu Nhất trưng vẻ mặt không cảm xúc ra.

Lúc này Vương Hạo mới nhớ ra đây là vệ sĩ mà tổng giám đốc Tô tìm tới, anh vỗ đầu, dù có lẽ nơi này không có nguy hiểm gì, nhưng vì sự an toàn, vẫn nên chú ý thì hơn.

“Nếu cậu ở lại đây, vậy chỉ có thể ngủ dưới đất ở gian ngoài.”

Tiểu Nhất gật đầu.

Cơ Thập Nhất mở miệng nói: “Hay là cậu sang phòng bên cạnh đi, cách thế cũng đủ gần rồi.”

“Không được, tôi phải theo sát cô.” Cậu ấy nghiêm túc, “Đây là mệnh lệnh của nhà tuyển dụng.”

Tô Minh Châu là người thuê cậu ấy, nghiêm khắc mà nói, cậu ấy chỉ cần nghe lời Tô Minh Châu, nhưng ông chủ đã có lệnh, thỉnh thoảng cậu ấy cũng có thể nghe lời cô Cơ, nhưng chuyện này thì không thể được.


Cơ Thập Nhất hỏi ngược lại: “Cậu đi theo tôi những lại không nghe lời tôi?”

Tiểu Nhất mặt không đổi sắc: “Chuyện này không thể nghe.”

“… Cậu đừng miễn cưỡng bản thân mình.” Cơ Thập Nhất bất đắc dĩ nói.

“Không miễn cưỡng.” Tiểu Nhất lắc đầu, bọn họ làm nghề vệ sĩ này, có khó khăn vất vả nào mà chưa trải qua đâu, lần này xem như là khá nhẹ nhàng, trước kia còn khổ sở hơn nhiều, ngủ dưới đất không là gì cả.

Vương Hạo cũng không miễn cưỡng, dẫn theo mấy người Diệp Minh sang phòng bên cạnh.

Có lẽ Vương Hạo đã dặn dò từ trước nên đồ đạc trên giường và đồ dùng vệ sinh đều không được chuẩn bị, chỉ có một chiếc giường trống không đặt trong phòng.

Đinh Hiểu Đồng trực tiếp ngăn cản Cơ Thập Nhất, đích thân sắp xếp giường đệm thật nhanh chóng, “Không phải tôi nói đâu, nhưng chắc chắn cậu không thể làm tốt bằng tôi, tôi làm việc nhà luôn được hàng xóm láng giềng khen ngợi!”

Cơ Thập Nhất cũng không phản bác, mỉm cười nhìn cô ấy vừa trải giường vừa nhướng mày hưng phấn miêu tả ưu điểm của mình.

Chiều nay vẫn chưa bắt đầu quay, Cơ Thập Nhất định đi dạo quanh thôn một vòng.

Khi từ bên ngoài tiến vào, bởi vì gò đất cao, gần như cô có thể nhìn rõ toàn cảnh thôn Thanh Thủy, trong mắt người thường, thôn làng này được núi non và suối bao quanh, quả đúng là chốn bồng lai tiên cảnh.

Nhưng suy nghĩ sâu xa hơn, dòng suối kia vốn nên chảy về nơi khác, sau khi bị ngăn chặn dòng chảy, nước mới đổ về thôn Thanh Thủy, đó không phải là dấu hiệu tốt.

Thôn Thanh Thủy tồn tại nhiều năm như vậy vẫn chưa xảy ra chuyện gì, hoặc cũng có thể do cô đã nghĩ nhiều.

Tiểu Nhất đi theo phía sau cô, khoảng cách ở giữa gần mười mét, yên lặng không một tiếng động, nếu không phải đây là nông thôn, ở trong thành phố chắc chắn không nhìn ra được.

Ở nông thôn có rất nhiều thứ mới lạ.

Cơ Thập Nhất thấy hầu như các hộ gia đình đều treo lõi ngô ở trước cửa, thậm chí treo cả ớt bên cửa sổ, một màu đỏ rực, nhìn thoáng qua thôi cũng biết là rất cay, cảm giác hài hòa đến lạ.

Đang nghĩ tới đây, phía trước truyền đến tiếng ồn ào không nhỏ, cô ngước mắt nhìn qua, không ngờ lại thấy được người phụ nữ điên đáng sợ trước đó.

Bà ấy vẫn mặc quần áo sắc màu sặc sỡ, mái tóc rối bù, đang bị một đám trẻ vây quanh, có người dùng tay đánh, cũng có người trực tiếp ném đá, còn có người nhổ nước bọt.

“Các cháu đang làm gì thế?” Cơ Thập Nhất quát lớn.


Bọn trẻ vốn không để tâm, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Nhất cao lớn phía sau, bọn chúng lập tức chạy tán loạn như đàn chim bay tan tác, nông thôn khắp nơi đều là đường, chỉ chốc lát mà đã biến mất trên con đường này.

“Bà không sao chứ?”

“Hì hì hì…”

Ai ngờ Cơ Thập Nhất vừa hỏi xong lời này, người phụ nữ kia đã ngẩng đầu lên cười khúc khích, rung đùi đắc ý chạy thật xa, trước khi rời đi còn phát ra mấy tiếng nhỏ vụn, không biết đang nói gì, ngay cả âm thanh cũng không rõ.

Một loạt hành động kỳ lạ đó khiến Cơ Thập Nhất càng thêm tò mò về người phụ nữ này.

Có thể thấy, người phụ nữ kia không phải bị điên bẩm sinh, vậy nên về sau mới thành ra thế này, thôn làng nhỏ lạc hậu này sao lại khiến một người bình thường trở nên điên dại?

Cơ Thập Nhất lấy di động ra, nửa ngày vẫn không có tín hiệu, cô không khỏi nhíu mày.

“Dùng cái này.” Tiểu Nhất đưa một món đồ nhỏ qua.

Đây là thứ bọn họ hay dùng, để tránh việc xuất hiện tình huống tín hiệu không tốt, thậm chí là không có tín hiệu, tình huống hiện giờ rất phù hợp.

“Cảm ơn.” Cơ Thập Nhất cũng không làm gì, chỉ định xem di động theo thói quen.

Cô trả lại đồ cho Tiểu Nhất, tiếp tục đi về phía trước.

Phải ở lại nơi này gần một tháng, cô muốn làm quen địa hình trước, để đến lúc quay phim đỡ bị lạ lẫm, không biết thế nào là đúng.



“Cô gái kia xinh đẹp nhất, nhưng quá gầy.”

“Xinh đẹp rất dễ bỏ trốn với người khác, không phải gia đình lúc trước cô coi trọng kia cũng suýt chút nữa bỏ trốn hay sao, bình thường vẫn là tốt nhất.”

“Tôi nói này, vẫn nên tìm người dễ đẻ thì hơn, mông cô ta còn không lớn bằng mông tôi, vừa nhìn đã biết là không đẻ được con trai rồi.”

Mấy người phụ nữ trung niên ngồi trước cửa, trên tay gõ thứ gì đó, vừa nhìn Cơ Thập Nhất đang đi dạo cách đó không xa vừa thảo luận.
1

“Nghe nói lần này cho thuê được rất nhiều tiền, tôi cũng được chia một ít.”

“Ai nói không phải đâu, phải dừng một tháng cơ mà, vốn có tin tức nói A Sinh nhà họ Thẩm định kết hôn trong tháng này, hiện giờ cũng phải tạm ngừng lại, không biết sẽ tức giận tới mức nào nữa đây.”

“Thẩm Nã đầu to còn không thèm nở nụ cười nào, tôi vừa thấy bà ta đi tìm trưởng thôn, chắc lại muốn lấy thêm chút tiền rồi!”




Cơ Thập Nhất không hề biết mình vừa bị đánh giá từ đầu đến chân, cô phát hiện mình đã đi dạo gần hết thôn làng, lại đến nơi khi mới vào thôn.

“A Sinh nhà tôi còn đang tìm vợ, trưởng thôn, bây giờ phải làm sao đây?”

Lúc đang định xoay người, cô chợt nghe thấy câu nói chứa đựng đầy sự bất mãn này, nhìn về phía bên kia, căn nhà làm bằng đất không cách âm, giọng nữ lại có phần vang dội, cứ thế mà truyền ra ngoài.

Cô vẫn nhớ rõ, trưởng thôn đã bước vào đây.

Giọng nữ kia tiếp tục nói: “Bọn họ sẽ ở lại đây một tháng, tôi không chờ được.”

Ngay sau đó, giọng nói già nua của trưởng thôn trả lời: “Tiền thuê nhà đã chia cho nhà cô không ít, cũng nên biết đủ đi.”

Bên cạnh có một giọng nam trẻ tuổi phụ họa: “Đúng vậy, nhà chị được chia nhiều tiền nhất, không phải khi ấy chị cũng tự mình đồng ý đó sao, bây giờ lại tới ăn vạ trưởng thôn, chị định làm gì, cầm tiền rồi lại muốn đổi ý à?”

“Chó Con, cậu nói thì hay lắm, cậu lấy được vợ trước rồi, tất nhiên cậu không sợ, A Sinh nhà tôi còn chưa có đâu.” Người phụ nữ phản bác.

Trưởng thôn dùng gậy gõ xuống mặt đất, “Đừng cãi nhau nữa, chỉ một tháng thôi, A Sinh tìm vợ cũng không cần vội một tháng này, tháng sau bà Vương sẽ đến mai mối.”

Giọng nữ có chút chần chừ, lại nói tiếp: “Nhưng tôi đã chọn được ngày rồi, ngày đẹp nhất là vào cuối tháng, không biết khi nào bọn họ mới rời đó, đến lúc đó ngộ nhỡ không có thì phải làm sao?”

Cơ Thập Nhất nghe đến đây thì thấy rất kỳ lạ.

Đoán chừng trưởng thôn lại nói gì đó, người phụ nữ kia nhanh chóng đi ra, nhìn thấy cô, bà ta có chút sửng sốt, rất lâu sau mới cười một tiếng, sải bước vội vã rời đi.

Cơ Thập Nhất thấy bà ta đã đi xa, cô đang chuẩn bị quay trở về, thôn làng này không lớn lắm, cô cũng thăm thú gần hết rồi, nhưng người phụ nữ điên vừa chạy trốn đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Có lẽ thật sự đề cập tới điều gì đó, cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy người phụ nữ ló nửa người ra từ bên cạnh ngôi nhà đối diện.

Đầu tóc bà ấy vẫn rối bù, mỉm cười với cô, miệng khép khép mở mở không biết đang nói gì, rồi nhanh chóng biến mất sau căn nhà.

Cơ Thập Nhất càng tò mò hơn, nhưng cô cũng không đuổi theo.

Tiểu Nhất ở phía sau thấy cô nhìn chằm chằm nơi đó, lẳng lặng tiến lên, khẽ nói: “Tôi thấy khẩu hình bà ấy nói đừng trở về.”

“Đừng trở về?” Cơ Thập Nhất lặp lại.

Trước nay cô chưa từng tới nơi này, nói với cô ba chữ “đừng trở về”, hoặc giả, đối tượng mà người phụ nữ này thực sự muốn nói không phải là cô…

Mà là một người khác?

- -----oOo------

*** 73 ***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương