Chương 66

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Tam Hòa bừng tỉnh từ trong giấc mơ.

Anh ta đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, trong phòng tĩnh lặng, ánh sáng bên ngoài mơ hồ lọt qua kẽ rèm cửa chưa kéo hết, có thể thấy rõ một góc của căn phòng.

“Lại nằm mơ…” Tam Hòa đỡ trán, chạm phải toàn mồ hôi lạnh, đơn giản là xuống giường, ra khỏi phòng chuẩn bị đi rót nước uống.

Tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên trong căn hộ không lớn.

Tam Hòa bưng một cốc nước từ phòng bếp, nhìn thấy đã gần 12 giờ, trực tiếp ngồi xuống sô pha, đờ đẫn đối diện với màn đêm đen kịt.

Mỗi lần gặp ác mộng, anh ta đều thức trắng đêm, vốn dĩ cuộc sống ở nước ngoài rất khá, không nghĩ tới lần này trở về nước lại mơ thấy ác mộng.

Cho dù đã xa nhau lâu như vậy, nhưng anh vẫn nhớ rõ nội dung giấc mơ này.



Nửa đêm, chủ đề # Cơ Thập Nhất khắc chết người # lại được nhắc đến lần nữa, việc tổng giám đốc Tô của Giải trí Hoàng Thiên tức giận lên tiếng đã đẩy chuyện này lên cao trào.

Vì trường hợp khẩn cấp, nên Giải trí Hoàng Thiên phải mở cuộc họp lúc 10 giờ, khi Tô Minh Châu rời khỏi phòng họp đã gần 10 giờ 30 phút.

Nhìn thấy tin tức trên Weibo, bản thân Ngũ Thanh cũng lắp bắp kinh hãi.

Cô ấy biết, Cơ Thập Nhất mới trưởng thành không lâu, mà tin tức về ông chủ nhà mình cũng được các tạp chí bên ngoài công khai, vừa qua sinh nhật tuổi mười tám.

Nhưng trước đó cô ấy chưa từng nghĩ tới mối liên hệ giữa hai người sẽ như thế này.

Lần đầu tiên nhìn thấy Cơ Thập Nhất, thái độ của tổng giám đốc Tô khiến cô ấy cảm thấy mập mờ, cô ấy chỉ nghĩ rằng có lẽ hai người họ quen biết nhau, hoặc cũng có thể là đơn phương tương tư, trước giờ chưa từng ngờ rằng hai người đã quen biết nhau mười mấy năm ròng!

Mười mấy năm này không chỉ đơn giản là một vài năm.

Cô ấy chợt nhớ tới thân phận cô nhi của Cơ Thập Nhất, nếu quen biết mười mấy năm, vậy chỉ có thể là khi đó, hình như trong giới thượng lưu cũng từng truyền ra tin tức cậu chủ nhỏ nhà họ Tô bị mất tích…

Ngũ Thanh đột nhiên hiểu ra vấn đề.




Lúc này đã là nửa đêm, hầu hết mọi người đều là cú đêm, hơn nữa, những người có thể phát ngôn bừa bãi trên Weibo tất nhiên đều là người trẻ tuổi.

Bài viết trên Weibo của Tô Minh Châu được phát hiện không bao lâu sau khi đăng tải, trong đó tiết lộ lượng tin tức lớn như vậy, vĩnh viễn không bao giờ thiếu những người có hứng thú với loại chuyện này.

Trong nháy mắt, cư dân mạng lập tức di dời tầm mắt.

“Woa tận mười mấy năm luôn sao, hai người mười tám tuổi quen biết nhau mười mấy năm, đây là thanh mai trúc mã ư? Khó trách tình cảm lại tốt như vậy!”

“Ý bảo vệ trong những lời này thật đáng ngưỡng mộ, mấy blogger kia đều có bệnh hết rồi, tổng giám đốc Tô đừng tức giận nữa, anh tức giận Thập Nhất sẽ buồn lắm đó!”

“Chỉ có tôi muốn biết hai người quen nhau như thế nào sao? Cơ Thập Nhất là cô nhi, Tô Minh Châu là cậu chủ nhỏ nhà họ Tô, sao hai người lại liên quan đến nhau nhỉ?”

“Đây mới đúng là tiểu thuyết biến thành hiện thực, đừng nói đến chuyện khắc chết người, người ta ở bên nhau mười mấy năm không xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ bạn cùng phòng bị giết cũng ăn vạ Thập Nhất nhà chúng tôi sao?”

“Người ta thường nói đừng ra quyết định vào đêm khuya, tổng giám đốc Giải trí Hoàng Thiên đột nhiên tung ra tin tức lớn như vậy, tôi có chút kích động mà cũng có chút vui vẻ ha ha ha ha, tôi muốn trở thành fan của anh ấy!”

Vốn dĩ Tô Minh Châu có rất nhiều fans, sau chuyện này lại tăng thêm không ít.

Lúc này, phần lớn cư dân mạng đều phản ứng lại, rõ ràng chủ đề này nhắm vào Cơ Thập Nhất, loại chủ đề không mấy thân thiện như vậy, chắc chắn có người thúc đẩy phía sau.

Không ít người lướt Weibo lúc chạng vạng đều nhanh chóng nhớ ra, khi ấy chủ đề này trực tiếp leo lên vị trí đầu tiên trên bảng hot search, chắc chắn có điều mờ ám!

Bạn cùng phòng qua đời, nói không chừng trong lòng người ta vẫn còn khó chịu, những blogger đó còn đặt điều cho người không liên quan, chuyện này có khác gì những người trong gia đình chết bất đắc kỳ tử, nhưng lại gọi mấy đứa trẻ là đồ sao chổi.

Càng là người đứng mũi chịu sào (*) thì hot search lại càng chiếm vị trí đầu tiên trên Weibo.

(*) Đứng mũi chịu sào: người phải đứng ra gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất trong công việc chung. Tuy nhiên, trong trường hợp này để chỉ việc một người phải đứng ra nhận trách nhiệm khi có một sự cố không may xảy ra, dù lỗi này không phải do họ gây ra nhưng vì là người “đứng mũi” nên mọi vấn đề đều được quy vào họ.



Khoảnh khắc Tưởng Tinh – thành viên thuộc nhóm truy tinh (*) nhìn thấy chủ đề này, cơn phẫn nộ trong lồng nguc gần như muốn nhảy ra ngoài.

(*) Nhóm truy tinh: Một nhóm những người tôn thờ và theo dõi các ngôi sao.

Cô ấy mất bố mẹ từ nhỏ, sống cùng bà nội, thân thích xung quanh đều gọi cô là sao chổi, sao Tang Môn (*), lời trong lời ngoài đều nói bố mẹ vì cô ấy mà chết.


(*) Sao Tang Môn: Trong tử vi, người có sao Tang Môn thủ mệnh có nét mặt sầu thương bi ai, đặc tính chủ sự là tang tóc và bệnh tật, tai họa.

Nhưng trên thực tế, rõ ràng bố mẹ cô ấy qua đời là vì bố lái xe khi say rượu, cô ấy ngồi ở hàng ghế sau nên mới thoát được một kiếp!

Nhưng không có ai hiểu cho tâm trạng của cô ấy cả, với đứa trẻ chỉ mới khoảng mười tuổi mà nói, những lời bàn tán sau lưng khi ấy đáng sợ nhường nào cơ chứ, mọi người đều sợ hãi, thế nên, không một ai muốn nói chuyện với cô ấy nữa.

Tưởng Tinh đã hy vọng vô số lần, lúc ấy mình dứt khoát chết cùng bố mẹ chẳng phải tốt rồi sao, đỡ phải bị những người này đặt điều nói nhảm, còn tránh xa mình ba mét.

Mấy năm trước, Tưởng Tinh mở một cửa hàng Taobao, cũng may mà khi ấy mở cửa hàng sớm, hiện giờ vẫn còn chút danh tiếng, đưa bà nội tới thủ đô mua một căn hộ năm mươi mét vuông, sống cuộc sống vui vẻ không ai quấy rầy.

Xét về tuổi tác, cô ấy chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng những chuyện từ mười năm trước khiến cô ấy không cách nào quên được, chủ đề khắc chết người này trực tiếp đâm vào điểm hãm nộ của cô ấy.

Nửa đêm, tiếng gõ bàn phím ngày càng rõ ràng.



Hầu hết giới giải trí đều làm việc 24/24, đặc biệt là sự tồn tại của bộ phận quan hệ công chúng.

Một khi nghệ sĩ của công ty xảy chuyện, mà bộ phận quan hệ công chúng không xử lý kịp thời, có lẽ kế hoạch ban đầu sẽ bị xáo trộn, những người đi trước đã để lại bài học cho bọn họ.

Hầu hết những tin sốt dẻo trên Internet đều bùng nổ vào giữa đêm khuya, bởi vì đó là lúc cú đêm hưng phấn nhất, mà người thực sự xử lý thì mệt mỏi không chịu nổi, hoặc là bỏ việc.

Lúc trước công ty có một nữ minh tinh vốn được đánh giá khá tốt, nhưng buổi tối hôm đó, cô ta bị phơi bày một số bức ảnh quá chừng mực, người trong ảnh chụp đúng là bạn trai của cô ta.

Mà đến hôm sau bộ phận quan hệ công chúng của nữ minh tinh mới làm việc, Internet cũng đã sớm gán cho cô ta cái mác phóng đ4ng rồi, tương lai vốn tươi sáng bị hủy hoại trong một sớm một chiều, suýt chút nữa bị đóng băng.

Thật ra nếu chuyện này được xử lý thích đáng, căn bản không thể tạo ra bọt nước lớn như vậy, bộ phận quan hệ công chúng chỉ cần bỏ tiền ra mua ảnh chụp, thuê thuỷ quân tẩy trắng, dù sao người nọ là cũng là bạn trai đã công khai của cô ta, không cầm lòng được cũng là chuyện bình thường.

Chỉ tiếc là nửa đêm bộ phận quan hệ công chúng không làm việc, nên mới dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như thế.

Từ đó về sau, hầu hết bộ phận phận quan hệ công chúng và tuyên truyền của các công ty giải trí đều cử người trực đêm, một khi xảy ra chuyện thì lập tức gọi người lên xử lý, không được phép trì hoãn.

Lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng đích thân ra trận, trực tiếp bác bỏ một số nhận xét không đúng sự thật trên mạng, song song với đó là bắt đầu phái người đi điều tra căn nguyên sự việc, để tìm ra kẻ kích động gây rối.

Không lâu sau, Weibo đầu tiên đưa chủ đề này lên mạng đã bị tìm ra.


Nhìn thấy người này, quả thực giám đốc bộ phận quan hệ công chúng muốn cười chết.

Trương Hựu Hân cho rằng đổi người thì sẽ không có ai tìm ra hay sao?

Bởi vì một nghệ sĩ nào đó nên trước kia cô ấy từng chú ý đến Weibo của blogger này, chắc chắn có rất nhiều người bị bôi đen, các nghệ sĩ tuyến một, tuyến hai đang nổi có mấy ai chưa bị cô ta bôi nhọ đâu, lúc ấy đã suy đoán mơ hồ rồi.

Bây giờ đào bới Weibo của đối phương, quả nhiên, Trương Hựu Hân cũng rất nổi tiếng, nhưng trên Weibo của blogger này không nói một câu nào về cô ta, vết nhơ cũng không rõ ràng, nếu nói hai người không có quan hệ gì, tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng cô ấy cũng không trực tiếp kết luận, mà liên hệ với một cái hacker hay hợp tác.

Trong nghành nghề của bọn họ, hacker rất phổ biến, bởi vì phải thường xuyên điều tra IP và các thông tin ẩn khác, chúng được lén lút thực hiện, hầu như mọi công ty đều biết rõ ràng.

Ngay sau đó, hacker đã trả lời —— Hóa ra đối phương lại chính là Trương Hựu Hân!

Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng cũng sửng sốt.

Loại chuyện dễ bị ngã ngựa này, Trương Hựu Hân lại tự mình ra tay, cũng không sợ bị phát hiện, cô ta còn dùng proxy để thay đổi IP, nhưng lại không nghĩ tới chỉ một hacker là có thể điều tra ra được.

Cô ấy cũng tò mò, tại sao rất nhiều các công ty trước đó không tìm Trương Hựu Hân tính sổ?

Nghĩ lại, chỉ sợ rất nhiều người đều không để tâm, dù sao các tài khoản giải trí công khai thường xuyên bôi nhọ các nghệ sĩ, không chỉ có một tài khoản này, mà đây cũng không phải tài khoản thu hút sự chú ý nhất, chỉ có vài trăm fans mà thôi, các tài khoản lớn đều có mấy chục triệu.

Hơn nữa những thông tin bọn họ đưa ra đều là sự thật, nên các công ty cũng không có cách nào xử lý.

Lần này nếu không phải ông chủ muốn điều tra rõ, chỉ sợ cô ấy cũng không chú ý tới tài khoản này, dù sao thì bọn họ không thường xử lý theo cách này.

Ngẫm nghĩ, giám đốc bộ phận quan hệ công chúng báo cáo chuyện này lên trên, sau đó bắt đầu xây dựng bài phát biểu.

Nhưng đợi cô ấy viết xong tuyên bố, lại phát hiện một bài viết trên Weibo được rất nhiều người chia sẻ, lập tức thấy hứng thú, sau khi đọc hết từ đầu đến cuối, cô ấy quyết định chia sẻ.

Bài viết này đúng là do Tưởng Tinh viết, dùng những chuyện bản thân từng trải qua để thuyết phục mọi người.

Mắt thấy đã 12 giờ, cô ấy nhanh chóng dùng Weibo official của công ty đăng tuyên bố chính thức, đương nhiên, thuỷ quân là điều không thể thiếu, tránh những kẻ không có mắt tới gây rối.



Lục Hành Vân tỉnh dậy vì khát.

Anh ấy lấy di động ra xem, hóa ra mới 12 giờ 30 phút, từ lúc ngủ đến lúc tỉnh mới hai, ba tiếng đồng hồ.

Anh ấy mò mẫm xuống giường bật đèn, ai ngờ vừa ra cửa phòng đã thấy một người ngồi trên sô pha, mới đầu anh ấy cũng bị dọa chết khiếp, lại nghĩ tới buổi tối mình vừa đưa Tam Hòa về nhà mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao cậu lại ngồi đây?”


Vài giây sau, Tam Hòa mới đáp hoàn chỉnh: “Gặp ác mộng không ngủ được.”

Ác mộng? Lục Hành Vân bắt được hai chữ này, anh ấy rót cho mình một cốc nước, cũng ngồi xuống sô pha, mở miệng hỏi: “Ác mộng gì, nói ra có lẽ sẽ dễ chịu hơn.”

Phòng khách không kéo rèm, đúng lúc ánh sáng chiếu vào nơi này, rõ ràng Lục Hành Vân nhìn thấy Tam Hòa mặt không biểu cảm nhìn mình chằm chằm, không hiểu sao có chút rợn người.

Nghĩ đến đây, anh ấy lắc đầu, chắc chắn do mình còn chưa tỉnh ngủ nên nhìn lầm.

Tam Hòa dời mắt, cúi đầu chơi đùa ngón tay, “A Vân, chắc chắn cậu chưa từng mơ thấy cùng một giấc mơ trong suốt một năm trời, tối nào cũng vậy, cuộc sống bị chi phối bởi những cơn ác mộng.”

Giọng nói trầm thấp của anh ta đặc biệt rõ ràng trong đêm tối, Lục Hành Vân sửng sốt hồi lâu mới thở dài, “… Nghiêm trọng như vậy?”

Đối với giấc mơ, trước kia anh ấy chỉ cảm thấy đó là những suy nghĩ miên man, nhưng lời nói của Cơ Thập Nhất cách đây vài ngày, không hiểu sao lại khiến anh ấy có phần hứng thú. Một lúc lâu sau, anh ấy mở miệng nói: “Nếu không phiền, có thể nói cho tôi biết được không? Có lẽ chia sẻ rồi thì cậu sẽ không phải gánh chịu một mình nữa.”

Tam Hòa nghiêng đầu nhìn anh ấy, ý tứ trong mắt không rõ ràng, một lát sau mới cười rộ lên, “Được, nói cho cậu nghe, cậu đừng để bị dọa nhé.”

Trực giác của Lục Hành Vân mách bảo có điểm gì đó rất kỳ lạ, anh ấy đang định bật đèn, mới vừa đứng lên, sau lưng đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Tam Hòa.

“Trong giấc mơ, tôi sống tại một căn biệt thự cổ, trong biệt thự không có ánh sáng, ngay cả đèn cũng không có, không cửa sổ, không cửa chính, chỉ có một khung cửa nhỏ trên mái nhà, mà cánh cửa đó chưa bao giờ mở, nhưng đồ đạc trong biệt thự rất đầy đủ, có thể dùng từ xa hoa để hình dung.”

Tam Hòa nói chậm rãi, như thể đang kể chuyện của người khác.

“Tôi không biết mình sống trong căn biệt thự đó bao lâu, từ ngày bắt đầu nằm mơ tôi chưa từng rời khỏi đó, sống một cuộc sống chẳng khác gì người mù. Ban đêm của một ngày nọ, tôi tỉnh dậy, mò mẫm quanh biệt thự, điều đáng mừng là tôi tìm thấy một chiếc đèn pin, tôi có thể cảm giác được có một hành lang bên ngoài căn phòng.”

“Đi không bao lâu, tôi chợt phát hiện có điều gì đó không ổn, tiếng bước chân yếu ớt truyền đến, kèm theo đó là tiếng cười tinh tế, âm thánh đó vang vọng trên hành lang kéo dài đến lạ thường. Tiếng bước chân cách tôi ngày một gần, tôi rọi đèn pin về phía trước, chỉ thấy bóng tối và ánh sáng giao nhau, không có gì cả.”

“Tuy nhiên, cảm giác khủng hoảng vẫn không biến mất, tôi cầm đèn pin khua loạn, cuối cùng rọi ánh sáng l3n đỉnh đầu phía trước, trần nhà của hành lang dài ——”

Nói tới đây, Tam Hòa bất chợt dừng lại.

Lục Hành Vân sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, đứng tại chỗ đi không được mà dừng cũng không xong, không hiểu sao anh ấy không dám quay đầu lại, chỉ sợ sẽ nhìn thấy thứ gì không nên thấy.

Tam Hòa cười khẽ, “Cậu đoán xem, khi tôi rọi đèn pin lên trên, tôi đã nhìn thấy gì?”

“Thấy gì?” Lục Hành Vân hỏi ngược lại.

“Tôi thấy gì?” Tam Hòa lặp lại lời nói “Tôi thấy… trên đỉnh đầu, có một gương mặt dính sát vào trần nhà phía trước!”

Gương mặt kia dính chặt vào trần nhà.

- -----oOo------

*** 66 ***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương