Chương 176

Translator: Bạch Quả

Beta: Thuỷ Tiên

Tô Minh Châu cũng không ngờ Medusa nhìn cực kỳ lợi hại này lại lập tức hiện nguyên hình.

Nhưng khi nhìn thấy nguyên hình, anh cũng thừa nhận rằng, chẳng trách Medusa chỉ là một con hổ giấy, bởi vì trông nguyên thân này giống hệt người đó.

Gương mặt này, anh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, là mẹ kế của anh.

Đối với người mẹ kế này, Tô Minh Châu không bài xích. Bên ngoài, người phụ nữ này cũng được xem như là dịu dàng, bình thường anh không có giao tiếp gì nhiều, có gặp thì cũng cũng chỉ lễ phép gật đầu chào hỏi mà thôi.

Nhưng không ngờ lại là người làm ra chuyện như vậy.

Gương mặt của xà yêu hiện ra trước, sau đó mới thay đổi thành hình người rồi biến mất.

Cơ Thập Nhất đứng bên cạnh anh, cô cũng hơi kinh ngạc.

Ngay từ đầu cô đã đoán là người nhà họ Tô, bởi vì trước khi nhìn thấy xà yêu, bọn họ đã nhìn thấy tảng đá trước. Đá không có trái tim, trong giấc mơ nó có nghĩa là không có cảm xúc.

Mà đá trắng và đá đen đều có ý nghĩa riêng. Vừa hay ý nghĩa của chúng chính là lời giải đáp hoàn hảo nhất cho tất cả mọi chuyện bây giờ.

Nằm mơ thấy đá trắng cho thấy gia đình không hòa thuận. Nhà họ Tô, nhìn bên ngoài thì bình thường, nhưng bên trong, mỗi người đều mang một tâm tư riêng. Hơn nữa, hình ảnh này còn có một ý nghĩa, đó chính là vấn đề khó phân chia gia tài.

Còn đá đen lại mang một ý nghĩa khác, đại diện cho việc Châu Châu từng gặp phải âm mưu của người khác, mà người này vẫn sẽ có âm mưu, không khác thực tế là bao.

Nhưng cô không ngờ người này lại là mẹ kế của Châu Châu.

Liên quan đến vấn đề gia sản, cô đoán là con trai cả, con trai thứ và con gái nhà họ Tô đều biết thân phận thực sự của Châu Châu, vì vậy mới có người trong số bọn họ vì gia sản mà bày ra vụ bắt cóc, hoặc cũng có thể là cả ba người đều tham gia vào chuyện này.


Nhưng ai biết được, hóa ra kẻ chủ mưu đằng sau lại là mẹ kế của Châu Châu.

Đối với người mẹ kế này, Châu Châu lâm vào hôn mê không lâu, sau khi Cơ Thập quyết định đi vào giấc mơ, cô đã điều tra thông tin công khai của mỗi người trong nhà họ Tô. Người mẹ kế này cũng không ngoại lệ.

Mẹ kế của Châu Châu tên là Lâm Uyển Hoa, con gái út của nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm đứng đầu trong lĩnh vực bất động sản, hợp tác làm ăn với nhà họ Tô từ rất lâu đời, sau khi vợ của Tô Hữu Thần qua đời hai năm thì gả cho ông ta.

Lâm Uyển Hoa gả vào nhà họ Tô sau khi Châu Châu mất tích ba tháng. Dựa theo khoảng thời gian này, cô không đưa bà ta vào phạm vi tình nghi, dù gì thì bà ta cũng không có động cơ gây án. Nhưng bây giờ chân tướng đã bị phơi bày, thủ phạm chân chính lại là bà ta.

Lúc cô ở nhà họ Tô đã gặp Lâm Uyển Hoa mấy lần. Bà ta là một quý phu nhân đúng chuẩn. Mỗi ngày đều đi làm đẹp, đi mua sắm, uống trà với các chị em tốt, chăm sóc bản thân rất tỉ mỉ.

Đối với Châu Châu, đứa con riêng đã tìm về được này, bà ta chưa bao giờ mang bộ mặt ác độc, đối xử không quá thân thiết nhưng cũng dịu dàng, hoàn thành tốt bổn phận của một người mẹ kế.

Ba tháng trước khi gả vào nhà họ Tô, tại sao Lâm Uyển Hoa lại ra tay với Châu Châu?

Cơ Thập Nhất không hiểu.

Từ khi Medusa lộ nguyên hình, xung quanh trở nên tĩnh lặng, Tô Minh Châu đứng yên ở nơi đó, nhìn chằm chằm nơi Lâm Uyển Hoa biến mất.

Rất lâu sau, toàn bộ thế giới rung chuyển, sương mù từ từ tiêu tan, mọi thứ cứ xa dần và bắt đầu trở nên mơ hồ, cuối cùng, chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn.

Cùng lúc đó, từ xa truyền đến một âm thanh trong trẻo, kỳ ảo xa xăm, từng âm thanh vang vọng như những đợt sóng truyền vào tai hai người, cứ vang mãi.

Nghe thấy thanh âm này, Cơ Thập Nhất cong mắt cười, cô cầm tay Tô Minh Châu và nói: “Châu Châu, kết thúc rồi.”

Giọng nói kia phát ra từ cái chuông.

Chuông là pháp khí thường gặp trong Phật giáo. Mơ thấy chùa chiền, tượng Phật, phật châu, bây giờ lại có tiếng chuông truyền đến, tất cả mọi chuyện đều tốt lành, chứng minh bọn họ đã thành công.

Mơ thấy nó có nghĩa là sẽ nhận được tin tức đến từ nơi không biết. Mà âm thanh trong trẻo tượng trưng cho cuộc sống sau này tràn đầy hạnh phúc.


Thế giới trong giấc mơ trở nên mờ ảo hỗn loạn, có nghĩa là Lâm Uyển Hoa là điều cuối cùng mà bọn họ cần phải biết, nếu đã nhận được đáp án, tất nhiên là giấc mơ này không cần thiết phải tồn tại nữa, sẽ bắt đầu tan biến.

Tô Minh Châu nghiêng người đối diện với Thập Nhất, nói: “Thập Nhất, anh…“

Lời của anh bị thế giới trong giấc mơ cắt ngang, xung quanh hai người trở nên tối tăm. Cơ Thập Nhất chỉ có thể nhắm mắt lại, để cho ý thức của mình trở nên mơ hồ.



Lúc tỉnh dậy lần nữa, cô đang nằm trên giường trong căn hộ, bầu trời bên ngoài sáng sủa, ánh nắng ấm áp của mùa đông xuyên qua cửa sổ mà len lỏi vào phòng.

Cơ Thập Nhất mở điện thoại lên, thấy thời gian đã qua ba ngày rồi.

Xem ra, lần đi vào giấc mơ này tiêu tốn không ít thời gian. Ngày mốt là buổi concert của Liễu Uý, nhưng may mà cô đã tỉnh lại trước.

Bỏ qua những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, Cơ Thập Nhất lập tức gọi điện thoại cho Tô Minh Châu. Đang chuẩn bị gọi thì có một cuộc điện thoại đã gọi tới.

Là Liên Diệc.

Cơ Thập Nhất ôm hoài nghi mà nhận máy: “Cảnh sát Liên.”

Giọng nói bình tĩnh của Liên Diệc truyền qua điện thoại di động: “Hôm nay chúng tôi vừa bắt được một tài xế đâm chết người chạy trốn. Anh ta là chiếc xe 4 chỗ trong vụ xe khách du lịch rơi xuống vực. Trong quá trình thẩm vấn, anh ta do dự giấu giếm một vài chuyện, hình như có liên quan đến vụ án bắt cóc của nhà họ Tô trước đây. Nếu có thời gian, mời cô Cơ và anh Tô đến đây một chuyến.”

Tin tức này khiến Cơ Thập Nhất kinh ngạc, không ngờ hình ảnh tiếng chuông lại đến nhanh như vậy, bây giờ đã nhận được đáp án rồi.

“Cảnh sát Liên, chúng tôi lập tức đến đó ngay.” Cơ Thập Nhất nhanh chóng đáp lại.

Là người nằm mơ, nhất định lúc này Châu Châu vẫn còn đang hôn mê, cô phải đến đó đánh thức anh, nếu không thì vẫn sẽ tiếp tục ở trạng thái này.


Trên đường đi, Cơ Thập Nhất cũng báo tin bình an cho những người đã gọi điện mấy ngày qua, đặc biệt là Ngũ Thanh, nói hết nước hết cái mới khiến cô ấy an tâm.

Ba ngày qua Ngũ Thanh gọi điện thoại qua không ai nhấc máy. Trước đó cô ấy đã trả lại chìa khóa căn hộ cho Thập Nhất, không vào căn hộ được nữa. Suýt chút nữa cô ấy đã gọi người đến phá khóa. May mà hôm nay nhận được hồi âm.

Vừa đến bệnh viện, Cơ Thập Nhất vội đến nỗi gần như là chạy đến phòng bệnh.

Kể từ khi biết được kẻ chủ mưu đứng sau tất cả, cô cảm thấy ở trong phòng bệnh cũng không an toàn, nói không chừng Lâm Uyển Hoa sẽ xuống tay làm ra chuyện gì đó.

Phòng bệnh nhanh chóng lọt vào tầm mắt.



Đồn cảnh sát khu Uyển Tân, Phạm Dương đang liên tục thẩm vấn người tài xế này.

Hai ngày trước, thủ đô xảy ra một vụ tông người bỏ trốn. Do tài xế bỏ chạy không gọi xe cấp cứu, dẫn đến việc khi phát hiện người qua đường thì không cứu chữa được nữa, người bị thương đã tử vong từ lâu.

Lúc bọn họ điều tra chiếc xe này, thì bất ngờ phát hiện chiếc xe có hình dáng giống hệt chiếc xe chạy sai dẫn đến xe buýt du lịch của Lưu Nhạc Nhạc rơi xuống vực. Sau khi đối chiếu lời khai của Lưu Nhạc Nhạc trong nhà tù, bọn họ xác định chính là chiếc xe này.

Tài xế tên là Từ Minh, năm nay 48 tuổi, thuê nhà ở thủ đô, thường dựa vào chiếc xe 4 chỗ này để kéo khách, chở khách kiếm tiền. Lúc rảnh rỗi thì đi đánh bạc. Lần này anh ta đang trên đường đi đánh bạc về thì bị bắt.

Lúc đầu anh ta còn giãy giụa, sau khi xem xong đoạn video từ camera giám sát mới thừa nhận anh ta tông người. Ban đầu anh ta không nói ra nguyên do vì sao không thừa nhận chuyện đi sai làn đường dẫn đến vụ tai nạn xe buýt du lịch rơi xuống vách núi, về sau mới run rẩy thừa nhận.

Sau đó vẫn là nhờ vào đội trưởng Liên có ánh mắt tinh tường phát hiện mắt anh ta không ngừng chuyển động, đoán rằng anh ta vẫn còn giấu giếm chuyện gì đó.

Bọn họ lại tiếp tục điều tra, phát hiện chiếc xe được mua cách đây mười bốn năm. Nhưng mười bốn năm trước, chiếc xe này vừa mới ra mắt, thường là người giàu mới mua được. Mà năm đó Từ Minh không nghề nghiệp, căn bản là không có khả năng tài chính đủ để mua được chiếc xe này.

Sau đó Phạm Dương và đội trưởng Liên đi về quê nhà anh ta hỏi thăm, bố mẹ anh ta nhìn thấy cảnh sát, tất nhiên là không giấu giếm gì được, cực kỳ tức giận với cậu con trai bất tài này, còn nói rằng, hình như con trai mình đã có nhiều tiền để mua xe chỉ trong một đêm ngắn ngủi.

Vậy số tiền ít nhất là mấy chục vạn này ở đâu ra, ai cho anh ta số tiền lớn như vậy, quan trọng là muốn Từ Minh làm chuyện gì.

Nhưng lúc thẩm vấn Từ Minh, thái độ của anh ta cực kỳ cứng rắn, tuyệt đối không mở miệng nói tiền từ đâu ra. Có lẽ anh ta biết nếu anh ta nói ra, nhất định anh ta phải gánh lấy một hậu quả to lớn nào đó.

Từ Minh không thừa nhận nhưng không có nghĩa là bọn họ không có cách nào. Đội trưởng Liên điều tra suốt đêm một loạt các vụ án có ghi chép hồ sơ tài liệu xảy ra mười bốn năm trước, thời gian trọng điểm là trước khi Từ Minh mua xe, cũng chính là trước Tết Đoan Ngọ.


Mười bốn năm trước, tỷ lệ tội phạm ở thủ đô không quá cao. Một vài vụ án mới xảy ra đều nhanh chóng bắt được hung thủ. Mà có những chứng cứ xác thực, hung thủ không thể không thú tội. Vì vậy, nếu có vụ án đặc biệt nào đó thu mua người xuất hiện thì sẽ đặc biệt nổi bật.

Mười bốn năm trước, trước và sau Tết Đoan Ngọ, sự kiện chấn động toàn bộ thủ đô chính là chuyện tiểu thiếu gia nhà họ Tô mất tích. Mà sau ba ngày tiểu thiếu gia nhà họ Tô mất tích, Từ Minh mua được chiếc xe này.

Tất nhiên, vụ án mất tích năm đó đã được đưa vào vụ án bắt cóc buôn bán.

Thời gian trùng khớp như vậy, Từ Minh nhất quyết không chịu mở miệng, dù chỉ là một câu, nếu quả thật là bị thế lực của người đứng sau ép buộc, khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.

Cho nên bọn họ tập trung điều tra vụ án Tô Minh Châu bị bắt cóc. Năm đó vụ án này cũng được điều tra rất lâu, thông tin chi tiết hay nhận xét đều có ghi chú rõ ràng, đối chiếu so sánh thì thấy có rất nhiều nghi vấn.

Sự ấp úng của Từ Minh khiến họ càng nghi ngờ về vụ án này.

Tất nhiên, suy đoán chỉ là suy đoán, vẫn cần phải điều tra. Bọn họ nhất định phải cạy được miệng Từ Minh mới có thể biết được rốt cuộc là chuyện gì, anh ta có liên quan đến vụ án này hay không.

Sau khi thẩm vấn suốt đêm, cuối cùng cũng có đột phá từ chỗ Từ Minh với tinh thần mệt mỏi, lúc hỏi một số chuyện, rốt cuộc tinh thần của anh ta cũng có những biến đổi, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn bị Liên Diệc phát hiện ra.

Chính sự thay đổi này khiến cho Liên Diệc xác định Từ Minh thực sự có liên quan đến vụ án bắt cóc buôn người năm đó, có lẽ anh ta còn là nhân vật then chốt.

Phạm Dương gõ bàn: “Từ Minh, rốt cuộc là anh có nói hay không? Hiện giờ chúng tôi đã xác định được anh có liên quan đến vụ án bắt cóc năm đó. Nếu anh không nói, đừng nói là tôi không nhắc nhở anh, đến lúc đó người phải gánh tội chính là anh.”

Từ Minh ngồi ở đó cúi thấp đầu, đầu tóc bù xù, quần áo bẩn thỉu, vừa nhìn vào là biết cuộc sống ngày thường tương đối nhếch nhác.

Đối với những câu hỏi thẩm vấn của Phạm Dương, anh ta hoàn toàn làm ngơ.

Liên Diệc cúp điện thoại, quay trở lại phòng thẩm vấn: “Hỏi ra được gì chưa?”

Phạm Dương lắc đầu: “Không có.”

Liên Diệc nhíu mày, cái tên Từ Minh này, chuyện khác thì không có gì, nhưng đối với chuyện này, anh ta vẫn luôn ngậm chặt miệng không nói năng gì, ý chí rất kiên định.

- -----oOo------

*** 176 ***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương