Chương 173

Translator: Bạch Quả

Beta: Thuỷ Tiên

Hành lang chỉ rộng đủ cho một người đi, hai người vừa đi vừa mang tâm thế sẵn sàng đề phòng bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.

May mắn thay, hai người đến được căn gác mà không có chuyện gì xảy ra.

Sắc trời hãy còn âm u, Cơ Thập Nhất cẩn thận quan sát căn gác nhỏ, trong lòng cứ cảm thấy bên trong sẽ chất chứa thứ gì đó, là một nơi “sâu không lường được”.

Đứng dưới nhìn lên căn gác thì họ chỉ có thể thấy một khung cửa sổ, nhưng khi đến gần, thì sẽ nhìn thấy có một cánh cửa nhỏ ở bên cạnh, cửa mở phía bên mặt hông, không thể nhìn thấy nó từ phía cửa sổ được.

Cánh cửa rất nhỏ, phải cúi gập người lại thì mới có thể đi qua, mà một người đàn ông cao to thì rất khó để chui vào.

“Phá đi.” Tô Minh Châu nói, giọng anh hơi khàn khàn.

Càng đến gần nơi này, cảm giác trong lòng anh càng không rõ ràng, tim cũng đập nhanh hơn, nhưng đối với những ký ức bên trong nơi này, anh hoàn toàn không biết một chút gì.

Nhất định anh và mẹ đã sống cùng nhau ở đây một khoảng thời gian. Tại sao một người phụ nữ xuất thân từ gia đình lớn lại bị nhốt trên một căn gác nhỏ như vậy, cuối cùng còn táng thân trong biển lửa, chắc chắn là bên trong có ẩn giấu gì đó.

Cơ Thập Nhất siết chặt ngón tay út của anh, dịu dàng nói: “Thả lỏng.” Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh.

Tô Minh Châu gật đầu, tiến lại gần.

Cánh cửa nhỏ này có một ổ khóa. Ổ khóa rất cũ. Trước tiên anh thử lấy ổ khóa ra, cảm thấy ổ khóa siết rất chặt. Lại đẩy cánh cửa nhỏ, nhẹ nhàng đẩy vào trong, thì cánh cửa vang lên tiếng cót két, từ từ mở ra, một căn phòng tối đen như mực dần hiện ra.

Tô Minh Châu hít sâu một hơi, nhìn Cơ Thập Nhất, hai người một trước một sau đi vào.

Cơ Thập Nhất biết ổ khóa đại diện cho điều gì.


Ổ khóa ở đây chỉ những thứ bị giam cầm. Bọn họ đi từ bên ngoài vào, tất nhiên là giải phóng những chuyện đã bị giấu kín ở trong lòng bấy lâu nay. Trên một phương diện khác, thứ bị nhốt bên trong chính là tự do.

Ổ khóa trông rất cũ, nhưng rất chắc chắn, mà ổ khóa không mở ra được chứng tỏ người khóa rất mạnh mẽ, không dễ thoát khỏi được.

Cũng nói rõ ràng rằng, dẫu người bên trong muốn tự do cũng là điều không thể.

Nhưng cánh cửa nhỏ chỉ đẩy nhẹ đã mở ra lại mang ý nghĩa tương phản.

Người nằm mơ là Châu Châu, đối với anh mà nói, căn gác này có chứa đựng ký ức. Từ lúc cô tiến vào giấc mơ đến nay, giấc mơ này đã thay đổi, chứng minh rằng, bây giờ họ có đủ khả năng đi vào.

Anh phải tìm ra được bí mật trước đó.

Trước mắt đều là bóng tối, nhưng vào giây phút Cơ Thập Nhất bước vào căn gác thì trời dần sáng lên. Căn gác nằm ở nơi cao nhất của ngôi nhà, ánh sáng lọt qua khe cửa sổ nhỏ hẹp, chiếu sáng căn gác nhỏ này.

Cô không tự chủ được mà liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong lòng có suy đoán mơ hồ, e là mẹ Châu Châu vẫn rất yêu anh, nhưng vì tâm thần có vấn đề nên mới làm ra hành động bóp cổ đứa bé.

Có ánh sáng, Tô Minh Châu và Cơ Thập Nhất cũng có thể nhìn rõ toàn bộ nơi này.

Bên trong không lớn, tận cùng bên trong căn gác có một cái giường nhỏ, chỉ đủ cho một người nằm, cực kỳ nhỏ bé. Ngoài giường ra thì nơi này còn có một cái bàn trang điểm và một chiếc tủ, ngoài ra, không còn bất cứ đồ vật gì nữa.

Trông thì cái gì cũng không có, nhưng Cơ Thập Nhất biết rõ, hẳn là căn gác này cất giấu rất nhiều bí mật.

Sự ra đời của Châu Châu, mẹ của anh, nguyên nhân hoá điên, và trận hỏa hoạn lớn cuối cùng… Đều nằm trong căn gác nhỏ bé này.

Cơ Thập Nhất dẫn đầu mở cửa tủ ra, bên trong chỉ có duy nhất một bộ quần áo, là một chiếc váy trắng, sờ vào rất thoải mái. Cô khẽ ngửi, có mùi sữa nhàn nhạt, mang đến cảm giác ấm áp.

Tô Minh Châu ngồi xuống giường.

Anh không thể tưởng tượng được cảnh một người phụ nữ sống trong một nơi tăm tối không có ánh mặt trời như vậy, có cô đơn, có kìm nén, nhưng lại không có hơi người, không có gì cả, quả thực là đáng sợ vô cùng. Rốt cuộc nhà họ Tô đã xảy ra chuyện gì?


Tay anh sờ lên mặt giường, chợt, có chỗ khác biệt khiến anh cảm thấy không đúng.

Bỗng nhiên Tô Minh Châu đứng dậy, nhấc tấm ván giường lên, ánh sáng lập tức chiếu vào để anh nhìn rõ đồ vật bên trong.

Trên ván giường có một cây bút màu đen, chính là cây bút lúc nãy anh thấy cộm lên. Ngoài ra, trên ván giường viết đầy chữ, chi chít chữ từ đầu đến cuối tấm ván giường.

Tô Minh Châu hít sâu một hơi, quỳ gối xuống.

Nghe thấy động tĩnh, Cơ Thập Nhất đang nhìn kỹ cái gương cũng đi tới, nhìn thấy chữ viết trên ván giường thì vô cùng ngạc nhiên.

Nếu lúc nhỏ Châu Châu chưa từng nhìn thấy những dòng chữ này, thì bây giờ nó sẽ không xuất hiện trong giấc mơ. Nhưng nếu anh đã từng nhìn thấy, vậy chứng tỏ đây là những dòng chữ do mẹ anh viết.

Cất giấu sâu như vậy, sợ là đến người nhà họ Tô cũng không biết.

Cái giường này rất nhỏ, chữ trên ván giường cũng không lớn, chen chúc một chỗ nên rất khó nhìn. Nhưng Tô Minh Châu lại không thấy thế, anh quỳ xuống bắt đầu đọc dòng chữ đầu tiên trên ván giường.

Phía trên ghi rất nhiều ngày tháng năm, câu đầu tiên là: “Con tôi được sinh ra rồi.” Sau đó là ngày 25 tháng 7, đúng ngay ngày sinh nhật của Tô Minh Châu. Dựa theo suy đoán của bọn họ, đây chính là nơi mà mẹ anh sinh sống.

Đầu ngón tay Tô Minh Châu xoa xoa dòng chữ, có thể thấy, người viết nó rất nghiêm túc, chữ nào chữ nấy rất rõ ràng, dường như còn mang theo những luyến lưu dịu dàng. Anh có thể tưởng tượng ra cảnh một người phụ nữ xinh đẹp khi viết dòng chữ này, phải chăng trên khoé miệng của bà còn treo một nụ cười dịu dàng.

Anh chớp mắt rồi nhìn xuống tiếp, sau đó, cơ bản là nhật ký hàng ngày, ghi chép lại anh thích làm gì, không thích làm gì, ban đêm thì thích khóc, ban ngày thì thích ngồi bên cửa sổ nhìn cây hòe, bi bô tập nói.

Thời gian viết nhật ký cách nhau khá xa. Lúc mới bắt đầu thì nửa tháng viết một lần, sau đó thì một hai tháng mới viết một lần. Từ lúc anh sinh ra cho đến khi anh hai tuổi, đều được ghi lại hết, giống như nhật ký làm mẹ vậy.

Mắt Tô Minh Châu cay cay, đây là người mẹ mà bây giờ anh không hề nhớ ra, nhưng tại sao sau đó lại biến thành bộ dạng đáng sợ như vậy, tại sao lại ra tay với đứa con mà bà yêu quý nhường ấy?

Cơ Thập Nhất nhìn những dòng chữ đó cũng thấy kinh hãi.

Cô đọc từng dòng chữ, dường như chính cô cũng đã trải qua những chuyện thời thơ ấu của Châu Châu, lúc anh và mẹ sống ở đây, hình ảnh ấm áp như hiển hiện lên ngay trước mắt.


Khi Châu Châu được hai tuổi thì nhật ký trở nên rất lộn xộn.

Bắt đầu xuất hiện người mà mẹ Châu Châu rất ghét, nhưng không nhắc đến người này là ai, chỉ biết rằng người đó nhã nhặn nhưng cặn bã, gả sai người, không nên gả vào nhà họ Tô.

Trong hai năm cuối, lần đầu tiên, bản nhật ký viết trên giường nói đến bí mật bị che giấu, nội dung khiến hai người khó mà tin được.

“Không thể sinh con, tại sao lại muốn làm như vậy?”

Thông tin tiết lộ trong câu nói này quá nhiều, rất dễ dàng đoán ra được, mẹ của Châu Châu chính là vợ của đại thiếu gia, người không thể sinh nhất định là ông ta, vậy Châu Châu là con của ai?

Tô Minh Châu không tài nào tin được, anh quay đầu lại nhìn Cơ Thập Nhất. Cơ Thập Nhất mím chặt môi, cô cũng không ngờ chuyện lại thành ra như thế này.

Tô Minh Châu gấp không chờ nổi mà đọc tiếp, nhưng những câu chữ tiếp theo bắt đầu lộn xộn. Rất rõ ràng, mẹ anh bắt đầu xuất hiện trạng thái tinh thần bất thường, ghi lại vài ký ức suýt chút nữa làm hại con mình, bắt đầu lên án bản thân.

Loại tra tấn kép này, anh là người đứng xem mà cũng thấy đau lòng, chưa kể người trải qua chuyện này còn là mẹ của anh.

Dòng cuối cùng trên ván giường không đưa ra bất kỳ thông tin nào về người bố thực sự của Châu Châu.

Cuối cùng, Cơ Thập Nhất cũng hiểu tại sao Tô Hữu Thần lại đối xử với Châu Châu rất lạnh nhạt, chẳng giống người bố một chút nào cả. Hơn nữa, ông ta và người vợ mới kết hôn nhiều năm nhưng mãi mà chẳng có con, điều này cũng chứng minh suy đoán ông ta bị vô sinh.

Tô Minh Châu đứng lên, thân hình cao lớn, nửa người trên ẩn trong bóng đêm, khàn giọng hỏi: “Thập Nhất, em biết chú hai của anh không?”

Cơ Thập Nhất gật đầu: “Em biết, không phải anh rất ghét ông ta sao?”

Hình như người nhà họ Tô cũng không thích anh, ngoại trừ ông cụ Tô. Mà bây giờ ông cụ Tô cũng cư xử rất kỳ lạ.

Tô Minh Châu nói, giọng anh như run rẩy: “Tô Minh Tuệ được dì hai nhận nuôi. Chú hai, sau khi Tô Minh Nhạc sinh ra không lâu, thì bị bắt cóc, bị hành hạ ngược đãi, mất đi khả năng sinh sản…”

Cơ Thập Nhất trợn to mắt, nghe anh nói với vẻ mặt khó tin.

Tô Minh Nhạc lớn hơn Tô Minh Châu ba tuổi, bố của anh ta bị vô sinh trước khi Châu Châu được sinh ra, mẹ của Châu Châu lại tiết lộ Tô Hữu Thần vô sinh, vậy thì nhà họ Tô…

Rốt cuộc thì mười tám năm trước, ai là người khiến mẹ Châu Châu mang thai?


Còn cần phải nghĩ nữa sao?

“Châu Châu….” Cơ Thập Nhất bước lên phía trước một bước, cầm lấy tay anh: “Không phải là lỗi của anh, là lỗi của bọn họ.” Không nên để anh và mẹ anh chịu đựng chuyện này mới đúng.

Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy được, Cơ Thập Nhất có thế nào cũng nghĩ không ra, tại sao lại làm như vậy, tại sao lại đối xử với mẹ của Châu Châu như thế, bà ấy đã làm gì sai. Thủ phạm gây nên chuyện này không phải là nhà họ Tô sao?

Mười năm nay, rốt cuộc nhà họ Tô nhìn vào Châu Châu sẽ có tâm trạng gì, đặc biệt là người đó, ông ta thật sự không có chút cảm giác gì sao?

Tô Minh Châu chợt ôm Cơ Thập Nhất vào lòng, sức lực lớn như muốn khảm cô vào trong xương tủy, chậm rãi ôm chặt.

Cơ Thập Nhất không đẩy anh ra, luồn tay xuống dưới cánh tay anh, vỗ nhẹ vào lưng anh. Đột nhiên biết rõ những chuyện như thế này, nhất định là khó lòng chấp nhận được.

Chợt, cô cảm thấy cần cổ mình hơi ẩm ướt, âm thầm thở dài trong lòng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu, Cơ Thập Nhất bỗng ngửi thấy một mùi lạ. Cô đột nhiên mở mắt ra, vừa vặn thay, cô đang đối diện với cánh cửa nhỏ, ánh lửa xuất hiện và đập vào mắt.

Thế lửa từ bên ngoài căn gác bắt đầu lan ra, khói bay mù mịt, chỉ trong tích tắc đã cuốn sạch nơi nhỏ bé này.

Cơ Thập Nhất vội vàng giãy giụa: “Châu Châu, cháy rồi!”

Tô Minh Châu hoàn hồn, ngọn lửa đã lan rộng, nhanh chóng cởi áo sơ mi ra, che mũi Cơ Thập Nhất lại, nắm cổ tay và kéo cô ra ngoài.

Nhìn thấy thế lửa lớn như vậy, còn bốc cháy rất nhanh, căn gác xép chỉ là nơi nhỏ hẹp, nhất định không chống đỡ được bao lâu, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Cánh cửa đã bốc cháy, ngọn lửa bốc cháy vang lên tiếng lách tách. Ngay sau đó, có một khối gỗ lớn bị đốt cháy rụi, để lại than đen trên mặt đất.

Lúc Cơ Thập Nhất và Tô Minh Châu đi ra bên ngoài hành lang thì sợ đến ngây người. Hành lang dài giống như một con rồng lửa, chiếu sáng cả một vùng, thế lửa càng ngày càng rộng, hành lang bằng gỗ cũng bắt đầu đứt gãy.

Bọn họ không thể đi qua hành lang này. Cầu thang ở phía kia, bọn họ mà đi qua, nói không chừng, mới đi được nửa đường đã bị rơi xuống lầu rồi.

Tô Minh Châu nhìn hoàn cảnh xung quanh, liếc mắt nhìn xuống dưới.

- -----oOo------

*** 173 ***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương