Chương 170

Translator: Bạch Quả

Beta: Thuỷ Tiên

Tỉnh lại trong giấc mơ, ở bên ngoài là nhà cũ nhà họ Tô.

Cơ Thập Nhất đứng bên ngoài cổng lớn, vẻ mặt không nói nên lời.

Nếu cô xác định muốn đi vào, sao lại rơi xuống ở bên ngoài, rơi thẳng vào trong sân mới đúng.

Lúc đầu, người đàn ông đó lên tiếng, cô còn cho rằng anh ta là người tốt. Mà trên thực tế, cô cũng đã từng nhắc nhở Châu Châu, ai ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy. Điều này chứng tỏ lúc bắt đầu đã không bình an.

Chắc chắn cũng liên quan đến vụ bắt cóc mua bán Châu Châu.

Chuyện này càng ngày càng khó bề phân biệt. Cơ Thập Nhất hít sâu một hơi, đẩy cửa căn nhà cũ ra, phát hiện khung cảnh bên trong không giống như trước.

Mặc dù gọi nhà cũ là “nhà cũ”, nhưng nơi đây cũng có phần hiện đại. Lúc cô được Châu Châu tìm thấy đã từng nhìn thấy, nhà cũ bây giờ cũ hơn rất nhiều so với trước đây, giống như là căn nhà đã tồn tại rất lâu về trước vậy.

Đây có phải là ngôi nhà trong ký ức của Châu Châu khi còn nhỏ không?

Cơ Thập Nhất cảm thấy suy nghĩ này rất đúng. Nếu giấc mơ này liên quan đến bí mật của anh, những ký ức lúc nhỏ không được tiết lộ, chỉ cần chúng có ích, ắt sẽ lộ ra.

Vì vậy, năm đó, khi anh còn nhỏ tuổi, nhất định phải có chuyện quan trọng nào đó.

Đi vào trong chưa được bao lâu thì đến sân, cây hòe trong sân mà cô nhìn nhiều lần vẫn xum xuê như trước, chỉ có điều, trông xanh non hơn rất nhiều.

Đúng như suy nghĩ của cô, quả nhiên là căn nhà cũ lúc Châu Châu còn nhỏ trong ký ức rất lâu trước đây của anh…

Cây hòe già cực kỳ tươi tốt, tán cây che kín toàn bộ bầu trời trong sân, lá cây xanh tươi chen chúc lẫn nhau, cành cây to khỏe chồng chồng chéo chéo, vươn dài ra xa.


Cây hòe có một sức sống đặc biệt. Một khi cho phép nó phát triển, thì nó sẽ không ngừng phát triển, cuối cùng cành lá đan xen khó lòng gỡ rối, chiếm một khoảng đất lớn nhất. Nơi nào phát triển mạnh mẽ, nơi đó sinh ra nhiều cành cây.

Hòe, bên trái mộc bên phải quỷ [*], ý tứ không rõ ràng, là điềm hung.

[*] Chữ hòe 槐: gồm chữ 木 và chữ quỷ 鬼 tạo thành.

Cấu trúc của nó đã nói lên rõ ràng nguồn gốc hình ảnh của nó, cho thấy nó là một điềm xấu. Nhưng đôi khi cây hòe trong giấc mơ lại mang một ý nghĩa khác.

Thời điểm đặc biệt nó sẽ mang một ý nghĩa khác. Tại một khoảng thời gian nào đó, người nằm mơ có một bí mật không muốn người khác biết, cho nên họ cất giấu trong lòng, giấu trong những cành cây phiến lá của cây hòe, để không ai phát hiện ra.

Theo miêu tả của Châu Châu, ông cụ Tô từng kể lúc anh còn nhỏ, anh thích trèo lên cây hòe chơi. Như vậy, hình ảnh cây hòe, hoặc là nơi chứa đựng những ký ức đẹp của anh, hoặc là nơi anh muốn trốn tránh.

Cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, thì cây hòe vẫn có bí mật của anh. Những bí mật từ lúc nhỏ không thể nhớ rõ thường thích trút hết ra ngoài. Nếu đã xuất hiện hình ảnh này trong giấc mơ, vậy chứng tỏ cây hòe là sự tồn tại có sức ảnh hưởng rất lớn trong ký ức của Châu Châu.

Sắc trời không sáng, không nhìn rõ cấu trúc bên trong cây hòe. Cơ Thập Nhất đứng quan sát một lúc lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra một cái thang dưới mái hiên.

Nhà cũ cô từng đến không có thang. Nếu đã có cái thang, vậy có nghĩa là giấc mơ đã thay đổi, hơn nữa, nó còn đang phát triển theo chiều hướng tích cực. Nếu không thì sẽ không có những hình ảnh mang ý tốt đẹp.

Cơ Thập Nhất dựng cái thang lên, lay thử vài cái, thấy không lung lay mới yên tâm leo lên. Một lúc sau, cô đã leo đến nơi có nhiều lá và chạc cây, phần giữa thân cây khô ráo, nhìn xuống thấy đã có một khoảng cách rất cao.

Cô quan sát nơi này một lúc, cuối cùng ngạc nhiên phát hiện đồ vật cô đang muốn tìm.

Một chiếc hộp sắt nhỏ được đặt trên cành cây thô to nhất, chỉ cách cô hai sải tay.

Quả nhiên cô đã đoán đúng, chiếc hộp này nhất định là nơi chất chứa ký ức của Châu Châu, cũng là phần ký ức mà anh không nhớ ra. Cô phải lấy được nó, như vậy thì mới có thể dựa theo tình hình phân tích toàn bộ giấc mơ.

Cái thang không đủ dài. Cơ Thập Nhất đứng đó một lúc, chỉ còn một khoảng cách nhỏ xíu nữa thôi, cuối cùng cô cắn răng trèo lên cành cây. Cũng may mà cây hòe lớn tuổi, cô cũng không quá nặng, thận trọng một chút thì sẽ không bị rơi xuống.

Cẩn thận đi qua giữa những cành cây, vừa cúi đầu đã thấy cách mặt đất rất xa. Từ trên cao nhìn xuống, dường như cô đã đến một nơi rất cao.


Không lâu sau, Cơ Thập Nhất đã đến được cành cây, nơi đặt chiếc hộp sắt. Cô thử bước lên, ngoài dự liệu là cành cây rất ổn định.

Thảo nào nó được đặt ở đây. Bởi vì chạc cây này to nhất, cũng tương đối vững chắc, không biết năm đó sao anh leo lên đây được nữa. Lúc nhỏ lớn mật như vậy, giờ hại cô phải leo cây.

Nhất định khi trở về phải nói anh một trận mới được.

Cơ Thập Nhất nghĩ nghĩ, đưa tay cầm chiếc hộp lên. Chiếc hộp rất nhẹ, giống như không đựng gì. Nhưng cô lại hiểu rất rõ ràng, những ký ức bên trong không nhất thiết phải là nhẹ nhõm, mà cũng có thể cực kỳ áp lực.



Tô Minh Châu tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường, giống hệt như giấc mộng trước đó.

Anh siết chặt tay mình, cảm giác mềm mại đã biến mất, Thập Nhất không ở bên cạnh anh.

Nếu không nhanh chóng tìm thấy cô, Tô Minh Châu khó lòng tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra. Giấc mơ của anh quá đáng sợ, hơn nữa anh lại còn mơ giấc mơ mộng trong mộng. Lúc đó là do anh bất cẩn, đáng lẽ nên để người đàn ông đó xuống tàu trước mới đúng.

Bây giờ, trong trí nhớ của anh, anh không thể nhớ được gương mặt của người đàn ông đó trông như thế nào. Cho dù có gặp lại, đoán chừng anh cũng sẽ không tài nào nhận ra.

Vẫn là căn phòng kia, nhưng lần này anh thận trọng hơn nhiều, đánh giá kết cấu căn phòng. Nơi này là căn phòng của anh trong nhà cũ, quả thật có bức ảnh lúc còn nhỏ của anh, được đặt ở trên bàn.

Anh hoàn toàn không quan tâm giấc mơ mộng trong mộng kia của kỳ nghỉ hè, cho tới lúc anh lơ là đi cùng người giúp việc xuống tầng một, cuối cùng đụng phải ông nội biến thành một con quái vật.

Giấc mơ lần này hẳn là sẽ khác với trước, ít nhất là không có người giúp việc nào đến gọi anh.

“Bí mật ẩn giấu trong giấc mơ tuyệt đối không nhỏ.”

Câu nói của Cơ Thập Nhất lại hiện lên trong đầu anh, khiến tay anh đang đặt trên nắm cửa rút về, một lần nữa đánh giá căn phòng.

Kỷ niệm quay về nhà họ Tô thuở đầu gần như đã quên hết. Lúc anh quay về, căn phòng này đã được dọn dẹp, có thể trực tiếp vào ở, nhưng nhất định là lúc đó anh đã quan sát căn phòng này rất kỹ lưỡng.


Trên bàn có bức ảnh của anh, là lúc anh còn nhỏ, bốn hoặc năm tuổi gì đó.

Đôi khi anh cũng cảm thấy kỳ lạ. Mặc dù cô nhi viện nơi anh sống vẫn cũ nát, hẻo lánh, nhưng với năng lực của nhà họ Tô, tại sao đến tận mấy năm sau mới tìm thấy anh, rõ ràng là có thể nhìn ra được điều đó từ bức ảnh.

Anh lấy tấm ảnh ra, ngón tay chà xát, thở dài, phát hiện mình không có một chút ký ức nào lúc còn nhỏ, hoàn toàn không nhớ ra được bất cứ chuyện gì.

Lúc này, có lẽ là anh mải suy nghĩ, không nắm chắc bức ảnh, bức ảnh rơi xuống đất, rơi xuống gầm bàn.

Tô Minh Châu cúi người quỳ rạp trên mặt đất, đưa tay xuống dưới bàn lấy tấm ảnh ra. Nhưng không mò tìm được bức ảnh mỏng manh, mà ngược lại lại mò thấy một thứ gì đó cứng rắn.

Anh giật mình, nhanh chóng lấy nó ra. Đập vào mắt anh là một khung ảnh cũ kỹ làm bằng gỗ, bên trong kẹp một bức ảnh. Nhưng trên mặt trái của bức ảnh có viết “07.08.2020”.

Khi đó anh chỉ mới hai tuổi, có lẽ không nhớ được chuyện gì, mấy năm sau đó thì bị bắt cóc bán đi.
1

Nhưng tại sao anh ở trong phòng lại chưa từng nhìn thấy bức ảnh này? Căn phòng anh sống mười năm tương đối quen thuộc, không đến nỗi một bức ảnh đơn giản mà cũng không thể lục ra, hơn nữa, còn có người giúp việc dọn dẹp, không thể nào không tìm ra được nó.

Tô Minh Châu điều chỉnh tâm trạng, cẩn thận mở khung ảnh, lấy tấm ảnh ra, lật xem mặt chính diện. Điều khiến anh thở phào nhẹ nhõm chính là, bức ảnh này không có bất kỳ hình ảnh đáng sợ nào, nó giống như một bức ảnh thường. Điểm khác biệt duy nhất là thời gian chụp bức ảnh này, có vẻ như nó đã có từ rất lâu đời, mang theo hơi thở của thời gian.

Trong ảnh, phông nền là một căn gác nhỏ, căn gác kết hợp giữa phong cách hiện đại và cổ đại, phần còn lại đã bị cắt xén, không thể nhìn ra được gì. Căn gác này rất nhỏ hẹp, chỉ có một ô cửa sổ rộng khoảng chừng nửa mét.

Một người phụ nữ xinh đẹp đang ôm đứa bé dựa vào cửa sổ, mỉm cười trước ống kính, đôi môi đỏ mọng tựa như màu máu. Bà ấy mặc một bộ quần áo màu trắng, đó là một chiếc váy dài đang khẽ lay động theo làn gió.

Không biết phong cách của căn gác bắt nguồn từ đâu, dù sao thì nó cũng không giống với nhà cũ.

Tô Minh Châu chợt có một suy đoán, chẳng lẽ người phụ nữ này là mẹ anh, có lẽ lúc đó anh cũng bằng tuổi với đứa trẻ trong bức ảnh này.

Nhà họ Tô không có bất kỳ bức ảnh nào của anh lúc anh trước ba tuổi. Anh đã từng hỏi ông nội, ông nội nói là bị một người giúp việc vô ý làm mất. Nhưng sao nhà họ Tô có thể cho phép một người hầu như vậy tồn tại cho được, lúc đó anh cũng hơi nghi ngờ.

Nhiều năm trôi qua, nhà họ Tô không có ai nhắc đến mẹ anh, chỉ có ông nội nhắc đến một lần, nhưng dù anh có hỏi thêm bất kỳ điều gì thì ông cũng không nói, giống như đang muốn che giấu bí mật nào đó.

Tô Minh Châu cầm bức ảnh xem một lúc, nhưng không phát hiện thêm được thông tin gì, đành phải hít sâu một hơi, mở cửa đi ra ngoài.

Lần này, ngoài cửa không có người giúp việc gọi anh, hành lang giống hệt như trước đây, nhưng anh tăng tốc độ, để tránh gặp phải chuyện hành lang phía sau lại biến thành hố đen.


Trước mắt, tìm được Thập Nhất mới là điều quan trọng nhất.

Đúng lúc này, trong lòng anh đột nhiên có chút bất an, trái tim khẽ co rút, có gì đó không ổn.

Tô Minh Châu cầm bức ảnh lên, hình ảnh trong bức ảnh khiến anh hít một hơi lạnh.

Người phụ nữ trong bức ảnh mà lúc đầu anh đoán rằng đó là mẹ anh, bây giờ rõ ràng là không đúng nữa, bởi vì bức ảnh đã thay đổi!

Người phụ nữ đang cười mang gương mặt hung dữ, hai tay bóp chặt cổ đứa trẻ, gương mặt đỏ bừng bừng. Căn gác xép trở nên méo mó. Gương mặt của đứa trẻ càng ngày càng khó coi, dường như nó sắp tắt thở.

Hình ảnh vẫn đang thay đổi dần.

Lần này còn đáng sợ hơn, người phụ nữ đang ôm đứa trẻ đột nhiên rút hai tay ra, há to miệng, đôi môi đỏ mọng giống như một chậu máu chiếm gần hết cửa sổ, sau đó đưa đứa trẻ vào miệng, muốn ăn tươi nuốt sống đứa trẻ ấy.

Tô Minh Châu trơ mắt nhìn hình ảnh thay đổi. Nếu đứa trẻ bị nuốt, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện. Anh nhanh tay lẹ mắt xé bức ảnh thành hai mặt.

Căn gác được chia thành hai, cửa sổ cũng chia đôi, người phụ nữ ở bên trái, nhưng đứa trẻ ở bên phải.

Người phụ nữ giằng co, cánh tay bị gãy vung vẩy loạn xạ, há miệng đối mặt với máy ảnh, hung ác nhìn anh, cuối cùng, hốc mắt đột nhiên chảy máu, chảy xuống gương mặt trắng như tuyết, chảy xuống bên rìa bức ảnh.

Sau đó nhỏ xuống mặt đất.

“Bộp.”

Tô Minh Châu bỗng giật mình tỉnh dậy, âm thanh máu chảy xuống quá rõ ràng, hơn nữa, như thể nó đang ở bên cạnh anh vậy.

Đèn ngoài hành lang không sáng nhưng cũng không mờ, trái tim Tô Minh Châu đập thình thịch, cúi đầu liếc nhìn xuống chân mình.

Quả nhiên, một giọt máu nhiễu xuống tấm thảm sáng màu.

- -----oOo------

*** 170 ***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương