Văn Thố cảm giác mình như đang đi trên sa mạc cằn cỗi mênh mông rộng lớn, trước mắt là một bầu trời toàn cát vàng. Khi cô đang bị chôn vùi trên sa mạc, đột nhiên nhận ra có một cồn cát lướt qua, phía trước là một ốc đảo.

Cảm giác này rất không chân thật.

Cà phê nóng làm cho tóc Lục Viễn dính lại, chất lỏng màu nâu thấm vào quần áo anh, mắt kính cũng không tránh khỏi.

Văn Thố trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Lục Viễn, Lục Viễn không nói một lời, để cốc cà phê xuống.

Văn Thố nghĩ, giờ phút này cô nên nói cảm động chút, nhìn Lục Viễn, cô chỉ cười, rồi nói: "Có phải ở gần tôi lâu nên anh cũng học được cách tự hại mình không?"

Cà phê chảy xuống từ mắt kính Lục Viễn, đã che tầm mắt của anh. Anh vẫn không cử động, rất lâu sau đó, trên mặt anh mới nở nụ cười chịu thua: "Lúc này thật sự không thích hợp để nói những thứ đó, tôi vốn không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn."

Bởi vì không muốn làm cho cục diện hỗn loạn, cũng thấy những lời này nói không đúng lúc, nhưng vẫn không thể lừa gạt bản thân. Đây chính là Lục Viễn, lúc thể hiện trách nhiệm quá mạnh mẽ, có lúc tâm tình lại rất rối loạn, nhưng thời điểm phải quyết đoán đều tốt hơn so với ai khác. Đối với mọi người và mọi chuyện, đều thẳng thắn mà không hề tự vấn lương tâm.

Văn Thố muốn giữ người đàn ông này lại, dù chỉ là một thời gian ngắn ngủi.

Tay Văn Thố đặt ở đầu gối, dùng sức nắm chặt quần của mình, nhìn Lục Viễn với ánh mắt dịu dàng và kiên định.

"Trên đường tới nhà anh, tôi suýt nữa thì bị xe đâm. Cái xe tải kia phóng nhanh đến sát trước mặt tôi, tên tài xế cứ mắng chửi tôi, tôi cũng không nói lại một câu." Văn Thố tự giễu cười, nói: "Lúc ấy tôi đã ngây người ra, tôi không ngờ Văn Thố tôi lại có thể sợ chết."

Văn Thố ngẩng đầu nhìn Lục Viễn: "Thời điểm đó, tôi chợt cảm thấy thật ra thế giới này vô cùng tốt đẹp, tôi còn chưa trải nghiệm hết."

"Văn Thố, cho tôi một chút thời gian." Lục Viễn nói.

"Ừ." Không hỏi nguyên nhân, cũng không hỏi mục đích, chỉ đồng ý, có lẽ là vì tin tưởng.

Văn Thố bình tĩnh nói: "Tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, anh không phải sợ." Cô dừng lại một lúc rồi nói: "Tôi hy vọng có một ngày anh đến bên cạnh tôi, chỉ bởi vì anh muốn như vậy."

"..."

Từ bệnh viện về nhà, thấy Giang San ngủ, Lục Viễn thở phào nhẹ nhõm. Đưa Văn Thố đi, nhìn theo sau bóng lưng của cô, anh thấy rất đau lòng.

Văn Thố cũng rất tùy hứng giống như Giang San, dùng tính mạng để uy hiếp anh. Cũng không biết lý do tại sao đối với cô, Lục Viễn chỉ là "sứt đầu mẻ trán", cảm thấy cô là một đứa trẻ bướng bỉnh, dùng hết mọi thủ đoạn để chỉnh anh, nhưng cô không ép buộc anh, cũng không khiến anh quá khổ sở. Một điểm này, anh cho là hoàn toàn khác với Giang San, cho nên đến bây giờ, anh không thể đối xử bình thường với Giang San được.

Khi nhận được điện thoại của giáo sư Giang, Lục Viễn nghĩ mình đã sinh ảo giác. Mấy năm nay, thành tựu của Giang San vô cùng nổi bật, còn chưa chính thức nhận chức đã có không ít đại học nổi tiếng mời cô về làm giảng viên. Cô làm ra chuyện như vậy, Lục Viễn không kịp đề phòng. Bởi vì bản thân cô cũng là một chuyên gia.

Giáo sư Giang nói nghẹn ngào trong điện thoại: "Ta hiểu rõ là yêu cầu của ta rất quá đáng, nhưng con gái của ta rất muốn gặp cậu một lúc, cậu hãy giúp nó đi, nó đã đi đến đường cùng rồi."

Khi đứng chờ ở cửa phòng cấp cứu, Lục Viễn không dám ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của giáo sư Giang. Anh sơ ý khiến chuyện xảy ra như vậy, giáo sư Giang là một thầy giáo, cũng đồng thời là ba, ông rất hy vọng rằng con gái mình có thể thành công, bình an, có thể trở thành một nhà tâm lý học tài giỏi, ông biết rằng miễn cưỡng như vậy là không đúng.

Con người rất mâu thuẫn, nói về đạo lý, nghiên cứu khoa học thì có thể thao thao bất tuyệt, nhưng khi có chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người chỉ muốn làm theo phương thức đơn giản và hiệu quả nhất.

Lục Viễn đợi suốt cả đêm ở bệnh viện, trải qua cấp cứu, Giang San đã tỉnh lại.

Khi thấy Lục Viễn lúc ấy, trong mắt cô không hề thấy bất ngờ.

Cô nằm thẳng trên giường, nhìn trần nhà, nói: "Quả nhiên chỉ có tự sát mới thu hút được chú ý của anh sao?"

Lục Viễn rót một cốc nước cho cô, đặt ở tủ đầu giường, không trả lời câu hỏi: "Mấy năm nay, cô gửi đĩa cho tôi, tôi đều xem hết rồi, tất cả bài luận văn cô phát biểu tôi cũng xem rồi."

Giang San trừng mắt nhìn, không nói.

"Cô là một cô gái vô cùng xuất sắc, trước kia ở trường, nam sinh trong lớp đều thích cô."

"Vậy thì có ích gì?" Giang San bắt đầu kích động: "Em không cần bọn họ."

Lục Viễn ngồi cạnh giường bệnh, bình tĩnh nói: "Thật ra thì cô không thích tôi. Nếu như chúng ta ở bên cạnh nhau, cô sẽ phát hiện rằng tôi và những người kia đều không khác nhau, cô luôn canh cánh trong lòng, cũng chỉ bởi vì tôi không thích cô mà thôi." Lục Viễn nói tiếp: "Giang San, tôi không thích cô không phải vì cô không đủ xuất sắc. Thích một người là một cảm giác tự nhiên, có người bởi vì sùng bái, cảm kích, có người vì cảm xúc mạnh mẽ, cũng có thể là hận... Cho nên cô không cần cho rằng mình thất bại, bởi vì cô xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn tôi cả trăm lần."

"Anh nói nhiều như vậy, chỉ là vì muốn đến bên cạnh cô ta đúng không?"

Lục Viễn sửng sốt một giây, nói: "Tôi có hay không cũng không thể trói buộc cô ấy, cô ấy không chờ đợi tôi, tôi cũng sẽ không oán trách, thích một người không nhất định phải lấy bằng được."

Giang San tức giận nhìn Lục Viễn: "Tôi ghét anh nói những thứ đó, chẳng phải cô ta đã làm như vậy vài chục lần? Thế sao anh không ở bên cạnh cô ta?"

Lục Viễn nói: "Đúng, cho nên hiện tại bởi vì nguyên nhân giống nhau, nên tôi mới ở đây với cô."

Lục Viễn nở nụ cười, thái độ trở nên nghiêm túc: "Vì vậy, Giang San, đây không phải là điều cô muốn sao?"

Giang San chợt cười lớn, giống như nghe được câu chuyện tức cười nhất trên đời, cô cắn răng nói: "Lục Viễn, giáo sư Lương là bạn của ba tôi, luận văn tốt nghiệp của anh đang tiến hành đúng không?"

"Lục Viễn, muốn ép buộc tôi, anh có vô số biện pháp, nhiều năm như vậy, tôi đã quên mất tôi muốn cái gì rồi."

****

Sau một thời gian rất dài, Văn Thố không gặp lại Lục Viễn. Thỉnh thoảng gọi điện thoại cho anh, nói đôi ba câu thì anh có việc bận.

Văn Thố lại trở về với cuộc sống vắng lặng ban đầu, cùng chung sống với mẹ, nuôi bốn con mèo.

Gần chung cư có một tòa nhà, một cô gái trẻ nhảy từ trên tầng thượng xuống, nghe nói mới 20 tuổi.

Một câu chuyện rất tầm thường, bạn trai yêu cô gái khác, đòi chia tay. Cô gái kia không thể kiềm chế được tình cảm của mình, cuối cùng quyết định nhảy lầu tự tử.

Văn Thố cùng rất nhiều người vây quanh xem. Những cảnh sát xử lý sự việc này có Tần Tiền, Tần Tiền nhìn thấy Văn Thố, lập tức đi tới.

Giữa đám người vây quanh, Tần Tiền buồn bực, đốt một điếu thuốc, khói bay lên, Tần Tiền than thở: "Nhiều cô gái trẻ lại quen biết mấy người đàn ông bắt cá hai tay, trong khi chúng tôi còn chưa có người yêu."

Văn Thố cười: "Anh sớm nên quen biết cô ấy, có lẽ cô ấy cũng không nhảy lầu."

"Tôi không có ý đó, tôi không phải là Lục Viễn, người nào nhảy lầu liền quen biết người đó, tôi không "hold" được những cô gái như vậy."

"Cô gái như thế nào?" Văn Thố cười: "Sao tôi lại cảm thấy anh đang nói bóng nói gió đấy?"

Tần Tiền ném đầu thuốc: "Tôi không có ý đó, gần đây cũng không gặp Lục Viễn, ở bệnh viện chăm sóc cô gái kia. Cô gái kia cũng thật là, dám cắt cổ tay vì Lục Viễn."

"Oh." Dĩ nhiên, Lục Viễn cũng không tiết lộ quá nhiều cho Tần Tiền về chuyện của cô. Văn Thố bình tĩnh lắng nghe.

"Cô không biết đâu, cô gái kia rất giỏi, ba cô ấy là giáo sư, giúp Lục Viễn làm luận văn, nghiên cứu khoa học nhiều năm như vậy, nhưng lại không có được tình cảm của Lục Viễn, quá xui xẻo, đúng là hồng nhan họa thủy."

"..." Thuyết giả vô tâm, thính giả khước thị hữu ý (Người nói thì vô tâm, người nghe thì có tình ý). Rốt cuộc Văn Thố hiểu rõ nguyên nhân mỗi lần cô liên lạc với Lục Viễn đều không rảnh.

Văn Thố nghĩ thầm, đây là phim truyền hình sao?

Đêm hôm đó, Văn Thố không ngủ được. Buổi sáng, cô tìm tấm di thư của Vạn Lý, ngây người rất lâu. Từ khi biết Vạn Lý tới nay, từ khi biết Lục Viễn đến nay. Dường như tất cả đều cách nhau một đời.

Khi Văn Thố quyết định, tâm tình rất bình tĩnh, cô không nghĩ đến chuyện xấu trước kia, chỉ muốn ra ngoài đi dạo, đi trên những con đường Vạn Lý đã đi qua.

Trước khi rời khỏi Giang Bắc, Văn Thố viết lại di chúc, để lại cho Lục Viễn 50 vạn tiền tiết kiệm và một căn hộ nhỏ.

Trước khi đi một ngày, Văn Thố gọi điện thoại cho Lục Viễn.

Lúc đó, Lục Viễn đang bận tối mắt tối mũi để sửa đổi luận văn cùng bạn học.

Văn Thố đứng ở cạnh cửa sổ, nhìn khung cảnh Giang Bắc, sương mù dày đặc.

"Anh đang làm gì vậy?" Văn Thố bình thản hỏi.

"Sáng tác, không kiếm tiền sẽ không có tiền hoa." Lục Viễn tự chế nhạo mình, rõ ràng đang bận rộn, nhưng vẫn giả vờ như bình thường.

"Tôi có viết di chúc, để lại toàn bộ căn hộ và tiền cho anh."

Lục Viễn nghĩ rằng Văn Thố đang nói đùa, nói giễu cợt:" Cô nghĩ dùng tiền là có thể phá hỏng lương tâm của tôi sao?"

"Đúng vậy." Văn Thố cười: "Cho nên về sau, anh đừng cản tôi, tôi chết anh có thể có được không ít tiền đâu."

Lục Viễn cười: "Cô nói có lý, tôi không có lý do phản đối."

"Lục Viễn, tôi chuẩn bị lên đường đi Hãn Văn."

Văn Thố không báo trước lại nói như vậy, tiếng cười của Lục Viễn liền ngừng lại.

Hai người đều nắm chặt điện thoại, hồi lâu không nói chuyện.

Lần này đến Lục Viễn không cam lòng, hỏi Văn Thố: "Tại sao?"

Văn Thố hít một hơi, nói: "Tôi muốn đi Hãn Văn. Lục Viễn, tôi cảm thấy tôi vẫn còn yêu anh ấy."

"..."

Lục Viễn đối xử kiên trì và nhường nhịn Văn Thố là độc nhất vô nhị. Anh không có biểu hiện cúp máy, Văn Thố cảm thấy có chút đau lòng.

Nhưng Văn Thố hiểu, chuyện đến hôm nay, chỉ có thể đến đây thôi.

Học tập 22 năm, có lẽ bạn bè Lục Viễn cũng không nhận ra giá trị của anh, trong lòng Văn Thố, Lục Viễn chính là "Chuyên gia chữa trị" tốt nhất.

Nhưng anh vẫn là anh. Không thể bởi vì cô mà tước đoạt đi những thứ mà anh vốn nên có được.

Đây là con đường nhanh nhất và đơn giản nhất, Văn Thố tự nói với mình, cô làm tất cả đều là đúng.

Rời khỏi Giang Bắc, hành lý của Văn Thố rất đơn giản nên mẹ cô cũng hơi lo lắng.

"Con mang ít đồ đạc như vậy có đủ không?"

Văn Thố xách túi đến cốp xe: "Đủ rồi ạ, con mang rất nhiều đồ ăn và nước uống, trên đường không chết được đâu."

"Lại còn nói hươu nói vượn." Mẹ cô khóc. Văn Thố đi đến ôm bà: "Mẹ, con đi đây."

Lưu luyến không rời xa mẹ, cô sớm đã đoán trước, xoay người, tàn nhẫn không quay đầu lại nhìn bà.

Khi cô đang mở cửa xe, một bóng dáng quen thuộc chợt đi ra từ sau xe.

Anh nhanh chóng mở cốp xe Văn Thố, cho hành lý của anh vào, sau đó chạy tới chỗ ghế ngồi phụ.

Văn Thố nghĩ rằng mình hoa mắt, dụi dụi mắt, phát hiện ra tất cả trước mắt đều là thật.

Cô quay đầu lại nhìn mẹ, mẹ cô nói: "Mẹ không thể để con đi một mình."

Văn Thố nổi giận, quát Lục Viễn: "Tôi đến đó anh cũng muốn tham gia vào? Tôi đi tìm bạn trai tôi cũng muốn quầy rầy tôi sao?"

Lục Viễn sớm đã đoán trước sự tức giận của cô. Anh gác tay lên xe, cả người đều gặp ánh nắng mặt trời, khiến cho anh trở nên ấm áp và dịu dàng. Vẻ mặt anh bình tĩnh, nói chậm rãi: "Cô đã từng nói với tôi, trong tiếng Hãn Văn, Mễ Đặc Thác Duy có ý nghĩa là vĩnh biệt. Tôi sợ sẽ vĩnh biệt thật, Văn Thố, tôi sợ rằng tôi sẽ phải hối hận."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương