- Ở nhà em thật thoải mái, Alice vừa nói vừa tiến lại gần cửa sổ.

- Nó cũng nhỏ thôi nhưng ngồi trên giường em có thể trông thấy eo Bosphore, vả lại em cũng không hay ở nhà.

- Em biết đấy, Rafael, chị không tin vào số phận, cũng chẳng tin vào những dấu hiệu nhỏ của cuộc sống được cho là chỉ cho ta con đường cần phải đi. Chị không tin câu chuyện của các bà thầy bói vẫn dưạ vào mấy lá bài mà phán tương lai, chị không tin vào vận may và cũng chẳng tin một ngày nào đó sẽ gặp em.

Rafael đứng dậy ra chỗ Alice. Một con tàu chở hàng đang tiến vào eo biển..

- Chị nghĩ bà thầy bói ở Brighton có thể là chị của bà Yaya?

- Yaya ư?

- Hồi nhỏ chị toàn gọi vú nuôi như thế, chị không tài nào phát âm đúng tên bà được. Với em, bà vẫn luôn là Yaya. Bà từng bảo với em rằng sau khi lên đường sang Anh, bà chị của bà chưa bao giờ gửi tin tức gì về. Bà ấy đã bỏ trốn và em nghĩ có lẽ bà ấy thấy hổ thẹn vi điều ấy. Nếu đó đúng là bà ấy thì quả là thế giới này thật nhỏ bé.

- Hẳn phải là như thế thì chị mới tìm được em.

- Sao chị lại nhìn em như thế?

- Vì từ giờ chị có thể nhìn em hàng giờ liền. Chị vẫn nghĩ mình chỉ có một mình trên đời vậy mà giờ chị lại có em.

- Thế bây giờ chị định thế nào?

- Chuyển hẳn về đây sống. Chị có nghề nghiệp, có một niềm đam mê mà biết đâu một ngày nào đó sẽ giúp chị rời nhà hàng của Mama Can và cho phép chị tìm được một chỗ ở rộng rãi hơn, hơn nữa, chị muốn quay về với gốc gác, muốn tìm lại khoảng thời gian đã mất và học cách hiểu em.

- Em thường lênh đênh trên biển nhưng em sẽ rất vui nếu chị ở lại.

- Thế còn em, Rafael, em chưa bao giờ muốn rời Thổ Nhĩ Kỳ sao?

- Để đi đâu chứ? Đây là nơi đẹp nhất thế gian và là Tổ quốc em.

- Vậy còn cái chết của bố mẹ, em tha thứ à?

- Cần phải tha thứ, không phải tất cả mọi người đều là tòng phạm. Chị hãy nghĩ tới Yaya, tới gia đình bà đã cưu mang chúng ta. Những người đã nuôi nấng em là người Thổ Nhĩ Kỳ và họ cũng đã dạy em biết khoan dung. Lòng can đảm của một con người chính trực đủ để đáp trả tính vô nhân đạo của hàng nghìn kẻ có tội. Nhìn qua cửa sổ này, Istanbul thật đẹp biết bao.

- Em chưa bao giờ muốn đi tìm chị sao?

- Khi còn nhỏ, em không biết có chị. Yaya chỉ kể với em về chị vào ngày em tròn mười sáu tuổi, mà hơn nữa còn là do cháu trai của bà nói hớ. Hôm ấy bà thú thật với em là em có một người chị, bà thậm chí còn không biết chị có còn sống hay không. Bà đã kể với em chuyện bà phải lựa chọn. Bà không thể nuôi cả hai chúng ta. Chị đừng trách bà vì đã chọn em, vào thời ấy số phận của một bé gái thật bấp bênh, trong khi một đứa con trai có vẻ hứa hẹn hơn khi người nuôi nấng nó về già. Em vẫn gửi cho bà Yaya chút tiền hai bận mỗi năm.Bà để chị ra đi không phải bởi vì bà yêu em hơn mà là bởi chỉ có thể làm như thế.

- Chị biết, Alice vừa nhìn em trai vừa nói, bà thậm chí cũng thú nhận với chị là có ưu ái em hơn và bà không thể để em rời xa bà.

- Có thật là Yaya đã nói thế với chị không?

- Chị thề đấy.

- Như thế thật không dễ chịu với chị lắm, nhưng sẽ là không thành thực nếu không nói với chị rằng điều ấy dù sao cũng khiến em thấy thích thú.

- Đến cuối tháng, chị sẽ có đủ tiền để trở lại Luân Đôn. Chị sẽ chỉ ở lại vài ngày, đủ thời gian để đóng gói đồ đạc, gửi đi, tạm biệt bạn bè và chính thức chuyển chìa khóa căn hộ cho người hàng xóm hẳn sẽ rất vui vì chuyện này.

- Chị cũng có thể tranh thủ cảm ơn anh ấy, chính nhờ anh ấy mà chúng ta mới được đoàn tụ.

- Em biết không, đó là một anh chàng kỳ cục, và kỳ lạ nhất là anh ta không bao giờ do dự. Anh ta sẽ không tài nào tưởng tượng ra được rằng người đàn ông mà chị sẽ gặp ở cuối cuộc hành trình lại chính là em trai chị, nhưng anh ta biết rằng có một người đàn ông như thế.

- Anh ta tin vào bà thầy bói hơn chị.

- Nếu em muốn biết ý kiến của chị thì trên hết anh ta hy vọng được đặt cái giá vẽ của mình dưới mái kính căn hộ của chị. Tuy nhiên chị cũng phải thừa nhận là chị nợ anh ta rất nhiều. Tối nay chị sẽ viết thư cho anh ta báo về chuyện trở lại Luân Đôn.

Alice-Anouche thân mến,

Những lá thư trước của cô khiến tôi xúc động, lá thư mà tôi vừa nhận được tối nay lại khiến tôi xúc động hơn nữa.

Vậy là cô quyết định sẽ ở lại Istanbul. Có Chúa chứng giám, tôi sẽ nhớ cô biết mấy, nhưng biết được rằng cô hạnh phúc cũng khiến tôi có lý do để mà hạnh phúc.

Như vậy cuối tháng này cô sẽ về Luân Đôn và chỉ lưu lại vài ngày.Tôi rất mong được gặp cô nhưng cuộc đời lại quyết định theo cách khác.

Tuần đó tôi đã hứa sẽ đi du lịch cùng một cô bạn và tôi không đổi lịch được. Cô ấy đã gửi đơn xin nghỉ phép mà cô thì biết ở cái đất nước đáng ghét này để thay đổi được những thứ đã sắp xếp thì khó thế nào rồi đấy.

Tôi không tài nào từ bỏ được ý nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau.Muốn như vậy cô sẽ phải lưu lại lâu hơn, nhưng tôi hiểu rằng về phần mình, cô cũng còn có những ràng buộc. Mama Can của cô đã rất tử tế mới dành cho cô vài ngày nghỉ.

Tôi đã làm những việc cần thiết và đã mang giá vẽ, màu cũng như cọ vẽ về nhà để cô lại cảm thấy như ở nhà mình.Cô sẽ thấy căn hộ của mình trong tình trạng hoàn hảo.Tôi đã tranh thủ lúc cô vắng nhà để sửa lại khung mái kính, nó đã quá cũ nên mùa đông gió lạnh lùa vào. Nếu chúng ta cứ đợi ông chủ nhà hà tiện ấy bỏ tiền ra sửa thì rốt cuộc cô cùng sẽ chết cóng thôi. Nhưng cũng chẳng quan trọng nữa, bởi giờ khi đông tới, cô cũng sẽ sống ở vùng khí hậu ôn hòa hơn khí hậu miền nam nước Anh.

Alice, cô vẫn luôn cảm ơn tôi vì tất cả những gì đã làm cho cô, nhưng cô nên biết rằng chính cô đã mang lại cho tôi chuyến du hành tuyệt vời nhất mà người ta có thể mơ ước. Những tuần bên nhau ở Istanbul sẽ để lại trong tôi những ký ức đẹp nhất cuộc đời, và dù cho từ giờ khoảng cách giữa chúng ta có là bao xa thì trong tim tôi, cô vẫn mãi là một người bạn tận tâm. Tôi mong một ngày nào đó được tới thăm cô ở thành phố tuyệt diệu ấy và cô sẽ có thời gian giúp tôi khám phá cuộc sống mới của cô.

Alice thân mến của tôi, người bạn đồng hành tận tâm của tôi, tôi cũng hy vọng chúng ta vẫn sẽ tiếp tục thư từ qua lại, dù cho tôi đoán sẽ không được thường xuyên nữa.

Tôi sẽ thấy nhớ cô, nhưng tôi đã nói thế rồi.

Ôm hôn cô, bởi vì giữa bạn bè thì người ta vẫn nói vậy với nhau.

Người bạn tận tụy của cô,

Daldry

P-S: Thật kỳ lạ, khi người đưa thư (chúng tôi đã dàn hòa với nhau ở quán rượu) chuyển cho tôi lá thư vừa rồi của cô thì cũng đúng là khi tôi hoàn thành bức tranh của mình. Tôi cứ nghĩ sẽ gửi nó cho cô nhưng như thế thật ngốc, giờ cô chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể thấy, thậm chí còn đẹp hơn, bức tranh tôi đã vẽ suốt những tháng ròng vừa rồi khi cô vắng mặt.

Alice đóng cửa phòng lại. Một tay xách chiếc va li to, tay kia xách chiếc nhỏ hơn, cô ngược lên phố. Khi cô bước vào nhà hàng, Mama Can, chồng bà cùng chàng hướng dẫn viên xuất sắc nhất Istanbul đã đợi cô ở đó. Mama Can đứng dậy, nắm lấy tay dắt cô tới bên một chiếc bàn bên trên bày sẵn năm bộ đồ ăn.

- Hôm nay, cháu được ngồi vào vị trí danh dự, bà nói, ta đã thuê thêm một người làm trong thời gian cháu vắng mặt, và chỉ trong lúc chá u vắng mặt thôi! Cháu ngồi xuống đi, cháu phải ăn thật no để chuẩn bị cho chuyến đi dài chứ. Em trai cháu không tới sao?

- Tàu của nó hẳn phải cập bến sáng nay, cháu hy vọng nó sẽ đến kịp, em cháu đã hứa đưa cháu ra sân bay.

- Nhưng chính tôi sẽ đưa cô đi chứ! Can phản đối.

- Giờ nó có ô tô rồi, cháu không thể từ chối nó được đâu, nó sẽ mếch lòng lắm đấy, Mama Can vừa nói vừa nhìn cháu trai.

- Gần như mới tinh! Nó chỉ mới qua tay hai người chủ trước khi đến với tôi, mà một trong hai người đó là một người Mỹ rất kỹ tính. Tôi đã từ chối ngân phiếu của Ngài Daldry và từ lúc không làm việc cho cô nữa, tôi có nhiều khách hàng khác trả rất hậu. Hướng dẫn viên xuất sắc nhất Istanbul phải có thể lái xe đưa hành khách đi khắp thành phố và thậm chí còn xa hơn nữa. Tuần trước, tôi đã đưa một cặp vợ chồng đi thăm pháo đài Rumeli bên bờ biển Đen và chúng tôi chỉ mất có hai tiếng đã tới được đó.

Alice vẫn để ý nhìn qua cửa kính đợi Rafael đến nhưng bữa ăn đã kết thúc mà cậu vẫn chưa tới.

- Cháu biết đấy, Mama Can nói, đi biển thì không nói trước được đâu, nếu mẻ cá vô cùng thuận lợi hoặc cực tệ thì có thể mai họ mới về được.

- Cháu biết, Alice thở dài. Dù sao thì cháu cũng sẽ sớm trở lại thôi.

- Phải đi thôi, Can nói, nếu không cô sẽ lỡ chuyến bay.

Mama Can ôm hôn Alice rồi dẫn cô ra tận chỗ chiếc xe xinh xắn của Can. Chồng bà xếp hai chiếc va li vào cốp xe. Can mở cửa ghế cạnh lái cho cô.

- Anh để tôi lái nhé? cô nói

- Cô đùa đấy à?

- Tôi từng học lái xe rồi, anh biết mà.

- Không phải xe này! Can nói rồi đẩy Alice ngồi vào trong.

- Anh xoay chìa khóa rồi tự hào nghe tiếng động cơ kêu ro ro.

Alice nghe thấy tiếng gọi: "Anouche”, cô ra khỏi xe, cậu em đang chạy về phía cô.

- Em biết, cậu vừa nói vừa ngồi vào băng ghế sau, em đến quá muộn nhưng không phải lỗi tại em, thuyền bọn em mắc phải lưới. Em đã cố hết sức để về được bến cảng càng sớm càng tốt.

Can đạp chân ga và chiếc xe Ford đi vào những con hẻm ở Uskudar.

Một giờ sau, họ tới sân bay Ataturk. Đến trước ga đi, Can chúc Alice một chuyến đi suôn sẻ rồi để cô đi cùng em trai.

Alice tới trước quầy của hãng hàng không, cô ký gửi một chiếc va li còn chiếc kia xách trên tay.

Cô tiếp viên bảo cô phải đến chỗ kiểm tra hộ chiếu ngay, cô là hành khách cuối cùng lên máy bay, họ chỉ còn đợi mình cô.

- Lúc lênh đênh trên biển, Rafael nói với Alice lúc cùng cô ra cửa kiểm tra, em đã nghĩ rất nhiều về chuyện bà thầy bói nói. Em không biết liệu bà ấy có phải là chị gái của Yaya hay không, nhưng nếu có thời gian, sẽ rất thú vị nếu chị quay lại gặp bà ấy vì bà ấy đã nhầm ở một điểm quan trọng.

- Ý em định nói gì? Alice hỏi.

- Trong lúc chị ngồi nghe, bà thầy bói ấy đã bảo rằng người đàn ông quan trọng nhất đời chị vừa đi ngang qua sau lưng chị, phải thế không?

- Phải, Alice đáp, bà ấy đã bảo vậy.

- Vậy thì, chị thân mến ơi, em rất tiếc phải nói với chị rằng người đàn ông ấy không thể là em được. Em chưa bao giờ đi đâu khỏi Thổ Nhĩ Kỳ và em cũng không ở Brighton vào ngày 23 tháng Chạp năm ngoái.

Alice nhìn cậu em trai một lúc.

- Chị nghĩ liệu một ai khác có thể đứng sau lưng chị vào tối hôm đó? Rafael hỏi.

- Có lẽ, Alice đáp, tay siết chặt va li.

- Em nhắc chị nhớ là chị sắp qua cửa hải quan, chị giấu cái gì trong va li này mà cứ giữ khư khư thế?

- Một cây kèn trompet.

- Kèn trompet?

- Phải, trompet, và biết đâu đó chẳng phải câu trả lời cho câu hỏi của em lúc nãy, cô vừa nói vừa cười.

Alice ôm hôn em trai rồi thì thầm vào tai cậu:

- Nếu chị có về chậm một chút thì cũng đừng trách chị nhé, chị hứa với em là chị sẽ trở lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương