Tô Mặc Bạch lại đến tửu quán, thuận miệng hỏi một câu: “Tống Định Trần đâu rồi?”. Lý Thủy có một thoáng hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, cười cười đáp “Về nhà rồi”, Tô Mặc Bạch không nghe ra hàm ý trong đó, nhìn hắn có chút gầy yếu liền vươn tay thay hắn bắt mạch, lập tức nhíu mày: “Độc này tại sao lại phát tác thành như như thế này rồi, ta vốn không dám phối dược cho ngươi, sợ khiến độc này phác tác nhanh hơn, chỉ có thể bình thường cố gắng tránh hỉ nộ ái ố quá mức”. Lý Thủy nghe xong gật gật đầu, làm như không thèm để ý, sau đó quay đầu lại kêu: “Tiểu Lâm!”, một nam hài trông khoảng mười bốn mười lăm tuổi chạy đến gọi “Ca!”. “Tô thần y, đây là tiểu đệ ta vừa nhận, về sau sinh ý của tửu quán này chính là do hắn đảm đương, mong Tô thần y chiếu cố cho hắn một chút”, sau đó quay sang: “Tiểu Lâm, đây là Tô thần y, khách quen của tửu quán này”. “Tô thần y”, nam hài tên gọi Tiểu Lâm cung kính thi lễ với Tô Mặc Bạch, Tô Mặc Bạch cười cười gật đầu nhận lễ.

Trăn trở gần ba năm, Tô Mặc Bạch nhìn tiểu hài tử Tiểu lâm dần lớn lên. Đã có hai lần không thấy Lý Thủy, Tô Mặc Bạch vốn là một kẻ đối với mọi sự đều lạnh nhạt, lần này vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi “Lý lão bản thế nào rồi?”, ý cười trong mắt Lý Lâm phút chốc biến mất, thần tình đầy vẻ ưu sầu: “Không tốt, đã lâu chưa xuống giường”. Tô Mặc Bạch thở dài, “Ta đi xem một chút, cũng không uổng mối giao tình giữa ta và hắn”. Lý Lâm gật gật đầu, đem Tô Mặc Bạch ra nhà sau, Lý Thủy nhìn Tô Mặc Bạch đi tới liền cười cười đoạn cố đứng dậy, nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể tựa vào đầu giường, Tô Mặc Bạch khoát tay tỏ vẻ không ngại, dò xét mạch của hắn, nói: “Ta cũng không gạt ngươi, mạng của ngươi không quá nửa năm nữa”. Lý Thủy nghe xong chỉ cười nhạt: “Vô phương, dù sao cũng đã tìm được mục tiêu của đời mình, kiếp này không hề uổng phí”. Tô Mặc Bạch trước giờ không hề để ai có thể tác động đến tâm trí mình, lần này hết nhịn lại nhẫn cuối cùng nhịn không được mà hỏi: “Tống Định Trần đâu?”, Lý Thủy đáp án vẫn là hai chữ:”Về nhà”,”Trở về bao lâu rồi?”, Lý Thủy nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:”Bao lâu a.. Cũng sắp… “, lúc nói câu sau khóe miệng khẽ nâng, Tô Mặc Bạch nhìn hắn cười, nhất thời tâm trí có điểm lung lay.

Tô Mặc Bạch định nửa tháng sau sẽ quay lại đại mạc, vì phải tham gia thọ yến của Lạc Hà Sơn Trang Trương trang chủ, dù sao bản thân mình mình cùng Trương trang chủ cũng có vài phần giao tình, hơn nữa lần này thọ yến còn có rất nhiều võ lâm nhân sĩ tham gia, xem thử có thể hay không vì Lý Thủy tìm ra phương pháp giải cổ. Lần trước khi từ đại mạc trở về, Tô Mặc Bạch liền nơi chốn lưu tâm tìm biện pháp giải cổ cho Lý Thủy. Khi người nọ cười, Tô Mặc Bạch tuy là kẻ từng trải cũng không hiểu sao bản thân lại không tránh khỏi có chút động lòng, những người hiểu mình đã rất ít, lưu lại một người cũng không có gì là không tốt.

Tô Mặc Bạch tùy ý đi dạo trong trang, muốn tiêu thực một chút sau bữa yến tiệc vừa rồi, chợt nghe từ chòi nghỉ mát xa xa truyền đến tiếng cười, hắn theo tiếng cười đi tới, thấy trong chòi nghỉ mát là bốn người tựa như đang nói cười điều gì. Một thiếu niên động tác vô cùng thân mật kéo cánh tay của nam tử bên cạnh, trên mặt ửng hồng một mảng, Tô Mặc Bạch ngưng thần quan sát liền nhận ra người đang bị kéo cánh tay kia chính là kẻ mình từng cứu trị, Tống Định Trần. Vốn muốn xoay người đi chỗ khác, nhưng lại dừng tại chỗ suy nghĩ một chút, cuối cùng hướng chòi nghỉ mát đi đến. “Đạp Nguyệt công tử”, Tống Định Trần nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời sửng sốt, ‘Thần y này chính mình chỉ xa xa gặp qua vài lần, chỉ biết hắn tính tình cổ quái, không dễ dàng cùng người khác kết giao, như thế nào sẽ lại chủ động cùng chính mình chào hỏi’, ý nghĩ trong đầu thiên hồi bách chuyển nhưng sắc mặt vẫn không đổi, lập tức đứng lên “Tô thần y, nghe danh đã lâu”.

Tô Mặc Bạch nghe vậy liền cười “Chẳng qua là hơn các ngươi vài tuổi mà thôi, chưa đáng để nhắc tới”.

Tống Định Trần bất vi sở động, hỏi: “Tô thần y, người lại đây là có việc gì hay sao?”

“A, chính là nhìn xem thân thể của ngươi có tốt lên hay không”. Tống Định Trần hoang mang: “Thân thể của ta?”

“Đúng vậy, ngươi quên ba năm trước đây bản thân bị trọng thương, suýt nữa...”

“A, xin cảm tạ thần y đã chiếu cố, hiện giờ đã không có gì đáng ngại”. Tống Định Trần trong lòng nghĩ, ‘Nguyên lai ba năm trước đây đúng là đã gặp được hắn, chính mình quả thật may mắn’.

“Kia công tử lần này chuẩn bị khi nào thì hồi sa mạc?”

Tống Định Trần nhíu mày: “Hồi sa mạc để làm gì?”

Tô Mặc Bạch kinh ngạc: “Tống công tử đi đã lâu chưa về mà?”

Tống Định Trần mi nhăn càng sâu: “Đã đi thì không có ý định quay lại nữa, từ đó đến giờ dễ có ba năm rồi”.

Tô Mặc Bạch nghe xong sửng sốt, đầu chuyển mấy vòng, liền hiểu được tiền căn hậu quả, Tô Mặc Bạch đột nhiên cảm thấy buồn cười, liền thực sự bật cười, Tống Định Trần nhìn hắn cười đến vui mừng, mi nhăn càng sâu, không hiểu vì sao lại cảm thấy trong tiếng cười này của hắn tràn ngập xót xa cùng cay đắng. Tô Mặc Bạch chắp tay “Cáo từ”, không đợi có người đáp lại đã cùng với tiếng cười kia đi thật xa, chính mình cho rằng là chân tâm thực ý, nguyên lai lại là giả ý hư tình, buồn cười a buồn cười, chợt nhớ đến nụ cười của người kia, trong lòng lại cảm thấy càng thêm chua sót, cước bộ dừng lại, lại quay trở về chỗ cũ, chính mình đã từ lâu không còn hạnh động giống như một tiểu hài tử nữa, sao bây giờ lại có thể càn rỡ thế này? Tống Định Trần nhìn Tô Mặc Bạch vừa đi đã quay lại, mi mày lại nhăn nhíu, lần này lại ngay cả giả cười cũng giả không nổi nữa. “Tô thần y quay lại, là vì có chuyện gì sao?”,Tô Mặc Bạch cười đáp “Vô sự, chính là nhớ tới vị tửu quán lão bản kia mà thôi”. Tống Định Trần vừa nghe thì nhớ ngay đế món nợ phong lưu của mình, vỗ vỗ bả vai Bạch y nhân bên cạnh: “Tiểu Phong, ngươi đi ra ngoài đã lâu, ca ca ngươi sợ là đang sốt ruột lắm, ngươi đi về trước đi”. Bạch y nhân kia làm bộ dáng như không muốn buông tha, cầm lấy tay Tống Định Trần nhưng vẫn là nghe lời đứng dậy, Tống Định Trần nhẹ nhàng dùng ngón tay mình xoa nhẹ lên mu bàn tay của người nọ, cười cười đem hắn tống xuất khỏi chòi nghỉ mát. Tô Mặc Bạch lãnh mắt nhìn hai người ngọt ngào dây dưa, Bạch y nhân kia diện mạo thoát tục, thon dài tinh tế, cùng Tống Định Trần đứng chung một chỗ đúng là vô cùng phù hợp, hai người nhìn nhau cười, dường như bây giờ chỉ còn là thế giới của hai người, những thứ khác đều chưa hề tồn tại.

Tô Mặc Bạch trong lòng càng lạnh hơn, đã có tình nhân như vậy, vì sao còn muốn đi trêu chọc người khác. Tống Định Trần tiễn Bạch y nhân xong lại quay trở lại chỗ cũ, lại thỉnh Tô Mặc Bạch tọa ở chỗ Bạch y nhân kia mới vừa ngồi, cầm một chiếc cốc mới rót đầy rượu vào trong đó, “Tô thần y, thỉnh”, nói xong cầm lấy chén của chính mình một hơi nốc cạn, hai người còn lại động cũng không động, một bộ ngồi xem kịch vui diễn ra, từng người rót rượu uống, đợi cho Tô Mặc Bạch cũng uống xong rượu trong tay thì Tống Định Trần mới mở miệng: “Thần y cũng đã nhìn thấy, ta đối với tiểu Phong là thật tâm, trước kia ta đúng là có chút phong lưu, sau này sẽ không như thế nữa”.

“Ta biết Tống công tử là thực tâm, nhưng người ở sa mạc kia công tử có từng nghĩ qua hay chưa?”

Tống Định Trần nhíu mày suy nghĩ hồi lâu cũng không thể nhớ rõ gương mặt của người nọ, chỉ nhớ rõ hắn có một bộ dạng thực bình thường và tên là Lý Thủy, đoạn đáp: “Nếu lúc ấy có tiểu Phong ở bên cạnh, ta sẽ không cùng người bên ngoài dây dưa, lại nói lúc ấy tình huống đặc biệt, dù sao cũng là nam nhân, đều có nhu cầu, hiện giờ trời nam đất bắc, tự nhiên nên trân trọng những thứ ở bên cạnh mình mới phải”.

Tô Mặc Bạch cúi đầu xoay xoay chén rượu trong tay, sau khi nghe xong thì ngẩng đầu nói: “Đã hiểu”, sau đó dừng một chút lại nói: “Tống công tử, nếu có thời gian hãy quay lại nhìn hắn một chút, coi như..coi như lần cuối gặp mặt hắn, cũng không tính cô phụ vài năm tình nghĩa”.

Tống Định Trần sửng sốt, tuy nói thật lâu không nhớ tới người nọ, nhưng vẫn nhớ rõ người nọ thân thể cực kì khỏe mạnh, như thế nào lại chính là ‘lần cuối cùng gặp mặt’?. “Còn thỉnh thần y chỉ điểm mộtchút, người nọ làm sao vậy? Thần y không có cách nào cứu hắn sao?”. Tô Mặc Bạch dùng ngón tay nhẹ nhàng che phủ cái chén bên cạnh, cuối cùng giống như đang thở dài giống mà nói: “Ân, rất nặng, ta đã hết lực”. Tống Định Trần thoáng chốc ngẩn ngơ, rất nhanh lại khôi phục: “Làm phiền thần y, người ta có câu ‘Nhân các hữu mệnh’, nếu ngay cả thần y cũng không có biện pháp thì cũng chỉ có thể thuận theo thiên ý. Năm đó lúc ta đi thì đã định rõ ta với hắn từ nay về sau không còn chút quan hệ nào nữa, bây giờ ở tại nơi này, ta cũng chỉ có thể âm thầm vì hắn cầu phúc”. Tô Mặc Bạch không hề cử động, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng, đứng lên chắp tay nói: “Ta còn có một số việc phải làm, cáo từ”, xoay người liền đi ra khỏi chòi nghỉ mát, lần này đi dị thường kiên định, không có một tia tạm dừng.

Tô Mặc Bạch lần thứ hai đến tửu quán thì thấy Lý Lâm một bộ uể oải ra chiều không phấn chấn, chần chờ một chút lâu mới hỏi: “Lão bản của các ngươi thế nào rồi?”. Lý Lâm nhìn Tô Mặc Bạch không nói được câu nào, hốc mắt bỗng chốc đỏ ửng lên, “Đi rồi, đi... đi đại mạc”. “Đi đại mạc?”, “Ân, lão bản hai ngày trước không biết như thế nào lại đột nhiên đứng dậy còn có thể đi lại, người làm cơm cho ta ăn, rồi một mình hướng đại mạc mà đi, nói là: “Đã mang số mệnh là người đại mạc, thì chết cũng muốn được chết trong đại mạc”. Lúc người đi cái gì cũng không mang, chỉ mang theo một khối khối ngọc bội, miệng nói ‘Về nhà, về nhà thôi’, rồi một mình hướng phía hướng đại mạc đi mất”. Tô Mặc Bạch nghe xong thì xoa đầu Lý Lâm, nói một câu “Làm rất tốt”, xong xoay người bước đi.

Vị tiểu lão bản Lý Lâm của tửu quán giữa sa mạc đó, cho đến tận cuối cuộc đời mình cũng không còn gặp lại được vị Tô thần y luôn ôn nhu xoa đầu mình kia nữa.

Hoàn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương