ADC cảm thấy bản thân mình thật tệ hại, rõ ràng đã hứa là sẽ yêu thương, chăm sóc Ara, vậy mà cậu lại phản bội em, khiến lòng tin bên trong em dành cho cậu bấy lâu nay phút chốc sụp đổ, khiến mùi vị tình yêu bên trong em bây giờ chẳng khác gì một viên thuốc đắng

Đã vậy cậu còn phải lòng một người khác, cậu cứ như đang dần trở thành một kẻ xấu xa, đã trót thương người đó rồi lại nhẫn tâm bỏ mặc em trong những lúc em cần cậu nhất

ADC buông một tiếng thở dài, mưa to như thế này, chẳng biết Ara đã về chưa, hay còn lang thang ở đâu đó một mình mỗi khi buồn, cậu liếc nhìn chiếc điện thoại, tay run run muốn bấm vào số quen thuộc nhưng...không thể, cậu không đủ dũng khí để có thể nói chuyện với em

Đừng buồn vì anh, anh không xứng...

Mãi lo nghĩ, ADC chẳng để ý một người nữa đã xuất hiện trong căn phòng, người đó cẩn thận đặt cốc chocolate nóng xuống bàn, cho đến khi phần nệm bên cạnh lún xuống, cậu mới biết bên cạnh có người

-Em thật tệ đúng không? Em nhẫn tâm gạt bỏ người mà em đã hứa sẽ bảo vệ và yêu thương, lương tâm em tràn ngập cảm giác tội lỗi, trái tim em đang gào thét đau đớn

-Em...Em chẳng biết phải làm gì cả

Anh vẫn im lặng, chăm chú lắng nghe từng lời nói như lời thú tội của cậu, bàn tay dịu dàng vuốt tóc cậu

-Giờ nghĩ lại, giá như em và Ara chưa từng quen biết nhau, nếu như em không vội vàng tỏ tình với em ấy thì có lẽ...sẽ không xảy ra chuyện như vậy...

-Đừng nói thế

Lúc này người đó mới cất giọng, phản bác lại lời nói của cậu

-Trong thời gian em và Ara quen nhau, em đã rất hạnh phúc đúng không? Có lẽ lúc đó em thật sự có tình cảm với Ara nhưng...tình cảm đó không đủ lớn để em có thể tiếp tục mối tình này

-Thế nên em buộc phải là người mở lời trước để giải thoát cho cả hai

ADC ngước lên nhìn anh, những giọt nước mắt chảy ra, lăn dài trên má cậu

-Vậy nên...không phải là hoàn toàn là lỗi của em, đừng tự trách mình nữa

-Nếu có thì cũng là lỗi của anh vì đã lôi kéo em đi con đường tội lỗi này

-ProE...

ProE ôm cậu vào lòng, từng lời thủ thỉ như đang xoa dịu tâm hồn mang đầy tội lỗi, biết là sẽ mất một khoảng thời gian để ADC lẫn Ara tiếp nhận chuyện này nên cho đến lúc đó, anh vẫn sẽ ở bên cạnh cậu

-Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, duyên nợ giữa em và Ara kết thúc rồi, hiện tại...hãy để anh là người chăm sóc em

-Anh sẽ bảo vệ em, hãy yên tâm ở bên anh

ADC cứ thế bật khóc trong vòng tay bảo bọc của ProE như muốn giải tỏa hết sự bức bách trong lòng, dù cậu chính là người buông lời chia tay trước nhưng cậu vẫn không thể ngăn cảm giác đau lòng này, hoá ra tình cảm 2 năm giữa hai người họ không phải là trò chơi, nó là sự thật


Chẳng biết là thời gian trôi qua bao lâu đến mức ADC thiếp đi vì kiệt sức, áo của ProE ướt đẫm một mảng nóng hổi, toàn bộ đều là nước mắt của cậu. Nhưng anh không quan tâm đến chuyện đó, anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, chỉnh lại thế ngủ ngay ngắn

Anh nâng mu bàn tay cậu lên vuốt ve rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó

Không phải là giá như em và Ara chưa từng quen nhau mà phải là giá như anh đến sớm hơn thì có lẽ...

ProE dịu dàng vuốt ve từng đường nét trên gương mặt cậu, đôi môi mấp máy

-Anh biết mày đứng đó rồi, bước ra đây đi

Đằng sau cánh cửa, một người nữa xuất hiện, ánh mắt âm trầm nhìn ProE và ADC

-Tao không nhớ nghe lén chuyện người khác lại là sở thích của mày

-Vô tình nghe thôi

-Bao lâu rồi?

-Ý mày là gì?

Người đó khoanh tay, dựa vào tường

-Anh và ADC đã quen nhau bao lâu rồi, trong lúc ADC và Ara vẫn còn hẹn hò ấy

-Chắc là tầm 1 tháng rồi, sao? Tính quở trách anh vì đã lôi kéo ADC phản bội Ara à?

-Em lấy tư cách gì để trách hai người đây?

-Nhưng...lén lút đằng sau lưng Ara làm ra chuyện như vậy, hai người cũng tàn nhẫn thật đấy

Giọng nói mang hàm ý có phần giễu cợt và châm biếm đến từ người em khiến ProE im lặng mà không biết nói gì hơn

Người đó liếc nhìn cả hai rồi quay lưng toan rời đi

-Mày đi đâu đấy?

-Về phòng, chẳng lẻ anh muốn em đứng đây chứng kiến cảnh mùi mẫn của cả hai trong sự đau khổ của người khác sao?

-Mày...!


Hắn quay lưng rời đi mà không để cho ProE nói thêm bất cứ lời nào, hắn khẽ cười, một nụ cười mỉa mai thường thấy trên gương mặt hắn

Tình yêu giữa ADC và Ara thường được ví như mơ giờ đây chỉ còn là quá khứ

...

Chuyện ADC và Ara chia tay được tất cả thành viên trong MZ nhanh chóng biết đến, mấy ông anh còn hùng hổ đòi kéo qua FL xử đẹp ADC, đặc biệt là thanh niên Akashi và Khiên. Nếu Ara không vội vàng ngăn cản, chắc chắn sẽ xảy ra cảnh máu chảy thành sông

Vì là em út trong nhà, dù ở bất kì đâu, Ara luôn được các anh cưng chiều nên họ không muốn thấy em buồn, càng không muốn em bị tổn thương

Ara hiểu, em rất cảm kích sự quan tâm của họ nhưng bạo lực chẳng giải quyết được gì, cũng không giúp em mang người ấy trở về nên chi bằng cố ém nhẹm mọi chuyện xuống

Cơn bão qua đi thì nắng sẽ lên thôi

-Ara, đang nghĩ gì đấy. mau ăn trái cây đi này

Henry chọt chọt miếng táo vào môi Ara, em há miệng ăn lấy ăn để

-Ara, lát anh dẫn ra trung tâm thương mại chơi nhé?

Người anh Akashi vỗ nhẹ đầu em, em cười híp mắt, gật đầu lia lịa

-Trà sữa này Ara

Ông anh Oppa nổi tiếng là người phũ phàng và hay châm chọc Ara cũng vừa mua cho em một ly trà sữa em yêu thích

Ara cố gắng tận hưởng sự chăm sóc từ các anh, tạm gạt nỗi buồn sang một bên vì không muốn các anh lo

-Nghĩ lại càng thấy tức, để anh qua đấm thằng ADC vài cái cho bỏ ghét

Khiên hùng hồn đứng dậy, tay xoa xoa nắm đấm của mình, trong lòng vẫn cảm thấy tức giận thay cho người em của mình

-Đừng! Đừng làm vậy

Ara níu lấy áo anh, em lắc đầu

-Mặc dù em rất buồn vì ADC không còn tình cảm với em nhưng em không hận anh ấy, bỏ qua chuyện này đi, em ổn mà


-Ara...

Dù còn đau lắm nhưng vì tình cảm vấn vương nên em không thể hận anh được

...

Tối hôm đó, bộ ba Ara, Akashi và Henry kéo nhau ra trung tâm thương mại để vui chơi, bỏ mặc mấy ông anh kia thui thủi nhà. Ara không muốn làm vậy đâu nhưng vì muốn nói chuyện riêng với hai người này nên đành...

Không sao, tình nghĩa anh em còn bền lâu mà, em sẽ bù đắp lại cho họ sau

-Có thật là...chú mày không hận ADC chứ?

-Vâng! Em không hận anh ấy, có hơi buồn một chút thôi

-Không sao cả, kệ nó đi, anh tin là mày sẽ gặp một người tốt hơn thôi

Akashi khoát vai Ara, nói những lời động viên, em cười trừ

Một người tốt hơn sao...

Nhưng em lại nghĩ sau chuyện này, em sẽ không còn dũng khí để yêu một ai nữa, em sợ đau lắm

-Đừng nói về chuyện của em nữa, thế còn anh thì sao Henry?

Henry nhướn mắt khi Ara đột nhiên nhắc đến cậu

-Ý gì đây?

Hai người họ đồng loạt nhìn cậu, che miệng cười khúc khích

-Thì ông PsMan ấy

-Thì...Thì sao?

Nghe đến tên người thương, gò má Henry vô thức đỏ lên, cậu liền quay mặt sang chỗ khác, tránh ánh nhìn nham hiểm đến từ hai con người này

-Không tính tỏ tình với ổng à? Mày tính ôm mãi mối tình đơn phương vậy sao?

Henry im lặng, tỏ tình ư...? Cậu dường như chưa từng nghĩ đến việc đó, cậu đã quen với việc lặng thầm theo sau người rồi

Lỡ nói ra, người ấy lại đi mất thì sao...

-Đã thương thầm người đó lâu lắm rồi, có đợi thêm cũng chẳng có vấn đề gì

-Thế còn anh thì sao?

-Anh? Anh có gì đâu??


Akashi nhướn mày khó hiểu

-Đừng có xạo, chẳng phải anh và Oppa-

-Ủa? Akashi, Henry, Ara?

Một giọng nói khác vang lên ngắt đứt cuộc trò chuyện của ba người, Elly và Xuân Bách từ xa đi đến

-Hai người cũng ở đây à, trùng hợp thật

Xuân Bách quàng vai Henry

-Ở nhà chán quá nên tao rủ cả đám ra ngoài chơi mà chả ai chịu đi, dụ dỗ mãi mới lôi được thằng mặt than này đi cùng

-Bọn này cũng chán nên mới ra đây chơi nè

Trong lúc các anh lớn nói chuyện, Elly nhìn Ara chằm chằm rồi cúi xuống thì thầm vào tai em

-Chuyện giữa cậu và ADC là thật sao?

Đôi đồng tử Ara giãn rộng, em gượng cười

-Ừm, vậy là cả team FL đều biết chuyện đó hả?

-Không, hiện tại chỉ có mình tôi biết thôi. Cậu nghĩ nếu ông Bách biết chuyện thì ổnh còn cười đùa với mấy người đó được sao?

-Cũng đúng nhỉ?

Cả hai im lặng một lúc lâu, gương mặt Ara dần hiện lên nét buồn bã và đau thương khi kí ức đó ùa về trong tâm trí em

Elly đút tay vào túi quần, nhìn về một hướng khác

-Nếu như ADC cạn tình với cậu rồi thì cậu cũng đừng nên nhớ nhung nữa, chi bằng tự chăm sóc tốt cho bản thân nghe hợp lí hơn nhiều

Ara chớp chớp đôi mắt hơi ận nước nhìn Elly, hắn tặc lưỡi một cái rồi nắm lấy tay em kéo đi

-Uây!! Hai đứa mày đi đâu đấy

-Em với Ara đi ra đây xíu, lát về sau

Ara ngơ ngác vội nối gót theo đối phương mà chẳng hiểu gì

-Đừng có trưng cái bản mặt muốn mếu ra như thế, tôi không giỏi dỗ người khác đâu

-Tôi dắt cậu chơi, đừng có khóc đấy

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương