Chuyện Của Chúng Ta - Lqm
-
C3: Chap 2
Nếu ví chuyện tình của Ara như một cơn bão bất chợt đổ bộ thì chuyện tình của một người khá vô cùng thân thiết với Ara lại là mặt hồ trông có vẻ tĩnh lặng nhưng bên trong lại có nhiều biến động
Phải kể đến mối tình đơn phương, thương thầm trộm nhớ một người của Henry mà chuyện đó chỉ có Ara và Akashi biết, không phải là em không tin tưởng những người còn lại, vì tính trầm lặng của bản thân, em muốn mọi người biết chuyện của bản thân càng ít càng tốt
Nhưng ban đầu, có giấu thế nào cũng không qua nổi cặp mắt tinh tường của hai người anh em mà em thân thiết nhất và thế là em đành bất lực kể hết cho hai người họ nghe
Dĩ nhiên Henry biết họ là những người tuy có hơi loi nhoi nhưng lại biết điều, chuyện gì nên nói và chuyện gì không nên nói, nhờ đó em hoàn toàn tin tưởng và hay tâm sự với họ những chuyện liên quan đến người ấy
Với bản tính thẳng thắng, em không ngại nói ra suy nghĩ của mình về chủ đề khác nhưng đã thương thầm người ấy lâu lắm rồi vậy mà em lại không có dũng khí để thốt nên một lời yêu thương cho người ấy biết
Người ấy và em như hai đường thẳng song song mãi không thể chạm đến nhau được
Những cái nắm tay, những lần xoa đầu, những cái ôm động viên của anh trong những lúc Henry tuyệt vọng và bế tắc đã giúp em có thêm niềm tin vững chắc và bước đi tiếp trên con đường mình đã chọn
Em biết có lẽ anh chỉ xem em là một người bạn, một người em thân thiết nhưng Henry vẫn mặc kệ, như con thiêu thân cứ lao đầu vào cái thứ tình yêu không được hồi đáp ấy, dẫu biết là mình sẽ bị đau nhưng em vẫn không màn đến việc đó
Để rồi...đôi lúc tự nhận về những cơn đau thắt lòng thấu tim
Tuy có chút ích kỉ nhưng Henry chỉ mong được ở bên cạnh anh càng lâu càng tốt, bất kì danh phận nào cũng được, chịu đau cỡ nào cũng được, em đều nguyện ý
...
Đã hơn 4 tháng kể từ khi Ara tạm rời team MZ và chuyển sang đánh cho FTV, thế là Henry mất đi một người thân thiết để chuyện trò và tâm sự hằng đêm. Mặc dù vẫn còn Akashi bên cạnh nhưng thằng nhóc út ấy vốn là bạn cùng phòng của em, giờ đây nó đi rồi, chỉ còn một mình trong bốn bức tường khiến em cảm thấy cô độc
Nhắc mới nhớ, đôi lúc Henry cảm thấy có hơi ghen tỵ với tình yêu giữa Ara và ADC, trải qua 2 năm rồi, tình cảm của hai đứa nó vẫn mặn nồng, vẫn bền vững như thế dẫu cho cả hai đang ở phe đối lập nhau
Henry thở dài, chống cằm trên bệ cửa sổ, mắt ngắm nhìn những hạt mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, thời tiết xấu khiến lòng em nặng nề thêm
Đợt này có việc nên cả team FTV kéo vào Hà Nội, em còn chưa có dịp đi ngó đứa em của mình rồi rủ nó đi cà phê mà trời đã mưa tầm tã như thế này, chẳng lẽ đến cả ông trời cũng không thương em sao?
-Henry
Mãi suy nghĩ vẫn vơ đến mức để hồn bay đi đâu đó cho đến khi chất giọng trầm quen thuộc vang lên, Henry lập tức quay đầu lại nhìn mỗi khi người ấy gọi tên em
-V...Vâng?
Người đội trưởng PsMan tiến lại gần, đưa chiếc điện thoại đang đổ chuông cho em
-Điện thoại của em kêu nãy giờ trong phòng, là Ueki gọi đấy
-Ueki?
Henry ngạc nhiên, vươn tay nhận lại điện thoại, ngón tay em vô tình sượt qua tay anh, hành động nhỏ nhặt vậy thôi cũng khiến tim em đập mạnh hơn
Yêu đơn phương là thế đấy, nó có thể khiến con người không thể tự chủ được bản thân để rồi chúng ta tự cho bản thân một hy vọng càng lúc càng lớn dần
PsMan nở một nụ cười, vỗ nhẹ đầu em rồi rời đi để mặc em thơ thẩn nhìn theo bóng anh
May thay có tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi kéo em trở về thực tại
-Alo? Có chuyện gì vậy anh Ueki?
-Henry! Chú mày có đang rảnh không?
-Có, chi vậy anh?
-Chú đến chỗ quán cà phê cũ mà anh em mình thỉnh thoảng hay tới lui ấy, Ara đang ở đó
-Ara?
Nghe đến đây, Henry liền ngồi bật dậy
-Mà có chuyện gì vậy anh?
-Chú cứ đến đi, đừng có hỏi, thằng bé không chịu về GH mà anh lại có công việc đột xuất, anh không yên tâm để nó một mình
-Em hiểu rồi, em sẽ tới đó ngay
Henry vớ chiếc áo khoát và cầm theo cây dù, vội vã đi đến điểm hẹn cách đây không xa lắm, qua điện thoại thì giọng nói của người Ueki vội vã vad sốt ruột, nó khiến lòng em tự nhiên có phần thấp thỏm
Có chuyện gì đã xảy ra sao?
...
Henry đánh mắt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, kia rồi, ở trong góc quán
-Ara!
-Henry?
Ara ngước mặt lên nhìn Henry, cậu giật mình, đôi mắt to tròn luôn chứa đựng sự hồn nhiên và niềm vui cớ sao lại trở nên vô hồn thế này?
-Có chuyện gì vậy?
Henry ngồi xuống bên cạnh, xoa xoa tấm lưng của Ara, thằng bé nhìn cậu hồi lâu rồi mới chậm rãi cất giọng
-Em và ADC...chia tay rồi
-Sao cơ?!
-Anh biết không Henry...hóa ra, ADC không còn thương em nữa rồi, anh ấy đã đem lòng mình cho một người khác
-Thế mà em vẫn chẳng hề hay biết, em đúng là một đứa ngốc đúng không...
Ara nở một nụ cười nhạt nhưng cơ mặt lại cứng đờ như một con búp bê gỗ
Henry cảm thấy đau lòng thay, rõ ràng là em đang rất đau đớn, cũng muốn khóc lắm nhưng lại tỏ ra cứng răng như muốn nói bản thân vẫn ổn
Không chút suy nghĩ Henry ôm người em của mình vào lòng, để Ara vùi mặt vào lồng ngực, che chắn chắn em bằng cả cơ thể
-Không có ai nhìn đâu, hãy khóc đi, khóc cho nhẹ lòng đi
-Có anh ở đây, đừng lo
Như một mồi lửa châm vào khiến cảm xúc bùng nổ, Ara níu chặt lấy áo Henry, tiếng nấc nghẹn ngào cùng những giọt nước mắt thi nhau chảy ra
-ADC...hức...
Nhiều người cho rằng yêu đơn phương là một sự "lãng phí" và "ngu ngốc" nhưng Henry lại nghĩ khác, cứ lặng thầm yêu một ai đó, sẽ không nếm được cảm giác bị phản bội trong tình yêu
Hãy nhìn cái cách Ara vừa khóc vừa gọi tên ADC xem, dù có gào khóc đau đớn như thế nào thì người đó cũng chẳng quay đầu lại
Henry cảm nhận mảng áo trước ngực mình ướt đẫm và nóng hổi nhưng điều đó càng khiến cậu ôm chặt người em của mình hơn
Hậu chia tay thứ mà em cảm thấy mất mát nhiều nhất có lẽ là niềm tin
...
Sau khi đã bình tĩnh lại, Henry dẫn Ara về GH của MZ, trong phòng khách lúc này không có lấy một bóng người
-Có đói không?
Ara gật đầu, nhìn thằng bé có vẻ ổn hơn rồi...nếu không tính đến đôi mắt sưng húp và đỏ au kia
Henry xoa đầu nó
-Muốn ăn gì?
-Mì của Henry nấu
-Được rồi, trong lúc đợi, mau vào nhà vệ sinh rửa mặt đi
Đợi cho đến khi Ara lê bước vào nhà vệ sinh, Henry mới yên tâm vào nhà bếp, sắn tay áo lên, bắt đầu công cuộc nấu mì, thật ra cũng chẳng có gì phức tạp, món này dễ đến nỗi một người vụng về bếp núc như Akashi có thể làm được
Bàn tay thành thục băm nhỏ hành và thịt, trụng mì, đập thêm một quả trứng thế là xong
Henry bưng tô mì ra thì mém chút xíu nữa đụng trúng người vì không để ý phía trước, cũng may đối phương nhanh tay giữ cậu lại
-Cẩn thận
Thịch
Trái tim Henry lỡ mất một nhịp, mà chỉ có một người duy nhất khiến cậu trở nên như vậy và người đó đang ở đây
-P-PsMan? Anh ở trong phòng nãy giờ hả?
-Không, anh mới đi...công chuyện một chút, về mới thấy thằng nhóc Ara ghé chơi
Chẳng hiểu sao thông qua giọng nói của PsMan, Henry có cảm giác anh không được vui cho lắm
-Tô mì này...
-À, em nấu cho Ara, thằng bé than đói bụng
-Ừm...
PsMan đột nhiên nhìn Henry một lúc lâu rồi xoay người trở về phòng mình khiến cậu có chút rùng mình, ánh mắt vừa nãy cứ như đang dò quét cả người cậu vậy
Bước ra phòng khách thì thấy Ara đã ngồi bo gối trên ghế sopha, Henry cẩn thận đặt tô mì xuống
-Mì đây, coi chừng nóng đấy
-Cảm ơn anh
Ara chậm rãi ăn từng đũa mì, Henry ngồi bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng giúp em vén vài cọng tóc loà xoà trước mặt sang một bên
-Vừa miệng không?
-Henry nấu lúc nào chẳng ngon
Chất giọng vẫn còn vương vấn sự nghẹn ngào cùng nụ cười trấn an đó khiến Henry đột nhiên có suy nghĩ muốn chạy qua GH của FL tìm cái tên đã làm tổn thương đứa em của cậu mà đấm cho vài cái
-Thế từ giờ chú mày định làm gì?
Henry chạm tay vào gò má phúng phính của Ara, mềm thật đấy, chắc là ăn bao nhiêu nó đổ dồn về đây hết rồi
-Làm gì là...làm gì cơ?
-Thì...
Henry chợt cảm thấy đầu óc đình trệ, trống rỗng, không biết nên nói sao cho phải
Ara có vẻ hiểu ý của đối phương, em nhún vai rồi nở nụ cười nhạt trong sự ngạc nhiên của Henry
-Không sao đâu, cùng lắm em sẽ có nhiều thời gian để qua chơi với các anh hơn
Đúng vậy, không sao cả, mọi chuyện sẽ ổn thôi...đau thế này đủ để khiến em mạnh mẽ hơn rồi
Em cảm thấy khờ dại khi trước đây tin vào tình yêu của anh là bất diệt
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook