Chuyện Cũ Của Bạch Dương
-
Chương 41
Đối với Tưởng Hiểu Lỗ, Triều Xán tựa như người thân, bầu bạn bên cô suốt cả tuổi ấu thơ, hễ có tiền tiêu vặt là lén mua kem cho cô, Lý Triều Xán vĩnh viễn như ánh mặt trời, tràn đầy lý tưởng hào hùng.
Cậu nói cậu muốn nhập ngũ, rong ruổi biển khơi, dũng cảm tiến tới.
Cậu nói cậu muốn làm cảnh sát, đáp đền Tổ quốc, tận trung với nhân dân.
Cậu nói đừng xem thường mình, con người mình tuy nhỏ nhưng rất đáng khích lệ.
Mơ ước lớn nhất của cậu, là làm một anh hùng, làm chuyện vĩ đại.
Cậu đứng trước lễ đường kết hôn của cô, bước xuống bậc thềm, nói, Hiểu Lỗ, mình có thể ôm cậu một cái không.
Năm nay cậu mới 28 tuổi, chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng yêu đương.
Cậu còn có cha mẹ hiền lành yêu thương cậu, tự hào về cậu.
Cậu chưa hưởng thụ niềm vui ấm áp trong đời được con cái quấn quanh.
- Triều Xán ơi... Triều Xán...
Tưởng Hiểu Lỗ khóc tan nát cõi lòng trong tuyệt vọng.
Ai tới cứu, cứu cậu với.
Cảnh trước mắt nhòe đi qua hàng lệ, chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ.
Lý Triều Xán phảng phất như ngâm mình trong nước biển lạnh băng, hôm đó mặt trời trên bãi biển rất gay gắt, họ huấn luyện ngoài trời, phải vác nặng chạy 10 km.
Nhiệt độ cao 40 độ, chạy đến mức người đầy mồ hôi, bước chân như không có thực.
Rõ ràng là ngày nắng gắt nhưng vẫn lạnh, lạnh đến mức không nơi nương tựa.
- Lý Triều Xán!!!
Đại đội trưởng phía sau cầm loa hô to:
- Chạy cho tôi!
- Rõ!
Một tiếng cam đoan cắn răng kiên định.
Chỉ cần chạy chưa chết, thì cứ chạy cho chết.
Phía trước là người nhà mà cậu muốn bảo vệ, là kẻ địch của cậu, khi cậu rơi vào tuyệt vọng cũng phải dốc hết sức mình.
- Mục đích cậu làm lính là gì?
Đại đội trưởng ngồi trên xe việt dã mui trần lớn tiếng hỏi.
Lý Triều Xán đeo ba lô hành quân, đeo túi cát, hét qua hàm răng:
- Cống hiến quốc gia___
Giơ chân, thở hồng hộc, mệt lả người:
- Bảo vệ nhân dân____!!!!
Đại đội trưởng đứng chắp tay trên xe mui trần, la to:
- Tại sao làm lính thủy?
Lý Triều Xán muốn nói ở trên biển tự do, rộng lớn, không gò bó.
Cậu hăng hái tiến lên, mồ hôi to như hạt đậu:
- Tôi muốn anh dũng tiến lên! Giương buồm xuất phát!!!!
- Vậy thì đừng cúi đầu!!!
Một tiếng hét toàn lực:
- Rõ___!!!
Không cúi đầu, vĩnh viễn không cúi đầu, tôi là Lý Triều Xán muốn làm đại sự.
Trong lúc hoảng hốt, Lý Triều Xán cảm giác như có người ôm cậu khóc, tiếng khóc vang vọng bên tai, thống khổ đau thương.
Là Hiểu Lỗ ư? Không, chắc chắn không phải.
Lý Triều Xán mở mắt một khe nhỏ, cô gái trong ảo tưởng đang xuất hiện trước mắt cậu, lệ rơi lã chã.
Cậu cười toe toét:
-...Hiểu Lỗ.
Mình chắc đang nằm mơ nhỉ.
Con dao bén đâm vào mắt, vào thịt, cơn đau ấy như xuyên thấu tim gan. Cậu nghĩ, lúc trước mình chọc vào mắt cô ấy hẳn cũng đau thế này.
Lý Triều Xán gắng chỉ vào mắt phải của mình, chợt như buông xuống một gánh nặng.
Cậu cười với cô trong mộng:
- Hiểu Lỗ... lần này hai ta hòa nhau rồi.
Cậu còn nhớ mình ở trên boong thuyền lênh đênh viết thư cho gia đình trong ánh tà dương dìu dịu hoặc trong ráng mây hồng lúc bình minh nơi biển cả, lần nào trong thư, cậu cũng lo lắng hỏi một câu, mẹ, mắt Hiểu Lỗ vẫn ổn chứ, nếu cô ấy mù, mẹ phải chuẩn bị hậu lễ cho con nhé, con muốn cưới cô ấy.
Một câu nói đùa, một lời thành sấm, nhưng người ứng nghiệm lại không phải cô ấy.
- Hòa nhau, hòa nhau rồi.
Tưởng Hiểu Lỗ khóc nức nở, liên tục dùng tay lau máu trên mặt cậu, cô cầu cứu xung quanh, tìm xe cấp cứu.
Chậm chạp không tới, Tưởng Hiểu Lỗ run rẩy dùng di động gọi điện thoại, muốn báo cảnh sát, ơ, không được, ở đây đều là cảnh sát, gọi cho bệnh viện, họ nói xe cấp cứu đang trên đường tới, gọi cho ai, ai có thể cứu Triều Xán đây, ai giúp cô với, để cô đừng sợ hãi thế này.
Tưởng Hiểu Lỗ làm rơi điện thoại, luống cuống rơi lệ.
Không ai hiểu tại sao cô khóc thương tâm đến vậy, tưởng cô bị tâm thần.
Cô gái được Lý Triều Xán cứu còn đứng ở một bên, đang lặng lẽ khóc.
Tưởng Hiểu Lỗ chợt quay đầu, ánh mắt mang nỗi hận.
Có người tới kéo cô, nói, cô gái à, cô buông ra đi, xe cấp cứu tới rồi. Chúng ta phải để cậu ấy mau mau cấp cứu.
Chung quanh ồn ào, Lý Triều Xán được khiêng lên cáng, xe cấp cứu và bốn năm chiếc xe cảnh sát, ò e ó e rời đi.
...
Hàng lang ngoài phòng phẫu thuật đầy người, có người mặc cảnh phục, có người mặc thường phục, khung cảnh vội vã, bầu không khí ngột ngạt.
Tưởng Hiểu Lỗ đứng ở một góc không nổi bật, tay chân lạnh lẽo.
Cha mẹ Lý Triều Xán được cục trưởng phân cục đích thân đón tới, đi cùng còn có chính ủy thành phố và người của ban tuyên truyền, đủ để thể hiện sự coi trọng của họ đối với chuyện này, Trần Thục Phương và Lý Cường vẫn mặc bộ đồ lúc nãy dưới lầu, được người khác dìu đi, run lẩy bẩy.
Trần Thục Phương cố nén nước mắt, không dám khóc thành tiếng.
- Hai bác đừng gấp, đã đưa cậu ấy đến phòng phẫu thuật rồi, lát nữa chúng tôi lại phái người vào hỏi thăm tình hình, tổng cộng bị đâm ba nhát, lúc kiểm tra trên xe cấp cứu đã bước đầu phán đoán là không tổn thương đến cơ quan nội tạng chí mạng, quan trọng là con mắt, chúng tôi đã mời giáo sư của bệnh viện Đồng Nhân làm bác sĩ mổ chính, chuyên gia mắt của họ là tốt nhất, bác cứ yên tâm...
Lý Cường là một ông lão cố tỏ ra mạnh mẽ, nghe xong, phát hiện mình đứng không vững, bèn chỉ vào bên cạnh:
- Để tôi ngồi.
- Mau, hai bác ngồi đi.
Cục trưởng phân cục vội đỡ hai người già ngồi trên băng ghế ở hành lang, hơi mất tự nhiên:
- Chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc đôn đốc xử lý nghi phạm gây hại Triều Xán, cậu nhóc Triều Xán rất tốt, thận trọng, chịu khó, không có gì để xoi mói, bác yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ xin công cho Triều Xán, để cậu ấy...
- Đừng nói cái này.
Lý Cường ép tay, lòng chỉ nghĩ đến con trai, cầu khẩn:
- Chỉ cần con khỏe mạnh, giữ lại cái mạng cho đôi già này hầu hạ, có ra sao tôi và mẹ nó cũng chịu hết.
Ngẫm nghĩ, đời người có rất nhiều yêu cầu: lúc nhỏ phải học giỏi, thi vào trường tốt, rồi phải kiếm tiền, mua nhà, tìm một đối tượng trăm năm thích hợp, kết hôn, sinh con, khiến cuộc sống vừa thỏa mãn vừa an ổn.
Nhưng khi đột ngột xảy ra bất trắc, vào khoảnh khắc ấy, bạn sẽ hạ yêu cầu xuống rất thấp.
Có thể sống không? Chỉ cần sống là được.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra__
Bác sĩ đeo khẩu trang, giơ hai tay, vội vã bước ra nói rõ tình hình:
- Người nhà Lý Triều Xán.
Lại một đám người ào ào vây tới.
Cục trưởng phân cục xông lên trước:
- Bác sĩ nói đi.
- Hai nhát dao ở bụng không nặng, một nhát ở eo, một nhát tổn thương tới thành ruột, mấu chốt là ở mắt, nhãn cầu bị thương, màng cứng bị phá hỏng, mặt trên mắt bị nứt, tổn thương rất nặng, chúng tôi sẽ tiến hành khâu rửa vết thương, xem xem có thể giữ được không, có hai loại tình huống: nếu giữ được, sau này vẫn phải tiến hành phẫu thuật hai đến ba lần, tiến hành cấy ghép giác mạc, nhưng chắc chắn không khôi phục được thị lực như trước đây, hơn nữa sẽ để lại sẹo; còn nếu thực sự nghiêm trọng...
Bác sĩ nhìn quanh mọi người:
- Giáo sư Lý bảo tôi thông báo với mọi người, sẽ lựa chọn bỏ mắt.
- Bác sĩ, cậu ấy còn trẻ như thế, hễ bỏ mắt là nửa đời sau sẽ bị hủy hết.
Cục trưởng phân cục nắm chặt tay bác sĩ:
- Bác sĩ cũng thấy cha mẹ già cậu ấy rồi đấy, xin bác sĩ cố giữ lại cho.
- Chúng tôi nhất định cố gắng hết sức.
Đơn phẫu thuật được đưa tới trước mặt cha mẹ Lý Triều Xán, cần ký tên, thông báo rủi ro và ngầm chấp nhận hậu quả phẫu thuật, Lý Cường cầm bút, mắt đỏ lên, miệng vẫn an ủi vợ:
- Mạng con trai được giữ lại, tay chân không sao cả, còn đi đứng chạy nhảy được, mắt bỏ thì bỏ thôi, huống hồ bác sĩ cũng nói là sẽ cố gắng hết sức, vẫn còn một con mắt thấy đường mà, bà quên đồng nghiệp lão Vương của tôi à? Mấy năm trước xuống xưởng hàn điện bị lá sắt văng vào, gắn mắt giả vô, cũng rất tốt đấy thôi.
Mấu chốt là không toàn vẹn, nửa đời sau của con trai bị hủy! Con gái nhà ai lại chịu gả cho một người đàn ông có khiếm khuyết chứ!
Nhưng___
Trong cái rủi có cái may, hai vợ chồng già cả đời lạc quan, bình thản rộng rãi trong cuộc sống, luôn có thể tự an ủi mình:
- Đúng, đúng, Triều Xán có thể sống là tốt nhất.
Trần Thục Phương run run gật đầu.
Những người có mặt nhìn mà đau lòng, thấy hai người già nắm chặt tay nhau, đều không khỏi nhớ tới cha mẹ của mình.
Làm nghề này, nguy hiểm, bôn ba, không biết trong nhà có bao nhiêu người vì mình mà lo lắng không yên.
- Về hết đi.
Cuộc phẫu thuật còn không biết sẽ mất bao lâu, lãnh đạo dọn dẹp người ở đây, tránh ảnh hưởng đến trật tự bình thường của bệnh viện, huống hồ đông người như vậy trông lại càng sốt ruột. Khi dọn đến Tưởng Hiểu Lỗ máu me đầy mình trong góc, lãnh đạo sững sờ, lập tức áy náy nắm tay cô:
- Bạn gái Triều Xán phải không? Đừng lo lắng, qua bên kia ngồi đi, chúng ta cùng đợi.
Tin Tưởng Hiểu Lỗ ôm Lý Triều Xán khóc rống ở hiện trường sớm đã truyền ra.
Tình cảm hai người thật sâu đậm.
Cha mẹ Lý Triều Xán lúc này mới phát hiện Tưởng Hiểu Lỗ cũng có mặt, như tìm được chỗ dựa để kể khổ:
- Hiểu Lỗ______
Tưởng Hiểu Lỗ bước tới, nắm tay Trần Thục Phương, an ủi bà:
- Dì đừng lo ạ, Triều Xán đại nạn không chết, ắt có phúc về sau.
Nói thì nói vậy nhưng thấy cô toàn thân đầy máu, lòng lại bắt đầu bi thương.
Người báo án đang phối hợp ghi chép ở cầu thang hành lang, xong xuôi, người khác dẫn cô ấy tới trước mặt cha mẹ Triều Xán:
- Dì, chú, người báo án muốn xin lỗi hai người.
Một cô gái trẻ cỡ tuổi Tưởng Hiểu Lỗ, gầy yếu, cúi đầu, từ đầu tới cuối luôn lặng lẽ khóc, đang khóc, chợt, cô ấy quỳ xuống với cha mẹ Triều Xán.
- Dì, chú, con xin lỗi...
Hai người già một lời khó nói hết tâm trạng, hận, hận cô ấy nhiều chuyện, không hận, cô ấy cũng là người đáng thương.
...
- Mấy thứ chuyển nhượng và tặng này của cậu, về phải đưa vợ cậu ký rồi để chỗ tôi lưu trữ.
Luật sư Tống Xuân Tường thu dọn từng bản từng bản văn kiện một cách thứ tự, lấy ra hai bản đẩy tới Ninh Tiểu Thành.
Tống Xuân Tường là luật sư mà Ninh Tiểu Thành luôn dùng, đã giúp anh xử lý các loại nghiệp vụ suốt ba năm, chủ yếu là các vụ về tài chính, bây giờ Ninh Tiểu Thành muốn mang nhân viên đến chỗ Triệu Hợp Bình làm việc, các loại hợp đồng lao động, các hạng mục cần kết thúc cũng phải có luật sư công chứng.
Vả lại, dạo này Ninh Tiểu Thành lén trữ một quỹ tín thác cho Tưởng Hiểu Lỗ, gửi một phần tài sản vô hình trong tên mình làm quà tặng.
- Nói thật, mấy năm nay tôi làm đều là chồng lén vợ chuyển nhượng tài sản, chứ chủ động đem tặng như cậu thì không có mấy người.
Ninh Tiểu Thành bắt chéo chân:
- Vợ tôi là tổ tông yêu tiền, có lẽ độc lập quen rồi, bỗng dưng thất nghiệp nên rất không yên tâm, để lại cho cô ấy chút vốn, sau này làm gì cũng trượng nghĩa.
Tống Xuân Tường đã qua lại với Ninh Tiểu Thành mấy năm, hiểu anh:
- Có phải cậu muốn theo người khác đầu tư không?
Ninh Tiểu Thành lần này bỏ vốn lớn, bán sạch 80% tài sản chứng khoán dưới tên mình, một phần giữ trong ngân hàng, một phần mua bảo hiểm cho vợ, chắc là cần dùng tiền.
- Đến chỗ Triệu Hợp Bình phải mang theo ít quà ra mắt, đâu thể đi tay không, ông ấy dùng tôi không phải là dùng chùa.
Ninh Tiểu Thành nói ra mục đích, không chỉ muốn người mà còn muốn tiền của anh. Bằng không thì sao ông ấy lại bỏ ra tiền lương năm gấp mấy lần lương mời một giám đốc chuyên nghiệp để mời anh chứ?
- À, đúng rồi, chuyện lần trước cậu nhờ tôi làm, tôi phải thông báo với cậu một chút.
Tống Xuân Tường rất tỉ mỉ cẩn thận, bất kể chuyện to nhỏ:
- Vụ án không có độ khó gì, hiện đang đợi bệnh viện đưa báo cáo về tình hình bị thương, đợi thu thập xong chứng cứ, tôi sẽ ra tòa khởi tố, dựa theo tình huống bạo lực ngày nay, ngoại trừ xử cưỡng chế ly hôn, tôi sẽ tranh thủ giành được bồi thường về kinh tế cho cô ấy, chẳng hạn như nhà cửa.
- Cậu cứ xem mà làm, đó là một người bạn của tôi, cùng đường mạt lộ rồi.
Tống Xuân Tường cười:
- Chính vì nể mặt cậu nên tôi mới nhận, chứ tôi không đụng vào tố tụng dân sự nhiều năm rồi.
Chuyện trước đó rất lâu, Kiều Hinh gọi điện thoại cho anh, muốn vay tiền, nói mình muốn kiện ra tòa, ly hôn, trước đây đi bệnh viện nhiều lần, đã tiêu hết tiền tích góp, hơn nữa liên quan đến phân chia tài sản sau ly hôn thì phí luật sư rất cao, chuyện bị bạo lực gia đình lại lúng túng nên cô cũng không tiện nói với người khác.
Tiểu Thành nghĩ, thời buổi này vay tiền rất phiền phức, có vay phải có trả, khó tránh sau này liên hệ nhiều hơn, vả lại anh hoàn toàn không định để cô trả, cô đã thảm đến thế rồi, sao anh lại không biết ngại chứ.
Lúc đó anh nghĩ, tốt xấu gì mình cũng từng làm lỡ dỡ người ta, thực không đành lòng, bèn gọi cho cô một cú điện thoại, giúp cô liên lạc với Tống Xuân Tường. Được Ninh Tiểu Thành giới thiệu, việc kiện tụng không còn phiền phức, Tống Xuân Tường nhận vụ này, thu của cô ít tiền mang tính tượng trưng, bán anh một món ân tình.
Không ngờ chuyện vẫn chưa giải quyết.
Vừa nói xong, Tống Xuân Tường liền nhận được điện thoại, bất đắc dĩ thu lại túi công văn:
- Người này, đúng là cứ phải nhắc hoài.
- Sao thế?
- Cậu đưa tôi đi một chuyến, cũng trực tiếp xem xem, người cậu giới thiệu cho tôi phiền phức rồi, chồng cô ấy đâm một cảnh sát bị thương, gây rất to, hiện đang bị người ta bắt ở bệnh viện, tôi phải qua đó một chuyến.
...
Báo cáo xét nghiệm thương tích mà Kiều Hinh giấu trong nhà bị chồng phát hiện, chồng nhìn ra được ý đồ ly hôn của cô nên lại ra tay đánh. Kiều Hinh tuyệt vọng báo cảnh sát, chạy ra khỏi nhà, kết quả người chồng mất đi lý trí cầm dao đuổi theo, đúng lúc gặp Lý Triều Xán dẫn người tới.
Sau khi khống chế hắn, hai cảnh sát, một người giữ hắn, một người lấy còng tay bên hông ra, Lý Triều Xán đỡ cô đứng dậy, chỉ mấy giây đó, gã chồng đang trong trạng thái điên cuồng không kiềm chế được, chợt vùng thoát, nhặt dao lao tới Kiều Hinh lần nữa, Lý Triều Xán phản ứng nhanh, đẩy cô ra.
Nếu không có cái đẩy đó thì cậu cũng không tới mức bị thương mắt.
Kiều Hinh hổ thẹn ăn năn, nhận lỗi trước mặt cha mẹ Lý gia, từng cái quỳ mạnh như đâm vào lòng người, cô hận không thể dùng mắt mình để cứu lấy người cảnh sát trẻ kia.
Lúc Ninh Tiểu Thành và Tống Xuân Tường tiến vào thì thấy cảnh như vầy.
Tưởng Hiểu Lỗ đứng cạnh Trần Thục Phương, khắp người đều là vết máu khô, trên mặt, trên tay, trên quần áo, dường như bị kinh hãi gì đó, sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt nhìn người dưới đất.
Mà dưới đất___
Kiều Hinh mặt đầy nước mắt quỳ trước cha mẹ Lý Triều Xán, hai người già kéo cô ấy dậy, cũng nước mắt đầm đìa.
Nếu Lý Triều Xán bị thương là khởi nguyên khiến tinh thần Tưởng Hiểu Lỗ tan vỡ, thì tất cả những chuyện kế tiếp, chính là cọng rơm cuối cùng đè chết cô.
Ninh Tiểu Thành muốn lấy nước xối rửa tay rửa mặt cho cô.
Bất kể cô nhìn thấy gì cũng không thể đứng đó như con khỉ bùn được.
- Đừng đụng vào tôi!!!
Một tiếng gào phẫn nộ xen lẫn thương tâm, mắt Tưởng Hiểu Lỗ đỏ lên, nhìn chằm chằm bàn tay đưa ra giữa không trung rồi cứng đờ kia.
Không trách Tưởng Hiểu Lỗ khó chịu.
Vào lúc này, theo tiềm thức, trong cơn giận dữ và tuyệt vọng, cô triệt để xem Ninh Tiểu Thành là đồng lõa làm bị thương Lý Triều Xán.
Cậu nói cậu muốn nhập ngũ, rong ruổi biển khơi, dũng cảm tiến tới.
Cậu nói cậu muốn làm cảnh sát, đáp đền Tổ quốc, tận trung với nhân dân.
Cậu nói đừng xem thường mình, con người mình tuy nhỏ nhưng rất đáng khích lệ.
Mơ ước lớn nhất của cậu, là làm một anh hùng, làm chuyện vĩ đại.
Cậu đứng trước lễ đường kết hôn của cô, bước xuống bậc thềm, nói, Hiểu Lỗ, mình có thể ôm cậu một cái không.
Năm nay cậu mới 28 tuổi, chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng yêu đương.
Cậu còn có cha mẹ hiền lành yêu thương cậu, tự hào về cậu.
Cậu chưa hưởng thụ niềm vui ấm áp trong đời được con cái quấn quanh.
- Triều Xán ơi... Triều Xán...
Tưởng Hiểu Lỗ khóc tan nát cõi lòng trong tuyệt vọng.
Ai tới cứu, cứu cậu với.
Cảnh trước mắt nhòe đi qua hàng lệ, chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ.
Lý Triều Xán phảng phất như ngâm mình trong nước biển lạnh băng, hôm đó mặt trời trên bãi biển rất gay gắt, họ huấn luyện ngoài trời, phải vác nặng chạy 10 km.
Nhiệt độ cao 40 độ, chạy đến mức người đầy mồ hôi, bước chân như không có thực.
Rõ ràng là ngày nắng gắt nhưng vẫn lạnh, lạnh đến mức không nơi nương tựa.
- Lý Triều Xán!!!
Đại đội trưởng phía sau cầm loa hô to:
- Chạy cho tôi!
- Rõ!
Một tiếng cam đoan cắn răng kiên định.
Chỉ cần chạy chưa chết, thì cứ chạy cho chết.
Phía trước là người nhà mà cậu muốn bảo vệ, là kẻ địch của cậu, khi cậu rơi vào tuyệt vọng cũng phải dốc hết sức mình.
- Mục đích cậu làm lính là gì?
Đại đội trưởng ngồi trên xe việt dã mui trần lớn tiếng hỏi.
Lý Triều Xán đeo ba lô hành quân, đeo túi cát, hét qua hàm răng:
- Cống hiến quốc gia___
Giơ chân, thở hồng hộc, mệt lả người:
- Bảo vệ nhân dân____!!!!
Đại đội trưởng đứng chắp tay trên xe mui trần, la to:
- Tại sao làm lính thủy?
Lý Triều Xán muốn nói ở trên biển tự do, rộng lớn, không gò bó.
Cậu hăng hái tiến lên, mồ hôi to như hạt đậu:
- Tôi muốn anh dũng tiến lên! Giương buồm xuất phát!!!!
- Vậy thì đừng cúi đầu!!!
Một tiếng hét toàn lực:
- Rõ___!!!
Không cúi đầu, vĩnh viễn không cúi đầu, tôi là Lý Triều Xán muốn làm đại sự.
Trong lúc hoảng hốt, Lý Triều Xán cảm giác như có người ôm cậu khóc, tiếng khóc vang vọng bên tai, thống khổ đau thương.
Là Hiểu Lỗ ư? Không, chắc chắn không phải.
Lý Triều Xán mở mắt một khe nhỏ, cô gái trong ảo tưởng đang xuất hiện trước mắt cậu, lệ rơi lã chã.
Cậu cười toe toét:
-...Hiểu Lỗ.
Mình chắc đang nằm mơ nhỉ.
Con dao bén đâm vào mắt, vào thịt, cơn đau ấy như xuyên thấu tim gan. Cậu nghĩ, lúc trước mình chọc vào mắt cô ấy hẳn cũng đau thế này.
Lý Triều Xán gắng chỉ vào mắt phải của mình, chợt như buông xuống một gánh nặng.
Cậu cười với cô trong mộng:
- Hiểu Lỗ... lần này hai ta hòa nhau rồi.
Cậu còn nhớ mình ở trên boong thuyền lênh đênh viết thư cho gia đình trong ánh tà dương dìu dịu hoặc trong ráng mây hồng lúc bình minh nơi biển cả, lần nào trong thư, cậu cũng lo lắng hỏi một câu, mẹ, mắt Hiểu Lỗ vẫn ổn chứ, nếu cô ấy mù, mẹ phải chuẩn bị hậu lễ cho con nhé, con muốn cưới cô ấy.
Một câu nói đùa, một lời thành sấm, nhưng người ứng nghiệm lại không phải cô ấy.
- Hòa nhau, hòa nhau rồi.
Tưởng Hiểu Lỗ khóc nức nở, liên tục dùng tay lau máu trên mặt cậu, cô cầu cứu xung quanh, tìm xe cấp cứu.
Chậm chạp không tới, Tưởng Hiểu Lỗ run rẩy dùng di động gọi điện thoại, muốn báo cảnh sát, ơ, không được, ở đây đều là cảnh sát, gọi cho bệnh viện, họ nói xe cấp cứu đang trên đường tới, gọi cho ai, ai có thể cứu Triều Xán đây, ai giúp cô với, để cô đừng sợ hãi thế này.
Tưởng Hiểu Lỗ làm rơi điện thoại, luống cuống rơi lệ.
Không ai hiểu tại sao cô khóc thương tâm đến vậy, tưởng cô bị tâm thần.
Cô gái được Lý Triều Xán cứu còn đứng ở một bên, đang lặng lẽ khóc.
Tưởng Hiểu Lỗ chợt quay đầu, ánh mắt mang nỗi hận.
Có người tới kéo cô, nói, cô gái à, cô buông ra đi, xe cấp cứu tới rồi. Chúng ta phải để cậu ấy mau mau cấp cứu.
Chung quanh ồn ào, Lý Triều Xán được khiêng lên cáng, xe cấp cứu và bốn năm chiếc xe cảnh sát, ò e ó e rời đi.
...
Hàng lang ngoài phòng phẫu thuật đầy người, có người mặc cảnh phục, có người mặc thường phục, khung cảnh vội vã, bầu không khí ngột ngạt.
Tưởng Hiểu Lỗ đứng ở một góc không nổi bật, tay chân lạnh lẽo.
Cha mẹ Lý Triều Xán được cục trưởng phân cục đích thân đón tới, đi cùng còn có chính ủy thành phố và người của ban tuyên truyền, đủ để thể hiện sự coi trọng của họ đối với chuyện này, Trần Thục Phương và Lý Cường vẫn mặc bộ đồ lúc nãy dưới lầu, được người khác dìu đi, run lẩy bẩy.
Trần Thục Phương cố nén nước mắt, không dám khóc thành tiếng.
- Hai bác đừng gấp, đã đưa cậu ấy đến phòng phẫu thuật rồi, lát nữa chúng tôi lại phái người vào hỏi thăm tình hình, tổng cộng bị đâm ba nhát, lúc kiểm tra trên xe cấp cứu đã bước đầu phán đoán là không tổn thương đến cơ quan nội tạng chí mạng, quan trọng là con mắt, chúng tôi đã mời giáo sư của bệnh viện Đồng Nhân làm bác sĩ mổ chính, chuyên gia mắt của họ là tốt nhất, bác cứ yên tâm...
Lý Cường là một ông lão cố tỏ ra mạnh mẽ, nghe xong, phát hiện mình đứng không vững, bèn chỉ vào bên cạnh:
- Để tôi ngồi.
- Mau, hai bác ngồi đi.
Cục trưởng phân cục vội đỡ hai người già ngồi trên băng ghế ở hành lang, hơi mất tự nhiên:
- Chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc đôn đốc xử lý nghi phạm gây hại Triều Xán, cậu nhóc Triều Xán rất tốt, thận trọng, chịu khó, không có gì để xoi mói, bác yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ xin công cho Triều Xán, để cậu ấy...
- Đừng nói cái này.
Lý Cường ép tay, lòng chỉ nghĩ đến con trai, cầu khẩn:
- Chỉ cần con khỏe mạnh, giữ lại cái mạng cho đôi già này hầu hạ, có ra sao tôi và mẹ nó cũng chịu hết.
Ngẫm nghĩ, đời người có rất nhiều yêu cầu: lúc nhỏ phải học giỏi, thi vào trường tốt, rồi phải kiếm tiền, mua nhà, tìm một đối tượng trăm năm thích hợp, kết hôn, sinh con, khiến cuộc sống vừa thỏa mãn vừa an ổn.
Nhưng khi đột ngột xảy ra bất trắc, vào khoảnh khắc ấy, bạn sẽ hạ yêu cầu xuống rất thấp.
Có thể sống không? Chỉ cần sống là được.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra__
Bác sĩ đeo khẩu trang, giơ hai tay, vội vã bước ra nói rõ tình hình:
- Người nhà Lý Triều Xán.
Lại một đám người ào ào vây tới.
Cục trưởng phân cục xông lên trước:
- Bác sĩ nói đi.
- Hai nhát dao ở bụng không nặng, một nhát ở eo, một nhát tổn thương tới thành ruột, mấu chốt là ở mắt, nhãn cầu bị thương, màng cứng bị phá hỏng, mặt trên mắt bị nứt, tổn thương rất nặng, chúng tôi sẽ tiến hành khâu rửa vết thương, xem xem có thể giữ được không, có hai loại tình huống: nếu giữ được, sau này vẫn phải tiến hành phẫu thuật hai đến ba lần, tiến hành cấy ghép giác mạc, nhưng chắc chắn không khôi phục được thị lực như trước đây, hơn nữa sẽ để lại sẹo; còn nếu thực sự nghiêm trọng...
Bác sĩ nhìn quanh mọi người:
- Giáo sư Lý bảo tôi thông báo với mọi người, sẽ lựa chọn bỏ mắt.
- Bác sĩ, cậu ấy còn trẻ như thế, hễ bỏ mắt là nửa đời sau sẽ bị hủy hết.
Cục trưởng phân cục nắm chặt tay bác sĩ:
- Bác sĩ cũng thấy cha mẹ già cậu ấy rồi đấy, xin bác sĩ cố giữ lại cho.
- Chúng tôi nhất định cố gắng hết sức.
Đơn phẫu thuật được đưa tới trước mặt cha mẹ Lý Triều Xán, cần ký tên, thông báo rủi ro và ngầm chấp nhận hậu quả phẫu thuật, Lý Cường cầm bút, mắt đỏ lên, miệng vẫn an ủi vợ:
- Mạng con trai được giữ lại, tay chân không sao cả, còn đi đứng chạy nhảy được, mắt bỏ thì bỏ thôi, huống hồ bác sĩ cũng nói là sẽ cố gắng hết sức, vẫn còn một con mắt thấy đường mà, bà quên đồng nghiệp lão Vương của tôi à? Mấy năm trước xuống xưởng hàn điện bị lá sắt văng vào, gắn mắt giả vô, cũng rất tốt đấy thôi.
Mấu chốt là không toàn vẹn, nửa đời sau của con trai bị hủy! Con gái nhà ai lại chịu gả cho một người đàn ông có khiếm khuyết chứ!
Nhưng___
Trong cái rủi có cái may, hai vợ chồng già cả đời lạc quan, bình thản rộng rãi trong cuộc sống, luôn có thể tự an ủi mình:
- Đúng, đúng, Triều Xán có thể sống là tốt nhất.
Trần Thục Phương run run gật đầu.
Những người có mặt nhìn mà đau lòng, thấy hai người già nắm chặt tay nhau, đều không khỏi nhớ tới cha mẹ của mình.
Làm nghề này, nguy hiểm, bôn ba, không biết trong nhà có bao nhiêu người vì mình mà lo lắng không yên.
- Về hết đi.
Cuộc phẫu thuật còn không biết sẽ mất bao lâu, lãnh đạo dọn dẹp người ở đây, tránh ảnh hưởng đến trật tự bình thường của bệnh viện, huống hồ đông người như vậy trông lại càng sốt ruột. Khi dọn đến Tưởng Hiểu Lỗ máu me đầy mình trong góc, lãnh đạo sững sờ, lập tức áy náy nắm tay cô:
- Bạn gái Triều Xán phải không? Đừng lo lắng, qua bên kia ngồi đi, chúng ta cùng đợi.
Tin Tưởng Hiểu Lỗ ôm Lý Triều Xán khóc rống ở hiện trường sớm đã truyền ra.
Tình cảm hai người thật sâu đậm.
Cha mẹ Lý Triều Xán lúc này mới phát hiện Tưởng Hiểu Lỗ cũng có mặt, như tìm được chỗ dựa để kể khổ:
- Hiểu Lỗ______
Tưởng Hiểu Lỗ bước tới, nắm tay Trần Thục Phương, an ủi bà:
- Dì đừng lo ạ, Triều Xán đại nạn không chết, ắt có phúc về sau.
Nói thì nói vậy nhưng thấy cô toàn thân đầy máu, lòng lại bắt đầu bi thương.
Người báo án đang phối hợp ghi chép ở cầu thang hành lang, xong xuôi, người khác dẫn cô ấy tới trước mặt cha mẹ Triều Xán:
- Dì, chú, người báo án muốn xin lỗi hai người.
Một cô gái trẻ cỡ tuổi Tưởng Hiểu Lỗ, gầy yếu, cúi đầu, từ đầu tới cuối luôn lặng lẽ khóc, đang khóc, chợt, cô ấy quỳ xuống với cha mẹ Triều Xán.
- Dì, chú, con xin lỗi...
Hai người già một lời khó nói hết tâm trạng, hận, hận cô ấy nhiều chuyện, không hận, cô ấy cũng là người đáng thương.
...
- Mấy thứ chuyển nhượng và tặng này của cậu, về phải đưa vợ cậu ký rồi để chỗ tôi lưu trữ.
Luật sư Tống Xuân Tường thu dọn từng bản từng bản văn kiện một cách thứ tự, lấy ra hai bản đẩy tới Ninh Tiểu Thành.
Tống Xuân Tường là luật sư mà Ninh Tiểu Thành luôn dùng, đã giúp anh xử lý các loại nghiệp vụ suốt ba năm, chủ yếu là các vụ về tài chính, bây giờ Ninh Tiểu Thành muốn mang nhân viên đến chỗ Triệu Hợp Bình làm việc, các loại hợp đồng lao động, các hạng mục cần kết thúc cũng phải có luật sư công chứng.
Vả lại, dạo này Ninh Tiểu Thành lén trữ một quỹ tín thác cho Tưởng Hiểu Lỗ, gửi một phần tài sản vô hình trong tên mình làm quà tặng.
- Nói thật, mấy năm nay tôi làm đều là chồng lén vợ chuyển nhượng tài sản, chứ chủ động đem tặng như cậu thì không có mấy người.
Ninh Tiểu Thành bắt chéo chân:
- Vợ tôi là tổ tông yêu tiền, có lẽ độc lập quen rồi, bỗng dưng thất nghiệp nên rất không yên tâm, để lại cho cô ấy chút vốn, sau này làm gì cũng trượng nghĩa.
Tống Xuân Tường đã qua lại với Ninh Tiểu Thành mấy năm, hiểu anh:
- Có phải cậu muốn theo người khác đầu tư không?
Ninh Tiểu Thành lần này bỏ vốn lớn, bán sạch 80% tài sản chứng khoán dưới tên mình, một phần giữ trong ngân hàng, một phần mua bảo hiểm cho vợ, chắc là cần dùng tiền.
- Đến chỗ Triệu Hợp Bình phải mang theo ít quà ra mắt, đâu thể đi tay không, ông ấy dùng tôi không phải là dùng chùa.
Ninh Tiểu Thành nói ra mục đích, không chỉ muốn người mà còn muốn tiền của anh. Bằng không thì sao ông ấy lại bỏ ra tiền lương năm gấp mấy lần lương mời một giám đốc chuyên nghiệp để mời anh chứ?
- À, đúng rồi, chuyện lần trước cậu nhờ tôi làm, tôi phải thông báo với cậu một chút.
Tống Xuân Tường rất tỉ mỉ cẩn thận, bất kể chuyện to nhỏ:
- Vụ án không có độ khó gì, hiện đang đợi bệnh viện đưa báo cáo về tình hình bị thương, đợi thu thập xong chứng cứ, tôi sẽ ra tòa khởi tố, dựa theo tình huống bạo lực ngày nay, ngoại trừ xử cưỡng chế ly hôn, tôi sẽ tranh thủ giành được bồi thường về kinh tế cho cô ấy, chẳng hạn như nhà cửa.
- Cậu cứ xem mà làm, đó là một người bạn của tôi, cùng đường mạt lộ rồi.
Tống Xuân Tường cười:
- Chính vì nể mặt cậu nên tôi mới nhận, chứ tôi không đụng vào tố tụng dân sự nhiều năm rồi.
Chuyện trước đó rất lâu, Kiều Hinh gọi điện thoại cho anh, muốn vay tiền, nói mình muốn kiện ra tòa, ly hôn, trước đây đi bệnh viện nhiều lần, đã tiêu hết tiền tích góp, hơn nữa liên quan đến phân chia tài sản sau ly hôn thì phí luật sư rất cao, chuyện bị bạo lực gia đình lại lúng túng nên cô cũng không tiện nói với người khác.
Tiểu Thành nghĩ, thời buổi này vay tiền rất phiền phức, có vay phải có trả, khó tránh sau này liên hệ nhiều hơn, vả lại anh hoàn toàn không định để cô trả, cô đã thảm đến thế rồi, sao anh lại không biết ngại chứ.
Lúc đó anh nghĩ, tốt xấu gì mình cũng từng làm lỡ dỡ người ta, thực không đành lòng, bèn gọi cho cô một cú điện thoại, giúp cô liên lạc với Tống Xuân Tường. Được Ninh Tiểu Thành giới thiệu, việc kiện tụng không còn phiền phức, Tống Xuân Tường nhận vụ này, thu của cô ít tiền mang tính tượng trưng, bán anh một món ân tình.
Không ngờ chuyện vẫn chưa giải quyết.
Vừa nói xong, Tống Xuân Tường liền nhận được điện thoại, bất đắc dĩ thu lại túi công văn:
- Người này, đúng là cứ phải nhắc hoài.
- Sao thế?
- Cậu đưa tôi đi một chuyến, cũng trực tiếp xem xem, người cậu giới thiệu cho tôi phiền phức rồi, chồng cô ấy đâm một cảnh sát bị thương, gây rất to, hiện đang bị người ta bắt ở bệnh viện, tôi phải qua đó một chuyến.
...
Báo cáo xét nghiệm thương tích mà Kiều Hinh giấu trong nhà bị chồng phát hiện, chồng nhìn ra được ý đồ ly hôn của cô nên lại ra tay đánh. Kiều Hinh tuyệt vọng báo cảnh sát, chạy ra khỏi nhà, kết quả người chồng mất đi lý trí cầm dao đuổi theo, đúng lúc gặp Lý Triều Xán dẫn người tới.
Sau khi khống chế hắn, hai cảnh sát, một người giữ hắn, một người lấy còng tay bên hông ra, Lý Triều Xán đỡ cô đứng dậy, chỉ mấy giây đó, gã chồng đang trong trạng thái điên cuồng không kiềm chế được, chợt vùng thoát, nhặt dao lao tới Kiều Hinh lần nữa, Lý Triều Xán phản ứng nhanh, đẩy cô ra.
Nếu không có cái đẩy đó thì cậu cũng không tới mức bị thương mắt.
Kiều Hinh hổ thẹn ăn năn, nhận lỗi trước mặt cha mẹ Lý gia, từng cái quỳ mạnh như đâm vào lòng người, cô hận không thể dùng mắt mình để cứu lấy người cảnh sát trẻ kia.
Lúc Ninh Tiểu Thành và Tống Xuân Tường tiến vào thì thấy cảnh như vầy.
Tưởng Hiểu Lỗ đứng cạnh Trần Thục Phương, khắp người đều là vết máu khô, trên mặt, trên tay, trên quần áo, dường như bị kinh hãi gì đó, sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt nhìn người dưới đất.
Mà dưới đất___
Kiều Hinh mặt đầy nước mắt quỳ trước cha mẹ Lý Triều Xán, hai người già kéo cô ấy dậy, cũng nước mắt đầm đìa.
Nếu Lý Triều Xán bị thương là khởi nguyên khiến tinh thần Tưởng Hiểu Lỗ tan vỡ, thì tất cả những chuyện kế tiếp, chính là cọng rơm cuối cùng đè chết cô.
Ninh Tiểu Thành muốn lấy nước xối rửa tay rửa mặt cho cô.
Bất kể cô nhìn thấy gì cũng không thể đứng đó như con khỉ bùn được.
- Đừng đụng vào tôi!!!
Một tiếng gào phẫn nộ xen lẫn thương tâm, mắt Tưởng Hiểu Lỗ đỏ lên, nhìn chằm chằm bàn tay đưa ra giữa không trung rồi cứng đờ kia.
Không trách Tưởng Hiểu Lỗ khó chịu.
Vào lúc này, theo tiềm thức, trong cơn giận dữ và tuyệt vọng, cô triệt để xem Ninh Tiểu Thành là đồng lõa làm bị thương Lý Triều Xán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook