Tòa nhà văn phòng KHAD.
Tất cả các cửa chớp văn phòng ở đây ban đầu là màu trắng, bây giờ thống nhất thay đổi thành màu xám, khiến cho rèm cửa và màu sắc của bên ngoài đồng màu, làm giảm cảm giác tồn tại của toàn bộ tòa nhà.

Sau khi cắt giảm một phần ba nhân sự, nhưunxg thay đổi trong tòa nhà được xây dựng lên.

Khổng chỉ màu sắc của cửa chớp, Khwaja đã tháo một nửa số điện thoại và đèn trần, nhân viên vệ sinh cũng dọn bớn lại, và các nhân viên khác phải tự dọn dẹp văn phòng và nhà vệ sinh.

Mỗi tầng chỉ có một nhân viên bảo trì thiết bị hàng ngày.
Khoản ngân sách này Najibullah đã cân nhắc rất lâu trước khi thông qua.

Najibullah đang thiếu tiền và kế hoạch hòa giải sẽ mang lại rất nhiều tiền, vì vậy Tổng Bí thư rất hài lòng khi KHAD sẵn sàng nhượng bộ về vấn đề tiền bạc.

Điều khiến Najibullah lo lắng là liệu KHAD thu nhỏ mô hình có ảnh hưởng đến năng suất và hiệu suất của nó hay không.

Tổ chức tình báo càng mạnh, ông càng cảm thấy an toàn.

Và bây giờ KHAD không còn khiến ông yên tâm 100% nữa.
Khwaja biết rõ điều này, gã chỉ biết cắn răng chịu đực, Najibullah rất đa nghi, không ai hiểu KHAD hơn gã, những chiêu trò qua mặt của ông là thách thức cực lớn mà Khwaja phải nhận.

Đó là lý do tại sao gã phải đích thân gặp gỡ các thành viên của Ủy ban Hòa giải cách đây một thời gian.

Việc thực hiện suôn sẻ kế hoạch hòa giải đã khiến Najibullah chú ý đến nó, quá trình đàm phán lâu dài càng rút cạn phần tài chính không đáy so với KHAD, hiển nhiên càng làm cho Tổng Bí thư quan tâm hơn.
“Cục trưởng, lịch trình tiếp theo của ngài là gặp mặt giám đốc KGB ở Baghlan, ông Constantine.”
Khwaja nhíu mày, “Tôi biết, hôm qua anh đã nói với tôi rồi.”
Thư ký nói, “Đây là lần đầu tiên KGB đến gặp ngài.”
“Ừm.” Khwaja sửa lại quần áo, “Mời ông Constantine vào đi.”
Constantine vẫn ăn mặc giản dĩ, rõ ràng đây là lần đầu tiên ông và Khwaja gặp nhau, nhưng ông cư xử như thể gặp lại bạn bè cũ, “Sau khi đến Kabul tôi chưa có dịp ghé thăm, không ngờ thay đổi lớn đến vậy.

Lần trước tôi đến vẫn lộn xộn lắm, sau khi anh chỉnh đốn trông gọn gàng và sạch sẽ hơn hẳn.

Đúng là thói quen sinh hoạt của quý tộc, đi đâu cũng ngăn nắp chỉnh tề.”
Ông không khách khí với Khwaja, Khwaja cũng không xem ông là bạn bè, “Cảm ơn lời khen của ngài, đây là ý của Tổng Bí thư.”
“Không thể không nói Najibullah là một nhà lãnh đạo rất có trách nhiệm.” Constantine mỉm cười, “KHAD do một tay ông ấy thành lập và bây giờ ông ấy sẵn sàng hy sinh vì kế hoạch hòa giải.”
“Chuyện nào cũng cần tiền mà, hết cách rồi.


Constantine nhìn ly tráng men trên bàn làm việc của gã, “Cái ly rất đẹp.”

“Quà từ một người bạn.

Ngài thích đồ tráng men à?”
“Không phải là sở thích cá nhân” Constantine nói, “Các yêu cầu của KGB rất nghiêm ngặt.

Chúng tôi không thể nhận bất kỳ món quà nào.

chúng tôi không thể nhận bất kỳ món quà nào và tình hình tài chính cá nhân luôn được báo cáo để xem xét, bao gồm cả cuộc sống gia đình và cuộc sống riêng tư của các thành viên trong gia đình mà họ không hề hay biết.”
Hervaja gật đầu, “Mm-hmm, nỗi buồn của việc làm tình báo.

Phó cục trưởng từng nói đùa với tôi, hồi trước họ muốn biết cuộc sống của giới quý tộc ra sao, muốn biết học xa hoa thế nào.

Tôi nói ngài đi điều tra tài sản cá nhân của tôi đi, nó nằm toàn bộ trong phòng lưu trữ ấy.

Ông ấy tra xong quay lạu nói.

Cũng chẳng có gì đặc biệt.

Tôi nói, tiền của quý tộc với tiền của người bình thường có gì khác nhau à?”
“Mọi thứ luôn có sự hy sinh.” Constantine nói ẩn ý, “Nếu muốn do thám người khác thì tốt nhất phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc mình sẽ bị lật tẩy.”
Khwaja hỏi, “Hôm nay ngài đến đây có chuyện gì quan trọng cần làm à?”
Constantine lắc đầu, tỏ vẻ thản nhiên, “Không, tôi chỉ đến xem.

KGB rất quan tâm đến KHAD, tôi ở Kabul mấy ngày nên muốn đến thăm.”
“Tôi có nên dẫn ngài đi tham quan một vòng, nhân tiện giải thích luôn không?” Khwaja đùa.
Constantine cười, “Không, tôi biết rõ tòa nhà này hơn anh.” Ngón tay ông chỉ một vòng quanh tòa nhà, “Tôi là người chọn địa điểm ban đầu, và là người thẩm định toàn bộ thiết kế của dự án cải tạo.”
“Đó là lớp của tôi.”
“Chương trình đào tạo gián điệp của KGB cho KHAD ban đầu cũng do tôi lập nên.

Có thể anh không biết, mấy vị lão làng trong tòa nhà này đều biết tôi.” Constantine lộ ra vẻ hoài cổ, “Bọn họ là nhóm người rất có lý tưởng và tham vọng, chịu khó chỉu khổ, chịu vất vả lam lũ.

Tôi nhớ nhất khi KHAD còn chưa được trang bị tốt như bây giờ.

Lúc ấy máy nghe lớn, tín hiệu liên lạc thì không tốt.” ông xòe lòng bàn tay ra, “Cực kỳ bất tiện, bàn đầu bọn họ dùng phương pháp thô sơ nhất, dùng người đi nghe lén, vì thế mà rất nhiều người chết.”
“Tôi có biết một vài chuyện cũ.”
“Chúng tôi dạy những người này rằng họ đang chiến đấu vì tương lai của đất nước, rằng họ là những chiến sĩ cách mạng, những anh hùng dân tộc,” Constantine nói.

“Thành thật mà nói, chúng tôi cũng biết không phải ai cũng tin vào điều đó.


Bản thân chúng tôi cũng không tin nó thành sự thực.

Chúng tôi lừa bọn họ, bọn họ lừa người khác, rồi lại để người khác đi lừa càng nhiều người hơn.

Đây chính là tình báo.

Đôi khi chúng tôi cũng bị lừa, mấy người lão làng trong nghề này cũng thường xuyên đoán sai trong việc phân biệt thật giả”
Khwaja đưa ông một điếu thuốc, “Ông muốn hút một điếu không?”
“Cảm ơn anh.

Tôi đã bỏ thuốc rồi.”
“Tiêu chuẩn thật giả nằm tỏng lòng chúng ta” Khwaja tiếp lời, “Nói thật, về việc tình báo tôi chắc chắn không nhiều chuyên môn bằng ông.

Thú thực, thì tôi cũng là tay ngang thôi.

Nhưng đôi khi kinh nghiệm cũng hại chết người, thử lấy quan điểm hời hợt của tôi mà xem.

Đồ thật vừa nhìn lướt qua chưa chắc là thật., mà chúng ta xem nó là đồ giả thì cũng chưa chắc là giả.

Ngài cảm thấy cách nghĩ này của tôi có đúng không?”
Constantine híp mắt, “Najibullah chọn anh, đương nhiên là có lý của ông ta.

Tôi tin điều đó.”
Ngoài cửa có người gõ cửa, “Cục trưởng, điện thoại vệ tinh tạm thời của Tướng Yeplov, nói là có việc gấp.”
Constantine gật đầu, “Xin lỗi.”
Khwaja đứng dậy mở cửa cho ông, cung kính nói, “Không có gì, ngài có thể đến bất cứ lúc nào.

Tôi sẽ tiễn ngài.”
Constantine khoát tay áo, “Không sao.

Anh cứ lo việc của mình đi.” Ông đi theo thư ký xuống cầu thang.
Khwaja nhìn bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt thoáng hiện vẻ lo lắng.
“Cục trưởng,” thư ký theo sát Khwaja, “cậu Akaj gọi và nói rằng cậu ấy muốn ăn kẹo dẻo.”
“Được,” Khwaja nói, “giúp tôi liên lạc với Weinberg và chuẩn bị một vé khác đến Hoa Kỳ.”
Thư ký nói, “Ngài sẽ đi Mỹ? Nhiệm vụ của KGB sao?”

“Tôi cảm thấy KGB đang nghi ngờ tôi.” Khwaja nói,”Constantine cố tình thử tôi, điều đó có nghĩa là Najibullah có thể đang nghi ngờ tôi, Cho dù có thật hay không thì nên chuẩn bị trước.”
Một nhân viên tình báo cao cấp vội vã đi tới, đưa cho thư ký một tờ giấy tài liệu, cúi đầu trước Khwaja.

Biểu tình của hắn vô cùng nghiêm túc, “Cục trưởng, ám sát ở Puli Khmuri thất bại.

Bộ chỉ huy liên quân Liên Xô đang bắt người, KGB đã lấy Tướng Haderwei và Tổng thư ký Samenew từ văn phòng tổng tư lệnh.

Chúng tôi đã chặn một một văn bản chính thức từ điện Kremlin, Gorbachev đã ký tên và bổ nhiệm lại Abramovich làm Tổng thư ký tối cao của Liên Xô, e rằng sẽ có đảo chính trong bộ chỉ huy.”
Ánh mắt Khwaja đanh lại, lật xem công văn kia, do chính Gorbachev phê duyện, tên của Abramovich ở trên cùng, phía dưới là con dấu đỏ của điện Kremlin.

Gã trả lại công văn cho thư ký, hít sâu, “Xem ra việc đã định xong.”
Còn một tuần trước lễ kỷ niệm thắng lợi của Cách mạng Tháng Mười, ngày lễ quan trọng nhất của toàn bộ Liên Xô.

Nội bộ quân đội đã ban hành các công văn tổ chức học tập lại tư tưởng cách mạng Lenin, kỷ niệm 69 năm Cách mạng Tháng Mười.
Kabul nằm trung tâm của cơn gió tanh mưa máu, bộ chỉ huy tối cao của Liên Xô tại Kabul đã bị tước khỏi tay một nhóm tướng lĩnh cấp cao, và KGB đã đích thân quét sạch các văn phòng của tòa nhà chỉ huy, một cách đơn giản và tàn bạo trong suốt quá trình bắt giữ công khai.

Không có công văn chính thích giải thích tội danh của những người này là gì, lòng ngoài hoảng sợ, bầu không khí ngột ngạt khủng hoảng lên tới đỉnh điểm.
Một chiếc trực thăng hạ cánh thuận lợi xuống căn cứ bộ binh Liên Xô ở Baghlan, các nhân viên y tế kéo hai xe cáng ra khỏi trực thăng và đi thẳng vào lều quân sự biệt lập.

Một người đàn ông cao tuổi ngồi trên xe lăn do y tá và thư ký đi sau cùng đẩy, chỉ huy trưởng căn cứ bộ binh lập tức chào hỏi: “Chào Tổng thư ký.”
Công văn phê duyệt của Gorbachev mới đưa xuống ngày hôm qua, tin tức của Baghlan nhanh đến bất ngờ, Abramovich cười, “Tôi không quan trọng, nhất định phải cứu được hai người trên cáng kia.”
Người phụ trách gật đầu, “Ngài yên tâm, tất cả thiết bị y tế đều đã chuẩn bị xong, có thể phấu thuật ngay lập tức.”
“Vất vả cho anh rồi.” Abramovich giơ tay lên, “Người của KGB muốn gặp tôi?”
Người phụ trách nhường đường, một trung tướng rất trẻ đứng lên, “Vị này là Trung tướng Shebalshin, giám đốc gián điệp ở Iran đang làm nhiệm vụ đặc biệt, hiện tạm trú ở Baghlan.”
Trung tướng chào theo chuẩn quân đôi, hắn đưa một tập tài liệu, vẻ mặt nghiêm túc cùng với nụ cười tiêu chuẩn, “Tổng thư ký, đây là tư liệu chi tiết về tài liệu ám sát lần này, thượng tướng Constantine chuyển lời xin lỗi ngài về hành vi sơ suất của KGB trong hành động lần này.

Các cuộc bắt giữ ở Kabul đã bắt đầu và chúng tôi sẽ hoàn thành việc bắt giữ trước khi bạn trở lại Văn phòng Tổng bí thư Kabul.


Abramovich đã quen thuộc với KGB, đó là phong cách làm việc của họ, ông không thể can thiệp, “Cảm ơn.

chuyển lời cảm ơn của tôi đến Thượng tướng Constantine và Chủ tịch Kryuchkov.”
“Vâng, xin ngài an tâm dưỡng bệnh.

Tôi đi trước.” Người trẻ tuổi nói xong, kính lễ rời đi, phong cách làm việc của hắn cực kỳ đơn giản.
Abramovich nói, “Thật là một chàng trai trẻ đầy năng lượng, sau này sẽ gặt hái được nhiều thành công.”
Ý thức của Euler từ từ trở lại cơ thể, cậu trải qua cảm giác hoàn toàn mới, giống như những gì giáo viên dạy môn tự nhiên thời trung học đã nói về sự khó khăn của chú gà con khi thoát khỏi vỏ trứng.

Cậu tưởng mình còn đang gặp ác mộng, tương tự cảm giác mình bị bóng đè.

Khi mới đầu làm phóng viên, cậu thường xuyên mất ngủ, sau đó hình thành thói quen ngủ tỉnh chứ không bị kẹt vào ác mộng.

Cậu nghiến răng, cố gắng di chuyển các khớp xương trong thân thể của minh, ngón tay gõ hai cái trên ga giường, cuối cùng thoát khỏi vỏ mềm kia, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt qua khe hở nhỏ.
Đáng lẽ phải có người đàn ông ở bên cạnh cậu và nói, “Em tỉnh rồi.”

Nhưng không.

Xung quanh tĩnh lặng, như tấm màng nhựa được bọc kín.

Chỉ có tiêu điểm trung tâm là rõ ràng, có lẽ do tinh thần cậu chỉ đặt một tiêu điểm nhỏ vào võng mạc, mệt mỏi như chuột, gặm nhắm xung qunh lù mù.
Cậu thở dài và từ bỏ ánh sáng đó.

Sau đó, một bàn tay thô ráp đặt trên cổ tay lạnh lẽo của cậu, có người nói, “Thức dậy nào, Euler, cố gắng.”
Cậu khẽ run, chịu đựng cơn đau xé rách dưới mí mắt, tựa như nỗi đau quen thuộc khi lần đầu cậu tới thế giới này.

Khuôn mặt người đàn ông già phản chiếu trong mắt, Abramovich mỉm cười, “Làm tốt lắm, con trai.”
Euler cong khóe miệng, mở miệng, “Bây giờ là lúc nào?”
“Tính từ ngày chúng ta bị săn đuổi, là sáng thứ ba rồi, con trai.”
“Ngài không sao chứ?”
“Tôi rất khỏe.

Cảm ơn.” Abramovich vỗ mu bàn tay.

Euler quay đầu nhìn Oleg bên cạnh, ông nói, “Hắn bị thương rất nặng, nhưng cưc kỳ ngoan cường, bác sĩ nói hắn sẽ tỉnh sớm thôi.”
Euler cố gắng gật đầu, ráng nở nụ cười với ông.

Abramovich nói, “Hôm nay tôi sẽ trở lại Kabul, nếu cậu cần giúp đỡ hãy viết thư, fax hoặc gọi điện cho tôi.

Cậu luôn được chào đón.


“Cám ơn ngài.”
“Cậu bé ngoan,” Abramovich vuốt ve trán cậu, “đau khổ rồi sẽ qua.”
Sau một đêm Euler hoàn toàn tỉnh lại, cơn đau ở lưng sau khi thuốc mê tan đi gần như đánh gục cậu.

Bác sĩ đến kiểm tra vết thương cho cậu, “Đúng là vết thương của mấy thanh niên lành rất nhanh, chú ý thắt lưngm đừng cử động nhiều, đừng để bị dính nước.”
“Vết thương của Oleg thế nào? Khi nào thì anh ấy tỉnh lại?”
“Hắn bị chấn thương sọ não nghiêm trọng, rất khó xác định khi nào hắn tỉnh.”
“Bị thương ở đâu? Có để lại di chứng không?”
Bác sĩ ngập ngừng, “Thần kinh vận động của tiểu não trái bị ảnh hưởng nặng, không loại trừ khả năng tay phải của hắn sẽ bị tàn phế, tình huống cụ thể phải chờ hắn tỉnh lại mới có thể xác nhận thêm,”
Lòng Euler chùng xuống, “Tàn phế là ý gì?”
“Dây thần kinh vận động của tiểu não trái chi phối động tác tay phải,” Bác sĩ làm mẫu cho cậu xem, “Sau khi dây thần kinh vận động bị thương, tay sẽ không nghe não chi phối, chúng tôi gọi là rối loạn vận động.

Ở mức độ bị thương nhẹ, có thể từ từ tập phục hồi chức năng.

Nhưng tiểu não trái của hắn bị tấn công trực tiếp bởi toàn bộ tấm xi măng, tình hình nghiêm trọng hơn, có thể dẫn đến mất chức năng vận động của tay phải.”
Đôi mắt trực giác của Euler tối sầm lại, cậu hít sâu một hơi, một cơn đau nhói truyền đến từ đường hô hấp, tắc nghẹn ngay cổ họng cậu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương