Akaj tỉnh dậy, đầu hơi choáng váng.

Cạu đã thức cả đêm để làm việc, và chỉ mởi ngủ chưa tới hai tiếng.

Khi quản gia đến gọi cậu dậy, và nói Khwaja đã chuẩn bị đi.
Khwaja đã mặc quần áo xong, gã hiếm khi mặc quân phục.

Akaj không nén nổi ý cười với bộ quân phục thê thảm của Afghanistan.

Khwaja bẩm sinh đã có một làn da đẹp, mặc bộ quần áo màu vàng đất này vừa bẩn bẩn và hề hề.
“Ai thiết kế vậy, quá xấu?”
Khwaja xoay người, “Quân phục không cần đẹp, chỉ cần thiết thực là được.”
Akaj lườm gã, “Hitler không nghĩ vậy.”
“Quân Đức đương nhiên đẹp rồi, nhưng cuối cùng vì tự kỷ nên mới bị hủy hoại.”
Akaj cười tà, hai tay khoác lên cổ gã, phía dưới nhẹ nhàng cọ cọ, “Con người theo đuổi cái đẹp vĩnh hằng là bản năng, cũng giống như theo đuổi tình yêu và hạnh phúc vậy.

Nếu năm đó anh mặc đồ này đi ăn tối ở chỗ Karmal, tôi sẽ không chú ý tới anh.”
Khwaja ôm cậu dịu dàng, ánh mắt chưa đầy tình ý chân thành, “Schopenhauer [1]từng nói, trải nghiệm theo đuổi cái đẹp theo bản năng là một thực tế tàn khốc.

Tôi rất đồng tình, em thích cái đẹp, thì phải biết chấp nhận sự tàn nhẫn của nó, phải trả giá cho điều đó, không phải à?”
Akaj không thể cười được nữa, sự biến thái của Khwaja đã vượt ra khỏi sức chịu đựng của cậu.

Cậu buông Khwaja ra đi thay quần áo.

Khwaja chuẩn bị cho cậu một bộ quân phục y hệt, kích thước nhỏ hơn một chút.

Akaj mặc quần áo xong bước ra khỏi phòng thay đổi, làu bàu, “Anh chưa bao giờ bắt tôi mặc thứ này!” Cậu giật mạnh lớp vải màu vàng đục ngầu trên người mình.
Khwaja mỉm cười, “Đó là vì trước kia em không cần phải đứng bên cạnh tôi.

Bây giờ tôi cần phải giữ em mọi lúc mọi nơi, và em phải theo kịp tôi.” Gã bước tới vuốt ve mái tóc cậu thanh niên nhưng nựng thú cưng, và đội chiếc mũ phớt xấu xi cho cậu, ” Akaj thân mến, hay chịu đi, rồi em sẽ thấy thứ tốt đẹp hơn.”
Họ bắt đầu đến quảng trường trung tâm thành phố.
Ngày độc lập, trời đầy gió và nắng, bầu trời cao vời vợi cùng mây.
Tất cả các đường phố chính của Kabul đều không cho xe cộ qua lại, đã được phun nước sạch sẽ hai lần vào đêm qua để không bị cản trở.


Xe gặp đoàn xe của bộ chỉ huy Liên Xô ở góc đường, Khwaja dặn dò, “Dừng lại một chút, để bọn họ qua trước.”
“Các người cũng không thèm sửa sang mấy tòa nhà hai bên, nhìn thật khó coi.” Akaj chỉ vào các tòa nhà dân cư bị sập ở hai bên đường.
Khwaja cười cười, “Chỉ đi qua thôi mà, mọi người trong tòa nhà hai bên đều thu dọn sạch rồi, đừng lo.”
Chiếc xe lại lao lên, con đường thẳng băng lướt qua những vách tưởng đổ nát.

Akaj không thèm quan sát cảnh vật ngoài cửa sổ.

Chiếc xe dừng ở cửa sau bộ chỉ huy liên quân Afghanistan, Khwaja xuất trình giấy tờ rồi thả vào, ném giấy tờ cho Akaj, “Cứ cầm cái này rồi lát nữa lên.”
Hai người xuống xe, người đầu tiên nhìn thấy bọn họ là tổng thư ký bộ chỉ huy liên quân Afghanistan, Khwaja và hắn rất thân thiết, hai người nói chuyện vui vẻ rồi đi lên lầu.

Sĩ quan đăng kỹ đưa bọn họ vào phòng khách quý, Khwaja vừa nhìn vừa vẫy tay cười cười, “Chúng tôi không vào, toàn là sếp lớn cả, lười chen chân góp vui lắm.”
Tổng bí thư xun xoe nói, “Sao thiếu anh được, mấy sếp lớn đang muốn gặp anh đấy.”
“Có gì đâu mà nói, bình thường cái gì nên báo cáo thì đã báo cáo rồi.


“Mấy ngày trước còn nghe tướng quân Haddwei nhắc anh đấy, vẫn muốn gặp anh nhưng chưa có dịp.

Còn đang bực bội nói với tôi làm tình báo mà chả thấy bóng người đâu, đến không biết đi không hay.


“Vậy mà ông ấy nhớ kỹ thật, được, để tôi qua đó xem.


Họ đến sớm, chưa có nhiều người đến.

Akaj không muốn cười giả lả với mấy vị tai to mặt lớn này, nên kiếm cớ đi vệ sinh rồi chuồn ra ngoài.

Trong cậu đang tính xem có thể gặp đươc Oleg ở đây không, vì thế trốn ở cửa nhà vệ sinh ôm cây đợi thỏ.

Nửa đường thấy lính cần vụ đi tới, lao tới siết người kéo lại từ phía sau, che miệng, nửa đường nhìn thấy một lính cần vụ đi tới, mạnh mẽ từ phía sau siết người lại đây, che miệng, lính cần vụ kia sợ run như cầy sấy.

Cầu cười cười, “Xin lỗi, đừng lo, mượn lửa cái.”

Lính cần vụ run lẩy bẩy bật lửa ra châm cho cậu, Akaj rít một hơi thuốc, “Người anh em, nhân tiện hỏi một câu.

Anh biết Oleg Yerochwitz không? Sếp của tôi đang tìm anh ta, tôi không biết người này, nếu được thì phiền anh dẫn đường.”
Lính cần vụ nói, “Anh ta là tổ trưởng tổ bảo đảm an ninh, hiện tại ở phía sau để kiểm tra xe cộ, không ở lầu chỉ huy.”
Akaj gật đầu, “Vậy thì không kịp rồi, quân đi.” Cậu thả lính cần vụ tội nghiệp ra, “Trở về đi.”
Từ nhà vệ sinh trờ lại phòng khách, Khwaja đang tìm cậu, “Sắp bắt đầu rồi, lên sân thượng đi.”
Ở dưới lầu hai hàng binh lính xếp thẳng tắp, vệ binh danh dự đứng phía trước, sát ba hàng lính, phái sau là xe tăng và đơn vị chiến xa, thoạt nhìn xếp gọn gàng như lego vậy.
Oleg kiểm tra an ninh lần cuối trong chiếc xe điều khiển.

Tổ trưởng tổ tổng kiểm soát do liên quân Afghanistan phái tới nhìn không vừa mắt hắn, hắn đi kiểm tra tình hình trang bị của quân Afghanistan, bị ngăn lại yêu cầu xuất trình giấy tờ, khi hắn đưa giấy tờ sang, đối phương đọc xong cười cười, nói, “Tên của người Liên Xô thật buồn cười.”
Mí mắt Oleg giật, cám thấy bực bội, hắn vô thức đi tìm đội ngũ truyền thông, các phóng viên đang ở dưới tàng cây sồi bên đường, Euler đang cầm máy ảnh đo ánh sáng, một phóng viên đi tới nói chuyện với cậu, cả hai người cười nói rất vui vẻ.

Oleg cảm thấy trong lòng an tâm hơn chút,, trở lại xe điều khiển, trong tai nghe tiếng “rầm rầm” nho nhỏ truyền đến lỗ tai hắn, hắn hơi nhíu mày, hỏi, “Mới xảy ra chuyện gì?” Không có câu trả lời trên bộ đàm, hắn cũng lờ luôn.
Cuộc diễu hành bắt đầu lúc 9 giờ, khi có người đang kiểm tra hiệu suất của micro, tiếng rung trên quảng trường hòa với âm thanh của đài phát thanh.
Đội pháo trong bộ đàm của Oleg xác nhận thời gian, “Ba mươi giây sau nổ tiếng pháo đầu tiên, xác nhận xong.”
Ba mươi giây có vẻ rất dài, và hơi nóng trên mặt đất đang bốc lên.

Oleg hơi phân tâm nhìn về phía đài phát thanh, đột nhiên tiếng pháo dộng thẳng vào lỗ tai hắn, hắn hoàn hồn phản ứng lại là lễ bắn pháo, nhìn thẳng về con đường phía trước, họng pháo của đội nghi lễ bay ra một làn khói mù mịt.

Mí mắt Oleg lại nhảy lên, hắn cảm thấy cực kỳ hoảng hốt, theo bản năng hỏi một câu, “Vừa rồi là một phát pháo hay là hai phát?”
Sĩ quan bên cạnh cười hắn, “Oleg, tai anh không sao chứ?”
Oleg lắc đầu, “Tôi hơi phân tâm thôi.”
Vừa dứt lời chính là phát pháo thứ hai, thanh âm đáng sợ kia tựa như rơi tọt vào tai hắn.
Oleg lại nhìn Euler, các phóng viên đã lên xe chụp ảnh, chuẩn bị chụp ảnh dọc đường.

Ba phát pháo đã bắn xong, âm nhạc vang lên, khúc dạo đầu ngắn ngủi của quốc ca Afghanistan rất dễ phân biệt, Oleg mở bộ đàm nói, “Toàn bộ chuẩn bị, toàn bộ chuẩn bị, hướng mặt về phía đài.


Những người lính đã chuẩn bị sẵn sàng và đồng loạt hướng mặt về phía đài.

Quốc ca vừa vặn phát xong, dưới sự chú ý của vạn người, tổng chỉ huy liên quân bước lên đài, hắn gõ micro, tiếng dòng điện chói tai kéo âm thanh dài ra, hắn nhíu nhíu mày, nhìn bài phát biểu đã chuẩn bị và mở đầu, “Chào các đồng chí!”

Decibel của micro quá cao, âm thanh bị vỡ ra, các phóng viên đang ghi hình trên xe sợ đến mức làm rớt tai nghe.

Có người phàn nàn, “Ai chỉnh âm thanh vậy?”
Chỉ có lực chú ý của Euler không ở trên đài, cậu cảm thấy không thể chụp được tấm nào từ góc độ này, tầng trên quá cao, chỉ cần lắc một phát thì có thể chỉnh được góc độ, cậy chỉ đang chờ tìm ra đối tượng.

Vì vậy, cậu chĩa máy ảnh về phái những tòa nhà dân cư lụp xụp kia, bề ngoài tòa nhà thấp bé kia hoàn toàn lột xác chỉ còn lại lớp tường xi măng màu xám, nửa sau không còn, gạch đá chĩa ra rơi xuống đất, Euler đặt máy ảnh xuống, híp mắt lại, hỏi, “Tôi có nhìn nhầm không? Tại sao vẫn nhìn thấy tòa nhà đó rơi đồ nhỉ?”
Phóng viên bên cạnh quay lại, lầu thấp quá xa, không thấy rõ, “Nhìn không rõ lắm.”
Euler lại nâng máy ảnh lên, lúc này ống kính cố định ở góc nghiêng trên khẻ hở nóc tòa nhà, có khói xanh mờ mờ tỏa ra.

Ruler không kịp phản ứng, vẫn đang thắc mắc tại sao lại có khói từ nói đó.

Hướng đó là căn cứ đóng quân của đại đội bộ binh, căn cứ trống không một bóng người, chỉ có binh lính trực ban đứng gác ở cửa.

Người lính này vừa mới tới Afghanistan không lâu, còn là một công tử bột yêu đuối, mặt trời quá lớn khiến hắn đứng choáng váng, nâng vành mũ lên chỉ cảm thấy cả thế giới bừng sáng.

Hắn nheo mắt, một ngọn đèn đỏ rực sáng, từ bụng truyền đến một cơn đau nhói, hắn nhìn xuống xem, máu tuôn ra, hắn sợ tới mức ngã từ trên đài canh gác xuống, đầu chạm vào đất, không thấy rõ người bắn súng, liền chìm vào bóng tối.
Akaj huýt sáo một tiếng, người tị nạn phía sau cậu giơ cao lá cờ Ngày Độc Lập, tràn vào căn cứ đóng quân như châu chấu.

Buri ở phía sau cậu, “Cậu không sao chứ?”
Akaj cảm thấy áy náy, “Thực xin lỗi, tôi không kiểm soát được chuyện này.”
Buri lắc đầu, “Vận mệnh cuối cùng cũng có nơi để đi.”
Bộ đàm của Oleg vang lên, không phải từ phái quân doanh, mà là tổ phòng thủ thành phố, “Oleg, anh ở đâu?”
Oleg nói, “Ở phía bên này của bục.”
” Có một đám dân thường tụ tập ở Phố Đông, chúng tôi thấy khá nhiều lá cờ Ngày Độc lập anh mau điều người qua.”
Oleg gật đầu, hắn đi tiếp máy của bộ đội dự bị, giọng nói của Euler xen vào, “Oleg, có khói, ở phía nam của con đường chính ở khoảng cách 700 hoặc 800 mét, không phải khói bếp.

Anh có muốn xem qua không?”
Mí mắt của Oleg nhảy dựng lên, hắn cầm súng lên ngắm, còn chưa nhắm ngay chỗ, tên lính ngồi kế nhảy dựng lên hô, “Đại đội trưởng! Doanh trại bị tấn công!”
Căn cứ đóng quân gần như dễ dàng bị trại tị nạn phá vỡ, Akaj nhánh chóng tìm được nhà kho, đập cửa, để người ta lấy hết toàn bộ trang bị ra, cờ tổ quốc kỷ niệm Ngày Độc lập và cờ Afghanistan cắm lên sân thượng doanh trại quân đội.
Những lá cờ ba màu đen, đỏ và xanh lá cây tung bay, người cắm cờ đứng trên nóc nhà vỗ tay và gào lên, “Afghanistan muôn năm – đuổi người Liên Xô đi…”.
Dân chúng hét lên, sự phấn kích dâng cao bùng nổ, vang dội khắp cả phố phường.
Đoàn xe của tổ tuần tra đuổi tới cửa căn cứ đóng quân, tay súng bắn tỉa chỉ có thể ở trên xe chuẩn bị, người Afghanistan trèo lên lầu chỉ vào ngoài sân hét lớn, “Bên ngoài có người Liên Xô! Giết chúng đi!”
Người tị nạn đổ xô ra, không biết ai đã kéo một quả lựu đạn ném thẳng lên xe, ánh lửa chợt hiện lên, tiếng nổ lớn cuối cùng đã đánh động nhiều người hơn.

Nhóm tuần tra phái sau đi theo, hai nhóm người chính thức khai chiến ở cửa căn cứ đóng quân.

Akaj đứng trên tầng hai lạnh lùng nhìn.


Trận quyết đấu này chỉ mới bắt đầu.
Trên đài còn đang nói về lịch sử lâu dài của Liên Xô – Afghanistan và tình bạn sâu sắc, còn chưa nó được nửa bài phát biểu.

Oleg dừng lại một giây, trong đầu hắn tính toán xem có quá muộn để đình chỉ lễ duyệt binh hay không, mặc dù không có thông tin chi tiết, nhưng kinh nghiệm nói cho hắn biết phải lập tức đình chỉ duyệt binh.
Hắn ra lệnh cho tổng điều hành, “Kết nối với tổ điều khiển chung, nói cho bọn họ lập tức đình chỉ duyệt binh!”
Tổng đài nối với tổ điều khiển chung, Oleg tiếp lời, “Suha, lập tức đình chỉ lễ duyệt binh, nói với trên bục dừng phát biểu.”
Anh chàng điều khiển chung người Afghanistan cũng nhận được tin tức, nói, “Cuộc diễu hành phải được đảm bảo diễn ra suôn sẻ và sẽ không bị đình chỉ!”
Oleg nổi giận, “Mẹ nó anh bây giờ đang lấy tính mạng của tất cả các binh sĩ ra đùa giỡn đấy hả!”
Người Afghanistan nói, “Nhiệm vụ của tôi chỉ là đảm bảo cuộc diễu hành diễn ra suôn sẻ, nếu anh muốn báo cáo trên đài phát biểu, thì báo cáo một mình đi!”
Oleg tức giận đập điện thoại.

Tiếng kêu cứu hoảng hốt của người chỉ huy đội tuần tra vọng qua tai nghe, “Oleg! Anh đang làm gì vậy? Chúng tôi đã bị đánh bom, Cả doanh trại toàn là người tị nạn! Dừng cuộc diễu hành! Mau đến hỗ trợ!” Một loạt các tiếng súng máy điên cuồng đập vào tai nghe.

Tim Oleg đập mạnh, hắn hét lên, “Dirk! Dirk!” Không ai trả lời hắn, một khoảng dừng ngắn ngủi trong tai nghe, như thể bị mắc nghẹn nơi cổ họng, sau đó âm thanh hoàn toàn bị cắt đứt.
Oleg lập tức bấm số điện thoại của bộ chỉ huy, “Khẩn cấp! Dừng cuộc diễu hành! Có một cuộc tấn công!”
Hắn cúp điện thoại nhảy xuống xe đuổi theo xe quay phim, Euler nhìn hắn chạy tới, “Anh làm sao vậy!”
Oleg ôm cậu xuống, gió thổi tung tóc Euler thành từng gợn, hắn nhìn thẳng vào mắt Euler, “Đưa tất cả phóng viên rời khỏi nơi này, trở về đài báo chí, nơi đó an toàn, ngoan, chờ anh qua đón em.”
Euler kéo tay hắn không buông, “Anh đi đâu? Có nguy hiểm không?”
“Không có thời gian giải thích cho em, dẫn người rời đi, ngồi chiếc xe này, ngoan, không được đi đâu hết, nghe không?”
Hắn nói như vậy Euler càng sốt ruột, hốc mắt đỏ lên, lại bắt đầu nói năng tùy ý, “Em đi với anh!”
“Em không thể đi theo anh được, ngoan, lập tức rời đi đi.” Hắn chạy đến phía trước ra lệnh cho người lái xe quay đầu và lái xe đi.
Euler còn muốn nói thêm với hắn, nhưng Oleg không quay đầu lại, chạy mất.

Người trên xe không hiểu tại sao, “Tại sao phải rời khỏi nơi này?”
Euler lấy lại bình tĩnh, chỉ có thể giải thích, “Có thể có tình huống khẩn cấp, muốn chúng ta rút lui trước, sẽ an toàn hơn nếu quay lại trạm phóng viên.”
Thời tiết tuyệt vời khiến mọi người quên rằng đây thực sự là một vùng chiến sự.

Euler kéo cổ áo mới cảm thấy, áp suất không khí quá thấp, khó chịu đến nỗi khiến người ta không thở nổi.

Xe đang tăng tốc, Euler hất phần tóc mái đang bị gió thổi bay, xe chạy đến đầu đường, cậu nhìn thấy đám người đông đúc phía trước cách đó không xa.
Lúc này, bên tai là tiếng kêu hốt hoảng của tài xế, “Chúng ta không ra được!”[1]Arthur Schopenhauer (1788 – 1860) là một trong những triết gia vĩ đại nhất t.k.

XIX.

Ông có ảnh hường lớn tới văn học và công chúng nhờ văn phong giản dị, dễ hiểu, hiếm thấy ở một triết gia Đức nói riêng, và ở triết gia nói chung.

Ông còn là triết gia phương Tây đầu tiên nghiên cứu và chịu ảnh hưởng sâu sắc từ cả kinh Vệ Đà và kinh Phật..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương