Anh muốn làm gì?”
Khwaja giải thích, “Vì em quan tâm đến người tị nạn, vậy thì chúng ta bắt đầu từ họ trước đi.

Em có biết hiện có bao nhiêu người tị nạn ở Kabul không? Chỉ riêng các trại tị nạn đã có 150.000 người đăng ký và 200.000 người tị nạn trong thành phố, tính dân số tạm thời và những người nhặt rác.

Và tổng số quân đóng ở Kabul là 200.000.

Hai con số này rất thú vị.” Gã vắt chân, mỉm cười, ” 200.000 người tị nạn và 200.000 quân đội, chính phủ đã bắt đầu chú ý đến tỷ lệ này, và hy vọng rằng ai đó sẽ có thể đánh giá hợp lý những rủi ro và gánh nặng có thể xảy ra mà 200.000 người tị nạn mang lại cho Kabul.”
Gã đứng dậy và chỉ bản đồ thành phố Kabul sau lưng mình, “KHAD hiện đã thiết lập một dự án để thu thập và nắm bắt thông tin về 200.000 người tị nạn này, tuy nhiên đây là một dự án rất lớn và nó phải được thực hiện bởi vì tất cả chúng ta đều biết mà một khi nhóm này bùng nổ, nó sẽ là một lực lượng đáng chú ý.”
“Các nhân viên tình báo của chúng tôi đã nhận được thông tin chính xác rằng một số phiến quân và phần tử du kích thánh chiến hoàn toàn nhận thức được giá trị tiềm năng của quần thể này và đang tích cực tham gia.

Nếu chính phủ không can thiệp, không có gì dám đảm bảo rằng những người tị nạn này sẽ trở thành trụ cột của các lực lượng phiến quân trong tương lai.

Số lượng nam giới và thanh thiếu niên khỏe mạnh có trí thông minh bình thường và thể lực tương đương, không cần quá tốn nhiều thời gian đào tạo là có thể tham gia vào chiến tranh, là nguồn dự trữ gần như vô tận cho các phần tử vũ trang và thánh chiến.

Chỉ cần động não một chút,” Gã chỉ lên trần nhà, “Những người đó sẽ đau đầu không thôi.”
Akaj duỗi chân lười biếng tựa vào sofa, “Vậy là các người định sẽ loại bỏ mối họa ngầm này à? Cách tiếp cận cơ bản nhất là sơ tán người tị nạn, sắp xếp công việc cho họ, và giao việc làm cho họ, như vậy họ sẽ không nổi loạn.”
Khwaja, “Tất cả mọi người đều biết đây là cách làm căn bản.

Nhưng đâu là năng lượng dư thừa để dành cho sản xuất và việc làm khi đất nước có chiến tranh? Najibullah không có tiền, bây giờ ông ta còn không thể gửi một cắt nào cho chi phí quân sự.

Tôi dám đảm bảo với em, tất cả đầu vào và kinh phí của tòa nhà này được báo cáo trực tiếp cho KGB, báo cáo tài chính do tôi xem xét và nộp lên, tôi biết chính xác từng xu tiền của ông ta đến từ đâu.”
Akaj nở một nụ cười xấu xa, “Anh vẫn là một tên xấu xa y hệt mười năm trước.”
Khwaja bình tĩnh nhận lời khen này: “Najibullah chịu trách nhiệm trực tiếp với KGB, mà không không cần báo cáo theo từng cấp, mối quan hệ của họ phức tạp hơn em nghĩ nhiều.

Tình yêu và sự vun đắp KGB đối với cơ quan cấp dưới này không chỉ thể hiện ở khoản đầu tư tài chính, mà còn ở sự tận tâm về mặt kỹ thuật và quản lý.

Nhưng trong tình hình hiện tại, trọng tâm của Najibullah phải chuyển sang các vấn đề quốc gia, ông ta và đội ngũ quản lý đã kiểm soát KHAD thiếu chính xác hơn nhiều.”
“Đó là lý do tại sao anh có thể ở đây.” Vai trò của anh trong số những người này là gì?”
“Em nghĩ xem?”
Theo sự hiểu biết của Akaj, Khwaja không phải là một người chỉ ngồi đó và giải quyết mấy công việc sẵn có.

Tòa nhà cũ nát bé như cái lỗ mũi này thậm chí còn chẳng giam cầm nổi gã.

Ngược lại, e là tình hình của Najibullah không tốt.


Mặc dù Khwaja cũng là người có quyền lực, nhưng cũng chỉ nắm quyền trong địa phương thôi.

Nếu chính quền trung ương muốn lôi kéo địa phương vào, có thể thấy Najibullah đang ở trong tình huống giằng co.

Khwaja rất thông minh, ở KHAD rất bí mật và khiêm tốn, phù hợp với phong cách làm việc của gã.

Thay vì nói gã đang ở đây chờ thời, chi bằng nói rằng KHAD đã cho gã màu sắc bảo vệ hoàn hảo nhất.
“Không dễ lấy lòng mấy người tị nạn đâu Khwaja.” Akaj cố nén ý cười, “Bọn họ rất khó xoa dịu.

Chính phủ không có tiền để cung cấp tái định cư thích hợp và biết rằng kiểm soát, đàn áp không phải là chiến lược tối ưu.

Cộng với dòng người tị nạn liên tục từ nơi khác đổ xô về Kabul.

Làm thế nào để sử dụng họ mới là vấn đề đau đầu của chính phủ bây giờ, một là không cần phải chi tiền, hai là vâng lời.

Tôi nói đúng không?”
Khwaja gật đầu, “Tiếp tục.”
“Nhưng chính phủ không có lựa chọn nào khác.

KHAD được cho là phải kiểm soát tình cảm của công chúng, mà bây giờ cái đuôi quá lớn không thể để nó rớt xuống.

Najibullah có ít khả năng kiểm soát kiểm soát toàn bộ tình hình hơn, nên bây giờ KHAD là vấn đề lớn của ông ta, còn anh” cậu nói chậm lại, “anh không định giúp ông ta.

Ngay từ đầu anh đã không có ý định giúp ông ta và người Liên Xô.

Anh sẽ đứng xem KGB, quân đội, KHAD, người tị nạn và đội ngũ quản lý của mình cạn kiệt từng chút một cho đến khi anh có thể tìm thấy một cơ hội, một điểm mấu chốt, để lật ngược tình thế này, và sau đó tiếp quản nó.”
Cậu cười lạnh bổ sung thêm một câu, “Giống như ông ta và KHAD đã vắt kiệt Karmal[1]”
Ngay cả khi bị vạch trần, Khwaja vẫn rất hài lòng, gã xoa đầu Akaj, khen ngợi, “Không tệ, không cần phải dạy từ đầu.”
Akaj hất tay gã ra và hỏi, “Tôi muốn biết, bước tiếp theo của anh là gì?”
“Đoán xem.”
“Tôi không biết.” Cậu không thực sự biết gì về Khwaja.
Khwaja ném cho cậu một điếu thuốc như để khích lệ, “Mạnh dạn lên, em biết đấy.”
Akaj có một dự đoán rất xấu, cậu hạ giọng, “Ngày Độc Lập.

Anh muốn làm gì vào Ngày Độc lập? Ngày hôm đó diễu hành và duyệt binh, trên đường đầy các quan chức chính phủ và quân đội cấp cao, nhiều binh lính như vậy…” Cậu đột nhiên dừng lại, một ý nghĩ vụt qua trong đầu cậu, khiến cậu sợ đến mức suýt nữa bật dậy khỏi sofa, “Anh muốn làm gì? Anh muốn kích động người tị nạn bạo loạn vào Ngày Độc lập? Vậy tại sao không trực tiếp đi ám sát Najibullah, thế có phải nhanh hơn không?!”

Ngay khi lời nói vừa buột khỏi miệng cậu, lập tức đã có đáp án.

Najibullah là người nắm quyền theo lệnh của Mikhail Gorbachev, nhưng ám sát Najibullah chỉ có thể khiến Liên Xô tức giận hơn thôi.

Mà bên Liên Xô không thiếu con rối.

Nên Khwaja làm như vậy chẳng qua chỉ giết một thế thân cho con rối tiếp theo mà thôi, thế thì quá vô nghĩa.
Khwaja đặt một ngón tay lên môi cậu, “Xuỵt…”
Akaj hoảng hốt nhìn gã.

Hi sinh dân thường, lợi dụng tính mạng của họ để giàng lấy con đường lên ngôi cho bản thân, hai mươi ngàn máu thịt không có kinh niệm quân sự, tay không cầm súng, sao gã co thể ngoảnh mặt làm ngơ?
Môi Khwaja nhẹ nhàng đặt lên môi hắn, ánh mắt gã say đắm dịu dàng, chân thành lưu luyến, Akaj khẽ ngâm, môi lưỡi triền miên giao nhau như thể bọn họ thật sự yêu nhau.

Akaj cảm thấy bàn tay của Khwaja vuốt ve má cậu vòng ra sau đầu, ngón tay quyến luyến trêu chọc lướt trên làn da run run của cậu.

Cậu dưa tay đặt lên vai Khwaja, muốn đẩy gã ra, nhưng lại bị tóm được.
Akaj nhăn mặt.

Khwaja xoay người cậu lại, đẩy ngã xuống sô pha, đầu gối chốngleen lưng cậu, tay kia lưu loát cởi mạnh chiếc thắt lưng quanh eo.
“Khwaja đây là văn phòng của anh!” Akaj rít lên.
Khwaja xem như không nghe thấy, gã rút thắt lưng ra đánh, một tiếng “Bốp!” như quất vào người Akaj, khiến Akaj run rẩy.

Cậu cố gắng vùng ra, nhưng cậu làm sao mà địch lại muốn tay kì cựu như Khwaja.

Akaj thậm chí còn không cần phải quay lại cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt dự tợn nhưng đây phấn khích trên mặt Khwaja.
Đây mới là bộ mặt thật sự của Khwaja, một nhà độc tài máu lạnh, ham muốn không chế cực mạnh, và biến thái.

Bạo lực có thể khiến gã hưng phấn.

Gã thích đùa giỡn với mọi người, thích trói người trên giường, biến mọi người thành tư thế và bộ dạng gã muốn, sau đó tận hưởng chúng.

Gã thích người tình xinh đẹp và ngoan ngoãn nhưng không quá ngu ngốc, để gã hoàn toàn nắm giữ quyền khống chế, không thể lọt chỗ nào.

Trước đây Akaj chỉ đơn giản cho rằng do môi trường gia đình hà khắc và trọng trách trên người đã hình thành nên thói quen vặn vẹo biến thái của gã, nhưng trong lòng vẫn hướng thiện.


Sau này cậu mới biết gã đàn ông này cực kỳ thích làm chuyện này, vô cùng hưởng thụ nó.
Khwaja rất phấn khích.

Vẻ đẹp mà bạo lực cực hạn có thể tạo ra không gì sánh bằng, cũng không có hình thức bạo lực nào trên thên thế giới này mạnh hơn chiến tranh.

Chỉ cần nghe Akaj nói vậy, gã có thể cương ngay.
“Khwaja…” Akaj ho khan hai tiếng, “Chúng ta trở về rồi…”
Khwaja lắc đầu, gã cúi người hôn lên má Akaj, ra chiều vỗ về, nhưng động tác trên tay lại rất thô bạo, quần của Akaj bị gã xé thành vải vụn.

Gã cầm bộ phận hoàn toàn cương cứng của mình cắm vào mà không hề có bất kỳ màn dạo đầu nào.
“A——” Tiếng kêu của Akaj thay đổi, cậu lập tức cảm giác mình bị xé rách và chảy máu.

Sự đau đớn cực hạn vọt lên các giác quan, đánh gục những ham muốn tình dục nhỏ nhoi do nụ hôn vừa nãy mang lại.

Akaj gạt bỏ lớp sương mù bao phủ trong mắt, kiên nhẫn điều chỉnh hô hấp.
Khwaja chấm máu tương trong đùi cậu xoa lên môi, quay đầu cậu lại hôn môi cùng gã, thứ dưới háng hắn mạnh mẽ nắc vào rút ra, không muốn buông tha cho Akaj.

Cơ quan thô to rắn chắc ở trong cái lỗ nhỏ chật chội, nóng bỏng trong một khoảng thời gain, dường như sảng khoải đủ rồi, mởi từ từ thả chậm tố độc.

Akaj rốt cuộc cũng thở ra một hơi, Khwaja rút mình ra, lật cậu lại, nâng hai chân cậu cao lên, cọ xát chầm chậm, đung đưa qua lại, giống như muốn ủi phẳng từng nếp uốn bên trong cậu vậy.
Akaj thở hổn hển, cậu không nếm được chút khoái cảm nào.

Trong vô số lần làm tình mãnh kiệt giữa cậu và Khwaja, đây chỉ là thủ đoạn bình thường nhất mà thôi.

Lúc đầu, Khwaja sợ cậu chưa thích ứng nên còn làm từng bước một, sau khi làm nhiều lần, gã không bao giờ làm màn dạo đầu, lúc nào cũng thưởng thức món chunhs luôn.

Hơn nữa tướng ăn rất dã man, còn đâu cái dáng vẻ quý tộc văn hóa được hun đúc từ bé nữa.

Trong một vài việc gã dường như bộc lộ ra tính nguyên thủy nhất trong người mình.
“Khwaja…” Akaj cảm thấy không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu gọi tên hắn cầu xin.
Khwaja dừng một chút, sờ sờ trán cậu, tiếp tục chạy nước rút trên người cậu, động tác lười biếng của gã rất tao nhã, “Em thật chặt, Akaj, giống như gái trinh vậy.” Nói xong gã nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực tái nhợt nhẵn nhụi của Akaj, đưa tay vê bóp hai núm vũ màu hồng nhạt của cậu.

Lực bóp qua mạnh khiến Akaj kêu lên, cơn đau len lỏi khắp các đầu dây thần kinh..

Khwaja hài lòng nói, “Rất đáng yêu, cục cưng, có lẽ tôi sẽ cân nhắc làm chút đồ trang trí cho hai thứ nhỏ xinh này.”
Gã cúi xuống và hôn lên hai núm vú, thực hiện quyết định của mình.

Akaj sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Cậu chỉ mong sao sự giày vò này nhanh chóng kết thúc.


Nhưng Khwaja cố ý kéo giãn nhịp điệu, gã lấy khăn tay trong túi áo vest ra và bịt mắt Akaj, nói, “Đoán xem tôi thích nhất bộ phận nào trên cơ thể em? “
Sau đó, gã véo núm vú của cậu, vặn chút sưng lên, dùng dây buộc dương v*t cậu lại, đánh mông cậu, dùng thắt lưng treo cả người cậu lên giá để hành lý, ôm mông cậu dính lên tường làm, vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Akaj phát điên, cậu hoàn toàn không nhìn thấy, cũng không biết Khwaja tiếp theo sẽ làm cái gì, cậu càng đau, Khwaja lại càng hưng phấn.

Cậu khóc lóc, đánh mắng rồi cuối cùng cầu xin tha thức cũng không lay động được gã.

Thậm chí cậu còn cảm thấy mình đang chảy máu sắp sốc chết.
Tuy nhiên, sự thật là chỉ sau 20 phút, cậu nghe thấy ai đó dường như gõ cửa,” Cục trưởng.”
Khwaja trả lời, “Có chuyện gì?”
“Dưới lầu có khách của ngài, hẹn gặp ngài lúc ba giờ.”
“Được, mời mấy vị chờ một chút, tôi đến ngay.”
“Vâng thưa Cục trưởng.”
Người bên ngoài cửa dường như đã biến mất.

Akaj mặt đầy nước mắt, không ngừng run rẩy trong ngực gã.

Cậu cảm giác người đàn ông trên người mình cắm vào rút ra mấy cái rồi bắn vào bên trong cậu.

Sau đó giải phóng cổ tay bị siết đến tê rần, đau nhức của cẩu, ôm cậu về sô pha, phủ một cái áo dài lên cơ thể cậu, sau đó sờ trán cậu, “Làm tốt lắm, Akaj.

Khi quay lại, tôi sẽ thưởng cho em.”
Sau đó, gã rời khỏi phòng.
Euler không liên lạc được với tổng biên tập của mình, cậu đã cố gắng gọi điện thoại đến tờ báo, đồng nghiệp của cậu rất tiếc phải nói rằng báo văn học đang tạm ngừng hoạt động và không có ai trực tiếp phụ trách.

Khi hỏi lại thì được thông báo rằng tất cả tin tức về tổng biên tập là thông tin mật và không thể tiết lộ.cúp điện thoại, vẻ mặt có hơi ảm đạm.
Oleg hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Em nghi ngờ, em không chắc nữa, nhưng em cảm thấy rất có thể tổng biên tập đã bị bắt để điều tra.

Trước khi em đến đây, Wallaboy nói sẽ tiến hành kiểm duyệt nội bộ trong ngành truyền thông, có lẽ tổng biên tập cũng bị ảnh hưởng.”
Oleg cười lạnh, “Ác giả ác báo, lừa cấp dưới đến chiến trường, cuối cùng cũng có ngày hắn cũng bị lừa.

Hay lắm!”
“Đừng vội kết luận.” Euler kéo tay hắn, “Năm đó khi em vừa vào tòa soạn, tổng biên tập quan tâm em nhiều lắm.

Ông đã đưa em từ một người mới đến vị trí như bây giờ, em có thể đảm nhận một chuyên mục, em vẫn rất biết ơn ông ta.

Kiểm duyệt trong nước thật nực cười, chúng em đã cố gắng tránh chính trị hết mức có thể.”
Oleg ôm cậu vào trong ngực, “Đây không phải là chuyện bọn em chủ động né tránh là có thể giải quyết.”
Euler khẽ thở dài.[1] Karmal: Cực lãnh đạo tối cao của Afghanistan.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương