Chuyện Con Mèo Báo Ân
-
Chương 13
Hứa Du vừa núp xong, cánh cửa liền mở tung ra. Có hai người lần lượt bước vào. Một trong hai người đi thẳng vào trong, bước tới và ngồi xuống bên bàn đọc sách mà Hứa Du đang ẩn náu.
“Bệ hạ ——” Một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên, tiếp đó là tiếng sột soạt vang lên, như thể có người đang lật trang sách.
Sợ cái gì thì cái đó lại đến! Quả nhiên là Hoàng đế. Hứa Du dè dặt dựa vào trong góc và cầu nguyện mong vị Hoàng đế này đừng nán lại đây quá lâu.
Nhưng cuộc sống đôi khi có những điều chẳng như ý muốn. Hoàng đế không hề có ý định rời đi! Chẳng lẽ ngài ấy đang duyệt tấu chương? Thái giám hầu hạ bên cạnh một mực im lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng thật nhẹ nhàng. Trong phòng chỉ còn lại tiếng lật tấu chương vang lên đều đều.
Liệu nàng có thể chuồn ra ngoài mà không bị phát hiện không? Trong phòng chỉ có một thái giám, nhưng ——tương truyền rằng đại nội thị vệ có võ nghệ xuất chúng, hơn nữa người có tư cách hầu hạ Hoàng đế thì chí ít cũng phải có võ công thâm sâu như trong truyền thuyết chứ nhỉ?
Thế là nàng sợ hãi, đành tiếp tục công việc chiêm ngưỡng chân rồng của Hoàng đế.
Chân rồng mang giày không khác người bình thường, Hứa Du vốn tưởng rằng Hoàng đế từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân đều bọc hoàng kim. Đến khi tận mắt chứng kiến mới biết được hóa ra bệ hạ cũng mang giày đen và mặc trường bào màu xanh. Đôi giày áng chừng size bốn mươi hai, thế thì vóc dáng của Hoàng đế chắc không thấp. Căn cứ vào tướng mạo anh em ruột thịt của Hoàng đế – Thụy vương gia thì chắc hẳn Hoàng đế cũng không hề kém cạnh…
Hứa Du cứ thế suy nghĩ vẩn vơ rồi ngủ thiếp đi.
Chẳng biết ngủ được bao lâu, khi tỉnh lại chân rồng vẫn ở đó, nhưng trong phòng có thêm tiếng hít thở sâu. Hứa Du vểnh tai lên nghe ngóng. “Cút!” Hoàng đế bỗng rống to, ném mạnh tấu chương xuống đất, rồi bắt đầu nổi đóa mắng chửi người khác…
Bách quan đồng loạt quỳ xuống.
Nghe giọng thì là giọng của người trẻ tuổi, không phải đại thúc trung niên như trong dự đoán, nhưng có lẽ Hoàng đế là một người chín chắn? Hoàng đế bệ hạ nổi giận rất có khí thế, mắng người không cần dùng từ ngữ thô tục, hết lần này đến lần khác khiến người nghe cảm thấy bản thân có tội nghiệt sâu nặng, hận không thể tự sát để tạ lỗi với thiên hạ.
Hoàng đế say sưa phát tiết, không để mọi người có cơ hội rời đi, lại vặn hỏi một quan viên tên là Mẫn Trực về tình hình thiên tai ở Hà Nam… Hoàng đế bệ hạ ngồi được một lúc, như có một chút ngứa ngáy ở chân, lặng lẽ lấy chân kia cà chân nọ, chân vừa nhấc, suýt nữa thì đụng phải đầu Hứa Du. Nàng vội thối lui về sau, chẳng ngờ một bước này lui quá xa, cái đuôi liền thò ra ngoài.
Vị quan viên nọ đang tập trung trả lời thì vô tình lướt nhìn thấy cái đuôi, sợ hết hồn, đờ đẫn nhìn xuống gầm bàn, câm lặng.
Hoàng đế không vui, lườm hắn một cái. Mẫn Trực ớn lạnh, vội điều chỉnh suy nghĩ rồi tiếp tục trả lời. Nhưng rồi, không nhịn được quét mắt về phía gầm bàn một lần nữa, thấy cái đuôi đã thụt vào, lúc đấy hắn mới yên tâm.
Hứa Du hoàn toàn không biết rằng cái đuôi của mình đã làm “dậy sóng” cả phòng. Tất cả sự chú ý đều dồn hết vào đôi chân rồng này. Nàng đang bận suy đoán xem liệu có phải Hoàng đế mặc quá nhiều quần áo nên mới bị nổi rôm sảy, hai chân cứ thay phiên cọ tới cọ lui. Do phạm vi cọ sát ngày càng khuyếch đại, Hứa Du buộc phải né sang trái, tránh sang phải. Sau cùng bị mất thăng bằng, ngã huỵch xuống đất rồi lăn ra ngoài gầm bàn.
Cả phòng đột nhiên im phăng phắc, hai ánh mắt giữa Hứa Du và Mẫn Trực chạm nhau trong khoảnh khắc.
Nói một cách khách quan thì người đó là một thanh niên trẻ tuổi có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, chính trực. Nhưng thoạt nhìn có hơi căng thẳng, trán cậu ta không chỉ rịn mồ hôi mà chảy thành dòng.
Các quan viên bên dưới đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, ánh mắt họ lướt thật nhanh trên người Hứa Du, song lại sợ Hoàng đế phát hiện, bèn vờ như không thấy gì, cũng không dám thở mạnh.
Mẫn Trực lặng lẽ đưa tay lau mồ hôi, cố gắng lờ đi con vật nọ, tiếp tục máy móc trả lời câu hỏi của Hoàng đế. Cuối cùng vẫn tập trung được nữa, hồn vía lên mây.
Bầu không khí kì lạ trong phòng bắt đầu làm cho Hoàng đế nhận ra có điều gì đó không đúng, đảo mắt qua mọi người bằng cái nhìn sắc bén, đôi chân Mẫn Trực lúc này đã run như cầy sấy.
“Có chuyện gì vậy?” Hoàng đế gặng hỏi với giọng điệu dữ dội hơn so với lúc mắng chửi người khác.
Mẫn Trực quỳ xuống. Hứa Du biết thế nào tiểu tử này cũng khai ra, bèn nhanh chân chạy trốn, ai ngờ vừa vọt tới cửa thì cửa đã khóa chặt, nàng dùng hết sức bình sinh cũng không thể khiến nó mở ra một lỗ hở.
Thôi rồi!
Đã không thể trốn chạy, chi bằng hãy dũng cảm đối mặt. Con người làm được thì mèo cũng làm được. Hứa Du tự tin xoay người lại, cụp đuôi xuống, giơ một “tay” lên vẫy với Hoàng đế, chào hỏi bằng tiếng kêu meo meo.
Hoàng đế đã bị chọc cười thành công. Tên thái giám đứng sau lưng sợ xanh mặt, vội vàng quỳ xuống dập đầu bình bịch. Hứa Du nghe mà đau thay hắn.
Tên thái giám là một cậu trai trẻ, chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ thư sinh trắng trẻo. Nếu không mặc trang phục nội thị, căn bản nhìn không ra là thái giám. Hắn vừa dập đầu vừa tạ tội: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.”
Hoàng đế cười phá lên, nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng. Nụ cười ấy còn đáng sợ hơn khuôn mặt nghiêm nghị kia. Hứa Du rợn người. Không hổ danh là Hoàng đế, khí thế uy nghiêm hơn Thụy Vương gia, làm Hứa Du không dám hó hé thêm gì.
Nàng tiếp tục ngoan ngoãn đứng trước cửa, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mọi người với vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Các quan viên không dám thở mạnh, cũng không dám nhìn Hứa Du, mọi người đều chúi đầu xuống, mắt đăm đăm nhìn vào mũi giày như thể có thể nhìn ra hoa vậy.
“Con mèo này là của ai?” Hoàng đế hỏi, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào qua giọng nói, “Làm thế nào mà nó đến được Ngự thư phòng?”
Vẻ mặt của tên thái giám tuy phờ phạc, nhưng đối đáp vẫn lanh lợi như thường: “Bẩm bệ hạ, bản thân nô tài cũng chưa từng gặp qua nó, nhưng có nghe nói con mèo của thế tử Thụy Thân vương nuôi có hình dạng tương tự thế này. Hôm qua Thái hậu nương nương còn ban thưởng bảng tên cho nó.” Trong lúc nói, hắn ngẩng đầu lên nhìn Hứa Du, thấy trên cổ con mèo có đeo bảng tên làm bằng ngọc bội, liền thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế nở một cụ cười chân thật hơn, vẻ mặt dịu lại. Khoảnh khắc ấy, Thái tử nhìn giống Hoàng đế đến tám chín phần.
“Hóa ra là nó à! Dám ngủ dưới chân trẫm, đúng là không sợ chết!” Lời nói tuy hung hãn, nhưng khẩu khí ôn hòa. Hoàng đế còn nhìn Hứa Du bằng ánh mắt đầy ấm áp dịu dàng nữa cơ, nhưng nàng chỉ cảm thấy rất khó chịu…
“Đưa nó đến cung An Bình.” Hoàng đế phất tay, nói xong lại khẽ nhíu mày vì đột nhiên nhớ tới chuyện Thế tử Thụy Vương bị thương. Mặc dù người bị thương là Thế tử Thụy Vương, nhưng Hoàng đế hoài nghi chiêu này là nhắm vào nhi tử của mình. Ngay cả Thái tử mà các ngươi cũng dám hạ thủ ư? Những người này ngày càng to gan!
Sắc mặt Hoàng đế trở nên khó coi khi nghĩ đến điều này. Các quan thấy thế đều thấp thỏm lo sợ, thở cũng không dám thở mạnh.
Thái giám xinh trai ôm mèo đi ra. Khi ra khỏi viện, thị vệ trông cửa ngạc nhiên hỏi: “Lưu công công, con mèo này từ đâu ra vậy?”
Lưu công công lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt không che dấu được sự hung ác, cả giận quát: “Các ngươi không lo canh giữ cửa cẩn thận, để con súc sinh này đi vào Ngự thư phòng, giờ đây còn hỏi ngược lại ta. Nếu không phải bệ hạ mở lòng từ bi thì mười cái đầu của các ngươi cũng không đủ chém!”
Bọn thị vệ nghe vậy đều hoảng sợ, vội vàng tiến lên thi lễ: “Lưu công công xin đừng tức giận, đây là lỗi của chúng tôi, còn làm phiền đến Lưu công công. Cầu xin công công đại nhân đại lượng, chớ có để bụng.” Vừa nói vừa lặng lẽ nhét một tấm ngân phiếu vào tay hắn.
Lưu công công không chịu nhận, thở dài một hơi, đem con mèo đang ôm trong ngực ra nói: “Ta phải đưa tổ tông này đến cung An Bình, các vị tự giải quyết đi.”
Hắn đã nói như vậy thì bọn thị vệ cũng hiểu được hôm nay sẽ không thoát khỏi thảm cảnh bị đánh nên ai cũng ủ rũ. Nếu như Hứa Du không phải là con mèo trong cung Thái hậu, e rằng đã khó giữ được tính mạng.
Nàng cảm thấy có lỗi với mọi người. Thành thật mà nói thì nàng không nghĩ đến việc này sẽ làm liên lụy đến họ. Lúc đầu, chỉ muốn đi dạo hai vòng để biết thêm kiến thức ở hoàng cung, ai mà ngờ sẽ vào trúng Ngự thư phòng của Hoàng đế, đã thế còn bị bắt tại trận.
Nếu thị vệ bị đánh, vậy tức là Lưu công công xinh trai có thể may mắn thoát nạn? Vậy cũng ổn, dù sao thị vệ cũng xuất thân từ nhà võ, ai cũng có cơ thể rắn chắc cuồn cuộn cơ bắp, ăn mấy bảng vào mông cũng không xảy ra chuyện gì to tát. Nếu người bị đánh là Lưu công công thư sinh ốm yếu thì chắc không chịu được rồi—— Hoàng đế bệ hạ đương nhiên hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc.
Khi Lưu công công ôm Hứa Du đến An Bình cung, cung nữ đang khẩn trương tìm mèo, thấy Lưu công công ôm mèo tới, liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy lên đón, nói: “Tiểu tổ tông thật đúng là có mặt mũi, có thể làm phiền Lưu công công đích thân mang nó về.”
Lưu công công cười nhạt, mang vẻ mặt bình thản thốt ra những lời suýt nữa khiến cả đám cung nữ lăn đùng ra ngất: “Ta thì tính là gì, ngay cả Ngự Thư phòng vị này cũng vào rồi, còn nằm dưới chân bệ hạ ngủ trưa, ngủ xong lại lăn ra ngoài, may mà ta vẫn chưa bị nó dọa chết.”
“Nó… Nó…”
Hứa Du nghiêm túc nhìn lướt qua những gương mặt ngạc nhiên của bọn cung nữ. Nghĩ trong lòng, có gì đặc biệt kia chứ, chân rồng cũng không đẹp hơn ai. Nàng hoàn toàn quên béng đi hành động sợ hãi chạy trốn sau khi bị Hoàng đế bắt tại trận.
“Bệ hạ ——” Một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên, tiếp đó là tiếng sột soạt vang lên, như thể có người đang lật trang sách.
Sợ cái gì thì cái đó lại đến! Quả nhiên là Hoàng đế. Hứa Du dè dặt dựa vào trong góc và cầu nguyện mong vị Hoàng đế này đừng nán lại đây quá lâu.
Nhưng cuộc sống đôi khi có những điều chẳng như ý muốn. Hoàng đế không hề có ý định rời đi! Chẳng lẽ ngài ấy đang duyệt tấu chương? Thái giám hầu hạ bên cạnh một mực im lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng thật nhẹ nhàng. Trong phòng chỉ còn lại tiếng lật tấu chương vang lên đều đều.
Liệu nàng có thể chuồn ra ngoài mà không bị phát hiện không? Trong phòng chỉ có một thái giám, nhưng ——tương truyền rằng đại nội thị vệ có võ nghệ xuất chúng, hơn nữa người có tư cách hầu hạ Hoàng đế thì chí ít cũng phải có võ công thâm sâu như trong truyền thuyết chứ nhỉ?
Thế là nàng sợ hãi, đành tiếp tục công việc chiêm ngưỡng chân rồng của Hoàng đế.
Chân rồng mang giày không khác người bình thường, Hứa Du vốn tưởng rằng Hoàng đế từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân đều bọc hoàng kim. Đến khi tận mắt chứng kiến mới biết được hóa ra bệ hạ cũng mang giày đen và mặc trường bào màu xanh. Đôi giày áng chừng size bốn mươi hai, thế thì vóc dáng của Hoàng đế chắc không thấp. Căn cứ vào tướng mạo anh em ruột thịt của Hoàng đế – Thụy vương gia thì chắc hẳn Hoàng đế cũng không hề kém cạnh…
Hứa Du cứ thế suy nghĩ vẩn vơ rồi ngủ thiếp đi.
Chẳng biết ngủ được bao lâu, khi tỉnh lại chân rồng vẫn ở đó, nhưng trong phòng có thêm tiếng hít thở sâu. Hứa Du vểnh tai lên nghe ngóng. “Cút!” Hoàng đế bỗng rống to, ném mạnh tấu chương xuống đất, rồi bắt đầu nổi đóa mắng chửi người khác…
Bách quan đồng loạt quỳ xuống.
Nghe giọng thì là giọng của người trẻ tuổi, không phải đại thúc trung niên như trong dự đoán, nhưng có lẽ Hoàng đế là một người chín chắn? Hoàng đế bệ hạ nổi giận rất có khí thế, mắng người không cần dùng từ ngữ thô tục, hết lần này đến lần khác khiến người nghe cảm thấy bản thân có tội nghiệt sâu nặng, hận không thể tự sát để tạ lỗi với thiên hạ.
Hoàng đế say sưa phát tiết, không để mọi người có cơ hội rời đi, lại vặn hỏi một quan viên tên là Mẫn Trực về tình hình thiên tai ở Hà Nam… Hoàng đế bệ hạ ngồi được một lúc, như có một chút ngứa ngáy ở chân, lặng lẽ lấy chân kia cà chân nọ, chân vừa nhấc, suýt nữa thì đụng phải đầu Hứa Du. Nàng vội thối lui về sau, chẳng ngờ một bước này lui quá xa, cái đuôi liền thò ra ngoài.
Vị quan viên nọ đang tập trung trả lời thì vô tình lướt nhìn thấy cái đuôi, sợ hết hồn, đờ đẫn nhìn xuống gầm bàn, câm lặng.
Hoàng đế không vui, lườm hắn một cái. Mẫn Trực ớn lạnh, vội điều chỉnh suy nghĩ rồi tiếp tục trả lời. Nhưng rồi, không nhịn được quét mắt về phía gầm bàn một lần nữa, thấy cái đuôi đã thụt vào, lúc đấy hắn mới yên tâm.
Hứa Du hoàn toàn không biết rằng cái đuôi của mình đã làm “dậy sóng” cả phòng. Tất cả sự chú ý đều dồn hết vào đôi chân rồng này. Nàng đang bận suy đoán xem liệu có phải Hoàng đế mặc quá nhiều quần áo nên mới bị nổi rôm sảy, hai chân cứ thay phiên cọ tới cọ lui. Do phạm vi cọ sát ngày càng khuyếch đại, Hứa Du buộc phải né sang trái, tránh sang phải. Sau cùng bị mất thăng bằng, ngã huỵch xuống đất rồi lăn ra ngoài gầm bàn.
Cả phòng đột nhiên im phăng phắc, hai ánh mắt giữa Hứa Du và Mẫn Trực chạm nhau trong khoảnh khắc.
Nói một cách khách quan thì người đó là một thanh niên trẻ tuổi có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, chính trực. Nhưng thoạt nhìn có hơi căng thẳng, trán cậu ta không chỉ rịn mồ hôi mà chảy thành dòng.
Các quan viên bên dưới đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, ánh mắt họ lướt thật nhanh trên người Hứa Du, song lại sợ Hoàng đế phát hiện, bèn vờ như không thấy gì, cũng không dám thở mạnh.
Mẫn Trực lặng lẽ đưa tay lau mồ hôi, cố gắng lờ đi con vật nọ, tiếp tục máy móc trả lời câu hỏi của Hoàng đế. Cuối cùng vẫn tập trung được nữa, hồn vía lên mây.
Bầu không khí kì lạ trong phòng bắt đầu làm cho Hoàng đế nhận ra có điều gì đó không đúng, đảo mắt qua mọi người bằng cái nhìn sắc bén, đôi chân Mẫn Trực lúc này đã run như cầy sấy.
“Có chuyện gì vậy?” Hoàng đế gặng hỏi với giọng điệu dữ dội hơn so với lúc mắng chửi người khác.
Mẫn Trực quỳ xuống. Hứa Du biết thế nào tiểu tử này cũng khai ra, bèn nhanh chân chạy trốn, ai ngờ vừa vọt tới cửa thì cửa đã khóa chặt, nàng dùng hết sức bình sinh cũng không thể khiến nó mở ra một lỗ hở.
Thôi rồi!
Đã không thể trốn chạy, chi bằng hãy dũng cảm đối mặt. Con người làm được thì mèo cũng làm được. Hứa Du tự tin xoay người lại, cụp đuôi xuống, giơ một “tay” lên vẫy với Hoàng đế, chào hỏi bằng tiếng kêu meo meo.
Hoàng đế đã bị chọc cười thành công. Tên thái giám đứng sau lưng sợ xanh mặt, vội vàng quỳ xuống dập đầu bình bịch. Hứa Du nghe mà đau thay hắn.
Tên thái giám là một cậu trai trẻ, chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ thư sinh trắng trẻo. Nếu không mặc trang phục nội thị, căn bản nhìn không ra là thái giám. Hắn vừa dập đầu vừa tạ tội: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.”
Hoàng đế cười phá lên, nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng. Nụ cười ấy còn đáng sợ hơn khuôn mặt nghiêm nghị kia. Hứa Du rợn người. Không hổ danh là Hoàng đế, khí thế uy nghiêm hơn Thụy Vương gia, làm Hứa Du không dám hó hé thêm gì.
Nàng tiếp tục ngoan ngoãn đứng trước cửa, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mọi người với vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Các quan viên không dám thở mạnh, cũng không dám nhìn Hứa Du, mọi người đều chúi đầu xuống, mắt đăm đăm nhìn vào mũi giày như thể có thể nhìn ra hoa vậy.
“Con mèo này là của ai?” Hoàng đế hỏi, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào qua giọng nói, “Làm thế nào mà nó đến được Ngự thư phòng?”
Vẻ mặt của tên thái giám tuy phờ phạc, nhưng đối đáp vẫn lanh lợi như thường: “Bẩm bệ hạ, bản thân nô tài cũng chưa từng gặp qua nó, nhưng có nghe nói con mèo của thế tử Thụy Thân vương nuôi có hình dạng tương tự thế này. Hôm qua Thái hậu nương nương còn ban thưởng bảng tên cho nó.” Trong lúc nói, hắn ngẩng đầu lên nhìn Hứa Du, thấy trên cổ con mèo có đeo bảng tên làm bằng ngọc bội, liền thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế nở một cụ cười chân thật hơn, vẻ mặt dịu lại. Khoảnh khắc ấy, Thái tử nhìn giống Hoàng đế đến tám chín phần.
“Hóa ra là nó à! Dám ngủ dưới chân trẫm, đúng là không sợ chết!” Lời nói tuy hung hãn, nhưng khẩu khí ôn hòa. Hoàng đế còn nhìn Hứa Du bằng ánh mắt đầy ấm áp dịu dàng nữa cơ, nhưng nàng chỉ cảm thấy rất khó chịu…
“Đưa nó đến cung An Bình.” Hoàng đế phất tay, nói xong lại khẽ nhíu mày vì đột nhiên nhớ tới chuyện Thế tử Thụy Vương bị thương. Mặc dù người bị thương là Thế tử Thụy Vương, nhưng Hoàng đế hoài nghi chiêu này là nhắm vào nhi tử của mình. Ngay cả Thái tử mà các ngươi cũng dám hạ thủ ư? Những người này ngày càng to gan!
Sắc mặt Hoàng đế trở nên khó coi khi nghĩ đến điều này. Các quan thấy thế đều thấp thỏm lo sợ, thở cũng không dám thở mạnh.
Thái giám xinh trai ôm mèo đi ra. Khi ra khỏi viện, thị vệ trông cửa ngạc nhiên hỏi: “Lưu công công, con mèo này từ đâu ra vậy?”
Lưu công công lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt không che dấu được sự hung ác, cả giận quát: “Các ngươi không lo canh giữ cửa cẩn thận, để con súc sinh này đi vào Ngự thư phòng, giờ đây còn hỏi ngược lại ta. Nếu không phải bệ hạ mở lòng từ bi thì mười cái đầu của các ngươi cũng không đủ chém!”
Bọn thị vệ nghe vậy đều hoảng sợ, vội vàng tiến lên thi lễ: “Lưu công công xin đừng tức giận, đây là lỗi của chúng tôi, còn làm phiền đến Lưu công công. Cầu xin công công đại nhân đại lượng, chớ có để bụng.” Vừa nói vừa lặng lẽ nhét một tấm ngân phiếu vào tay hắn.
Lưu công công không chịu nhận, thở dài một hơi, đem con mèo đang ôm trong ngực ra nói: “Ta phải đưa tổ tông này đến cung An Bình, các vị tự giải quyết đi.”
Hắn đã nói như vậy thì bọn thị vệ cũng hiểu được hôm nay sẽ không thoát khỏi thảm cảnh bị đánh nên ai cũng ủ rũ. Nếu như Hứa Du không phải là con mèo trong cung Thái hậu, e rằng đã khó giữ được tính mạng.
Nàng cảm thấy có lỗi với mọi người. Thành thật mà nói thì nàng không nghĩ đến việc này sẽ làm liên lụy đến họ. Lúc đầu, chỉ muốn đi dạo hai vòng để biết thêm kiến thức ở hoàng cung, ai mà ngờ sẽ vào trúng Ngự thư phòng của Hoàng đế, đã thế còn bị bắt tại trận.
Nếu thị vệ bị đánh, vậy tức là Lưu công công xinh trai có thể may mắn thoát nạn? Vậy cũng ổn, dù sao thị vệ cũng xuất thân từ nhà võ, ai cũng có cơ thể rắn chắc cuồn cuộn cơ bắp, ăn mấy bảng vào mông cũng không xảy ra chuyện gì to tát. Nếu người bị đánh là Lưu công công thư sinh ốm yếu thì chắc không chịu được rồi—— Hoàng đế bệ hạ đương nhiên hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc.
Khi Lưu công công ôm Hứa Du đến An Bình cung, cung nữ đang khẩn trương tìm mèo, thấy Lưu công công ôm mèo tới, liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy lên đón, nói: “Tiểu tổ tông thật đúng là có mặt mũi, có thể làm phiền Lưu công công đích thân mang nó về.”
Lưu công công cười nhạt, mang vẻ mặt bình thản thốt ra những lời suýt nữa khiến cả đám cung nữ lăn đùng ra ngất: “Ta thì tính là gì, ngay cả Ngự Thư phòng vị này cũng vào rồi, còn nằm dưới chân bệ hạ ngủ trưa, ngủ xong lại lăn ra ngoài, may mà ta vẫn chưa bị nó dọa chết.”
“Nó… Nó…”
Hứa Du nghiêm túc nhìn lướt qua những gương mặt ngạc nhiên của bọn cung nữ. Nghĩ trong lòng, có gì đặc biệt kia chứ, chân rồng cũng không đẹp hơn ai. Nàng hoàn toàn quên béng đi hành động sợ hãi chạy trốn sau khi bị Hoàng đế bắt tại trận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook