Chút Chuyện Của Thặng Nữ
-
Chương 47
Không thể nghi ngờ tết âm lịch chính là thời điểm thích hợp để xem mắt, mẹ ta tất nhiên không bỏ qua cơ hội, tết vừa qua được vài ngày đã dắt ta đi gặp mặt đối tượng.
Ta không có một chút tâm tình nào, thế nhưng cũng không đành lòng từ chối đề nghị của mẹ, ta biết bà đã nôn nóng đến phát sốt. Về phương diện khác, tư tưởng vò mẻ chẳng sợ nứt đã trở lại, dù sao sớm muộn cũng phải đi bước này, ta cam chịu số phận, từ sau khi nhận được tin nhắn hồi âm kia của Tô Vãn, chúng ta không còn liên lạc nữa.
Một lần nữa ta lại cảm nhận được áp lực tuổi tác, gần như mỗi đối tượng xem mắt đều không hẹn mà cùng hỏi ta vì sao gần ba mươi tuổi rồi vẫn chưa lấy chồng, mẹ ta đành phải ngượng ngùng giải thích, kén chọn thì phải chịu chậm trễ.
Những nam nhân từng gặp qua hầu hết ta đều không nhớ được diện mạo của họ, mẹ ta gặp ai cũng rập khuôn nhiêu đó câu nói, còn ta gặp ai cũng trung thành với một biểu tình, không những không để ý mà còn nói ít đến đáng thương. Mẹ ta tức giận ở dưới bàn nhéo ta liên tục, bà nói, “Dương Thần, con mà còn như vậy thì mẹ sẽ trở mặt”, vì thế ta phải bất khuất giữ vững tinh thần, hỏi han về đối phương, bà mối được một phen giới thiệu đến nước miếng văng tứ tung, ta thì ngồi nhìn vạt áo bà mối thất thần.
Rốt cuộc cầm cự được đến vài ngày cuối cùng, mẹ ta không còn lí do gì để giữ ta lại, vốn nghĩ có thể thoải mái nghỉ ngơi một ngày, kết quả vừa ăn cơm trưa xong liền nhận được thông báo của mẹ, một người bà con xa gọi điện cho bà, muốn giới thiệu đối tượng cho ta, điều kiện bên nhà trai rất xuất sắc, khiến mẹ ta vô luận như thế nào đều kiên quyết mang ta qua gặp mặt.
Không thể không nói mẹ ta làm trong ủy ban, mạng lưới quan hệ thật rộng rãi, đương nhiên cho đến khi ta nhìn thấy nam nhân kia, con mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, mạng lưới quan hệ của mẹ ta thật đúng là không phải rộng bình thường.
Lý Nhất Bác vẫn như cũ áo mũ chỉnh tề, cử chỉ phong độ, khóe miệng kéo thành nếp nhăn mỗi khi cười, ta sinh ra ảo giác về việc cuộc gặp mặt này là đích thân anh ta một tay an bài.
Câu đầu tiên Lý Nhất Bác mở miệng ra nói chính là, “không nghĩ đến lại là em, thực trùng hợp.”
Mẹ ta lập tức kinh ngạc hỏi:
“A, hai đứa biết nhau?”
Lý Nhất Bác đã nói như vậy. ta cũng không tiện phủ nhận, chỉ nói:
“Lúc tụ họp bạn bè có gặp qua một lần, chưa nói chuyện nhiều.”
Tiếp theo đó cho Lý Nhất Bác ánh mắt ám chỉ, ý nhắc nhở anh ta không cần lắm mồm.
Lý Nhất Bác tươi cười tỏ vẻ đã hiểu.
Bà mối nghe chúng ta đã từng gặp mặt, vỗ đùi cười nói với mẹ ta:
“Ngô Phương, hai đứa nó có duyên như vậy, tôi cam đoan sẽ thành đôi.”
Có thể thấy được mẹ ta rất hài lòng với Lý Nhất Bác, cười đến toe toét nói:
“Tôi cũng chưa biết, phải xem chúng nó ở chung như thế nào đã.”
Phần lớn thời gian là mẹ ta và bà cô mai mối nói chuyện, ta và Lý Nhất Bác chỉ ở bên cạnh lắng nghe. Trong lúc vô ý ta nhìn lướt qua Lý Nhất Bác, thấy anh ta nhìn chằm chằm vào bàn tay ta đặt trên bàn, ta mới nhớ tới chiếc nhẫn đeo trên tay trái đã được tháo xuống.
Không phải mẹ ta ép ta tháo, là bản thân ta cảm thấy mình không có tư cách để tiếp tục đeo nó.
Có thể nguyên do là người quen, buổi xem mắt hôm nay không buồn tẻ vô vị như mấy lần trước, Lý Nhất Bác viết số điện thoại của mình lên giấy nhét vào tay ta, thừa lúc hai người lớn không chú ý, dùng giọng điệu trêu tức nói:
“Bất quá tam, lần này nhất định không thể kéo tôi vào sổ đen lần nữa.”
Ta nhún vai tỏ ý không sao cả, số điện thoại của Tô Vãn, ta quen đến mức thuộc lòng, chỉ là nếu vậy thì sao?
Ta còn cho rằng mẹ ta sẽ đào bới tìm hiểu tận gốc, hỏi ta và Lý Nhất Bác quen biết đến mức nào, hoặc hỏi ta có thể tiến triển hơn với Lý Nhất Bác hay không, không ngờ mẹ ta một chữ cũng không đề cập tới, làm cho bao nhiêu từ ngữ ta soạn sẵn để chuẩn bị viện cớ đều không có cơ hội phát huy công dụng.
Trước lúc đi, mẹ ta nói, “con cũng đã lớn rồi, hẳn là hiểu được phải trái, mẹ sẽ không nói lý luận gì, đường đi là của chính con, người khác không thể giúp con lựa chọn, mẹ chỉ khuyên con một câu, bản thân mình mới là quan trọng nhất.”
Ta thề, ta chưa từng kể với mẹ một câu nào về chuyện tình cảm, nhưng mẹ ta lại giống như hiểu rõ hết thảy, bà biết ta hoang mang, biết ta bất lực, biết ta giống như đang đứng ở ngã tư đường bàng hoàng, chỉ là không biết bà có nhìn ra được con gái bà mê mang thống khổ như thế kia, là bởi vì yêu một người con gái khác hay không.
Ta hỏi mẹ, con người có phải hay không nên sống theo ý mình một tí?
Mẹ ta trả lời, nếu con người không có khuôn sáo trói buộc, vậy thì thế giới này sẽ trở nên lộn xộn.
Ta không có dũng khí nói thẳng tất cả với mẹ, nếu không nói, mẹ ta chỉ đơn giản là phỏng đoán, nếu như nói, ta sợ mẹ ta sẽ bị thương tâm giống dì Tô.
Sau khi rời khỏi nhà, phảng phất cảm giác giống như chuyển từ thế giới này sang thế giới kia, Tô Vãn hẳn là đã trở lại, mà ta lại không biết nên đối mặt nàng như thế nào.
Không ngờ rằng, ta còn chưa gặp được Tô Vãn nhưng đã nhìn thấy dì Tô, dì Tô ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, trên bàn trà bày ra vài loại hoa quả, mà bên chân bà đặt vài túi to, miệng túi vẫn chưa đóng lại, ta nhìn thấy bên trong là một ít quần áo cùng vật dụng thường ngày của Tô Vãn, dì Tô có vẻ như cố ý chờ ta trở lại.
Quan hệ của ta và Tô Vãn đột nhiên chuyển biến xấu, xuất phát chính là ngày bị dì Tô nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn, sau đó càng không thể vãn hồi. Hiện tại dì Tô ở trong này giúp Tô Vãn thu dọn đồ đạc, ta nghĩ mẹ con họ hẳn là đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, chuyện này làm ta có chút vui mừng, ta không hi vọng Tô Vãn vì ta mà xa cách với người thân nhất của mình.
Có lẽ trong lòng ta biết mình và Tô Vãn là không có khả năng, cho nên khi nhìn thấy dì Tô đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa, ta bình thản ngồi đối diện với bà, đợi bà nói ra mục đích chờ ta của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook