Bởi vì buổi tối mặc sức phóng túng, đến tận trưa chúng ta mới lần lượt tỉnh dậy.

Ta vừa mở mắt liền chạm phải ánh mắt của Tô Vãn. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đôi mắt xinh đẹp của Tô Vãn giống như biết nói, trong suốt như nước, đầy ắp sự dịu dàng.

Đợi cho đến khi hoàn toàn thanh tỉnh, một màn ướt át kiều diễm tối hôm qua trỗi dậy trong đầu ta như thước phim điện ảnh. Ta không khỏi bùi ngùi, quả là một đêm điên cuồng, ta cùng Tô Vãn lại thân mật như vậy, thực khó có thể tưởng tượng.

Thân thể chúng ta vẫn giữ nguyên tư thế tối qua, quấn quít nằm chồng lên nhau, ta cảm thụ được rõ ràng thân thể mềm mại như không có xương của Tô Vãn, xúc cảm hôm qua một lần nữa trở lại, chỉ có điều ý thức thanh tỉnh khiến dũng khí của chúng ta bị tiêu tán không còn một mảnh, thậm chí tay đặt ở tấm lưng bóng loáng của nàng động cũng không dám động.

Tô Vãn dường như không nhận ra ta ngượng ngùng, nàng vẫn như tối qua vuốt tóc ta, thanh âm vô cùng ôn nhu nói:

“Bảo bối, cậu dậy rồi.”

Ta nghe được cách xưng hô thân thiết của nàng, trong lòng tựa như con mèo nhỏ, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó hỏi nàng:

“Cậu ngủ ngon không?”

Vừa hỏi xong ta lập tức cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, bình thường ta với Tô Vãn ít khi nói chuyện như vậy, hiện tại ngọt ngào khiến ta có chút bối rối.

Tô Vãn vô cùng u oán trả lời:

“Không ngon.”

Ta vừa định hỏi có phải là do tối qua quá mệt hay không, lại nghe Tô Vãn nói tiếp:

“Cậu liên tục quấy rầy mình trong mơ, đáng ghét muốn chết.”

Ta không nói gì, lại hết sức yêu thích khi Tô Vãn giả bộ như thế này, nhẫn nại không được nữa, ta dời cánh tay, ôm lấy cổ nàng, kéo nàng sát lại hôn thật sâu vào môi, vừa cắn vừa mút, tham lam muốn nuốt trọn lấy nàng.

Cho dù quyến luyến không muốn tách ra nhưng cũng phải dậy ăn cơm, cuối tuần cũng không thể ở lì trên giường được.

Ta với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, định xem giờ, mới phát hiện có mười cuộc gọi nhỡ. Vì không muốn lại giẫm vào vết xe đổ hôm trước, ta mới đặt điện thoại ở chế độ rung, phòng ngừa có người phá hoại chuyện tốt của ta cùng Tô Vãn.

Có mấy cuộc là của mẹ ta gọi, mấy cuộc là của anh bạn gọi, thêm hai người đồng nghiệp. Không cần nghe máy ta cũng đoán được mục đích gọi tới của họ, mẹ ta đương nhiên là kêu ta về nhà ăn cơm, anh bạn mười phần là vì chuyện của Lý Nhất Bác, đồng nghiệp nếu không phải chuyện công việc sẽ không tìm ta.

Ta nghĩ một chút, gọi lại cho mẹ, điện thoại vừa kết nối, ta còn chưa kịp mở miệng đã bị mẹ mắng một hồi, hỏi ta vì sao không nghe máy, ta không giải thích nhiều, chỉ nói quên mở chuông điện thoại, mẹ ta ở đầu dây bên kia thở hổn hển nói, quên khi nào không quên, lại chọn ngay lúc này quên, không thấy bóng dáng đâu, cô định làm mẹ tức chết à?

Ta nói, đến mức như vậy luôn sao? Đừng nói hai cái cuối tuần không gặp, mẹ đã nhớ con tới như vậy?

Mẹ ta lại mắng một hơi, tốt cô, cháu của Vương thúc cô đến đây công tác, nghe nói cô cùng Tiểu Hoàng chia tay liền muốn tác hợp cho cả hai, vốn là sắp xếp trưa hôm nay gặp mặt, điện thoại cô lại sống chết gọi không được, chiều này người ta đi rồi, bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Ta lập tức cảm thấy may mắn, may mắn di động ở chế độ rung, nếu không cũng không biết viện cớ như thế nào. Ta giả vờ khuyên mẹ vài câu, không có cơ hội để gặp vậy chứng tỏ là không có duyên phận.

Mẹ ta lại bắt đầu ca thán, nhưng tóm gọn lại cũng chỉ là kêu ta mau chóng tìm đối tượng.

Ta buồn bực đáp qua loa hai câu rồi cúp máy.

Tô Vãn đang nhắn tin, thấy ta cúp máy, ngừng tay hỏi ta có phải mẹ gọi hay không.

Ta nhún vai, tặng cho nàng một ánh mắt “Biết còn hỏi.”

Tô Vãn âm thầm thở dài, tầm mắt lại quay trở về màn hình di động của nàng. Ta tiếp tục gọi cho anh bạn, không thể chỉ vì Lý Nhất Bác mà làm ảnh hưởng đến hòa khí của hai bên, nói sao thì anh bạn cũng chỉ có ý tốt, cho dù thế nào thì cũng phải nói rõ ràng một tiếng cho đến nơi đến chốn.

Đầu dây bên kia reo hai tiếng thì có người nhấc, nghe máy là vợ của anh bạn, chị dâu trong điện thoại nói, là Dương Thần sao? Chờ một chút, Tiểu Binh đang chơi đồ chơi với con trong thư phòng, để tôi đưa điện thoại cho anh ấy.

Ta vừa nghe, trước mắt lập tức xuất hiện bức tranh gia đình, đó chính là bức tranh ấm áp mà ta vẫn thường mơ. Nhà không cần quá lớn, tình cảm không cần quá mãnh liệt, bình bình đạm đạm mới là hạnh phúc, quay đầu nhìn gương mặt nghiêng của Tô Vãn, lòng nhất thời lại nhộn nhạo, dâng lên cảm giác sục sôi muốn cùng nàng nắm tay đi cả đời. Hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau, một lần nữa va chạm với nhau, khiến trái tim chia ra làm hai, một nửa là nước, một nửa còn lại là lửa.

Ta đang ngây ngốc thì đầu dây bên kia đã đổi người nghe, giọng nói của anh bạn truyền tới:

“Em gái, không đổi số điện thoại hả?”

Ta biết anh bạn là đang trách mình, hiển nhiên ta không thể nói cho anh ấy biết lí do thực sự khiến ta cho Lý Nhất Bác vào sổ đen, trước tiên cám ơn ý tốt của anh ấy, sau đó nói ta với Lý Nhất Bác kia không có liên lạc.

Tô Vãn nghe thấy tên Lý Nhất Bác, ngẩng đầu lên, ta thấy Tô Vãn đang nghe lại càng muốn tỏ rõ lập trường, gọn gàng dứt khoát nói với anh bạn:

“Cậu giúp tôi từ chối Lý Nhất Bác đi, chúng tôi không hợp.”

Anh bạn nói:

“Lý Nhất Bác rất tốt mà, dung mạo đẹp, điều kiện cũng không tồi, chẳng phải là hợp với điều kiện cậu đưa ra sao? Em gái, nghe anh khuyên đi, hoa đẹp hiếm khi nở, cảnh đẹp ít khi còn, có hợp hay không, ít nhiều cũng tìm hiểu kĩ chút đã, anh làm sao hại em được. Tin tưởng đi, Lý Nhất Bác thật sự rất tốt.”

Ta có chút dở khóc dở cười, anh bạn khuyên rất tận lực, nhưng Lý Nhất Bác cho dù có tốt đến trên trời, lúc này ta cũng thấy chướng mắt, lại từ chối khéo.

Thanh âm của anh bạn to, Tô Vãn nghe không sót chữ nào, đột nhiên nàng dùng tay che điện thoại của ta, nói:

“Hẹn Lý nhất Bác ra đi, mình muốn gặp.”

Ta khó hiểu nhìn Tô Vãn, không rõ ý của nàng.

Tô Vãn không giải thích, chỉ thúc giục ta, thấy ta thờ ơ liền liều chết cướp điện thoại trên tay ta, nói với đầu dây bên kia:

“Tôi là bạn thân của Dương Thần, Dương Thần quen bạn trai đều muốn tôi cho nàng ý kiến, có thể hẹn gặp được không, tôi muốn xem giúp Dương Thần.”

Anh bạn lập tức đáp ứng, còn nói thêm Lý Nhất Bác vốn đã muốn gặp ta hôm nay, vì thế ta còn chưa đồng ý, Tô Vãn cùng anh bạn đã đem chuyện dàn xếp ổn thỏa.

Cúp điện thoại, ta hỏi Tô Vãn vì sao.

Tô Vãn im lặng nửa ngày mới đáp một câu:

“Thật sự nếu là một người tốt như vậy, bỏ qua sẽ rất đáng tiếc.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương