Chưởng Sự
-
Quyển 2 - Chương 34: Công thành lui thân (lục)
Đợi khoảng chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng thấy Lâm công tử kích động đi đến.
Đi vào một gian phòng nhỏ ở gần đó, Tiểu Mã đem giấy tờ trải ra. Sầm Nhị lấy ra con dấu của Cầu Thủy Vân đóng lên, lại ấn thêm dấu tay của mình, Lâm công tử cũng dùng con dấu đóng vào. Tiểu Mã làm người chứng kiến, đóng ấn tín của quan phủ. Một tay giao tiền, một tay giao khế đất.
Tiếp theo, sẽ không còn chuyện gì của Lâm công tử nữa. Sầm Nhị chỉ cần cầm văn thư và khế đất, có thể đến quan phủ làm khế đất mới, đổi thành tên Cầu Thủy Vân là được.
“Lâm công tử, chiếu theo văn thư, trong vòng bảy ngày làm phiền ngươi chuyển đi.” Đất và nhà đều đã thuộc về họ Cầu, Sầm Nhị bắt đầu giống như đại chưởng sự mà làm việc.
Mặc Tử thối lui đến sau Sầm Nhị và Lâm công tử, đứng song song với Tán Tiến.
Vốn còn cho rằng Mặc ca là người quyết định, ai ngờ Sầm Nhị mới là người làm chủ, trong lòng Tiểu Mã âm thầm cảm thấy kỳ quái. Nhìn dáng vẻ ung dung nhàn nhã đi ở phía sau của Mặc Tử, rốt cuộc có phải hắn nhìn nhầm hay không, đúng là khó mà nói.
“Đó là tất nhiên rồi. Sau khi cha mẹ ta qua đời, tình huống trong nhà thật sự không tốt. Đừng thấy ta có trong tay một ngàn tám trăm lượng, thật ra hơn nửa phải đem đi trả nợ. Ta và nương tử tính chuyển về nông thôn, từ nay về sau sống những ngày vô cùng đơn giản, không để ý chuyện thế tục. Thanh sơn nước biếc, cơm rau canh dưa, cũng là một loại lạc thú.” Lâm công tử nói thật giống như bản thân hắn là Đào Uyên Minh.
Mặc Tử thật sự muốn phì cười, ở trong Kính vương phủ đã buồn bực muốn chết, hiếm khi đi ra ngoài cũng không muốn phải đè nén bản thân mình, lập tức cười nói, “Nghe nói Lâm công tử cưới một vị thiếu nữ xinh đẹp, trong phủ lại thường xuyên mở tiệc đãi bạn tốt, không say không về. Cũng không biết, Lâm thiếu phu nhân có thể chịu được những ngày tháng không dính phàm tục núi xanh nước biếc ấy hay không?”
Cơm rau canh dưa? Nhiều khả năng là có muốn ăn thịt uống rượu, cũng không có tiền đi?
Lâm công tử ha ha cười hai tiếng, giống như đang che giấu xấu hổ, “Nương tử vốn xuất thân cùng khổ, nay trở về quê hương, hẳn là có thể thích ứng.”
“Không phải Lâm công tử còn có một muội muội sao? Nàng có nguyện ý về quê hay không?” Khóe miệng Mặc Tử cong lên, dù sao cũng không có người nhìn thấy nàng ở đàng kia cười lạnh. Những lời nói vừa rồi của Lâm công tử, dường như không có ý định mang theo muội muội, chỉ nghĩ sống chung với lão bà.
“À —— đúng, còn có muội muội của ta. Nếu như nó không lấy chồng, tự nhiên cũng phải theo ta trở về.” Giọng điệu có chút hàm hồ.
Ngay cả Tiểu Mã nghe đến đây cũng hỏi, “Thế Lâm tiểu thư đã được hứa gả cho ai chưa? Lúc trước chưa từng nghe nói.” Bởi vì phải giúp Lâm công tử bán nhà, hắn cũng có hiểu biết tương đối với Lâm phủ.
“Lúc trước chưa từng…” Lời nói dối của Lâm công tử không được trọn vẹn, “Cũng có khả năng này. Vẫn chưa tính toán gì.”
“Nếu như Lâm tiểu thư có thể gả cho người trong sạch, Lâm công tử không cần vội vã về quê. Nhà tuy rằng đã bán, đến quấy rầy nhà thông gia mấy ngày, hẳn là không có vấn đề gì, đỡ sau này huynh muội khó gặp lại. Nếu cha mẹ đã đi sớm, nói vậy tình cảm của huynh muội hai người vô cùng tốt, rốt cuộc vẫn là người thân duy nhất của nhau.” Câu nói kia của Mặc Tử chỉ muốn chọc vào lương tâm của hắn.
Lâm công tử sợ run sau một lúc lâu, mới lập cập đáp, “Mặc ca nói có lý, có lý.”
Mặc Tử thầm hừ lạnh một tiếng, lời nàng nói, đương nhiên là có lý rồi.
Xuyên qua dãy phòng chính, bước vào hoa viên, cách đó không xa là một vách tường hồi âm, đột nhiên truyền đến một tiếng loảng xoảng.
Tiếp đó, có giọng nói bén nhọn của nữ tử vang lên, “Ngươi buông tay, buông tay cho ta. Ôi, đau chết mất. Lâm lang, Lâm lang, mau tới cứu ta.”
Lâm công tử quá sợ hãi, nhanh chóng bước về phía trước.
Tiểu Mã nháy mắt với Mặc Tử, “Xem, phiền phức tới rồi.”
Mặc Tử muốn hỏi đến tột cùng là phiền phức gì, nhưng không đợi Lâm công tử đi qua, có hai người đã từ vách tường kéo nhau đi ra.
Là hai nữ tử, một người lôi một người khác. Trong đó, nữ tử đi ở phía trước mặc váy hoa dài màu thiên thanh, áo trắng thêu mẫu đơn, tóc bó lại thả dài xuống vai phải, nhìn vô cùng thanh nhã, diện mạo xinh đẹp, lại mang vẻ mặt giận dữ. Người đi ở phía sau, so với sắc trắng xanh thanh nhã ở phía trước, thì quả thực là gắn bảy màu đỏ vàng lam lục trên người, cả người trang điểm hoa lệ, son đỏ thẫm, tóc cài hoa hồng giấy. Biểu tình ác độc, lại cũng tức giận đến giận sôi lên, nhưng khi nhìn thấy Lâm công tử, lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, hai hàng nước mắt lã chã chảy ra.
Mặc Tử nhìn xem nói không ra lời, nghĩ rằng, hôm nay được gặp diễn viên chuyên nghiệp rồi.
“Lâm lang ——” Nàng kia nũng nịu gọi một tiếng, mang theo tiếng khóc thút thít.
Mặc Tử cảm giác trong lỗ tai như mọc gai, buồn nôn đến sắp tàn phế. Vội vàng lắc lắc đầu, tránh để hỏng lỗ tai. Quay đầu trông sang, lại thấy Tiểu Mã nhìn không chớp mắt, Sầm Nhị trừng lớn mắt. Chỉ có Tán Tiến vẫn bình thường, ngoáy ngoáy lỗ tai, khẽ lắc lắc đầu, rồi không phản ứng gì nữa.
Mặc Tử duỗi tay vỗ vỗ tấm lưng hùm của Tán Tiến, nói hai tiếng không tồi không tồi.
Tán Tiến có chút khó hiểu, cho rằng nàng đang nói đến chuyện gì thú vị gì, vội hỏi chỗ nào chỗ nào, ở đâu không tồi.
Đứa nhỏ sống lâu trên núi, cái gì cũng tò mò, chỉ duy nhất không hiếu kỳ với nữ yêu tinh. Nếu không phải có người khác ở đây, Mặc Tử thật muốn cười ha ha một chút, quả thật là nàng nhặt được bảo bối.
“Lâm lang, chàng xem muội muội tốt của chàng, sắp làm đứt cả cánh tay ta rồi, còn không mau bảo nó buông tay.” Nữ tử trang điểm xinh đẹp nâng cổ tay lên, bàn tay của cô nương áo trắng quả thật là dùng sức, giống như chỉ hận không thể đâm thẳng móng tay vào da thịt nàng ta.
“Trân nương, buông chị dâu ra, bấm đỏ cả lên rồi.” Lâm công tử quả thực là nhào tới.
Nhìn không thấy biểu tình của Lâm công tử, không cần nghe thấy lời hắn nói, chỉ cần nhìn động tác của hắn, Mặc Tử đã biết hắn nhất định sẽ giúp lão bà, không giúp muội muội. Có điều, thấy cảnh hắn dùng sức bẻ cánh tay muội muội, không để ý chút tình thân nào, trong lòng nàng có chút giận. Đôi vợ chồng này thật sự là tuyệt phối.
“Lâm công tử tốt nhất nên hạ thủ lưu tình, cổ tay của nương tử ngươi đỏ, nhưng ngón tay của muội muội ngươi cũng sắp bị ngươi bẻ đứt rồi.” Mặc Tử căm ghét nhất là loại nam nhân dựa vào sức mạnh khi dễ nữ nhân, huống chi, đó còn là muội muội ruột của hắn, có thể có mối thù sâu sắc gì sao?
Lâm công tử nghe Mặc Tử nói như vậy, ít nhiều vẫn thu liễm một chút.
Nữ nhân trang điểm xinh đẹp kia vốn đang tức giận trong lòng, liếc mắt nhìn thoáng qua thấy nói chuyện là một tiểu tử không đáng chút ý, lập tức cao giọng mắng, “Tiểu tử vắt mũi chưa sạch từ đâu tới, chuyện nhà người khác đừng tự tiện xen mồm vào. Da dẻ lão nương non mềm, rất dễ bị tổn thương. Ta gọi tướng công tới giúp, còn phải đợi cái miệng thối của ngươi đồng ý sao? Lão nương là tẩu tử của nàng ta, thân phận lớn hơn. Ta còn không dạy dỗ nàng thì thôi, lại để cho nàng trèo lên đầu lên cổ được sao? Nói thẳng ra, chính là nàng ta không biết lớn nhỏ. Ta thấy bộ dạng của ngươi chẳng khác gì trộm cướp, tròng mắt đảo liên tục, không phải dạng tốt đẹp gì, mà dám lên tiếng ở đây? Ta chỉ sợ là ngươi đã nhìn trúng đóa hoa này, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, để được mỹ nhân hiến thân thì đúng hơn. Lão nương đoán đâu có sai, đám nam nhân các ngươi không phải thứ tốt gì. Có điều, ngươi về nhà soi gương nhìn lại mình xem, không có cửa đâu.” Mở miệng là những lời mắng chửi thô bỉ.
Nữ nhân này, gương mặt yêu tinh mà tâm địa chẳng khác gì rắn rết. Tiểu Mã nhìn không chuyển mắt, Sầm Nhị trừng mắt nãy giờ, đều đã hiểu vẻ ngoài xinh đẹp chưa chắc đã có một tâm hồn xinh đẹp.
Mặc Tử nhìn Lâm công tử hoàn toàn không để ý đến lời lẽ thô bỉ của nương tử mình, vẻ mặt còn đau xót, sau khi bắt muội muội buông tay, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay nàng ta, hỏi có đau hay không.
“Nghe nói tài nghệ ca xướng của thiếu phu nhân tuyệt vời, không ngờ kỹ nghệ mắng chửi người cũng tự nhiên trôi chảy như thế. Hóa ra những cô nương từ Vô Ưu các đi ra, người người đều mang tài nghệ, văn có thể chửi người, võ có thể đánh người, sau này tướng sĩ Đại Chu ra trận giết địch, nên phái các ngươi đứng ở hàng tiên phong. Hai tay chống nạnh, mắng kẻ địch mấy chục hiệp, chưa biết chừng người ngã ngựa đổ, tự động xin hàng. Ngươi nói là chuyện của nhà các ngươi, vậy thì đừng chạy đến cửa nhà nhà chúng làm ầm ỹ. Ngươi nói cổ tay ngươi đỏ, ta thấy một bên mặt của cô nương kia hình như cũng bị sưng thì phải, một cái tát đánh ra chắc hẳn là đau tay lắm, mau gọi tướng công đến xoa cho. Ta quả thật có ý anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng không phải cứu thiếu phu nhân, thiếu phu nhân không cần phải khó chịu. Cổ nhân nói, nữ nhân đã gả đi cho dù có đẹp mấy cũng là hoa tàn. Thiếu phu nhân không thể trách ta bất công được. Thiếu phu nhân ở Vô Ưu các tự nhiên là nhìn quen đám nam nhân bại hoại, có điều đừng đem cơn tức giận này ném lên đầu những nam nhân chưa một lần dám bước vào Vô Ưu các của các ngươi. Chúng ta không đến kịp thời điểm tốt, không thể dâng hoàng kim, cầu mỹ nhân cười. Đáng tiếc, giai nhân đã là hoa tàn, chuyện cũ nghĩ đến mà kinh, cần gì nhắc lại?” Mặc Tử một hơi nói xong.
Tiểu Mã nghe Mặc Tử mà rớt nửa cằm.
Sầm Nhị chỉ cảm thấy choáng váng, một chữ thô tục cũng không có, lại đem trả lại toàn bộ lời lẽ thô bỉ của Lâm thị, mà Mặc Tử tinh thần thoải mái, khuôn mặt mang cười sáng lên.
Tán Tiến lớn tiếng hô: “Hay”, vỗ tay thật lớn.
Trân nương từ kinh ngạc đến cảm kích, đối với hành vi trượng nghĩa của Mặc Tử có chút nể phục.
Lâm công tử không hé răng, bởi vì nói câu “đừng đến cửa nhà bọn họ làm ầm ỹ” kia của Mặc Tử không sai, quả thật Lâm phủ đã là của bọn họ. Còn có một câu: “Cổ nhân nói, nữ nhân đã gả đi cho dù có đẹp mấy cũng là hoa tàn”, nghĩ nửa ngày cũng không biết là cổ nhân nào nói, tại sao cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe thấy, lại rất có đạo lý. Nữ nhân ôn nhu mà hắn biết ở Vô Ưu các sau khi cưới trở về thay đổi giống như thành một người khác, hắn vẫn ra vẻ yêu thương nàng như trước, nhưng thật ra là sợ hãi nhiều hơn. Sổ sách quản lý trong phủ đều giao cho nàng, nay tiền bạc đều do nàng cầm trọn, đâu dám nói không. Ở trước mặt người ngoài, chỉ là phồng má giả làm người mập, phu xướng phụ tùy.
Nữ nhân kia tức giận đến đến nỗi đỏ bừng mặt, thấy tướng công không mở miệng giúp mình, lại hừ hừ, nhưng cũng không phải quá nông cạn, lập tức nắm được vấn đề, “Tiểu tử thối, ngươi nói nơi này là nhà các ngươi, có ý gì?”
Mặc Tử không để ý tới nàng.
Sầm Nhị cũng thật sự tức giận, “Chúng ta vừa mua lại Lâm phủ, khế đất ở trong tay chúng ta, có Tiểu Mã chứng kiến, tiền bạc hai bên đã thoả thuận xong. Cho các ngươi bảy ngày để chuyển đi, Lâm công tử đã đồng ý rồi.”
Phụ nhân kia vừa nghe thấy thế, bất chấp ân oán cá nhân, cười tít cả mắt, cầm lấy tay Lâm công tử hỏi, “Thật sự đã bán rồi sao? Được bao nhiêu bạc? Ta đã nói trong nhà có điềm xấu, tốt nhất là đi chỗ khác ở.” Nói xong, liếc mắt nhìn về phía Trân nương, hừ lạnh.
“Bán một ngàn tám trăm lượng, đây là ngân phiếu.” Lâm công tử không dám dấu một phần bạc.
“Chỉ được một ngàn tám trăm lượng?” Vốn không muốn, nhưng nghĩ đến chuyện rất lâu mới bán được, nàng ta cũng đành thôi, hừ một tiếng nói, “Đều do nơi này phong thủy không tốt, nếu không sao đến mức như thế.”
“Huynh trưởng, sao huynh có thể bán nơi này? Thế, về sau chúng ta phải đi đâu sống?” Tuy rằng Trân nương ngăn cản người mua vô số lần, nhưng cũng biết đó không phải kế lâu dài, chỉ là không nghĩ lại bán nhanh như vậy. Nay chuyện đã rồi, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Lâm công tử không trả lời Trân nương, mà thoáng nhìn qua nương tử nhà mình.
Phụ nhân kia thấy thế, nhỏ giọng nói thầm một câu, lắc đầu.
Sầm Nhị thấy đã không còn chuyện liên quan đến bọn họ, quay sang nói: “Đi thôi” với Mặc Tử.
Mặc Tử hiểu tâm tư của phu thê họ Lâm không tốt, nhưng cũng biết mình không giúp gì được cho vị Trân nương này, đánh phải dẫn theo Tán Tiến, đi ra khỏi Lâm phủ.
“Trân nương kia cũng thật đáng thương, có người huynh trưởng và tẩu tử như thế.” Sầm Nhị thở dài.
Mặc Tử cũng thật bất đắc dĩ.
Nhưng, ít nhất Vọng Thu lâu cũng đã tìm được địa điểm.
Đi vào một gian phòng nhỏ ở gần đó, Tiểu Mã đem giấy tờ trải ra. Sầm Nhị lấy ra con dấu của Cầu Thủy Vân đóng lên, lại ấn thêm dấu tay của mình, Lâm công tử cũng dùng con dấu đóng vào. Tiểu Mã làm người chứng kiến, đóng ấn tín của quan phủ. Một tay giao tiền, một tay giao khế đất.
Tiếp theo, sẽ không còn chuyện gì của Lâm công tử nữa. Sầm Nhị chỉ cần cầm văn thư và khế đất, có thể đến quan phủ làm khế đất mới, đổi thành tên Cầu Thủy Vân là được.
“Lâm công tử, chiếu theo văn thư, trong vòng bảy ngày làm phiền ngươi chuyển đi.” Đất và nhà đều đã thuộc về họ Cầu, Sầm Nhị bắt đầu giống như đại chưởng sự mà làm việc.
Mặc Tử thối lui đến sau Sầm Nhị và Lâm công tử, đứng song song với Tán Tiến.
Vốn còn cho rằng Mặc ca là người quyết định, ai ngờ Sầm Nhị mới là người làm chủ, trong lòng Tiểu Mã âm thầm cảm thấy kỳ quái. Nhìn dáng vẻ ung dung nhàn nhã đi ở phía sau của Mặc Tử, rốt cuộc có phải hắn nhìn nhầm hay không, đúng là khó mà nói.
“Đó là tất nhiên rồi. Sau khi cha mẹ ta qua đời, tình huống trong nhà thật sự không tốt. Đừng thấy ta có trong tay một ngàn tám trăm lượng, thật ra hơn nửa phải đem đi trả nợ. Ta và nương tử tính chuyển về nông thôn, từ nay về sau sống những ngày vô cùng đơn giản, không để ý chuyện thế tục. Thanh sơn nước biếc, cơm rau canh dưa, cũng là một loại lạc thú.” Lâm công tử nói thật giống như bản thân hắn là Đào Uyên Minh.
Mặc Tử thật sự muốn phì cười, ở trong Kính vương phủ đã buồn bực muốn chết, hiếm khi đi ra ngoài cũng không muốn phải đè nén bản thân mình, lập tức cười nói, “Nghe nói Lâm công tử cưới một vị thiếu nữ xinh đẹp, trong phủ lại thường xuyên mở tiệc đãi bạn tốt, không say không về. Cũng không biết, Lâm thiếu phu nhân có thể chịu được những ngày tháng không dính phàm tục núi xanh nước biếc ấy hay không?”
Cơm rau canh dưa? Nhiều khả năng là có muốn ăn thịt uống rượu, cũng không có tiền đi?
Lâm công tử ha ha cười hai tiếng, giống như đang che giấu xấu hổ, “Nương tử vốn xuất thân cùng khổ, nay trở về quê hương, hẳn là có thể thích ứng.”
“Không phải Lâm công tử còn có một muội muội sao? Nàng có nguyện ý về quê hay không?” Khóe miệng Mặc Tử cong lên, dù sao cũng không có người nhìn thấy nàng ở đàng kia cười lạnh. Những lời nói vừa rồi của Lâm công tử, dường như không có ý định mang theo muội muội, chỉ nghĩ sống chung với lão bà.
“À —— đúng, còn có muội muội của ta. Nếu như nó không lấy chồng, tự nhiên cũng phải theo ta trở về.” Giọng điệu có chút hàm hồ.
Ngay cả Tiểu Mã nghe đến đây cũng hỏi, “Thế Lâm tiểu thư đã được hứa gả cho ai chưa? Lúc trước chưa từng nghe nói.” Bởi vì phải giúp Lâm công tử bán nhà, hắn cũng có hiểu biết tương đối với Lâm phủ.
“Lúc trước chưa từng…” Lời nói dối của Lâm công tử không được trọn vẹn, “Cũng có khả năng này. Vẫn chưa tính toán gì.”
“Nếu như Lâm tiểu thư có thể gả cho người trong sạch, Lâm công tử không cần vội vã về quê. Nhà tuy rằng đã bán, đến quấy rầy nhà thông gia mấy ngày, hẳn là không có vấn đề gì, đỡ sau này huynh muội khó gặp lại. Nếu cha mẹ đã đi sớm, nói vậy tình cảm của huynh muội hai người vô cùng tốt, rốt cuộc vẫn là người thân duy nhất của nhau.” Câu nói kia của Mặc Tử chỉ muốn chọc vào lương tâm của hắn.
Lâm công tử sợ run sau một lúc lâu, mới lập cập đáp, “Mặc ca nói có lý, có lý.”
Mặc Tử thầm hừ lạnh một tiếng, lời nàng nói, đương nhiên là có lý rồi.
Xuyên qua dãy phòng chính, bước vào hoa viên, cách đó không xa là một vách tường hồi âm, đột nhiên truyền đến một tiếng loảng xoảng.
Tiếp đó, có giọng nói bén nhọn của nữ tử vang lên, “Ngươi buông tay, buông tay cho ta. Ôi, đau chết mất. Lâm lang, Lâm lang, mau tới cứu ta.”
Lâm công tử quá sợ hãi, nhanh chóng bước về phía trước.
Tiểu Mã nháy mắt với Mặc Tử, “Xem, phiền phức tới rồi.”
Mặc Tử muốn hỏi đến tột cùng là phiền phức gì, nhưng không đợi Lâm công tử đi qua, có hai người đã từ vách tường kéo nhau đi ra.
Là hai nữ tử, một người lôi một người khác. Trong đó, nữ tử đi ở phía trước mặc váy hoa dài màu thiên thanh, áo trắng thêu mẫu đơn, tóc bó lại thả dài xuống vai phải, nhìn vô cùng thanh nhã, diện mạo xinh đẹp, lại mang vẻ mặt giận dữ. Người đi ở phía sau, so với sắc trắng xanh thanh nhã ở phía trước, thì quả thực là gắn bảy màu đỏ vàng lam lục trên người, cả người trang điểm hoa lệ, son đỏ thẫm, tóc cài hoa hồng giấy. Biểu tình ác độc, lại cũng tức giận đến giận sôi lên, nhưng khi nhìn thấy Lâm công tử, lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, hai hàng nước mắt lã chã chảy ra.
Mặc Tử nhìn xem nói không ra lời, nghĩ rằng, hôm nay được gặp diễn viên chuyên nghiệp rồi.
“Lâm lang ——” Nàng kia nũng nịu gọi một tiếng, mang theo tiếng khóc thút thít.
Mặc Tử cảm giác trong lỗ tai như mọc gai, buồn nôn đến sắp tàn phế. Vội vàng lắc lắc đầu, tránh để hỏng lỗ tai. Quay đầu trông sang, lại thấy Tiểu Mã nhìn không chớp mắt, Sầm Nhị trừng lớn mắt. Chỉ có Tán Tiến vẫn bình thường, ngoáy ngoáy lỗ tai, khẽ lắc lắc đầu, rồi không phản ứng gì nữa.
Mặc Tử duỗi tay vỗ vỗ tấm lưng hùm của Tán Tiến, nói hai tiếng không tồi không tồi.
Tán Tiến có chút khó hiểu, cho rằng nàng đang nói đến chuyện gì thú vị gì, vội hỏi chỗ nào chỗ nào, ở đâu không tồi.
Đứa nhỏ sống lâu trên núi, cái gì cũng tò mò, chỉ duy nhất không hiếu kỳ với nữ yêu tinh. Nếu không phải có người khác ở đây, Mặc Tử thật muốn cười ha ha một chút, quả thật là nàng nhặt được bảo bối.
“Lâm lang, chàng xem muội muội tốt của chàng, sắp làm đứt cả cánh tay ta rồi, còn không mau bảo nó buông tay.” Nữ tử trang điểm xinh đẹp nâng cổ tay lên, bàn tay của cô nương áo trắng quả thật là dùng sức, giống như chỉ hận không thể đâm thẳng móng tay vào da thịt nàng ta.
“Trân nương, buông chị dâu ra, bấm đỏ cả lên rồi.” Lâm công tử quả thực là nhào tới.
Nhìn không thấy biểu tình của Lâm công tử, không cần nghe thấy lời hắn nói, chỉ cần nhìn động tác của hắn, Mặc Tử đã biết hắn nhất định sẽ giúp lão bà, không giúp muội muội. Có điều, thấy cảnh hắn dùng sức bẻ cánh tay muội muội, không để ý chút tình thân nào, trong lòng nàng có chút giận. Đôi vợ chồng này thật sự là tuyệt phối.
“Lâm công tử tốt nhất nên hạ thủ lưu tình, cổ tay của nương tử ngươi đỏ, nhưng ngón tay của muội muội ngươi cũng sắp bị ngươi bẻ đứt rồi.” Mặc Tử căm ghét nhất là loại nam nhân dựa vào sức mạnh khi dễ nữ nhân, huống chi, đó còn là muội muội ruột của hắn, có thể có mối thù sâu sắc gì sao?
Lâm công tử nghe Mặc Tử nói như vậy, ít nhiều vẫn thu liễm một chút.
Nữ nhân trang điểm xinh đẹp kia vốn đang tức giận trong lòng, liếc mắt nhìn thoáng qua thấy nói chuyện là một tiểu tử không đáng chút ý, lập tức cao giọng mắng, “Tiểu tử vắt mũi chưa sạch từ đâu tới, chuyện nhà người khác đừng tự tiện xen mồm vào. Da dẻ lão nương non mềm, rất dễ bị tổn thương. Ta gọi tướng công tới giúp, còn phải đợi cái miệng thối của ngươi đồng ý sao? Lão nương là tẩu tử của nàng ta, thân phận lớn hơn. Ta còn không dạy dỗ nàng thì thôi, lại để cho nàng trèo lên đầu lên cổ được sao? Nói thẳng ra, chính là nàng ta không biết lớn nhỏ. Ta thấy bộ dạng của ngươi chẳng khác gì trộm cướp, tròng mắt đảo liên tục, không phải dạng tốt đẹp gì, mà dám lên tiếng ở đây? Ta chỉ sợ là ngươi đã nhìn trúng đóa hoa này, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, để được mỹ nhân hiến thân thì đúng hơn. Lão nương đoán đâu có sai, đám nam nhân các ngươi không phải thứ tốt gì. Có điều, ngươi về nhà soi gương nhìn lại mình xem, không có cửa đâu.” Mở miệng là những lời mắng chửi thô bỉ.
Nữ nhân này, gương mặt yêu tinh mà tâm địa chẳng khác gì rắn rết. Tiểu Mã nhìn không chuyển mắt, Sầm Nhị trừng mắt nãy giờ, đều đã hiểu vẻ ngoài xinh đẹp chưa chắc đã có một tâm hồn xinh đẹp.
Mặc Tử nhìn Lâm công tử hoàn toàn không để ý đến lời lẽ thô bỉ của nương tử mình, vẻ mặt còn đau xót, sau khi bắt muội muội buông tay, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay nàng ta, hỏi có đau hay không.
“Nghe nói tài nghệ ca xướng của thiếu phu nhân tuyệt vời, không ngờ kỹ nghệ mắng chửi người cũng tự nhiên trôi chảy như thế. Hóa ra những cô nương từ Vô Ưu các đi ra, người người đều mang tài nghệ, văn có thể chửi người, võ có thể đánh người, sau này tướng sĩ Đại Chu ra trận giết địch, nên phái các ngươi đứng ở hàng tiên phong. Hai tay chống nạnh, mắng kẻ địch mấy chục hiệp, chưa biết chừng người ngã ngựa đổ, tự động xin hàng. Ngươi nói là chuyện của nhà các ngươi, vậy thì đừng chạy đến cửa nhà nhà chúng làm ầm ỹ. Ngươi nói cổ tay ngươi đỏ, ta thấy một bên mặt của cô nương kia hình như cũng bị sưng thì phải, một cái tát đánh ra chắc hẳn là đau tay lắm, mau gọi tướng công đến xoa cho. Ta quả thật có ý anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng không phải cứu thiếu phu nhân, thiếu phu nhân không cần phải khó chịu. Cổ nhân nói, nữ nhân đã gả đi cho dù có đẹp mấy cũng là hoa tàn. Thiếu phu nhân không thể trách ta bất công được. Thiếu phu nhân ở Vô Ưu các tự nhiên là nhìn quen đám nam nhân bại hoại, có điều đừng đem cơn tức giận này ném lên đầu những nam nhân chưa một lần dám bước vào Vô Ưu các của các ngươi. Chúng ta không đến kịp thời điểm tốt, không thể dâng hoàng kim, cầu mỹ nhân cười. Đáng tiếc, giai nhân đã là hoa tàn, chuyện cũ nghĩ đến mà kinh, cần gì nhắc lại?” Mặc Tử một hơi nói xong.
Tiểu Mã nghe Mặc Tử mà rớt nửa cằm.
Sầm Nhị chỉ cảm thấy choáng váng, một chữ thô tục cũng không có, lại đem trả lại toàn bộ lời lẽ thô bỉ của Lâm thị, mà Mặc Tử tinh thần thoải mái, khuôn mặt mang cười sáng lên.
Tán Tiến lớn tiếng hô: “Hay”, vỗ tay thật lớn.
Trân nương từ kinh ngạc đến cảm kích, đối với hành vi trượng nghĩa của Mặc Tử có chút nể phục.
Lâm công tử không hé răng, bởi vì nói câu “đừng đến cửa nhà bọn họ làm ầm ỹ” kia của Mặc Tử không sai, quả thật Lâm phủ đã là của bọn họ. Còn có một câu: “Cổ nhân nói, nữ nhân đã gả đi cho dù có đẹp mấy cũng là hoa tàn”, nghĩ nửa ngày cũng không biết là cổ nhân nào nói, tại sao cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe thấy, lại rất có đạo lý. Nữ nhân ôn nhu mà hắn biết ở Vô Ưu các sau khi cưới trở về thay đổi giống như thành một người khác, hắn vẫn ra vẻ yêu thương nàng như trước, nhưng thật ra là sợ hãi nhiều hơn. Sổ sách quản lý trong phủ đều giao cho nàng, nay tiền bạc đều do nàng cầm trọn, đâu dám nói không. Ở trước mặt người ngoài, chỉ là phồng má giả làm người mập, phu xướng phụ tùy.
Nữ nhân kia tức giận đến đến nỗi đỏ bừng mặt, thấy tướng công không mở miệng giúp mình, lại hừ hừ, nhưng cũng không phải quá nông cạn, lập tức nắm được vấn đề, “Tiểu tử thối, ngươi nói nơi này là nhà các ngươi, có ý gì?”
Mặc Tử không để ý tới nàng.
Sầm Nhị cũng thật sự tức giận, “Chúng ta vừa mua lại Lâm phủ, khế đất ở trong tay chúng ta, có Tiểu Mã chứng kiến, tiền bạc hai bên đã thoả thuận xong. Cho các ngươi bảy ngày để chuyển đi, Lâm công tử đã đồng ý rồi.”
Phụ nhân kia vừa nghe thấy thế, bất chấp ân oán cá nhân, cười tít cả mắt, cầm lấy tay Lâm công tử hỏi, “Thật sự đã bán rồi sao? Được bao nhiêu bạc? Ta đã nói trong nhà có điềm xấu, tốt nhất là đi chỗ khác ở.” Nói xong, liếc mắt nhìn về phía Trân nương, hừ lạnh.
“Bán một ngàn tám trăm lượng, đây là ngân phiếu.” Lâm công tử không dám dấu một phần bạc.
“Chỉ được một ngàn tám trăm lượng?” Vốn không muốn, nhưng nghĩ đến chuyện rất lâu mới bán được, nàng ta cũng đành thôi, hừ một tiếng nói, “Đều do nơi này phong thủy không tốt, nếu không sao đến mức như thế.”
“Huynh trưởng, sao huynh có thể bán nơi này? Thế, về sau chúng ta phải đi đâu sống?” Tuy rằng Trân nương ngăn cản người mua vô số lần, nhưng cũng biết đó không phải kế lâu dài, chỉ là không nghĩ lại bán nhanh như vậy. Nay chuyện đã rồi, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Lâm công tử không trả lời Trân nương, mà thoáng nhìn qua nương tử nhà mình.
Phụ nhân kia thấy thế, nhỏ giọng nói thầm một câu, lắc đầu.
Sầm Nhị thấy đã không còn chuyện liên quan đến bọn họ, quay sang nói: “Đi thôi” với Mặc Tử.
Mặc Tử hiểu tâm tư của phu thê họ Lâm không tốt, nhưng cũng biết mình không giúp gì được cho vị Trân nương này, đánh phải dẫn theo Tán Tiến, đi ra khỏi Lâm phủ.
“Trân nương kia cũng thật đáng thương, có người huynh trưởng và tẩu tử như thế.” Sầm Nhị thở dài.
Mặc Tử cũng thật bất đắc dĩ.
Nhưng, ít nhất Vọng Thu lâu cũng đã tìm được địa điểm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook