Chưởng Sự
Quyển 1 - Chương 80: Bán mình chôn cha (tam)

Một rừng cây nhỏ bên đường.

“Của ngươi, năm mươi lượng.” Một khối bạc nặng trịch được đưa qua, Mặc Tử ôm quyền, “Tán huynh đệ, đa tạ.”

Tán Tiến thong thả thu bạc lại, sau đó quay sang giúp Sầm Nhị nâng Nguyên Trừng đang nằm trên xe đẩy đứng dậy, chạm đến hai tay hắn thì cau mày nói, “Đây là trật khớp. Nếu không nhanh chóng chữa trị, sau này có chữa trị cánh tay này cũng trở thành vô dụng.”

Mặc Tử nhớ ra Tán Tiến là người luyện võ, liền hỏi hắn, “Tán huynh đệ có thể nối xương không? Chúng ta vội vã rời đi, nhất thời không mời được đại phu.”

“Cái này không khó.” Hắn nói mau, động tác cũng mau. Một tay nâng bả vai Nguyên Trừng, một tay nắm lấy cánh tay hắn, động vài cái, đột nhiên bẻ thẳng lên trên, chỉ nghe thấy rắc một tiếng.

Mặc Tử trợn mắt há hốc mồm ngay tại chỗ, mặc dù nàng hỏi như vậy, nhưng tay này cũng không phải của mình. Hơn nữa, thân thể của đệ nhất tham quan này không khác gì ông lão, cứng rắn nối xương lại, còn không đau chết sao?

Nhưng mà, nàng chỉ nghe thấy kêu rên.

Mắt thấy Tán Tiến nâng một cái cánh tay khác, nàng tốt bụng lêm tiếng ngăn cản, “Tán huynh đệ, chậm đã ——” Để cho người ta lấy hơi.

“Không… Không sao.” Ba chữ từ trong hàm răng ép ra ngoài, khàn khàn, vai hạ phập phồng, đầu gối co gập, “Bảo hắn tiếp tục.” Vài giọt mồ hôi nhỏ xuống bộ quần áo vải thô, lẫn vào bên trong màu máu.

“Ngươi…” Mặc Tử không đành lòng nhìn, người này việc gì phải cứng rắn như thế. Nhưng suy nghĩ thêm, nàng cũng không có cách nào khuyên ngăn. Đổi lại là nàng, nàng cũng không hi vọng tay mình tàn phế.

Tán Tiến lại đợi Mặc Tử mở miệng, “Mặc ca, ta nghe lời ngươi.”

“Đau dài không bằng đau ngắn. Tán huynh đệ, ngươi tiếp tục đi.” Mặc Tử nói xong, quay đầu đi. Nàng là quân nhân, không thiếu ý chí, có điều cảnh tượng trước mắt thật sự có chút tàn nhẫn. Toàn thân Nguyên Trừng không có chỗ nào hoàn hảo, gần như sắp chết, còn phải chịu nỗi đau nối xương.

Lại là một tiếng kêu rên, kéo dài âm cuối. Rên rỉ được một nửa, đột nhiên âm thanh biến mất, đầu Nguyên Trừng lệch về một bên.

Mặc Tử vội chạy tới, giúp Sầm Nhị đỡ lấy Nguyên Trừng, “Chết rồi sao?”.

Sầm Nhị hoảng sợ, nâng tay, muốn sờ hơi thở của hắn. Nhưng sờ tới sờ lui, lại chỉ khiến đám tóc của hắn thêm rối bời, không tìm thấy cái mũi.

Vẫn là Tán Tiến nắm lấy tay Nguyên Trừng ấn một cái lên mạch, vô cùng chắc chắn kết luận, “Không chết, là đau quá mà ngất đi.”

“Mặc ca, ta coi hắn hiện tại không chết nhưng cũng sống không được bao lâu.” Sầm Nhị cứng lưỡi, “Người chết không thể lên thuyền, trên thuyền không thể có người chết. Chúng ta rốt cuộc có mang theo hắn hay không?”

“Mang, chỉ cần hắn vẫn còn thở, thì ta không thể lật lọng.” Không phải chỉ vì hạt châu, mà nàng vốn là người coi trọng chữ tín. Cũng bởi vì chữ tín này, mà nàng ở lại làm nha hoàn bên người Cầu Tam nương. Bổn phận hay không bổn phận không cần biết. Chỉ là người khác thấy nàng ngốc, nhưng nàng vẫn kiên quyết duy trì nguyên tắc của mình.

Tán Tiến đột nhiên cẩn thận nhìn Mặc Tử, thấp đầu, nói thầm gì đó, nhưng không có ai nghe được tiếng hắn lẩm bẩm.

Đợi hai người đem Nguyên Trừng đã bất tỉnh nhân sự đặt vào trong xe ngựa, Mặc Tử lại đưa bạc cho Tán Tiến, còn thêm một bao giấy dầu.

Tán Tiến tiếp nhận, mở ra thấy bên trong là hai cái bánh bao lớn, còn ấm, “Cái này ta không thể…” Muốn nói không thể nhận.

“Tán huynh đệ, mười cái ngươi nói không thể nhận, nhưng hai cái chẳng lẽ vẫn không được. Người này có thể ra khỏi thành, ít nhiều cũng nhờ ngươi và cha ngươi. Nếu không có các ngươi, ba người chúng ta có thể gặp phiền toái lớn. Bánh bao này, coi như là chúng ta bồi thường vì đã quấy rầy sự thanh tĩnh của cha ngươi.” Mặc Tử đoán, đối với Tán Tiến mà nói, lực hấp dẫn của hai cái bánh bao còn lớn hơn năm mươi lượng bạc một chút.

Tán Tiến nói không lại Mặc Tử, đem bao giấy dầu và bao bạc nhét vào trong lòng, cảm tạ lại cảm tạ.

Mặc Tử bước lên xe ngựa, lại nghe thấy Sầm Nhị ai nha kêu lên, thấy ánh mắt hắn nhìn phía sau nàng. Nàng quay đầu, thì ra Tán Tiến đang quỳ xuống đất, làm đại lễ với nàng.

Nàng nhảy xuống xe đi đến đỡ Tán Tiến dậy, “Tán huynh đệ làm cái gì vậy? Ta bỏ bạc ngươi bỏ công, hai bên đều thu được lợi cho mình, ngươi không cần làm đại lễ như thế.”

“Tán Tiến ta nguyện đi theo Mặc ca, xin Mặc ca thành toàn.” Tán Tiến quỳ không chịu đứng lên, mặc kệ Mặc Tử kéo như thế nào, thân thể hắn vẫn như bàn đã không chút sứt mẻ.

Ách? Mặc Tử hoài nghi nàng đã làm chuyện gì, lại khiến cho người ta tự nguyện đi theo.

“Cha ta nói, ta võ công tốt, cũng rất thông minh…” Tán Tiến cúi đầu, bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Chỉ là cứng đầu cứng cổ, không hiểu sự đời. Bởi vì ở trên núi lâu, không có người nói chuyện với ta, chỉ biết nghĩ đến chuyện gì sẽ làm chuyện đó. Trước khi lâm chung cha ta có di ngôn, tốt nhất là tìm được một người tốt thông minh hơn ta, đi theo hắn, ta sẽ không đói bụng. Cha biết ta không biết chữ, còn giúp ta viết sẵn tấm bảng bán mình chôn cha, nhờ hàng xóm truyền lời cho ta, lên chợ dùng bản thân để đổi chút bạc mua quan tài, có người hỏi mua thì cứ từ chối, người cuối cùng chịu mua ta nhất định là người tốt. Tuy rằng ngươi không mua ta, nhưng ngươi cho ta bạc, còn cho thêm hai chiếc bánh bao lớn. Người kia sắp chết, ngươi vẫn đối tốt với hắn. Hơn nữa, chủ ý ra khỏi thành cũng là ngươi. Cho nên, ngươi chính là người tốt thông minh hơn ta trong lời cha ta nói. Ta quyết định đem mình bán cho ngươi.”

A, hắn quyết định, nàng còn chưa có quyết định đâu.

Mặc Tử lắc đầu, lắc lắc đầu óc vừa bị những lời lải nhải của hắn làm cho choáng váng, nói: “Tán huynh đệ, ta nói rồi, ngươi giúp ta làm việc, ta trả bạc cho ngươi, mọi chuyện đã thanh toán xong. Hơn nữa, ta chẳng qua cũng chỉ là nô bộc của người ta, sao có thể thu nhận ngươi được? Nghe ta một câu, khế ước bán mình không thể tùy tiện lập. Nay ngươi vừa có tự do lại có thể an táng cho cha, là chuyện rất tốt. Ta thấy ngươi khỏe mạnh, võ công tốt, muốn no bụng không phải quá khó khăn. Làm người bảo hộ so với chuyện làm nô bộc vận mệnh bị nắm trong tay người khác tốt hơn rất nhiều.” Lời nói của Mặc Tử cũng bắt đầu dong dài.

“Ngươi có chủ nhân cũng không sao, dù sao ta cũng chỉ nghe lời ngươi. Khế ước bán mình ta không tùy tiện lập, ba ngày nay, người ta tìm chính là ngươi. Ta khỏe mạnh có võ công, kẻ nào dám uy hiếp tính mạng của ngươi, ta sẽ lấy mạng của hắn.” Tán Tiến thật đúng là rất thông minh, nói đều những điểm quan trọng.

Mặc Tử nghĩ thầm, cha của Tán Tiến nói không sai, hắn thật sự là cứng đầu, một khi đã quyết định, dường như rất khó lay chuyển.

“Ngươi nhìn lầm rồi. Riêng chuyện bao ăn ở cho ngươi, ta đã không làm được.” Nàng chỉ là một nha hoàn bậc hai, không nhà không bếp. Đương nhiên, nếu có được hạt châu của Nguyên Trừng thì mọi chuyện sẽ khác. Nhưng, mọi chuyện còn chưa đi đến đâu đâu.

“Ngươi không thể cho ta ăn no?” Tán Tiến không nghĩ tới chuyện này, nhưng lại lập tức nói, “Nhưng ngươi có thể cho ta năm mươi lượng bạc.”

“Đó không phải bạc của ta, là của chủ nhân ta.” Mặc Tử mượn Cầu Tam nương đến chắn.

“…” Tán Tiến dường như đang suy nghĩ phương pháp giải quyết.

Mặc Tử vội vàng rèn sắt khi còn nóng, “Mặc dù ta có thể cho ngươi đi cùng, nhưng ngươi vẫn phải lo tang sự cho cha, còn ta phải lập tức rời khỏi nơi này. Ngươi cũng thấy đó, người trên xe bị thương rất nặng, không thể kéo dài.”

Lúc này Tán Tiến hoàn toàn ngậm miệng, cúi đầu.

“Tán huynh đệ, như vậy đi. Ta thấy ngươi tứ cố vô thân, không bằng chờ ngươi lo xong tang sự, an táng cha ngươi, lại tới tìm chúng ta. Ta và Mặc ca là chưởng sự trong Vọng Thu lâu ở Lạc thành Đại Chu, nếu ngươi nguyện ý, có thể đến trong lâu làm hộ viện, bao ăn bao ở, còn có tiền công hàng tháng.” Sầm Nhị nghe nửa ngày, cảm thấy hắn rất thành tâm, lại nhìn hắn quỳ thực đáng thương.

“Mặc ca, ta nhất định tới tìm ngươi.” Tán Tiến biết chỗ của Mặc Tử, không khỏi cao hứng vạn phần, đứng dậy đẩy xe vội vã đi.

Mặc Tử tức giận trừng mắt nhìn Sầm Nhị, “Người ngươi gọi tới, đến lúc đó ngươi phụ trách. Còn có, ta khi nào thì trở thành chưởng sự? Khi trở về, ta đi hỏi chủ nhân một chút.”

Sầm Nhị vội vã chắp tay, nhưng vẻ mặt vẫn thoải mái, “Chỉ là ta nhìn thấy hắn không có người thân quá đáng thương, hơn nữa đầu óc là ngốc nghếch, làm cho ta nghĩ đến đại ca của ta. Như thế không phải rất tốt sao? Trong lâu cũng thiếu hộ viện, hắn lại có sức khỏe. Chờ hắn tìm đến nơi, ngươi cũng đã lên kinh thành, cũng không phiền toái gì.”

Việc đã đến nước này, Mặc Tử đành phải theo hắn.

Lại tiến vào toa xe, nhìn thấy người vẫn luôn thẳng lưng kiên trì chống đỡ hiện tại đổ sụp ở bên trong, nàng bắt đầu hoài nghi, một người như vậy, thật sự là đệ nhất tham quan của một quốc gia sao? Vì sao trong lời nói của hắn, chưa bao giờ toát ra chút hám lợi nào, cũng không khiến nàng có cảm giác gian trá đáng ghê tởm? Là hắn có thể thích ứng hoàn cảnh, quên mất trước kia chuyện xưa? Hay là thị lực của nàng không tốt, nhìn sói thành cừu?

Người trước mặt đơn bạc như vậy. Sau khi mất đi hết thảy, cô độc, tâm tình phải trốn về quốc gia thù hận, nàng cảm thấy bản thân có thể lý giải. Giống như Đại Cầu.

Đúng vậy, Đại Cầu nhất định cũng là đất nước nàng thù hận. Nếu như nàng bị buộc phải đi Đại Cầu, chắc chắn nàng sẽ không cam tâm tình nguyện.

Đem chăn bông mới kéo lại, đắp cho Nguyên Trừng vẫn đang chìm trong hôn mê, Mặc Tử nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Mùi máu tươi thoang thoảng, theo sự xóc nảy của xe ngựa, từng trận đưa vào trong mũi nàng. Dưới mái tóc rối bù, khuôn mặt của đệ nhất tham quan trông sẽ như thế nào? Sẽ như chân dung của Tần Quái ở Tống triều, xảo quyệt và cay nghiệt. Hay là như hoàng đế Chu Nguyên Chương của Đại Minh, trần ổn mà cương mãnh. Hai người này ở trong mắt Mặc Tử là điển hình của gian ngoan. Nguyên Trừng sẽ giống kiểu người nào đây?

Nhưng nàng cũng không có ý tưởng rẽ mây nhìn trời, bởi vì loại tư thái hắn bày ra trước mặt nàng, tuy rằng theo hắn nói là sợ chết, nhưng trong suy nghĩ của nàng, lại càng như cao cao tại thượng, ngạo khí không cho người khác dẫm đạp lên.

“Mặc ca, chúng ta sắp đến rồi.” Sau một lúc lâu chạy băng băng, Sầm Nhị ở ngoài xe nói vọng vào.

“Đã biết.” Mặc Tử ngồi thẳng, xoa xoa con mắt còn đang buồn ngủ.

“Chúng ta đến nơi nào?” Tay Nguyên Trừng nắm thành hình tròn, túm lấy một góc chăn bông màu lam.

“Tiên sinh tỉnh lúc nào?” Mặc Tử vẫn còn tưởng Nguyên Trừng vẫn đang ngủ.

“Không lâu.” Nguyên Trừng mượn hôn mê mà dường như khôi phục được chút sức lực, hơn nữa cánh tay không phải bị bẻ gẫy, mà là bị trật khớp, nay đã nắn được lại, cũng coi như đại hạnh trong bất hạnh.

Mặc Tử nhìn ra phía ngoài, đã có thể nhìn thấy bãi cỏ lau, “Chúng ta đã đến, chuẩn bị xuống xe. Cánh tay của tiên sinh thế nào rồi?”

“Tốt hơn nhiều, đã có thể cử động nhẹ.” Về phần đau đớn, Nguyên Trừng không nhắc đến một câu.

“Vậy là tốt rồi.” Mặc Tử biết tuy rằng trật khớp nhẹ hơn gãy xương, nhưng trật khớp một ngày một đêm, sẽ không dễ dàng khôi phục lại được, có điều nàng tôn trọng sự kiêu ngạo của Nguyên Trừng, “Như thế, nhỡ có chuyện gì xảy ra, cho dù nhảy xuống nước, vẫn còn có cơ hội sống sót.”

“Dựa vào may mắn của Mặc ca. Nguyên mỗ cũng không muốn chết ở trên thuyền, nếu không chỉ thêm xui xẻo cho ngươi.” Nguyên Trừng cắn răng muốn ngồi dậy, khuỷu tay vừa chống lên ván gỗ, lại được Mặc Tử đỡ lấy.

“Tiên sinh vẫn nên tiết kiệm chút sức lực, đường rất xa.” Mặc Tử nâng hắn dậy, sau đó lui lại.

“Mặc ca, ngươi đến muộn.” Cá Xấu vén rèm thò đầu vào trong, vui cười vừa thấy, “Sao lại nhiều thêm một người?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương